Trong lòng Nhược Hư không ngừng hiện lên hình ảnh của Hoa Ngọc Loan và Giang Thanh Nguyệt, nhất thời lại không chú ý tới thanh kiếm trên tay hắn đang từ từ phát sinh biến hóa. Trường kiếm vốn ngăm đen không hoa văn đột nhiên phát sáng, phát sáng, mãi cho đến khi quang hoa rực rỡ chiếu rọi cả căn phòng.

Giang Thanh Nguyệt phát ra một tiếng hô nhỏ, nàng từ trước đến giờ vẫn chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy. “Xoẹt” một tiếng, Tình Kiếm đột nhiên từ trong vỏ tự động thoát ra, cùng lúc đó, Nhược Hư cảm giác cánh tay tê rần, ngón tay hắn đã bị kiếm cắt phải, một giọt máu tươi rỏ trên thân kiếm, quang hoa đột nhiên biến mất, Tình Kiếm đã lại bay ngược trở lại vỏ, khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Nhược Hư bị cơn đau làm cho tỉnh lại, hắn kinh ngạc nhìn ngón tay của mình, nơi đó đã không còn chảy máu nữa.

"Thanh tỷ, vừa rồi sao lại thế này?" Nhược Hư bối rối hỏi.

Giang Thanh Nguyệt có chút ngây người trong chốc lát, đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn tả.

"Hoa lang, Tình Kiếm đã nhận chàng làm chủ nhân, từ nay về sau chàng chính là chủ nhân chính thức của Tình Kiếm rồi đấy." Giang Thanh Nguyệt thoáng cái đã sà vào lòng ngực Nhược Hư, giọng nói có chút run rẩy.

"Nhưng mà, Thanh tỷ à, ta không có võ công, có Tình Kiếm trong tay cũng vô dụng thôi, hay là Thanh tỷ, nàng hãy sử dụng đi" Nhược Hư vẫn chưa hoàn toàn minh bạch.

"Hoa Lang, chàng không phải muốn học võ công sao?" Giang Thanh Nguyệt thì thầm, "Tình Kiếm đã chủ động lựa chọn chàng làm chủ nhân khẳng định có đạo lý trong đó, hơn nữa ta lấy Tình Kiếm cũng chẳng có tác dụng là bao, chàng hãy giữ đi thôi."

"Thanh Tỷ, dù sao chúng ta cũng ở chung với nhau, giữ chỗ nàng hay giữ chỗ ta thì có khác gì nhau đâu?" Nhược Hư vẫn muốn đem Tình Kiếm trả lại cho Giang Thanh Nguyệt.

"Chàng cũng đã nói là giống nhau rồi, vậy còn để chỗ ta làm gì?" Giang Thanh Nguyệt kiều mỵ nhìn Nhược Hư liếc mắt.

“Hoa lang, trời rất nhanh sẽ sáng đấy, còn không chịu nghỉ ngơi, ngày mai chỉ sợ không có tinh thần lên đường đâu.”

Nhược Hư gật gật đầu, quyết định tạm thời không nghĩ đến việc này nữa. Mặc dù hắn rất muốn học võ công nhưng hiện tại Tình Kiếm vô duyên vô cớ lại chọn hắn làm chủ nhân, hắn cũng có phần chưa kịp chuẩn bị…

Đột nhiên hô hấp của hắn ngưng trệ lại, Giang Thanh Nguyệt đang chậm rãi giải khai y phục, váy dài của nàng đã rơi trên mặt đất lộ ra một thân thể vô cùng động lòng người: đùi ngọc thon dài, song phong đầy đặn, tiểu phúc bằng phẳng, khiến hắn không khỏi dấy lên một trận rung động thật sự.

“Thanh tỷ” Nhược Hư cảm giác miệng lưỡi khô cứng, lúng túng kêu lên.

“Hoa lang.” Giang Thanh Nguyệt thỏ thẻ gọi một tiếng, thân thể xích lõa mềm mại ngã vào lòng ngực hắn, nàng đã âm thầm hạ quyết tâm, nàng muốn dùng chính thân thể của mình để xóa nhòa đi nỗi bi thương trong lòng hắn.

Đôi tay run rẩy của Hoa Nhược Hư chạm vào làn da mịn màng của Giang Thanh Nguyệt, lập tức trống ngực đập liên hồi, khí huyết sung mãn của thiếu niên rốt cuộc cũng không thể chịu được sự hấp dẫn vô bì này, hắn siết chặt lấy nàng, cúi đầu hôn lên khóe môi anh đào, động tác ôn nhu dần trở nên mạnh mẽ, hai người trong nụ hôn say đắm ấy rốt cuộc cũng chân chính đến với nhau, một đôi nam nữ chưa từng trải qua tư vị ái tình hoàn toàn bằng bản năng tự nhiên kết hợp lại, tư vị tiêu hồn, ôn nhu chí cực, khiến cho Nhược Hư hoàn toàn quên hết mọi thứ, lần lượt xâm chiếm thân thể mềm mại tràn đầy đàn tính kia. Hơi thở gấp gáp, giọt hồng điểm xuyết, đấy chính là minh chứng cho tình yêu mà người mỹ nữ thiện lương thuần khiết ấy trao gởi cho nam tử trong trái tim nàng.

Một đêm triền miên trong si dại, ôm ấp trong điên cuồng, đến mờ sáng thì Nhược Hư rốt cuộc cũng ngủ say, giấc ngủ thật ngát hương và ngọt ngào.

Nét hồng trên mặt Giang Thanh Nguyệt còn chưa phai đi, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng hé mở, lại êm ái gỡ cánh tay Nhược Hư vẫn còn đặt trên người nàng xuống, từ trên giường ngồi dậy, thân thể hoàn mỹ nhanh chóng bị y phục che lại, cước bộ nhẹ nhàng, nàng khẽ hắng giọng, cảm giác có chút không khỏe truyền đến.

Si ngốc nhìn gương mặt đang say ngủ của Nhược Hư, nàng nhẹ nhàng lấy Tình Kiếm đến, đặt lên gối hắn, môi anh đào khẽ khàng đặt lên má hắn một nụ hôn. Nàng hạ quyết tâm đứng lên đi về phía cửa, cửa mở ra rồi vẫn lưu luyến nhìn về phía hắn, thật lâu, thật lâu.

“Đã không đành lòng với hắn như vậy, vì sao còn muốn bỏ đi kia chứ?” Đột nhiên bên cạnh Giang Thanh Nguyệt vang lên một thanh âm cô tịch dọa cho nàng nhảy dựng lên.

“Phi… Phi Hoa, ngươi đến đây từ lúc nào?” Giang Thanh Nguyệt sắc mặt ửng đỏ, có chút không tự nhiên hỏi.

“Lúc Hoa Ngọc Loan rời khỏi ta đã đến rồi.” Hoa Phi Hoa vẻ mặt lộ ra nét thống khổ. Tối hôm qua ngoài cửa sổ, nghe được thanh âm bên trong, hắn tự nhiên biết được nơi ấy phát sinh sự tình gì, lòng hắn như rướm máu, suýt chút nữa đã không nhịn được mà xông vào.

“Phi Hoa, ngươi.. ngươi có thể thay ta chiếu cố cho chàng không?” Giang Thanh Nguyệt sắc mặt đỏ bừng, nhỏ giọng hỏi.

“Ta không biết! Nàng đã cùng hắn như vậy, vì sao còn phải rời đi?” Hoa Phi Hoa thanh âm có chút kích động.

“Ta không muốn chàng không vui, chàng nên trở về Hoa Sơn.” Sau nửa ngày trầm mặc, Giang Thanh Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng.

“Chẳng lẽ như thế nàng sẽ vui? Hơn nữa, nàng có nghĩ rằng nàng đi như vậy rồi hắn có nhất định trở về Hoa Sơn hay không? ” Hoa Phi Hoa có chút tức giận.

“Chàng… chàng tìm không thấy ta tự nhiên sẽ trở về Hoa Sơn thôi, hơn nữa… hơn nữa trong lòng chàng yêu nhất thủy chung vẫn là Hoa Ngọc Loan.” Giang Thanh Nguyệt cõi lòng đau xót, thì thào nói.

“Nàng đã muốn làm như vậy, ta cũng không thể nói gì hơn, bất quá ta sẽ không thay nàng chiếu cố hắn.” Hoa Phi Hoa bình ổn lại chút tâm tình kích động, lạnh nhạt nói.

“Phi Hoa, ngươi hãy bảo trọng!” Giang Thanh Nguyệt cố nén lòng, trở tay khép cửa lại, không dám nhìn về phía Hoa Nhược Hư nữa, nhẹ nhàng lên tiếng rồi chậm rãi bước ra ngoài, nơi khóe mắt tuôn rơi một giọt lệ tình.

Hỏi thế gian tình là vật gì, khiến cho thế nhân phải sống chết tương hứa ?

Nhược Hư ngủ một giấc thật dài, đến tận đêm mới tỉnh lại. Hắn nhớ tới Giang Thanh Nguyệt, trong lòng lại dâng lên một ít cảm giác ngọt ngào, tay theo ý thức sờ sang bên cạnh, bỗng nhiên đại kinh thất sắc, bởi chỉ sờ vào khoảng không mà không phải là thân thể mềm mại như trong tưởng tượng của hắn. Nhược Hư đột nhiên nổi lên một cổ ý niệm mơ hồ trong đầu, bối rối ngồi dậy mặc lại quần áo, kinh ngạc nhìn bốn phía quanh phòng, lòng lại càng cảm thấy bất ổn, bởi vì ngoài thanh Tình Kiếm ra, hắn lại chẳng thấy bóng dáng Giang Thanh Nguyệt đâu hết.

Hắn một tay cắp lấy kiếm, cảm giác kiếm dường như trở nên rất nhẹ, bất quá hắn cũng không tiện nghĩ nhiều về chuyện này, vội vàng hướng về phòng Hoa Phi Hoa chạy tới.

Hắn vội vàng lao vào phòng Hoa Phi Hoa, lại phát hiện cả vợ chồng Nguyệt Thiên Hồng cùng Hoa Phi Hoa đều đang có mặt ở đây, bất quá tim hắn theo đó cũng chùng xuống bởi vì hắn vẫn không trông thấy Giang Thanh Nguyệt.

“Hoa huynh, huynh có trông thấy Thanh tỷ hay không?” Hoa Nhược Hư mặc dù cảm thấy có chút không phải phép, bất quá người hắn đang lo lắng nên cũng không để ý nhiều nữa.

“Có thấy.” Hoa Phi Hoa bình thản nói.

“Thật ư? Nàng ở đâu vậy?” Hoa Nhược Hư thở phào một hơi tuy vẫn còn chút gấp gáp.

“Buổi sáng lúc ta trông thấy nàng cũng là lúc nàng từ chỗ ngươi rời đi, bất quá đi về địa phương nào ta cũng chẳng biết nữa.” Hoa Phi Hoa lời nói lạnh tanh, vẻ mặt nhìn Nhược Hư chẳng chút thiện cảm.

“Rời đi ư? Huynh nói Thanh tỷ nàng đi rồi ư?” Hoa Nhược Hư thì thào nói, ngay lập tức lắc đầu lẩm bẩm: “Không, không thể nào, Thanh tỷ sẽ không đi, sẽ không rời khỏi ta đâu… sẽ không… sẽ không…” Càng nói thanh âm ngày càng nhỏ, cuối cùng chán nản ngồi bệt trên ghế.

“Hoa huynh đệ, ngươi không cần thương tâm như vậy, Giang tiểu thư có lẽ chỉ tạm thời bỏ đi, ngày sau sẽ còn tìm đến ngươi mà.” Trương Lăng Vân ở cạnh khuyên nhủ.

“Không thể nào, nàng làm sao có thể đi được chứ, tối hôm qua nàng còn… nàng còn…” Nhược Hư vẫn đang thầm thì nói.

“Nàng ta đã thật sự đi rồi! Nếu ngươi thật sự yêu nàng, ngươi nên đi tìm nàng mới phải!!” Hoa Phi Hoa đột nhiên phá hỏa, hướng về Nhược Hư quát lên.

“Nhưng mà, nàng vì sao lại phải đi? Ta, ta đã làm sai ở chỗ nào? Chẳng lẽ nàng không thích ta sao?” Nhược Hư vẫn không thể tiếp nhận sự thật này, Giang Thanh Nguyệt vừa rồi cái gì cũng trao hắn, đột nhiên lại cứ thế bỏ đi, đã vậy còn không lưu lại bất cứ lời nào.

“Hoa Nhược Hư, ngươi có phải là nam nhân không vậy?” Hoa Phi Hoa xông đến chỗ Nhược Hư, tay chộp lấy áo hắn nhấc lên: “Giang Thanh Nguyệt tối qua mọi thứ đều cho ngươi, nàng ta lại không thích ngươi ư? Nếu không phải ngươi cứ mãi nhớ đến Hoa Ngọc Loan, nàng ta có bỏ đi hay không chứ? Lúc này ngươi tốt nhất hãy tìm cho ra nàng nếu không thì ta chẳng bỏ qua cho ngươi đâu!”

“Phi Hoa, đệ làm gì vậy? Còn không buông Hoa huynh đệ ra?” Nguyệt Thiên Hồng ngữ khí có chút trách cứ nói.

Hoa Phi Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, buông lỏng tay ra, Nhược Hư té xuống, ngã ngồi trên ghế.

Nhược Hư lại chậm rãi đứng lên, máy móc trở về phòng, trong đầu không ngừng hiện lên những phút giây ở cùng Giang Thanh Nguyệt, hai người quen nhau thời gian tuy ngắn nhưng hắn lại cảm giác đã cùng nàng quen biết lâu lắm rồi. Tình cảm nóng bỏng mà nàng đối với hắn, hoa dung diễm tuyệt thiên hạ, cơn say đắm triền miên tối hôm qua, tất cả đã khắc thật sâu vào tâm trí hắn.

Hôm sau, trời vừa hừng sáng, Hoa Nhược Hư đã thu xếp ít đồ đạc, lưu luyến nhìn lại căn phòng, rốt cuộc cũng quay đầu đi, hướng ra bên ngoài chầm chậm rời bước.

“Hoa huynh đệ, ngươi tính đi đâu đó?” Đằng sau truyền đến một tiếng than khẽ, Nguyệt Thiên Hồng, Hoa Phi Hoa, Trương Lăng Vân tất cả đều đang nhìn hắn, Hoa Phi Hoa sắc mặt đã bình tĩnh hơn rất nhiều, người lên tiếng chính là Nguyệt Thiên Hồng.

“Ta cũng không biết nên đi đâu tìm nàng, bất quá ta nghĩ nàng nhất định phải về nhà, cho nên ta sẽ đi Đại Giang tiêu cục một chuyến” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng lắc đầu nói “Bất kể thế nào, ta nhất định phải tìm được Thanh tỷ.”

“Vậy ngươi vì sao không cùng đi với chúng ta?” Nguyệt Thiên Hồng thở dài.

“Mấy ngày nay ở cùng các vị thật sự rất vui vẻ, bất quá ta muốn tự mình đi tìm Thanh tỷ.” Hoa Nhược Hư ảm đạm cười “Hoa huynh, Trương đại ca, Nguyệt cô nương, ngày sau có duyên sẽ gặp lại, các vị bảo trọng” Nhược Hư chắp tay, nói xong dứt khoát xoay người rời đi. Nguyệt Thiên Hồng dường như còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Trương Lăng Vân ngăn lại.

“Hồng muội, để mình hắn đi đi.” Trương Lăng Vân thấp giọng nói. “Huống chi bọn ta lúc nào cũng ở trong cảnh nguy hiểm, cần gì phải đem hắn theo cùng chứ?”

“Nhưng hắn chỉ là một thư sinh yếu ớt, hành tẩu giang hồ chẳng phải lại càng hung hiểm hơn sao?” Nguyệt Thiên Hồng thở dài.

“An tâm đi, sẽ có người chiếu cố hắn, hắn sẽ không có nguy hiểm gì đâu.” Hoa Phi Hoa ở bên cạnh nhàn nhạt nói.

Hoa Nhược Hư một mình chậm rãi bước đi trên quan đạo, Tình Kiếm nắm trên tay, thân kiếm truyền đến từng cơn mát lạnh, từ từ theo tay hắn truyền đến khắp kinh mạch toàn thân, dọc đường hành tẩu thật lâu nhưng hắn lại không cảm giác chút mỏi mệt nào, chỉ là hắn hiện tại lại không chú ý tới việc này, bởi vì trong lòng hắn đã tràn đầy hình bóng của Giang Thanh Nguyệt.

Đi hoài lại đi mãi, tận mấy ngày sau, Nhược Hư vẫn hành tẩu trên đường chẳng biết mệt mỏi, hắn muốn một mình một bóng trên đường nên chẳng nhờ đến ngựa xe, có điều hắn lại không phát giác ra, tốc độ đi đường của hắn đã càng lúc càng nhanh, càng ngày càng không biết mỏi mệt.

Hôm nay, hắn cuối cùng cũng vào đến thành Tương Dương, vài ngày đi đường không ngơi nghỉ, rốt cuộc cũng có chút mệt mỏi. Tương Dương vô cùng phồn hoa, sóng người nhấp nhô, xe đông như nước ngựa phi như rồng. Nhược Hư ngẩng đầu phát hiện phía trước có một tòa tửu lâu liền bước vào.

Tửu lâu rất lớn, sinh ý cũng thật không tồi, Hoa Nhược Hư may mắn tìm được một vị trí tựa vào song cửa sổ trên lầu. Vài ngày bôn ba, hắn mặc dù có đôi chút mệt mỏi nhưng trong lòng nhớ đến Giang Thanh Nguyệt lại cảm thấy ấm áp và ngọt ngào hơn.

Dù chỉ mới có vài ngày nhưng Nhược Hư so với trước kia đã có thay đổi không nhỏ, cái loại khí chất sách vở nồng nặc đã giảm đi rất nhiều, tuy diện mạo vẫn tuấn tú như cũ nhưng lại pha thêm vài phần cương nghị, lại có thêm vài vẻ phong trần.

Bỗng đâu, một tiếng ngâm rõ ràng truyền tới, thì ra là bài “Tương tiến tửu”:

Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi.

Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết.

Nhân sanh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.

Thiên sanh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai.

Phanh dương tể ngưu thả vi nhạc, hội tu nhất ẩm tam bách bôi.

Sầm phu tử, đan khâu sanh, tương tiến tửu, bôi mạc đình

Dữ quân ca nhất khúc, thỉnh quân vi ngã khuynh nhĩ thính.

Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, đãn nguyện trường túy bất phục tỉnh.

Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.

Trần vương tích thì yến bình nhạc, đấu tửu thập thiên tứ hoan hước.

Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiễn, kính tu cô thủ đối quân chước.

Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.(*)

Tiếng ngâm to rõ, tràn ngập hào khí, theo tiếng ngâm, một đại hán trẻ tuổi huỳnh huỵch bước lên lầu, chỉ thấy y toàn thân vận trang phục đen, cầm trên tay một tửu hồ lộ cực lớn, mặt mày mọc đầy râu quai nón, thân hình cao lớn uy mãnh, tướng mạo tuy không anh tuấn nhưng lại khiến người ta nảy sinh một cảm giác đầy khí thế.

“Vị tiểu huynh đệ này, không ngại ta ngồi đây chứ?” đại hán không đợi Nhược Hư trả lời, sẵn tiện đã ngồi phịch xuống phía đối diện, còn hướng về hắn nhe răng cười.

“Không sao, vị đại ca này mời ngồi!” Nhược Hư mỉm cười nói, cảm giác của hắn đối với người này cũng không tồi.

“Xem tiểu huynh đệ bộ dáng phong trần như vậy, chắc là rời nhà đi xa?” ánh mắt đại hán như đuốc, vừa liếc mắt đã nhìn ra “Rời nhà ra ngoài, kết giao với nhiều bằng hữu cũng tốt. Phải rồi, tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?“

“Tại hạ Hoa Nhược Hư” Nhược Hư mỉm cười trả lời.

“Ừ, ta tên là Phong Bình, ngươi kêu ta là Tửu quỷ cũng được” Phong Bính nói xong lại há mồm tu thêm một ngụm rượu lớn, xem ra cái danh tự Tửu quỷ này quả là danh bất hư truyền.

Những người khác trong tửu lâu cũng ngầm giật mình, chỉ vì tên tuổi của Phong Bình trên giang hồ quả thật không nhỏ. Võ công trên giang hồ cao nhất tự nhiên là cao thủ trên Thiên Bảng và Địa Bảng, nhưng loại không dễ chọc vào nhất không phải hai loại bảng này mà lại chính là Nhân Bảng. Người trên Nhân Bảng võ công đều thâm bất khả trắc, bình thường rất khó có người trông thấy võ công chân thật của bọn họ, tuy nhiên có thể xác định một điều, võ công của bọn họ tuyệt đối rất cao, hơn nữa bình thường tốt nhất đừng nên chọc vào bọn họ. Lại thêm, người bài danh đệ nhất trên Nhân Bảng chính là Ma Cung cung chủ Tô Đại Nhi, Phong Bình cũng đồng dạng là người trên Nhân Bảng, biệt danh của hắn là Tửu Quỷ, vốn bài danh thứ tám, được truyền tụng rằng bao nhiêu rượu quý cất giữ trong hoàng cung đều đã bị hắn uống qua, thực lực của hắn qua đó có thể tưởng tượng mà biết.

---- o0o ----

--------------------------

(*) "Tương Tiến Tửu" (Lý bạch trứ tác) là danh khúc Hán nhạc, ca từ cổ đại, lấy giọng thưởng rượu mà ca phóng, nguyên văn cả bài phân tích ra rất dài, ở đây chỉ tạm dịch nghĩa:

Người có thấy nước sông Hoàng Hà từ trời đổ xuống, trôi mãi ra biển cả chẳng bao giờ quay lại.

Người có thấy chánh tà đối nhau, kẻ khẳng khái vì bi phẫn mà bạc đầu, sớm còn tóc xanh, chiều đã hóa tuyết.

Người đời lúc vui vẻ thì nên tận hưởng, đến lúc trôi qua lại nhìn trăng mà hối tiếc.

Trời ban ta tài năng ắt có chỗ dùng, ngàn vàng mất đi cũng có ngày tìm lại được.

Giết dê mổ trâu cũng chỉ để vui vẻ, một lần uống phải hết sạch 300 ly.

Sầm phu tử, Đan Khâu Sanh, cứ uống đi, đừng ngừng lại.

Ta muốn vì hai bạn mà hát một khúc, mong hai bạn hãy lắng tai nghe.

Món ngon vật lạ mấy khi thỏa mãn, chỉ nguyện được chìm đắm trong say sưa mãi không tỉnh lại.

Từ xưa đến nay, thánh nhân hiền tử đều bị người đời xa lánh, chỉ có người biết gởi tình vào men rượu là lưu lại mỹ danh.

Trần Vương Tào Thực thết yến khoái lạc, vui thỏa mỹ tửu, tận hưởng vui thú.

Chủ nhân ơi, sao lại nói tiền không nhiều nữa, vậy thì nên dùng để mua rượu cho chúng tôi uống thỏa thích đi.

Mang đến đây nào ngựa ngũ hoa, mang đến đây nào lông cừu xa hoa đáng giá ngàn vàng, gọi bọn trẻ mang chúng đi đổi thành rượu ngon cả.

Ta muốn cùng mọi người thưởng thức ngàn ly mỹ tửu, để tiêu tan hết nỗi vạn cổ trường sầu.

Chú dẫn thêm:

- Sầm phu tử và Đan Khâu Sanh ở đây là hai hảo bằng hữu của Lý Bạch, theo teacherCN cho rằng chữ "Người" trong 2 câu đầu chính là cách Lý Bạch gọi 2 vị này!

- Tào Thực (Trần Vuơng), con trai Tào Tháo (曹植, 192-232) tự là Tử Kiến (子建), khi mất có tên thụy là Tư, nên còn được gọi là Trần Tư Vương. Ông là một nhà thơ nổi bật nhất trong số văn nhân thời Kiến An, Trung Quốc.

- Ngựa ngũ hoa: 1 giống ngưạ quý

(Kiếp Nô + Mèo Ốm hợp chú)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play