Cũng mặc bộ quần áo trắng, cũng vô cùng xinh đẹp, dưới bầu trời đen nhánh, trong vùng đất hoang vu này, hai thân thể thon dài mảnh khảnh hãnh diện đứng đó, lạnh lùng nhìn nhau.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, ở vào lúc này, nơi này nhưng lại làm cho người ta thấy hai thiếu nữ siêu phàm thoát tục, làm cho người ta có cảm giác kỳ lạ.

Phong Vân Lôi Điện tứ Trưởng lão của Thần cung và Nam Cung Phi Vân đã từ từ tiếp cận mấy người Giang Thanh Nguyệt và Thánh nữ Thần cung, nhưng không có ra tay, cách các nàng một đoạn không ngắn, xem ra muốn tọa sơn quan hổ đấu.

Mấy tháng trước, khi Tô Đại Nhi gần như cùng đường mạt lộ, chúng nữ Thần cung cố gắng tiến hành một kích cuối cùng đối với nàng. Mà mấy tháng sau, chúng nữ Thần cung lại sắp đến cùng đường mạt lộ, mà Tô Đại Nhi lại bắt đầu sắm vai mấy chúng nữ Thần cung, phong thủy luân chuyển, có lẽ trong mơ hồ tất cả đều có số.

“Nghe nói người thần bí nhất Thần cung không phải là Cung chủ mà là Thánh nữ, không biết vị Thánh nữ tỷ tỷ này có thể làm cho Đại Nhi thấy mặt thật của mình hay không?” Tô Đại Nhi đột nhiên nhìn Thánh nữ cười ngọt ngào, nàng là một nữ nhân, nhưng Thánh nữ vẫn cảm nhận được mị lực của Tô Đại Nhi làm nàng hoa mắt.

“Yêu cầu của Tô Cung chủ vốn không quá đáng, chỉ tiếc dung mạo của ta xấu xí, không dám để mọi người nhìn, chỉ có thể làm cho Cung chủ thất vọng” Giọng nói của Thánh nữ rất dễ nghe và nhu hòa.

“Thật sự đáng tiếc, Đại Nhi vẫn cho rằng người lúc còn sống mới có thể nhìn thấy nơi đẹp nhất, xe ra ta cũng không thể làm gì khác hơn là chờ vị tỷ tỷ này chết rồi mới có thể nhìn thấy chỗ tốt” Tô Đại Nhi khẽ thở dài một tiếng, giọng nói vẫn vui vẻ như cũ, khuôn mặt rất tự nhiên, chỉ là lúc nói ra lại làm người ta run lên, “Không biết vị tỷ tỷ này còn muốn giao phó gì không? Chỉ cần không quá phiền phức, có lẽ Đại Nhi sẽ làm giúp”.

“Tô Cung chủ chẳng lẽ cứ như vậy xác định chúng ta không có đường lui sao?” Thánh nữ mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng giọng nói rất bình tĩnh.

“Không có Tương Tư Ngâm của Cung Nhã Thiến, còn có ai có thể ngăn cản ta?” Tô Đại Nhi ngọt ngào cười.

Thân hình mềm mại của Thánh nữ hơi chấn động, vẻ mặt cũng trầm xuống.

Thần cung là môn phái duy nhất có thể chống lại Ma Cung trong bao nhiêu năm qua, cũng không chỉ bởi vì mọi người trong Thần cung có võ công trách tuyệt, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là mỗi một cấm chế của Thần cung đều có một loại công pháp khắc chế Ma Cầm của Ma Cung, tên gọi là Tương Tư Ngâm. Mấy tháng trước Cung Nhã Thiến đã dùng qua một lần, lần đó cũng là nguyên nhân mà Tô Đại Nhi vừa thấy Cung Nhã Thiến xuất hiện đã lập tức rời đi.

Tương Tư Ngâm lại chỉ có tác dụng với tiếng đàn của Ma Cầm, hơn nữa Tương Tư Ngâm chỉ có tác dụng khắc chế một mình Ma Cầm, nó dường như trời sinh đã tồn tại vì sự tồn tại của Ma Cầm, ngoài ra không có tác dụng gì khác.

“Tô Cung chủ có thể đáp ứng ta một việc hay không?” Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Thánh nữ lại mở miệng.

“Đại Nhi đã nói qua, chỉ cần không quá phiền toái, ta đều sẽ đáp ứng, cho nên, tỷ tỷ không ngại có chuyện gì cứ nói ra” Tô Đại Nhi vẫn như cũ nở nụ cười.

“Ta muốn xin Tô Cung chủ buông tha Du Du” Thánh nữ trầm ngâm một chút rồi nói, mà ánh mắt cũng dừng lại trên người Tuyết Du Du, trong ánh mắt có vài phần áy náy và yêu thương.

Tô Đại Nhi hơi biến sắc, nhưng không lập tức trả lời.

“Tiểu nha đầu, ta thấy ngươi không nên ngây thơ như vậy, mấy tháng trước, ngươi đã từng nghĩ tới buông tha Cung chủ Ma Cung ta chưa?” Nam Cung Phi Vân lạnh lùng nhìn Thánh nữ Thần cung, trong giọng nói mang theo vài phần giễu cợt, còn có vài phần ác độc.

“Nam Cung Trưởng lão, có hay không đáp ứng yêu cầu của ta đều do Tô Cung chủ quyết định, chẳng lẽ Nam Cung Trưởng lão cảm thấy ngươi có thể thay thế Tô Cung chủ quyết định sao?” Thánh nữ khẽ cười một tiếng, Nam Cung Hiên Viên đang muốn phát tác, thì Tô Đại Nhi lại lạnh lùng nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng đó làm Nam Cung Hiên Viên cả kinh, vội vàng đè cơn lửa giận trong lòng xuống, lui ra phía sau vài bước, không dám nói nữa, chỉ là nhìn chúng nữ Thần cung với ánh mắt oán hận, hận không thể lập tức lấy mạng các nàng.

Lộ Vân Trường có chút khẩn trương nhìn Tô Đại Nhi, không riêng gì hắn, ngay cả Nam Cung Phi Vân và bốn đại Trưởng lão của Thần cung cũng có chút khẩn trương, hơn trăm đệ tử của Thần cung và Tiên Cung đều đã chết hết gần như hoàn toàn bởi vì Tuyết Du Du, một người như vậy ở lại trên đời đối với bọn họ mà nói là một uy hiếp rất lớn.

“Ngươi nói, ta có lý do gì để buông tha nàng ta?” Tô Đại Nhi rốt cuộc cũng mở miệng nói, trên mặt không còn nụ cười ngọt ngào nữa mà biến thành lạnh lùng, và thần sắc làm người khác không dám nhìn thẳng.

“Đứng trên lập trường của Ma Cung, Tô Cung chủ quả thật không có lý do gì để buông tha Du Du, nhưng ta chỉ muốn Tô Cung chủ nhìn ở một thân phận khác, có thể bỏ qua cho muội ấy” Thánh nữ khẽ thở dài một hơi, “Có lẽ yêu cầu của ta hơi quá phận, nhưng Du Du đã vì Thần cung rất nhiều, ta chỉ hy vọng muội ấy có thể hoàn thành tâm nguyện của mình”.

“Muội ấy hy vọng có một ngày, muội ấy có thể là một tiểu cô nương được người trong lòng sủng ái” Thánh nữ có chút trầm mặc, nói.

Tô Đại Nhi không nói gì, nàng rõ ràng ý của Thánh nữ, nàng ta nói là chuyện cá nhân, là chuyện mà mỗi người trong chốn giang hồ đều biết, nàng và Hoa Nhược Hư là tình nhân, mà Tuyết Du Du cũng là như vậy, có lẽ ở một khía cạnh nào đó, nàng và Tuyết Du Du có thân phận như nhau.

“Nhược Hư ca ca, nếu thật sự muội giết Tuyết Du Du, huynh sẽ trách muội sao?” Tô Đại Nhi thầm hỏi trong lòng.

“Nương, nếu như con thật sự bỏ qua cho nàng ta, nương ở dưới cửu tuyền có trách nữ nhi bất hiếu không?” Tô Đại Nhi nghĩ tới mẫu thân đã mất của nàng.

Hoa Nhược Hư vội vàng đi về nhà, tạm thời hắn cũng không có cách nào biết Tô Đại Nhi đi đâu, mà Lưu Vân đến bây giờ vẫn như cũ không nói ra Tô Đại Nhi đi về phía nào, chỉ cùng Tôn Vân Nhạn đi sát theo hắn mà thôi.

“Công tử, tiểu thư, tiểu thư thật sự sẽ gặp nguy hiểm sao?” Vẻ mặt Lưu Vân biến ảo liên tục, đi theo Hoa Nhược Hư một lát, rốt cuộc không nhịn được hỏi.

“Nàng thấy sao?” Hoa Nhược Hư hỏi ngược lại, thực ra hắn vốn cũng không rõ ràng lắm, cũng không biết làm như thế nào làm Lưu Vân nói ra, không bằng hàm hồ một chút, làm cho Lưu Vân cảm thấy sốt ruột.

“Công tử, ta, ta sao biết được, công tử mau nói cho ta biết, tiểu thư có thể gặp nguy hiểm không?” Lưu Vân quả nhiên có chút sốt ruột.

“Đại Nhi ra ngoài đã lâu, đến bây giờ còn không về, vậy sao không lo lắng được chứ?” Hoa Nhược Hư dừng bước, nhẹ nhàng thở dài nói, thực ra Tô Đại Nhi rời đi cũng chưa được bao lâu, nhưng Lưu Vân nghe Hoa Nhược Hư nói như vậy dường như cảm giác đúng là như vậy, Tôn Vân Nhạn định mở miệng muốn nói gì đó nhưng vẫn nhịn được.

“Công tử, thực ra, thực ra ta cũng không rõ tiểu thư đi đâu, nhưng ngày hôm qua trước khi tiểu thư bảo ta đi tìm công tử, Nam Cung Trưởng lão có đến tìm tiểu thư” Lưu Vân do dự một lát rồi ấp úng nói.

“Nam Cung Hiên Viên?” Hoa Nhược Hư nhíu mày, “Nàng có biết hắn nói gì với Đại Nhi không?”

“Ta không biết, hắn chỉ nói là tin tức của Thần cung, là một bức mật hàm, tiểu thư sau khi xem xong liền hủy đi, cho nên ta chỉ biết có liên quan đến Thần cung” Lưu Vân lắc đầu, trong mắt có chút hoang mang.

“Thần cung?” Hoa Nhược Hư đột nhiên chấn động, nếu có liên quan đến Thần cung mà Đại Nhi lại rõ ràng muốn giấu hắn, như vậy chỉ có một nguyên nhân chính là chuyện này khẳng định liên quan đến Giang Thanh Nguyệt. Chẳng lẽ, hắn đột nhiên nghĩ đến một điều đáng sợ, không khỏi biến sắc, đột nhiên bay lên, nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài thành, đi đến Thần cung.

“Công tử, công tử chờ một chút” Lưu Vân vội vàng hô, đuổi theo, Tôn Vân Nhạn lắc đầu, thân hình mềm mại cũng khẽ nhúc nhích, biến mất tại chỗ.

“Được rồi, ngươi giao Tuyết Du Du cho ta” Mặt Tô Đại Nhi không ngừng biến ảo, một lúc lâu sau mới lên tiếng, nghe được những lời này mọi người đều có tâm trạng khác nhau. Lộ Vân Trường âm thầm thở dài một tiếng trong lòng, hắn dường như đã sớm nghĩ tới kết quả này, mà Nam Cung Hiên Viên lại rất tức giận và không cam lòng.

Thánh nữ hơi nhẹ nhõm một chút, mấy người Nam Cung Phi Vân lại âm thầm tức giận trong lòng, không nghĩ tới Tô Đại Nhi lại thật sự đáp ứng yêu cầu này của Thánh nữ Thần cung. Bọn họ mặc dù âm thầm mắng Thánh nữ hèn hạ, nhưng nhất thời cũng không biết nên làm gì cho tốt, chẳng qua nghĩ lại bọn họ còn hèn hạ hơn Thánh nữ, hơn nữa lần này bọn họ càng oan uổng cho Thánh nữ, nàng lần này quả thật vì lo lắng cho Tuyết Du Du nên mới như vậy.

“Loại yêu nữ như Tuyết Du Du, sao có thể để lại trên đời? Tô Cung chủ nguyện ý bỏ qua cho ả, cũng không có nghĩa Chính nghĩa liên minh ta cũng bỏ qua cho ả.” Đột nhiên một âm thanh truyền tới, hiện trường có thêm mấy người, rõ ràng là Diệp Bất Nhị, Cát Vân Tường và chưởng môn Tuyết Sơn kiếm phái Âu Dương Kiếm Bình, mà người vừa nói chuyện không phải là Diệp Bất Nhị mà là Âu Dương Kiếm Bình.

Diệp Bất Nhị có chút bất mãn nhìn Âu Dương Kiếm Bình một cái, nếu như không phải hắn tự tiện mở miệng lên tiếng, bọn họ còn có thể đứng ở một bên xem trò hay.

Nhìn thấy Âu Dương Kiếm Bình xuất hiện, người Thánh nữ khẽ run lên, trong nháy mắt hiện lên một tia vui mừng.

“Âu Dương huynh nói không sai, Chính Nghĩa liên minh chúng ta tuyệt đối không cho phép yêu nữ tai họa cho võ lâm này tồn tại trên đời” Lần này nói chuyện không phải là Diệp Bất Nhị mà là Cát Vân Tường, nhìn vẻ mặt đầy chính nghĩa của hắn, dường như đúng là một đại hiệp khách.

Diệp Bất Nhị nhìn hai người bên cạnh một chút, trong mắt hiện ra một tia hoài nghi, biểu hiện của bọn họ hôm nay làm hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, hoàn toàn không có hỏi ý kiến của hắn.

“Chính Nghĩa liên minh các ngươi còn không có tư cách thay đổi quyết định của Tô Đại Nhi ta, ta nếu nói không buông tha Tuyết Du Du, như vậy hôm nay không một ai có thể làm gì được nàng ta” Tô Đại Nhi lạnh lùng nói, đột nhiên kích thích vài sợi dây đàn, tiếng đàn cao vút cắt ngang bầu trời đêm, nhấc lên một cỗ sát ý ngập trời.

“Tô Đại Nhi, ngươi vốn là một ma nữ, cá mè một lứa với yêu nữ Tuyết Du Du này, ngươi tự nhiên muốn buông tha cho ả” Âu Dương Kiếm Bình bay nhanh tới, nói tiếp, “Nhưng có Chính Nghĩa liên minh chúng ta ở đây, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho yêu nữ này tồn tại trên đời” Giọng điệu cường ngạnh của Âu Dương Kiếm Bình làm người ta khó có thể tưởng tượng, theo lý mà nói thời gian gần đây thanh thế của Chính Nghĩa liên minh đã không bằng trước kia, Thất đại môn phái cũng chỉ còn lại Tuyết Sơn cùng Côn Lôn, theo lẽ thường mà nói Chính Nghĩa liên minh căn bản không thể nào chống lại được Ma Cung, nhưng sao Âu Dương Kiếm Bình lại chủ động gây sự chứ?

“Thần cung tàn sát Võ lâm, ai cũng không thể buông tha” Nam Cung Phi Vân ra vẻ đầy căm tức, từ bên cạnh nói thêm vào, vừa mới tận mắt nhìn thấy năng lực kinh khủng của Tuyết Du Du, hắn tự nhiên không muốn Tuyết Du Du còn sống rời đi. Hơn nữa hắn rất rõ ràng, một khi giao Tuyết Du Du cho Tô Đại Nhi vậy cơ hội để ba người còn lại của Thần cung rời đi sẽ lớn hơn nhiều. Đệ tử thủ hạ của Thần cung đã bị chết không còn một ai, nhưng chỉ cần có Cung Nhã Thiến và Thánh nữ là đủ để hắn đau đầu.

“Nam Cung Phi Vân, đừng quên ngươi từng là người Thần cung, tất cả những điều Thần cung làm cũng đều có một phần công lao của ngươi” Thánh nữ xem ra có chút tức giận, thực ra trong lòng nàng lại đang thầm vui sướng, nàng đã nhìn thấy hy vọng thoát hiểm.

“Nam Cung Phi Vân không quen nhìn những điều Thần cung làm, cho nên mới bỏ tối tìm sáng, ta cũng tin rằng Chính Nghĩa liên minh và Diệp Đại tiên sinh chắc chắn sẽ chủ trì công đạo cho những người trước kia đã chết oan uổng trong tay các ngươi” Nam Cung Phi Vân nói ra những lời này mà mặt không đỏ, tim không đập loạn lên, chẳng qua hắn hiển nhiên cũng không phải kẻ ngu, rất nhanh liên quan đến Diệp Bất Nhị, muốn cho Diệp Bất Nhị là kẻ giơ đầu chịu báng, mà hắn có thể tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi

“Cung chủ, bọn họ cố ý muốn chúng ta và Diệp Bất Nhị xung đột, Cung chủ phải cẩn thận” Tô Đại Nhi nhíu mày, bên tai nàng vang lên lời truyền âm của Lộ Vân Trường.

Tô Đại Nhi một lúc lâu vẫn không có biểu hiện gì, trong lòng nàng chỉ có một loại dự cảm không tốt, cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện đêm nay có chút quái dị. Nàng nhận được tin tức Thần cung và Tiên Cung sẽ quyết chiến ở đây, mà nàng vừa lúc có thể một lưới bắt hết, nhưng mà sao Diệp Bất Nhị lại khéo lén đến được nơi đây? Chẳng lẽ bọn họ cũng cùng lúc nhận được tin tức? Nếu quả thực là như vậy, vậy tin tức này là ai tung ra? Người tung tin này ra có mục đích gì?

Nàng nghĩ nên rời đi khỏi nơi này, nhưng cũng không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, đây là thời cơ tốt nhất để nàng diệt Thần cung, nhưng bởi vì quan hệ giữa Tuyết Du Du và Hoa Nhược Hư nên nàng không thể không có chút cố kỵ, trong thời gian ngắn, nàng lâm vào trong một hoàn cảnh rất khó xử.

“Nhược Hư ca ca, huynh nói muội nên làm gì bây giờ?” Tô Đại Nhi nói thầm trong lòng, nhớ tới Hoa Nhược Hư, lòng nàng không nhịn được dâng lên một cỗ nhu tình, còn có một tia ngượng ngùng, không lâu trước hai người còn triền miên quấn lấy nhau vẫn còn vương vấn trong lòng.

Hoa Nhược Hư sắp đến được Thần cung, đột nhiên nghe thấy vài tiếng đàn cao vút.

“Đại Nhi!” Hoa Nhược Hư đột nhiên thay đổi phương hướng, rất nhanh vọt về phía tiếng đàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play