Hàm Tuyết vội vàng chạy tới Thiên Tinh Minh, khi đến cửa Thiên Tinh Minh cũng không để ý đến đệ tử giữ cửa mà chạy thẳng vào bên trong, chẳng qua Thiên Tinh Minh cũng không ai là không biết Hàm Tuyết, bởi vậy thấy nàng đi vào, hai đệ tử kia tuy cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng không ngăn trở.
"Tiểu thư, tiểu thư!" Hoa Ngọc Phượng nghe được thanh âm quen thuộc, một thanh âm rất ngoài ý muốn, người chưa đến mà tiếng đã đến, một bóng trắng nhỏ nhắn đã chạy thẳng vào trong phòng ngủ của Hoa Ngọc Phượng.
"Tiểu Tuyết?" Hoa Ngọc Phượng mừng rỡ, ôm lấy nàng, "Tiểu Tuyết, muội đã trở về, mấy ngày nay muội đi đâu vậy? Chúng ta đều lo lắng cho muội".
"Tiểu thư, thiếu gia đâu? Thiếu gia ở nơi nào? Muội có thể gặp người không?" Hàm Tuyết vội vàng hỏi, nàng vừa rồi chạy đến phòng của Hoa Nhược Hư nhưng không gặp, vì thế nên chạy đến hỏi Hoa Ngọc Phượng.
"Sư đệ không có ở đây" Hoa Ngọc Phượng còn chưa nói hết thì Hàm Tuyết đột nhiên òa lên khóc, dọa Hoa Ngọc Phượng nhảy dựng.
"Tiểu Tuyết muội sao vậy? Ai khi dễ muội chứ? Đừng khóc, muội nói cho tỷ, tỷ sẽ giúp muội" Hoa Ngọc Phượng vội vàng an ủi.
"Tiểu thư, thiếu gia, thiếu gia sao lại không có ở đây? Thiếu gia không ở đây, Tiểu Tuyết nên làm sao bây giờ?" Hàm Tuyết nước mắt lưng tròng nhìn Hoa Ngọc Phượng.
"Tiểu Tuyết, muội nghĩ cái gì vậy? Sư đệ chỉ có việc ra ngoài, vài ngày nữa sẽ trở về" Hoa Ngọc Phượng có chút cảm giác dở khóc dở cười, vừa tức giận vừa buồn cười nói.
"Thật không? Tiểu thư nói thật chứ? Thiếu gia thật chỉ đi ra ngoài?" Hàm Tuyết gạt nước mắt mỉm cười, ôm cánh tay của Hoa Ngọc Phượng liên tiếp hỏi.
"Hoa Nhị tiểu thư" Ngoài cửa xuất hiện hai nữ tử áo trắng tuổi tương đương nhau, Hoa Ngọc Phượng đưa mắt nhìn qua, không khỏi nao nao.
"Tiểu thư, vị này là Uyển Nhi tỷ tỷ, vị này là Nhã Thiến tỷ tỷ" Hàm Tuyết biết Hoa Nhược Hư không việc gì, người cũng lập tức khôi phục lại bình thường, rất vui vẻ hướng tới Hoa Ngọc Phượng giới thiệu thân phận của hai nữ tử này.
"Triệu Uyển Nhi ra mắt Hoa Nhị tiểu thư" Triệu Uyển Nhi khẽ thi lễ, Cung Nhã Thiến cũng mỉm cười hành lễ.
"Hai vị cô nương không cần đa lễ, Ngọc Phượng thật sự đảm đương không nổi" Hoa Ngọc Phượng hồi lễ, trong lòng âm thầm có chút kỳ quái, dù sao Cung Nhã Thiến cũng là Cung chủ Thần cung, tuy hiện tại Thần cung đã xuống dốc, nhưng với tính cách cao ngạo của nàng ta, không nên khách khí như vậy với Hoa Ngọc Phượng nàng mới đúng.
"Tiểu thư, muội mấy ngày nay vẫn ở chỗ Uyển Nhi tỷ tỷ, Uyển Nhi tỷ tỷ rất tốt với muội" Hàm Tuyết nói xong chạy đến bên cạnh Triệu Uyển Nhi, nhìn thấy ánh mắt Cung Nhã Thiến lại có chút bất mãn, "Nhã Thiến tỷ tỷ, tỷ sao lại dọa ta, ta còn tưởng rằng thiếu gia thực xảy ra chuyện".
"Hàm Tuyết cô nương, thật ra tuổi của ta còn nhỏ hơn cô, thật sự đảm đương không nổi tiếng tỷ tỷ này, chẳng qua nếu cô không để ý, ta thực nguyện ý gọi cô một tiếng tỷ tỷ" Cung Nhã Thiến ngọt ngào cười nói, "Hàm Tuyết tỷ tỷ, nếu ta không làm cho cô nghĩ Hoa công tử xảy ra chuyện, cô chỉ sợ hiện tại cũng sẽ không đi về đây?"
"Cung tiểu thư, Uyển Nhi cô nương, đa tạ hai vị mấy ngày nay đã chiếu cố cho Tiểu Tuyết" Hoa Ngọc Phượng xem như đã hiểu được được đại khái, tuy không biết Hàm Tuyết làm sao lại ở cùng một chỗ với Cung Nhã Thiến, chẳng qua theo lễ cũng phải tỏ ý cảm ơn.
"Hoa Nhị tiểu thư không cần khách khí, lúc trước mạng của ta là do Hàm Tuyết tỷ tỷ cứu, mà ta hiện tại đưa Hàm Tuyết tỷ tỷ trở về chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi" Cung Nhã Thiến dịu dàng cười, "Hiện tại Hàm Tuyết tỷ tỷ đã an toàn trở lại Thiên Tinh Minh, chúng ta cũng sẽ không quấy rầy nữa, xin cáo từ" Dứt lời Cung Nhã Thiến hướng tới Triệu Uyển Nhi gật gật đầu, ý bảo chuẩn bị rời đi.
Triệu Uyển Nhi tựa hồ vẫn nhìn Hoa Ngọc Phượng, ánh mắt có chút kỳ lạ, khi nghe thấy lời của Cung Nhã Thiến mới thu hồi ánh mắt, chẳng qua lại đổi thành bộ dáng có chút đăm chiêu.
Hoa Ngọc Phượng cũng không giữ lại, sau khi tiễn hai nàng đi, thì vẫn nhìn theo bóng lưng của Triệu Uyển Nhi, người này thoạt nhìn tuổi còn trẻ, nhưng lại làm cho người ta cảm giác thấy một loại cao thâm khó lường, tựa hồ không phải là nhân vật bình thường. Hơn nữa nàng ta cũng cảm giác được ánh mắt của Triệu Uyển Nhi nhìn mình, làm cho nàng có một ít bất an.
"Tiểu thư, thiếu gia khi nào thì trở về?" Hàm Tuyết liên tục hỏi Hoa Ngọc Phượng về vấn đề này, Hoa Ngọc Phượng cũng không biết trả lời bao nhiêu lần, mỗi lần đều cùng một đáp án, mà đáp án lần nào cũng làm cho Hàm Tuyết không thể vừa lòng: không biết.
"Tiểu Tuyết, muội đang êm đẹp như thế sao lại bỏ nhà đi? Hiện tại sao lại đi tìm thiếu gia!" Hoa Ngọc Phượng tức giận nói.
"Người ta nhớ thiếu gia mà" Hàm Tuyết bĩu môi, bộ dáng rất ủy khuất.
"Được rồi, trước khi thiếu gia của muội trở về, muội trước tiên hãy ngoan ngoãn ở một chỗ đi, đừng chạy lung tung nữa, miễn cho thiếu gia của muội khi trở về lại không thấy được muội" Hoa Ngọc Phượng cũng không có biện pháp, đành thở dài nói.
"Phượng cô nương, Tô Đại Nhi đến" Ngoài cửa truyền đến một thanh âm thanh thúy.
"Tô Đại Nhi?" Hoa Ngọc Phượng vội vàng đi ra ngoài.
Trong đại sảnh, có ba nữ tử, cô gái đầu lĩnh tự nhiên là Tô Đại Nhi, hai bên của nàng là Tôn Vân Nhạn cùng Lưu Vân. Tô Đại Nhi sắc mặt cũng không quá tốt, có chút ưu tư, còn có chút tiều tụy, xem ra những việc xảy ra gần đây làm cho nàng cũng cảm thấy lo âu bất an.
"Tô cung chủ đại giá quang lâm, không biết là vì chuyện gì?" Một thanh âm nhàn nhạt truyền đến tai nàng, tự nhiên là Hoa Ngọc Phượng tới.
"Ngọc Phượng tỷ tỷ, đều là tỷ muội một nhà, cần gì phải khách khí như vậy?" Tô Đại Nhi sắc mặt có chút buồn bả, trước kia khi nàng tới nơi này, Hoa Ngọc Phượng cũng sẽ không dùng loại thái độ này với nàng. Tuy cũng không quá nhiệt tình, nhưng cũng không lãnh đạm như hiện tại, rất hiển nhiên, hậu quả của việc Ma cung hủy diệt Thiếu Lâm đã bắt đầu xuất hiện.
"Thân phận bất đồng, khách khí tự nhiên là tất yếu" Hoa Ngọc Phượng lạnh nhạt cười nói.
"Ngọc Phượng tỷ tỷ, lần này sự việc Thiếu Lâm, thực cũng không phải là ý của muội, tỷ có thể không thành kiến với muội được không?" Tô Đại Nhi thở dài một hơi nói.
"Là ý của ai, điều này đã không quan trọng, quan trọng chính là, Thiếu Lâm tự quả thật đã bị thủ hạ của cô huyết tẩy, một mạng cũng không lưu lại" Hoa Ngọc Phượng giọng nói rất bình tĩnh, thản nhiên nói, "Nếu cô không thể ước thúc thủ hạ của cô, không bằng đừng làm Cung chủ nữa, nếu cô thoát ly khỏi Ma cung, ta tin rằng sư đệ sẽ rất cao hứng, hắn về sau cũng không bó tay bó chân khi đối mặt với Ma cung".
"Ngọc Phượng tỷ tỷ, chẳng lẽ không còn biện pháp giải quyết nào khác sao?" Tô Đại Nhi sau một hồi trầm mặc, thấp giọng hỏi.
"Sư đệ chính là Chưởng môn Thiếu Lâm, cho dù hắn yêu cô, hắn cũng không thể đối với việc mấy trăm đệ tử Thiếu Lâm chết mà xem như không nghe không biết" Hoa Ngọc Phượng giọng điệu vẫn rất bình thản, "Ta nghĩ đạo lý này cô cũng hiểu được, nếu cô còn quý trọng cảm tình với sư đệ, cô nên biết nên làm thế nào".
"Ngọc Phượng tỷ tỷ, Đại Nhi hiểu rồi, tỷ hãy nói cho Nhược Hư ca ca, bất luận là chàng hận muội cũng tốt, oán muội cũng tốt, tình cảm mà muội dành cho chàng vẫn không thay đổi" Tô Đại Nhi cúi đầu nhẹ nhàng nói, rồi chậm rãi xoay người đi, trong không trung bay lại một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Bạch Y ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, sắc mặt vốn ôn văn nho nhã của hắn dần dần trở nên có chút dữ tợn, trường kiếm vung lên tự nhiên, trên bầu trời rõ ràng xuất hiện từng đóa bông tuyết, tuyết bay như mộng, một kiếm này như mộng như huyễn, bình địa chợt nổi lên một trận gió lạnh, tiếng gió gào thét, che dấu tiếng tiêu chói tai, kiếm khí đầy trời, tựa hồ đại biểu cho lửa giận khôn cùng và sự không cam lòng của Bạch Y, hắn không cam tâm chết đi như vậy!
Một kiếm này đã xuất ra toàn bộ lực lượng của hắn, đây cũng là một chiêu kiếm thế mà hắn khổ công nghiên cứu trong mười năm trời, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng dùng qua, không nghĩ tới hôm nay lần đầu tiên sử dụng, lại thành công. Trên bầu trời màu trắng mờ mịt, đợi khi dần dần khôi phục lại thì Bạch Y đã biến mất. Hắn biết hắn không thể chống lại hơn mười đao thủ áo đen kia, vì thế hắn lựa chọn chạy trốn.
"Một người cũng không buông tha!" Phiến Tiêu Diêu có chút cảm giác thẹn quá hóa giận, nhìn thấy nhưng sát thủ còn lại của Bạch Y Lâu, mệnh lệnh lãnh khốc đã được xuất ra.
Sát thủ Bạch Y Lâu chống cự chung quy cũng là vô ích, nửa canh giờ sau, mặt đát đã máu chảy thành sông, nằm đầy những thi thể áo trắng, có lẽ, đây cũng là vận mệnh an bài, từng có vô số sinh mạng vô tội trôi đi trong tay bọn họ, mỗi người trong bọn họ hai tay đều dính đầy máu, hôm nay, bọn họ vì thế mà trả giá bằng chính sinh mạng, máu trong thân thể họ bắn tung tóe mặt đất.
"Bạch Y Bạch Y, thiên hạ tuy lớn, nhưng không có chỗ cho ngươi dung thân, ta xem ngươi có thể chạy trốn nơi đâu!" Phiến Tiêu Diêu thì thào nói, trong ánh mắt xuất hiện vài phần âm độc.
Võ Đang. Tuyết Du Du đang đi dạo một mình trên sườn núi Võ Đang.
Núi Võ Đang phong cảnh tuy không tệ, chẳng qua Tuyết Du Du vẫn buồn buồn không vui, đối với Giang Thanh Nguyệt cùng Hoa Phi Mộng nàng cũng không để ý tới. Vốn các nàng đã chuẩn bị về lại Kim Lăng, đáng tiếc lại nhận được Hoa Ngọc Phượng truyền tin, bảo các nàng tạm thời ở lại Thiếu Lâm, để phòng ngừa người của Ma cung xuống tay với Võ Đang.
"Du Du, người lại nghĩ đến tên xấu xa Nhược Hư kia phải không?" Hoa Phi Mộng không biết từ nơi này đi ra, cười hì hì hỏi, nàng cũng không có việc gì là chạy tới chọc Tuyết Du Du, đây cũng đã trở thành một trong những thú vui của nàng.
"Ta chỉ là đang nghĩ đến hắn thôi, ở đây cũng không có chỗ nào chơi, nhàm chán chết được" Tuyết Du Du than thở, bộ dáng rất mất hứng.
"Thật ra thì, ở đây nơi nơi đều là đạo sĩ, gặp chúng ta đều cung kính, như là đầu gỗ vậy, so với Nhược Hư cũng giống" Hoa Phi Mộng cười hì hì nói.
"Du Du, Phi Mộng, hai người ở đây, còn Phi Hoa đâu?" Giang Thanh Nguyệt thấy hai người tựa hồ thở ra một hơi.
"Phi Hoa không phải đi cùng với cô sao?" Hoa Phi Mộng có chút kỳ quái hỏi, Hoa Phi Hoa hiện tại rất thích ở cùng với Giang Thanh Nguyệt, thậm chí làm cho các nàng nghĩ đến tâm của Hoa Phi Hoa đối với Giang Thanh Nguyệt hiện tại đúng là vẫn chưa chết.
"Không có, ta từ sáng đến giờ, cũng chưa gặp lại hắn, ta vốn nghĩ hắn ở cùng với hai người" Giang Thanh Nguyệt lắc lắc đầu nói.
"Trời đã sắp tối, hắn còn đi đâu nữa?" Hoa Phi Mộng mà ngà nhíu lại, lẩm bẩm nói, trong lòng mơ hồ có chút bất an, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Hoa Nhược Hư rốt cuộc đã biết xuống tay với Thiếu Lâm chính là Nam Cung Phi Vân, mà Nam Cung Phi Vân hiện tại là một trong hộ pháp của Ma cung, đồng thời cũng biết được Nam Cung Phi Vân thì ra lại là ca ca của Tô Đại Nhi, hắn nhớ tới Lộ Vân Trường từng nói qua cho hắn, Cung chủ Ma cung nếu sinh con trai, thì chỉ có thể là một đệ tử Ma cung bình thường, mà Lộ Vân Trường hắn chính là hoàn toàn bằng vào lực lượng bản thân mà trở thành Trưởng lão Ma cung, Nam Cung Phi Vân kia từng lấy thân phận ẩn sứ ở tại Thần cung, có thể vẫn đang dốc sức vì Ma cung hay không?
Căn cứ theo phán đoán của hắn, Nam Cung Phi Vân nên đã sớm biết hắn là ca ca của Tô Đại Nhi, nhưng căn cứ theo Phi Nhứ từng nói cho hắn, Nam Cung Phi Vân lại muốn dồn Tô Đại Nhi vào chỗ chết, chẳng lẽ hắn ngay cả muội muội ruột của mình cũng có thể xuống tay sao? Hay là Phi Nhứ vẫn đang lừa hắn?
"Sư đệ, ngươi đã có tâm sự?" Thân thể mềm mại ấm áp của Hoa Ngọc Loan nhẹ nhàng áp lên sau lưng Hoa Nhược Hư, sâu kín hỏi, Hoa Ngọc Loan mấy ngày nay xem ra có vẻ mềm yếu đi rất nhiều, Hoa Nhược Hư cho tới bây giờ cũng không nhắc về chuyện đứa nhỏ trước mặt nàng, đó cũng đã thành một điều kiêng kị giữa họ, một điều kiêng kị mà khong ai muốn nhắc tới.
"Sư tỷ, gần đây phát sinh một việc, làm cho ta có chút cảm giác ứng phó không kịp, rất nhiều việc, ta nghĩ như thế nào cũng không ra" Hoa Nhược Hư xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy eo của nàng, thấp giọng nói.
"Chàng đang lo lắng cho Tô Đại Nhi sao?" Hoa Ngọc Loan nhẹ nhàng nói, "Thật ra thiếp nghĩ, lần này động thủ với Thiếu Lâm, cũng không phải là ý của nàng, Tô Đại Nhi nếu muốn động thủ, trước kia vẫn có rất nhiều cơ hội rất tốt, không nhất thiết phải chờ tới bây giờ".
"Ta cũng biết, chẳng qua mặc kệ thế nào, ta thân là Chưởng môn Thiếu Lâm, ta có trách nhiệm vì bọn họ mà báo thù, cứ như vậy, chúng ta cùng Ma cung xung đột cũng là điều khó tránh" Hoa Nhược Hư thấp giọng thở dài, "Đến lúc đó, chỉ sợ, ta cùng nàng ta cũng đành phải binh nhung gặp lại. Trừ phi….." Hoa Nhược Hư không nói tiếp nữa, khẽ lắc lắc đầu.
"Trời cũng không tuyệt con đường sống, dù sao hiện tại cũng còn chưa tới thời điểm đó, chàng cần gì phải lo lắng nhiều như vậy?" Hoa Ngọc Loan ôn nhu nói, "Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết".
Hoa Nhược Hư gật gật đầu, chuyện cho tới bây giờ, hắn quả thật cũng không có biện pháp nào khác, đành phải đi bước nào hay bước đó.
Còn một ngày lộ trình là có thể tới Nga Mi, Triệu Trường Không vẫn không chút lơi lỏng cảm giác. Từ ba ngày trước sau khi đánh lui sát thủ của Bạch Y Lâu, cũng không gặp công kích gì khác, nhưng cảm giác bất an trong lòng hắn lại càng ngày càng đậm, loại cảm giác như có gươm kề sau lưng này càng ngày càng thịnh.
"Tỷ phu, người có phải có tâm sự không? Ta nhìn sắc mặt của người cũng không tốt mấy" Hoàng Oanh Oanh thấp giọng hỏi.
"Ta vẫn cảm giác có chút không đúng" Triệu Trường Không lắc lắc đầu nói, "Ta lo rằng đường chúng ta đi đến Nga Mi sẽ không mấy thuận lợi".
"Tỷ phu, có lo lắng cũng vô ích, chúng ta cẩn thận một chút là được rồi, muội nghĩ nhiều nhất cũng chỉ là chút phiền toái nhỏ mà thôi" Hoàng Oanh Oanh ôn nhu an ủi.
"Chỉ mong là như thế" Triệu Trường Không gật gật đầu, trong lòng âm thầm nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT