“Tỷ cũng mấy ngày không thấy Tiểu Tuyết, có thể ở bên tỷ tỷ không?” Nghe thấy Hoa Nhược Hư đặt câu hỏi, Hoa Ngọc Phượng giật mình trả lời.

Hoa Nhược Hư nhíu mày, mặc dù trong lòng cũng hiểu Hoa Ngọc Phượng nói vậy vốn là có lý, nhưng vẫn có cảm giác bất an. Hàm Tuyết không thể nào lâu như vậy không tìm hắn, chẳng lẽ nàng ta thay đổi sao?

“Đúng, Trường Không và Oanh Oanh giống như vài ngày cũng không thấy” Hoa Nhược Hư nhìn nhìn một chút phát hiện ít hơn hai người.

“Không phải là đệ phái bọn họ ra ngoài làm việc sao?” Hoa Phi Mộng nhíu mày ngài, nhẹ giọng hỏi.

Hoa Nhược Hư lúc này mới phát hiện có điểm không đúng, mấy ngày nay trong lòng hắn vẫn không yên, nên không chú ý đến việc này.

“Đệ đến chỗ sư tỷ nhìn xem một chút” Hoa Nhược Hư đứng phắt dậy, vội vàng đi về phía phòng ngủ của Hoa Ngọc Loan.

Hoa Nhược Hư đi một vòng cũng không thấy Hàm Tuyết, trong lòng rốt cuộc bắt đầu lo lắng, thầm mắng mình không cẩn thận nếu như lần này Hàm Tuyết lại xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ cả đời này Hoa Nhược Hư cũng không thể tha thứ cho mình. Lúc này hắn mới giật mình phát hiện ra từ lúc Hàm Tuyết trở về, hắn không quá quan tâm đến nàng, ngay cả bệnh của nàng như thế nào cũng không hỏi.

“Nhị sư tỷ, đệ ra ngoài một chút” Còn một chỗ cuối cùng chưa tìm, đó chính là Tình lâu, mặc dù Hoa Nhược Hư cảm thấy Hàm Tuyết đi đến đó không quá lớn, nhưng vẫn muốn đi thử xem.

Hoa Phi Mộng cũng muốn đi theo, nhưng há mồm ra lại không nói, đến lúc muốn nói thì Hoa Nhược Hư đã đi ra ngoài.

Hoa Nhược Hư vội vàng chạy đến Tình lâu, trong đầu không ngừng xuất hiện bộ dạng làm nũng đáng yêu của Hàm Tuyết, cước bộ theo bản năng lại nhanh hơn một chút, đương nhiên hắn thấy một cái bóng lóe lên, Hoa Nhược Hư đương nhiên dừng lại.

“Phi Nhứ?” Hoa Nhược Hư lập tức nhớ đến người này, thoáng do dự một chút liền đuổi theo hướng Phi Nhứ đã biến mất.

Đi vào trong một con ngõ nhỏ hẹp, Hoa Nhược Hư phát hiện ra Phi Nhứ đang đứng ở đây, mang chiếc áo choàng màu đen, trên khuôn mặt thanh tú có vài phần oán hận không nói lên lời, nàng đang bình tĩnh nhìn Hoa Nhược Hư, trong mắt lóe lên tình cảm phức tạp.

“Nàng cố ý dẫn ta đến đây?” Hoa Nhược Hư ngay lập tức hiểu ra, bởi vì xem bộ dạng lúc này của Phi Nhứ chính là đang đợi hắn.

“Công tử, đã lâu không gặp, công tử vẫn khỏe chứ?” Giọng nói của Phi Nhứ mặc dù thanh thúy nhưng có chút nặng nề, trong giọng nói dường như còn có một tia tình ý như có như không.

“Vẫn tốt, đa tạ Phi Nhứ cô nương quan tâm” Hoa Nhược Hư nao nao trả lời, hắn cũng không có ấn tượng quá sâu đối với Phi Nhứ, bởi vì mỗi lần hắn thấy nàng, nàng đều ở bên cạnh Tô Đại Nhi, mà mỗi lần người đến tìm Hoa Nhược Hư đều là Lưu Vân.

“Tiểu thư vẫn khỏe chứ?” Phi Nhứ u buồn hỏi.

“Phi Nhứ, Đại Nhi vẫn tốt, chỉ là nàng làm cho muội ấy thương tâm” Hoa Nhược Hư không biết Phi Nhứ rốt cuộc muốn làm gì, theo lý thuyết nàng đã phản bội Tô Đại Nhi, nên nhìn thấy hắn không nên có phản ứng này.

“Thay ta nói lại với tiểu thư, nói ta thực xin lỗi tiểu thư” Phi Nhứ nhẹ nhàng nói, trong mắt dường như ngân ngấn nước.

“Phi Nhứ, tại sao nàng không tự mình đi nói với Đại Nhi?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói, “Nàng đã đi theo Đại Nhi mười mấy năm, vì sao nàng lại phản bội muội ấy?”

“Có một số việc, công tử không thể hiểu” Phi Nhứ thản nhiên nói, “Công tử, kiếp sau gặp lại!” Nói xong thân hình Phi Nhứ lóe lên, bay nhanh vào trong ngõ nhỏ.

“Kiếp sau gặp lại?” Hoa Nhược Hư kinh hãi, vội vàng đuổi theo nhưng lại phát hiện không thấy bóng dáng của nàng.

Phi Nhứ chạy vào ngõ nhỏ sau đó nhanh chóng chuyển vào một góc.

“Một khi đã tìm được ta, đi ra đi!” Phi Nhứ dừng lại, lạnh lùng nói.

“Phi Nhứ, uổng cho Cung chủ vẫn luôn tín nhiệm ngươi, ngươi lại lợi dụng tín nhiệm của Cung chủ thiếu chút nữa làm Cung chủ rơi vào chỗ chết, ngươi biết mình phạm tội gì không?” Bốn người xuất hiện xung quanh nàng, đúng là Tửu Sắc Tài Khí tứ quân tử, mà người nói chuyện đúng là Thiên Tà.

“Không phải là chết sao? Ta đã sớm biết sẽ có ngày như vậy” Phi Nhứ lạnh nhạt nói, “Ra tay đi” Xem bộ dạng của nàng căn bản không có ý định hoàn thủ.

Tứ quân tử nhìn nhau một cái, đồng thời xuất chưởng về phía Phi Nhứ, Phi Nhứ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nàng biết mình cũng không phải đối thủ của bốn người, mà quan trọng hơn nàng căn bản không có ý định hoàn thủ, nàng chỉ muốn nhắm mắt chờ chết.

Nàng cảm thấy cả người tê rần, thân hình trở nên nhẹ nhàng, nàng đã bị một người nhấc lên.

“Các ngươi làm gì?” Phi Nhứ kinh hãi, bốn người cũng không giết nàng, mà chỉ điểm huyệt đạo của nàng.

“Ngươi là thị nữ của Cung chủ, xử lý ngươi tất nhiên là Cung chủ, càng huống chi Cung chủ đã phân phó sau khi tìm được ngươi, nhất định phải mang ngươi còn sống trở về” Thiên Tà dùng ánh mắt háo sắc nhìn Phi Nhứ một chút, khiến cả người nàng run lên.

“Không, ta không muốn gặp tiểu thư” Phi Nhứ lớn tiếng kêu lên, muốn giãy dụa nhưng không có khả năng, nàng căn bản không thể động đậy.

“Có gặp Cung chủ hay không là do Cung chủ quyết định, không phải là do ngươi” Thiên Tà cười hì hì, “Hơn nữa, ta nghĩ Cung chủ khẳng định muốn biết tại sao Phi Nhứ cô nương của chúng ta lại muốn gặp tình lang của cung chủ trước khi chết?”

“Ta không muốn gặp tiểu thư, các ngươi thả ta ra” Phi Nhứ vẫn kêu, Thiên Tà thuận tay điểm á huyệt của nàng, không gian lập tức trở nên yên tĩnh.

“Đệ đệ, nhớ tỷ tỷ sao?” Vừa vào Tình lâu, Hoa Nhược Hư lập tức phát hiện Hoa Thiên Tinh đang đứng ở đó, phong thái tuyệt đẹp cùng với giọng nói đầy sức hấp dẫn làm Hoa Nhược Hư động tâm.

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?” Hoa Nhược Hư miễn cưỡng ngăn cản tâm lý lo lắng, kinh ngạc hỏi, trong ấn tượng của hắn, Hoa Thiên Tinh nên ở trong căn phòng nhỏ của nàng.

“Biết đệ muốn tới, tỷ tỷ đương nhiên cũng đến” Hoa Thiên Tinh cười hì hì.

“Tỷ tỷ, tỷ có thấy Hàm Tuyết không?” Hoa Nhược Hư vội vàng hỏi thăm, dù sao đây là mục đích mà hắn tới đây.

“Hàm Tuyết đang ở trong đại sảnh, nhưng không biết vì sao mấy ngày vẫn chưa ra, còn không để cho ai khác đi vào” Hoa Thiên Tinh lười biếng nói, chỉ chỉ vào bên trong, Hoa Nhược Hư vội vàng bước tới nhưng lại phát hiện Triệu Trường Không đang đứng trước cửa đại sảnh, vẻ mặt rất lo lắng nhưng dáng vẻ rất bất đắc dĩ.

“Minh chủ đã tới, tốt rồi, nhanh, nhanh vào khuyên Hàm Tuyết cô nương” Thấy Hoa Nhược Hư đến, Triệu Trường Không không khỏi vui mừng.

“Trường Không, sao rồi? Hàm Tuyết, muội ấy ở bên trong sao?” Hoa Nhược Hư thả lỏng một chút, dù như thế nào, Hàm Tuyết đúng là ở bên trong.

“Minh chủ, thời gian không còn kịp, thuộc hạ đơn giản nói một chút với minh chủ, Hàm Tuyết cô nương có thể dùng y thuật tăng nội lực cho người, nhưng điều này rất hao phí thể lực. Hàm Tuyết cô nương đã ba ngày ba đêm không nghỉ, nhưng khuyên như thế nào Hàm Tuyết cô nương cũng không dừng lại, nói muốn tăng công lực của các đệ tử nơi đây lên mới bằng lòng nghỉ ngơi. Thuộc hạ và Oanh Oanh căn bản không thể khuyên nổi, nhưng bởi vì lúc này rất nguy hiểm nên không thể kinh động Minh chủ, chúng ta lại không dám rời đi, Minh chủ nhanh đi vào khuyên Hàm Tuyết cô nương đi” Triệu Trường Không vội vàng giải thích, còn chưa nói hết Hoa Nhược Hư đã tiến vào trong.

Các đệ tử trong đại sảnh đang khoanh chân ngồi, mặt Hàm Tuyết tái nhợt, Hoàng Oanh Oanh đang dìu nàng.

“Tiểu Tuyết” Hoa Nhược Hư lao tới, ôm nàng vào lòng, “Muội còn muốn sống hay không vậy?” Trong giọng nói của hắn đầy vẻ tức giận và đau xót.

“Thiếu gia, người sao lại đến đây, người ta còn muốn cho thiếu gia một sự vui mừng” Hàm Tuyết yêu kiều nói, nhưng có thể rõ ràng cảm thấy giọng nói đang khàn khàn.

“Muội bây giờ hãy về cùng ta!” Hoa Nhược Hư ôm nàng, hắn muốn đi.

“Thiếu gia, không được, Tiểu Tuyết bây giờ mà đi thì tất cả cũng phí công vô ích. Thiếu gia yêu tâm chỉ cần nửa canh giờ nữa, chờ bọn họ vận công chấm dứt, rồi mất thêm hai canh giờ là có thể” Hàm Tuyết vội vàng nói, sau đó lộ ra vẻ đáng thương, “Thiếu gia, chờ một chút đi, chờ chút nữa thiếu gia sẽ phát hiện Tiểu Tuyết không gạt thiếu gia mà”.

“Tiểu Tuyết, muội xem bộ dạng của muội lúc này là như thế nào đi?” Hoa Nhược Hư đột nhiên phát hiện trong lòng cảm thấy chua xót, chỉ vài ngày không thấy mà Hàm Tuyết đã trở nên tiều tụy thế này, mái tóc đen nhanh lộng lẫy cũng trở nên ảm đạm.

“Thiếu gia, Tiểu Tuyết là thần y mà, thiếu gian tin Tiểu Tuyết đi, không có việc gì đâu” Hàm Tuyết nhỏ giọng nói, đột nhiên dùng ngân châm đâm vào mình.

“Tiểu Tuyết, muội làm gì vậy” Hoa Nhược Hư sợ đến nhảy dựng lên.

“Thiếu gia, thả Tiểu Tuyết xuống đi, trong lòng thiếu gia Tiểu Tuyết rất muốn ngủ, nhưng Tiểu Tuyết không thể ngủ, chỉ còn nửa canh giờ, Tiểu Tuyết không thể ngủ” Hàm Tuyết giãy dụa muốn xuống.

“Tiểu Tuyết, muội trước hết ngủ lát đi, đợt lát nữa huynh gọi muội dậy có được không?” Hoa Nhược Hư cúi đầu nói, hắn cảm giác mắt cay cay, Hoàng Oanh oanh và Triệu Trường Không bên cạnh cũng cảm thấy đau xót, Hoàng Oanh Oanh càng nhịn không được nước mắt sắp chảy ra.

“Không được, thiếu gia, không thể ngủ, thiếu gia buông Tiểu Tuyết ra được không” Vừa nói, Hàm Tuyết lại cầm lấy ngân châm chuẩn bị đâm xuống.

“Được được, huynh thả muội xuống” Hoa Nhược Hư vội vàng nắm lấy tay nàng, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, Hàm Tuyết từ trong lòng lấy ra một cái chai, đổ ra hai viên dược hoàn, đưa vào trong miệng, cả người trở nên tỉnh táo hơn đôi chút.

Nửa canh giờ đối với Hoa Nhược Hư mà nói đúng là dày vò, hắn thiếu chút nữa đã nghĩ kiên quyết mang Hàm Tuyết về, nhưng lại sợ như vậy sẽ làm Hàm Tuyết cả đời cũng không an tâm, hơn nữa hắn cũng sợ hại người đang vận công, công lực bọn họ có thể tăng lên hay không không nói, chẳng may mạng sống không giữ được thì mới là vấn đề lớn. Bây giờ hắn chỉ hy vọng nửa canh giờ này cùng với hai canh giờ tiếp theo nhanh chóng qua đi, sau đó hắn có thể mang bảo bối Hàm Tuyết về nhà.

“Đệ đệ, không cần lo lắng như vậy, lát nữa đệ có thể giúp Tiểu Tuyết mà” Giọng nói của Hoa Thiên Tinh truyền tới.

“Tỷ tỷ, tỷ nói là thật chứ? Làm thế nào giúp muội ấy?” Hoa Nhược Hư như nhìn thấy cứu tinh.

“Tiểu Tuyết chủ yếu là công lực hao tổn quá nhiều, đệ có thể truyền chút công lực trong người cho Tiểu Tuyết dùng là được” Hoa Thiên Tinh như nhìn thấy đệ đệ ngu ngốc vậy.

“Tỷ tỷ, không được, đệ từng dùng công lực giúp Đại Nhi chữa thương, thiếu chút nữa hại chết muội ấy” Mặt Hoa Nhược Hư nhất thời trở nên chán nản.

“Như vậy à, xem ra đệ đệ thật sự ngu ngốc, đừng gấp, đợi lát nữa tỷ tỷ sẽ dạy đệ khẩu quyết truyền công chữa thương cho người ta, có được không” Hoa Thiên Tinh lúc cúi đầu thầm nghĩ trông thật đáng yêu, Hoa Nhược Hư dở khóc dở cười, võ công của hắn đều là nàng dạy, mỗi lần gặp chuyện hắn đều nói hắn ngu, nhưng thực tế nàng căn bản không dạy gì hắn.

“Thiếu gia, Tiểu Tuyết muốn ngủ” Hàm Tuyết thì thào nói, nói xong cả người gục vào lòng Hoa Nhược Hư.

“Tỷ tỷ, tỷ ở đây giúp đệ xem đệ tử này nhé” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm Hàm Tuyết vào lòng, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông ra, “Trường Không, Oanh Oanh, hai người mấy ngày mấy đêm không nghỉ rồi, về nghỉ ngơi đi”.

“Minh chủ, thuộc hạ không có việc gì, thuộc hạ trước hết nhìn bọn họ, đề phòng vạn nhất” Triệu Trường Không lắc đầu, sau đó nhìn sang Hoàng Oanh Oanh, “Oanh Oanh về trước đi”.

“Tỷ phu, muội không về, muội ở đây cùng tỷ phu” Hoàng Oanh Oanh không chịu.

“Đều trở về cho ta” Hoa Nhược Hư bực tức nói, nói xong xoay người bước ra. Triệu Trường Không và Hoàng Oanh oanh nhìn nhau, rốt cuộc chỉ có thể theo sau, trên mặt Hoa Thiên Tinh lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.

“Tiểu Tuyết không có việc gì chứ?” Nhìn thấy Hoa Nhược Hư ôm Hàm Tuyết tiến vào, Hoa Ngọc Phượng vội vàng chạy tới hỏi.

“Không có việc gì, chỉ là ngủ mà thôi” Hoa Nhược Hư lắc đầu, “Nhị sư tỷ, trong này phiền tỷ, đệ đưa Tiểu Tuyết về phòng”.

Nhẹ nhàng đặt Hàm Tuyết lên giường, lại nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, sau đó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường, Hoa Nhược Hư xuất thần nhìn Hàm Tuyết.

Hắn biết Hàm Tuyết làm tất cả những việc này đều là vì hắn, đáng tiếc hắn lại không quan tâm tốt nàng, từ khi biết nàng bình an vô sự, hắn hoàn toàn yên lòng, nên căn bản không quan tâm các chuyện khác của nàng. Thật ra hắn lúc này cũng có thể đoán ra, Hàm Tuyết lúc này thực ra chính là một thần y, nàng trước kia nói Hoa Ngọc Loan không có việc gì cũng không phải nói bừa, nàng nói có thể giúp Tây Môn Lâm đầu bạc biến đen cũng không phải nói bừa, chỉ là hắn không chú ý đến mà thôi. Hắn lúc này cũng có thể mơ hồ đoán được, y thuật của Hàm Tuyết chính là đến từ Y Cốc, lúc trước Lý Bất Nhân đã nói qua, thương thế của Hàm Tuyết ngoại trừ Đại hoàn đan thì cũng chỉ có Y Cốc mới có thể chữa khỏi, bây giờ nàng bình an trở về, thì hắn đáng lẽ phải sớm đoán ra việc này chứ.

“Tiểu Tuyết, muội lần này tuyệt đối không nên có chuyện gì” Hoa Nhược Hư âm thầm hi vọng trong lòng.

Ma Cung.

Phi Nhứ cúi thấp đầu không nói một lời, trên mặt lại lộ ra vẻ quật cường.

“Lưu Vân, đi mời Nhược Hư ca ca tới đây” Tô Đại Nhi thản nhiên nói, Phi Nhứ nghe thấy vậy không khỏi chấn động cả người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play