Hoa Ngọc Phượng đang ngồi trước cửa sổ, thấy Hoa Nhược Hư đi vào vội vàng ra đón.
“Sao? Gặp Vô Song quận chúa không?” Hoa Ngọc Phượng liếc mắt một cái nhìn ra vẻ mặt của Hoa Nhược Hư, nhíu mày hỏi.
“Coi như là thấy” Hoa Nhược Hư lộ ra một nụ cười cổ quái, lời nói cũng có vẻ kỳ quái.
Thấy Hoa Ngọc Phượng ngờ vực nhìn mình, Hoa Nhược Hư kể lại rõ tình huống lúc gặp Vô Song quận chúa cho nàng nghe, kết thúc hắn nhìn Hoa Nhược Hư phát hiện thấy nàng đang trầm ngâm suy nghĩ.
“Vô Song quận chúa có phải rất đẹp hay không?” Hoa Ngọc Phượng trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
“Đúng là rất đẹp” Hoa Nhược Hư khẽ gật đầu, “Tuy nhiên đệ vẫn có một cảm giác, nàng ta dù là dung mạo hay khí chất đều không tương xứng với danh tiếng của nàng ta, có lẽ lời đồn thật không thể tin”.
“Lời đồn là không thể tin, nhưng lời đồn về Vô Song quận chúa đều là thật” Hoa Ngọc Phượng lắc đầu, đôi mày ngài nhíu chặt, nói, “Đúng rồi, sư đệ, lúc đệ nhìn thấy nàng ta có phát hiện ra nàng ta có vài điểm khá giống tỷ? Tỷ không nói về dung mạo mà là cảm giác”.
Hoa Nhược Hư nghĩ lại, một lát sau liền lắc đầu.
“Đệ không nghĩ ra nàng ta có điểm nào giống Phượng nhi” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài nói.
Hoa Nhược Hư lại rơi vào trầm tư.
“Phượng nhi, không phải nghĩ nữa, có lẽ Vô Song quận chúa thật sự đến đây chơi, cũng thuận tiện tìm một lang quân như ý, chúng ta tạm thời có thể không cần để ý đến nàng ta làm gì” Hoa Ngọc Phượng ôm Hoa Ngọc Phượng lên, kề sát môi vào tai nàng, nhỏ giọng nói, “Không còn sớm nữa rồi, đi nghỉ thôi”.
“Không, không được” Hoa Ngọc Phượng nhìn vào mắt Hoa Nhược Hư, thấy ngọn lửa trong mắt hắn, mặt khẽ đỏ lên một đám mây đỏ thẹn thùng, nhỏ giọng từ chối nói, “Lát nữa còn có người tới”.
Hoa Nhược Hư dường như không nghe thấy nàng nói, hôn lên đôi môi anh đào của nàng, tham lam mút lấy, Hoa Ngọc Phượng không khỏi cảm thấy xấu hổ, trong lòng vẫn lo lắng thủ hạ vào thấy cảnh này.
“Thiếu gia” Từ ngoài cửa truyền vào một giọng nói ngọt ngào, Hoa Nhược Hư kêu khổ, Hoa Ngọc Phượng lại thở phào một hơi, nha đầu Hàm Tuyết lại đến.
“Tiểu Tuyết, muội còn chưa ngủ sao?” Hoa Ngọc Phượng bất đắc dĩ phải buông Hoa Ngọc Phượng ra, xoay người đi ra ngoài cửa.
“Người ta đợi thiếu gia mà” Hàm Tuyết rất ủy khuất nói, đôi mắt trong veo nhìn Hoa Nhược Hư, dáng vẻ làm người ta yêu mến, khiến cho một tia không hài lòng trong lòng Hoa Nhược Hư đã hoàn toàn biến mất.
“Đệ tối nay bồi Tiểu Tuyết đi, tối nay có đệ tử thư viện đến tìm tỷ, đêm mai, đêm mai tỷ chờ đệ” Hoa Ngọc Phượng truyền âm với Hoa Nhược Hư, trong giọng nói đầy vẻ thẹn thùng.
Gặp phải Tiểu Tuyết, sợ rằng không ai có biện pháp gì với nàng, Hoa Nhược Hư đành phải kéo Hàm Tuyết rời đi.
“Phương Hiệp, huynh đứng lại cho muội” Đột nhiên một tiếng kêu khẽ vang lên, Hoa Nhược Hư hơi giật mình dừng lại nhìn thì phát hiện ra Phương Hiệp đang vội vàng chạy về phía này, mà lại đang có một dáng người mảnh mai đang đuổi theo phía sau hắn.
Hoa Nhược Hư thầm cười trong lòng, hắn nhận ra người đang đuổi theo Phương Hiệp đúng là Lam Tuyết Nhu.
“Đại tỷ, nhị tỷ, giúp muội ngăn huynh ấy lại” Theo tiếng kêu của Lam Tuyết Nhu, Bạch Tâm Tĩnh và Hồng Nguyệt Nhi lập tức ứng tiếng, xuất hiện phía trước Phương Hiệp, ngăn hắn lại.
Hoa Nhược Hư ở bên cạnh xem trò hay, khóe miệng nở nụ cười, Tiểu Tuyết cũng rất hứng thú nhìn bốn người này.
“Lam cô nương, tại hạ đã nói rất nhiều lần, cô nương yêu thương tại hạ, tại hạ cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng thật sự trong lòng tại hạ đã có người, cô nương buông tha tại hạ được không?” Phương Hiệp hôm nay đã bị ba tỷ muội Lam Tuyết Nhu cuốn lấy đến choáng váng đầu óc.
“Huynh, huynh rõ ràng đang gạt người ta. Huynh căn bản không có người trong lòng, nếu không sao không ở bên cạnh huynh?” Lam Tuyết Nhu vừa nấc vừa nói.
“Thiếu gia, người trong lòng Phương đại ca là ai vậy?” Hàm Tuyết lúc này lại hỏi một câu như vậy, mặc dù giọng nàng khá nhỏ, nhưng bọn họ vẫn nghe thấy.
Hoa Nhược Hư không khỏi cảm thấy khó xử, hắn mơ hồ biết được người Phương Hiệp thích thực ra là sư tỷ Tôn Vân Nhạn của hắn. Nhớ đến quan hệ không biết nên giải quyết giữa mình và Tôn Vân Nhạn như thế nào, trong lòng hắn không khỏi có chút buồn bực.
“Phương huynh, thứ tại hạ lắm miệng, Lam cô nương một khi đã yêu thương huynh như vậy, huynh cần gì phải cự tuyệt người từ ngàn dặm tìm huynh chứ?” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi, nói một câu. Có lẽ bởi vì trong lòng cảm thấy áy náy với Phương Hiệp, nên Hoa Nhược Hư cảm thấy mình nên tác hợp cho hắn và Lam Tuyết Nhu một chút, thực ra hai người Phương Hiệp và Lam Tuyết Nhu ở bên nhau cũng rất xứng đôi.
“Đệ nói tỷ phu, tỷ phu không nên ép Phương huynh” Một giọng nói lười biếng truyền đến, gọi Hoa Nhược Hư là tỷ phu, ngoại trừ Hoa Phi Hoa ra cũng không có ai khác.
“Này, huynh đây là có ý gì?” Lam Tuyết Nhu rất bất mãn trừng mắt nhìn Hoa Phi Hoa.
“Không có gì, tại hạ nói Lam đại tiểu thư, Phương Hiệp đã không thích cô nương, cô nương ép buộc hắn cũng vô dụng, tục ngữ nói dưa hái xanh không ngọt mà” Hoa Phi Hoa vẫn ra vẻ bất cần đời, vừa nói vừa cười hì hì, “Không bằng cô nương thấy tại hạ như thế nào? Tại hạ Hoa Phi Hoa còn hơn tên Phương Hiệp không biết tình đời kia nhiều”.
“Ngươi, ngươi nói gì?” Lam Tuyết Nhu rất tức giận, xem bộ dạng của nàng nếu như không bị Bạch Tâm Tĩnh giữ lại, nhất định sẽ đi liều mạng với Hoa Phi Hoa.
“Còn không nghe rõ sao, không nghe rõ thì thôi, nếu không tỷ phu giúp đệ nói lại lần nữa đi?”
Hoa Phi Hoa cười hì hì, quay đầu lại nói với Hoa Nhược Hư: “Tỷ phu, tiểu đệ tốt xấu gì cũng là tiểu cửu tử của huynh, huynh dù thế nào cũng phải nói giúp đệ? Đệ đến bây giờ vẫn rất cô đơn, thật cơ đơn” Vừa nói Hoa Phi Hoa vừa ra vẻ đáng thương.
“Các ngươi, hừ, nam nhân đều không phải thứ tốt” Lam Tuyết Nhu hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Phi Hoa một cái, rồi lại trừng mắt nhìn Phương Hiệp, xoay người đi vào trong phòng. Bạch Tâm Tĩnh và Hồng Nguyệt Nhi cũng rất bất mãn nhìn mấy người, sau đó liền chạy theo tiểu muội của các nàng.
“Cái gì, Thiếu gia rõ ràng rất tốt, có ngươi mới không phải thứ tốt” Hàm Tuyết nhỏ giọng nói một câu.
Phương Hiệp lặng lẽ đứng đó, trong lòng lại nghĩ tới sư tỷ dịu dàng, nhưng sư tỷ lúc này đang ở đâu? Trở lại Côn Lôn hay đi đâu khác? Phương Hiệp tự nhiên không nghĩ ra Tôn Vân Nhạn đã là Tam trưởng lão của Ma Cung.
Hoa Nhược Hư vội vã rời đi, bởi hắn thật sự không biết nên đối mặt với trường hợp này như thế nào. Phương Hiệp và Hoa Phi Hoa đều vì tình mà phiền muộn, mặc dù không hoàn toàn là do hắn nhưng ít nhiều cũng có quan hệ với hắn. Mặc dù Hoa Nhược Hư không cho rằng mình đã làm gì sai, nhưng vẫn như cũ khó có thể tiêu tan cảm giác áy náy trong lòng.
“Tiểu Tuyết, muội nghỉ trước đi nhé, huynh còn có chút việc” Hoa Nhược Hư đặt Hàm Tuyết lên giường, không để ý đến vẻ không tình nguyện của nàng đã đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Tiểu Tuyết đứng lên, chạy ra cửa, nhưng lại phát hiện ra Hoa Nhược Hư đi đến chỗ Hoa Ngọc Loan đảnh phải chu cái miệng lên và trở lại giường.
Hoa Nhược Hư đã nằm nghỉ, thấy Hoa Nhược Hư tiến vào không khỏi kinh ngạc, chuẩn bị ngồi dậy.
“Sư tỷ, tỷ không cần dậy” Hoa Nhược Hư vội vàng bước tới, ngăn thân thể mềm mại của nàng lại, dịu dàng nói.
“Muộn như vậy, đệ sao còn đến đây?” Hoa Ngọc Loan có chút oán trách, mấy ngày qua mặc dù hôm nào Hoa Nhược Hư cũng đến nhìn nàng, nhưng tối lại chưa đến.
“Sư tỷ, đệ hôm nay muốn ở lại đây” Hoa Nhược Hư nhỏ giọng nói, không đợi Hoa Ngọc Loan có phản ứng đã nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Sư đệ, thân thể tỷ bây giờ không tiện” Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Ngọc Loan khẽ đỏ lên, nhỏ giọng nói.
“Sư tỷ, tỷ yên tâm, đệ biết” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, nói nhỏ bên tai nàng, “Ngủ đi, chú ý bản thân, không nên ngủ quá muộn”
Hoa Ngọc Loan khẽ ừ một tiếng, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc ngọt ngào, thực ra nàng cũng hy vọng Hoa Nhược Hư có thể ôm mình ngủ mỗi đêm, như vậy trong lòng nàng cũng sẽ có cảm giác bình yên. Nhưng nàng lại lo lắng hai người không thể khống chế bản thân, dù sao bọn họ mới cưới chưa lâu, cho nên nàng mới hơi sợ Hoa Nhược Hư tìm nàng vào buổi tối.
Hoa Nhược Hư thực ra phát hiện chỉ có ở bên cạnh Hoa Ngọc Loan và Hoa Ngọc Phượng, hắn mới có cảm giác đặc biệt yên lặng, những chuyện không vui trong lòng hắn cũng có thể tạm thời bỏ xuống, Hoa Ngọc Phượng hôm nay không thể bồi hắn, nên hắn cũng chỉ có thể tới đây. Hoa Thiên Tinh vốn cũng là một đối tượng thổ lộ rất tốt, Hoa Nhược Hư cũng rất tin nàng, nhưng gần đây hắn luôn bị Hoa Thiên Tinh trêu cợt, hơn nữa trong lòng hắn luôn có một cảm giác không nên lời đối với nàng, nên hắn có chút không dám gặp nàng.
“Sư đệ, đệ tử tối hôm qua đã truyền lại tin tức, trước mắt còn chưa phát hiện ra quan hệ giữa Diệp Bất Nhị và Giác Viễn thiền sư” Sáng hôm sau, Hoa Nhược Hư đi đến chỗ Hoa Ngọc Phượng, đúng như hắn dự đoán, Hoa Ngọc Phượng có tin tức muốn nói cho hắn.
“Mười năm trước, Diệp Bất Nhị chính thức xuất hiện trong giang hồ, một lần thành danh; mà mười năm sư phụ thu bốn sư đệ bồi dưỡng, thời gian lại trùng hợp như vậy, sư phụ làm cho đệ mang bốn người bọn hắn đối phó Diệp Bất Nhị. Phượng nhi, tỷ có cảm thấy là, mười năm trước sư phụ đã biết được bộ mặt thật của Diệp Bất Nhị, mười năm trước sư phụ đã biết Diệp Bất Nhị sẽ có hành động như hôm nay” Hoa Nhược Hư vừa suy nghĩ, vừa nhẹ nhàng nói.
“Mặc dù chúng ta không phát hiện được quan hệ giữa bọn họ, tuy nhiên chẳng qua cũng không phải hoàn toàn không có, chỉ là tỷ sợ nói ra, đệ có thể không thể tiếp nhận” Hoa Ngọc Phượng thoáng do dự một chút nói.
“Phượng nhi, không cần phải suy nghĩ, có một số việc phải tiếp nhận” Hoa Nhược Hư ngẩn người, sau đó khẽ thở dài nói.
“Giác Viễn thiền sư lúc trước là họ Diệp, cùng một họ với Diệp Bất Nhị” Hoa Ngọc Phượng nhỏ giọng nói.
Hoa Nhược Hư biến sắc, nhìn Hoa Ngọc Phượng với ánh mắt không thể tin.
“Phượng nhi, tỷ nói...” Hoa Nhược Hư không nói tiếp được, hắn đã mơ hồ hiểu được ý của Hoa Ngọc Phượng, nhưng nếu thực sự là như vậy, hắn đúng là không thể tiếp nhận.
“Trước mắt tỷ cũng chỉ là suy đoán, nhưng nghĩ đến Giác Viễn thiền sư tự vẫn, cùng với câu nói trong lá thư mà đệ nhận được trong bức di thư, tỷ cảm thấy điều này rất có thể” Hoa Ngọc Phượng khẽ gật đầu, “Đệ bây giờ cũng không nên nghĩ nhiều, cho dù chúng ta đoán đúng, thì bên trong rất có thể còn có nhiều ẩn tình”.
“Phượng nhi, đệ đi gặp Diệp Bất Nhị” Mặt Hoa Nhược Hư biến đổi, trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, giọng nói cũng trở nên trầm thấp.
“Có muốn tỷ cùng đi không?” Hoa Ngọc Phượng gật đầu, sau đó dịu dàng hỏi.
“Phượng nhi, không cân, đệ một mình đi gặp hắn. Tỷ yên tâm, chỉ cần đệ muốn đi, còn không có ai có thể ngăn cản đệ” Hoa Nhược Hư lắc đầu, hơi trầm ngâm một chút nói, “Phượng nhi, ba cô nương đến từ Động Đình, tỷ cho người chú ý một chút, đề phòng vạn nhất”.
“Tỷ đã bảo người đi điều tra, mặt khác Phương Hiệp và Hoa Phi Hoa hẳn sẽ không có vấn đề gì” Hoa Ngọc Phượng còn nghĩ thấu đáo hơn Hoa Nhược Hư, nàng biết Hoa Nhược Hư vẫn còn chút áy náy với Hoa Phi Hoa, hơn nữa Hoa Phi Hoa lại là đệ đệ của Hoa Phi Mộng, cho nên hắn có thể không nghĩ đến việc điều tra Hoa Phi Hoa, nên nàng đã thay hắn làm.
Diệp gia.
“Thay ta thông báo một tiếng, ta muốn gặp Diệp Bất Nhị” Hoa Nhược Hư lạnh nhạt nói, hắn lúc này cũng không còn ra vẻ khách khí.
“Hoa Nhược Hư, Chính Nghĩa liên minh không chào đón người như ngươi, Diệp đại tiên sinh cũng không muốn thấy ngươi” Hai tên đệ tử canh cửa còn chưa nói gì, bên trong cửa đã truyền ra một giọng nói.
“Cát Vân Tường, nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện, Diệp Bất Nhị có gặp ta hay không còn không tới phiên ngươi trả lời” Hoa Nhược Hư lạnh lùng nhìn Cát Vân Tường, sau đó nói với hai đệ tử Chính nghĩa liên minh, “Hai vị nếu như không muốn đi thông báo, ta đây sẽ tự mình đi vào” Vừa nói Hoa Nhược Hư vừa ra vẻ cất bước muốn vào.
“Xin Hoa công tử chờ một lát, chúng ta sẽ xin chỉ thị của Minh chủ” Hai tên đệ tử thấy không ổn lập tức đi thông báo, nếu không đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, bọn họ không thể gánh nổi trách nhiệm này.
“Hoa Nhược Hư, ta cảnh cáo ngươi, nơi đây là Chính Nghĩa liên minh, không phải là Thiên Tinh Minh của ngươi, không tới lượt ngươi giương oai ở đây” Trong mắt Cát Vân Tường lộ ra vài phần phẫn nộ và ghen ghét, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hoa Nhược Hư.
“Ngươi nói rất đúng, nơi này là Chính Nghĩa liên minh không phải là đất của Hoa Nhược Hư ta, tuy nhiên cũng không phải là của Cát Vân Tường ngươi. Vì vậy cũng không tới lượt ngươi ở chỗ này chỉ chỉ chỏ chỏ, nói này nói nọ, ngươi hãy ngoan ngoãn đi làm người hầu của Diệp Bất Nhị đi” Hoa Nhược Hư lười biếng nói, ra vẻ không coi Cát Vân Tường ra gì. Nói thật, Hoa Nhược Hư đúng là đã chán ghét Cát Vân Tường đến cực điểm, đương nhiên nguyên nhân chính là do Hoa Phi Mộng, nhưng cũng có liên quan đến chuyện hắn đã ruồng bỏ Tôn Vân Nhạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT