Vừa bước ra ngoài cửa, Nó không khỏi ngỡ ngàng khi thấy 1 người đứng trước cửa nhà nó.
Là B đang xách túi hoa quả đi vào.
Sao lại là hắn ? Mà hắn đến đây làm gì? Vừa nhìn thấy B nó không khỏi bàng hoàng và nó chạy kéo thật nhanh B ra ngoài.
- Anh đến đây làm gì ?
- Anh đến.. thăm em.
- Thăm thiếc gì ? Em làm sao mà anh phải thăm ?
- Anh nghe thấy bạn em bảo..
- Mà giờ này anh phải đi làm cơ mà ?
- Không hôm nay anh nghỉ đến thăm em.. Mà, em dạo này thế nào ? Hôm qua anh định sang hẳn viện nhưng bận quá !
Nó khó xử lắm. Thà rằng hắn đánh đập mắng chửi nó cho xong, nhưng bây giờ hắn đang ở đây và ân cần hỏi thăm nó. Chả khác nào hắn đang cầm con dao cắt từng vết lên người nó cả.
Bởi vậy người ta mới nói sự trả thù tàn bạo nhất là tha thứ. Có thể nó không gây tổn hại về thể xác, nhưng lại là thứ tra tấn kinh khủng nhất với tâm hồn. Những vết thương da thịt thì có thể lành lặn theo thời gian, còn vết thương sâu thẳm trong tâm trí của 1 con người thì không bao giờ. Nếu có, cũng chả thể lành lặn hoàn toàn. Nhất lại là với những người đàn bà, họ thường nhạy cảm hơn rất nhiều, nhớ rất lâu và hận cũng rất sâu.
B nhìn nó 1 lúc lâu rồi hỏi :
- Em có thai...lâu chưa ?
- Cũng mới - nó trả lời bâng quơ rồi liếc mắt nhìn sang chỗ khác. Nó không dám nhìn thẳng vào mắt B.
- Thế.. em định như thế nào ?
- Em chưa biết.
- Bây giờ.. quay đây anh nói này.
Nó quay đầu lại nhìn B. Hắn nói tiếp :
- Bây giờ.. anh nghĩ trong chuyện này, anh có trách nhiệm. Anh với em thì chả còn gì cả. Nhưng cái thai trong bụng nó không có lỗi. Anh muốn.. em đẻ, anh sẽ chịu trách nhiệm nuôi dậy hoàn toàn. Nếu muốn anh sẽ trợ cấp cho em trong thời gian đẻ mổ.
Thì ra hắn đến đây vì mục đích ấy, hắn đến là vì cái kết quả sau cuộc vui. Nó bật cười rồi nhìn hắn :
- Anh có biết em ngủ với bao nhiêu thằng rồi không ?
B nhìn ra chỗ khác vẻ mặt suy tư. Nó nói tiếp :
- Đây cũng chưa chắc phải là con anh, ngay đến cả em cũng chả biết bố nó là ai cả. Chả có lý do gì mà anh phải nuôi.
- Nhưng m..
- Chả nhưng nhiếc gì cả, thôi anh về đi em đi có việc bây giờ.
- Nhưng mà dù sao thì mình cũng t...
- Em chả cần anh phải thương hại, em có người yêu mới rồi, em không cần anh phải quan tâm mà làm gì
cả.
- Anh cũng chỉ muốn tốt...
- Anh về đi em hét lên bây giờ ?
- Em..
- ĐI VỀ !!
Nó hét to lên khiến B giật mình, hắn đành miễn cưỡng quay đầu đi ra ngoài và nói lại : " Nếu là con anh, anh có trách nhiệm ".
Nó chả nói gì cả rồi quay lưng bước vào trong. Nó lại khóc, rồi lại chửi rủa B, nó cay nghiệt rủa thầm B tại sao lại nhu nhược đến vậy, nó chửi rủa tại sao B lại làm như thế. Nó đang đau khổ, nó cảm thấy mình chả xứng đáng với những gì mà mọi người xung quanh dành cho nó.
Nó căm hận B tận xương tuỷ.
B đi 1 lúc rồi bạn nó đến, thấy vậy nó gạt vội nước mắt rồi ngồi lên xe.
- Đi đến nhà T luôn à ? - Bạn nó quay đầu ra sau hỏi.
- Ừ..
- Mà mày định đến đấy làm gì ??
- Cứ đi mẹ đi hỏi đéo hỏi lắm !!
Thấy nó đang bực dọc như vậy, con bạn cũng vặn ga và đi thẳng. Hình ảnh và câu nói của B vẫn quanh quẩn trong đầu nó.
Đến trước cửa nhà T, nó nhìn ngó qua 1 lượt rồi kỷ niệm lại ùa về. Vẫn căn nhà đấy, vẫn là cái cổng ấy. Mọi thứ vẫn im lìm như vậy. Nhưng không có bóng dáng T ngồi trong nhà chờ nó nữa. Cửa vẫn mở, nó rụt rè , nửa hồi hộp nửa lo sợ đi vào. Mẹ T vẫn đang ngồi ở ghế, nét mặt âu lo.
- Cháu.. chào bác..
Mẹ T giật mình quay ra và nhìn thấy con đàn bà là nguyên nhân gây ra cái sự việc này, bà ta cay nghiệt nhìn thẳng mặt nó và nói :
- Nhà này không chào đón người lạ.
- Dạ..
Chưa kịp nói hết câu, bà ta đi ra và đóng cái cửa lại, nó thấy thế liền vội hốt hoảng :
- ỐI BÁC ƠI !!
- Bác cháu cái gì !!
- Bác nghe cháu nói đã cháu xin bác..
- Chả có gì để nói cả mà chả việc gì tôi phải nghe. Thằng T nó vào tù rồi đấy. Giờ cô còn muốn lôi kéo thêm ai trong cái nhà này nữa ?
Lời nói cay nghiệt bà ta nói ra giành cho nó, nó ấm ức ngồi sụp xuống đất rồi bám lấy tay bà ta :
- Cháu xin bác, bác cho cháu đi gặp anh T 1 lần thôi, cháu hứa đúng 1 lần thôi !!
- Chả có thăm nom gì cả !!
Cánh cửa đóng vào, nó vẫn ngồi ở đấy. Không dám khóc to, không dám nài nỉ van xin. Chỉ ngồi ở đấy tuyệt vọng nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt. Bạn nó đứng ở ngoài nhìn vậy vội vàng chạy vào.
- Thôi đi về !!
Nó vẫn cứ chẳng nói gì, ngồi im đấy và khóc nấc lên.
- Tao bảo đi về. Ngồi đây làm cái đéo gì ? Ngồi đây giải quyết đc vấn đề gì ??
Cánh cửa chợt mở ra, mẹ T đang đứng nhìn thẳng vào 2 đứa :
- Đừng có khóc lóc gì ở đây ! Nhà này chưa có người chết !!
- Cháu xin b..
- Không có xin xỏ gì ở đây cả ! Có chết cũng không gặp giếc gì hết !!
Con bạn nó thấy vừa thương vừa tức nhưng cũng chả làm gì đc cả. Nó đành đứng dậy và đi về, mắt nhoè ướt đẫm. Không đơn giản là những giọt nước mắt, mà đấy còn là đắng cay, tủi nhục và xót xa. Bây giờ thì nó tuyệt vọng thật sự rồi, nó chả biết chờ đợi trông mong vào cái gì cả.
- Thôi lên xe tao đưa mày về ..
- Không bây giờ mày đưa tao đến viện đã.. - nó gạt nước mắt đứng dậy.
- Làm gì ??
- Tao nghĩ kĩ rồi, phải phá thôi..
- Phá gì ?
- Phá thai..
Con bạn trợn mắt lên nhìn nó rồi nói tiếp :
- Mày bị điên à ? Phá bây giờ hại người lắm !!
- Thế mày muốn tao hại con tao à ? Mày muốn con tao lớn lên không biết bố nó là ai à ? Giờ mà đẻ nó liệu tao với nó có tương lai không ?
- Nhưng mà...
- Mày là bạn tao, mày có thương tao thì mày đưa tao đến đấy đi.
Con bạn cũng đành miễn cưỡng làm theo, nó nặng nề ngồi lên xe. Trên đường đi mắt nó nhìn xa xăm. Nó đang mỉm cười, nụ cười hạnh phúc của người mẹ. Nhưng nước mắt nó vẫn chảy dài trên má. Chỉ vài tiếng nữa thôi, nó sẽ giết chết chính con của mình.
Đến cổng bệnh viện, mắt nó vẫn đỏ hoe ướt đẫm, con bạn nhìn thấy vậy cũng chả muốn bước chân vào thêm 1 bước.
- Bây giờ, 1 là mày lên xe tao đưa mày về, 2 là không khóc nữa rồi đi vào trong. Nhìn mày tao nẫu ruột lắm !
Nó đi thẳng vào, cũng thôi không khóc nữa. Vào hành lang bệnh viện, mọi cặp mắt đổ dồn vào đứa con gái cấp 3 mắt đỏ hoe đang đi vào. Họ nhìn nó bằng những ánh mắt khinh khỉnh, cảm thông , căm giận. Một vài người thì lo sợ e ngại đứng nép vào nhau như che giấu 1 điều gì đấy tội lỗi lắm.
Họ đang cố gạt bỏ cái trách nhiệm và hậu quả sau vài chục phút vui vẻ với nhau, họ đang cố giết chết 1 sinh mạng chưa thành hình.
Y tá, bá sĩ đi qua lại rất là đông, họ liếc qua những con người khốn khổ đang ngồi chờ bằng cái nhìn khinh khỉnh, bằng những cái nhếch môi ghê tởm. Đến lượt nó đi vào phòng, nó bước từng bước khổ sở, môi nó mấp máy thì thầm : " Kiếp này con khổ, mẹ cho con cuộc sống khác ! ".
---------
Tối hôm ấy, nó lê từng bước khó nhọc lên trên phòng . Có lẽ cả đời này nó sẽ không quên đc cái tội lỗi ngày hôm nay.
Bây giờ nó mất con, người đàn ông nó yêu thương thì không có tin tức. Nó vẫn sống trong thị phi và những lời độc địa của thiên hạ. Nhưng nó sẽ vẫn hi vọng. Nó vẫn sẽ chờ.
Ngày qua ngày, nó dằn vặt về cái thai, cuộc sống của nó chỉ là nước mắt. Bố mẹ biết nó phá thai thì thương nó lắm. Hằng đêm mẹ nó vẫn khóc, mẹ nó thương con gái của mình không đc như bạn bè trang lứa, mẹ nó thương cho cuộc đời của nó rồi sẽ đi về đâu khi mà quá khứ này đã quá tối tăm.
Nó vẫn cứ chờ và đợi, ngày xử của T nó cũng sẽ không đc gặp mặt. Cái nó chờ đợi là kết quả xét xử, cái nó chờ là 1 con số nhất định cho cái tình yêu cay đắng này của nó. Khoảng thời gian ấy nó tồn tại qua ngày chứ không phải sống. Nó sống chỉ để đợi chờ.
Rồi cũng đến ngày xử án T, nó mặc 1 bộ quần áo đơn giản nhất, không phải là những cái áo thật ngắn, những bộ váy ôm sát cơ thể tuổi 17 của nó nữa. Trong cái áo sơ mi trắng, nó xinh đẹp hồn nhiên như 1 nữ sinh. Nhưng bao đắng cay khổ đau thì vẫn còn trong ánh mắt.
Nó đi cùng bạn bè của T đến, chọn ngồi 1 góc khuất và nhìn T thật rõ. Vẫn là con người ấy, vẫn là thanh niên xăm trổ hoa văn kín tay của nó, vẫn là cái dáng người cao cao. Nhưng nó chỉ nhìn đc hắn từ đằng sau, nhìn người mình yêu đang còng chặt tay đứng trước vành móng ngựa, mắt nó nhoè đi.
Vì T chưa có riền án tiền sự và vì 1 số lý do, toà tuyên án hắn 3 năm tù.
3 năm. Sau bao đắng cay, nó lại phải chờ đợi 3 năm nữa. Nhưng đối với nó, ngần ấy năm cũng không có gì đáng sợ, vì nó biết, dù thời gian có dài bao nhiêu đi chăng nữa, T vẫn sẽ yêu nó, còn nó vẫn sẽ đợi T.
Nó chỉ cần vậy thôi, với nó thế là đủ rồi.
Kết thúc buổi toà, nó đứng xa xa nhìn T bước lên xe và xa khuất dần, hắn bất lực ngó nghiêng trông chờ sự xuất hiện của nó. Nhưng nó chỉ mỉm cười xót xa nhìn theo. Nó tự nhủ nốt lần này thôi, nốt thử thách này rồi nó và T sẽ đến đc với nhau.
Hôm ấy nó ngồi cả ngày trong phòng, nó không khóc nữa, có lẽ nước mắt của nó đã cạn hết rồi. Và nó nghĩ chỉ là thời gian chờ đợi ngắn hay dài, sớm muộn gì hạnh phúc cũng sẽ đến với nó thôi.
Cái nó cần bây giờ là niềm tin.
Khoảng thời gian ban đầu, cuộc sống của nó đã lấy lại đc cân bằng , không ai thấy nó khóc nữa, có lẽ những giọt nước mắt chỉ rơi về đêm, khi mà tận cùng nỗi cô đơn hành hạ nó.
Ban ngày nó vẫn tụ tập, thỉnh thoảng tối vẫn lên Bar bủng linh tinh cùng bạn bè, nó vẫn online facebook chém gió mỗi tối. Nhưng không có nó trong những đêm ở căn phòng mù mịt khói nữa. Cũng chả còn con bé nào lấc cấc mặt lạnh lùng hình sự hay ngồi sau những thanh niên xăm trổ SH lượn khắp 36 phố phường cả.
Nó tự nhuộm lại tóc màu đen, tự mua cho mình 1 cái nhẫn và đeo vào tay, nó vẫn sống trong những cái nhìn đầy ác cảm của thiên hạ, họ vẫn soi xét vào cái quá khứ của nó, đào bới và moi móc mọi thứ lên. Thứ gì càng xấu họ lại càng hả hê bàn tán nhiều hơn. Nhưng nó mặc kệ.
Đấy không phải việc của nó.
Rồi nó và T vẫn liên lạc thư từ thường xuyên, 2 người vẫn thường vẽ nên 1 cái tương lai ngập tràn hạnh phúc, nó vẫn chờ và hi vọng, nó thường khuyên bảo T cải tạo cho tốt, rồi những nhớ nhung tình cảm đôi lứa mà đáng nhẽ trong cái thời đại này đc gửi đến nhau bằng những dòng chat, những cái stt, những cái icon, rela trên facebook thì giữa nó và T chỉ là những dòng thư dài. Nhưng đối với nó thế là quá đủ rồi, chỉ cần vậy thôi. Nó tự nhủ rồi cái thời gian này sẽ qua nhanh.
Nó bắt đầu học thói quen lễ chùa khắp nơi, nó bắt đầu biết chắp tay cầu xin cho bố mẹ và những người thân của nó. Nó đã biết sống cho người khác. Nó không phải là con bé Hot girl của những tháng ngày chơi bời lông bông lêu lổng nữa.
Thời gian cứ thế trôi..
Hôm nay nó đi ngang qua N2, nơi mà nó và T chỉ bên nhau vài tiếng ngắn ngủi. Đâu ngờ đấy là lần cuối cùng nó và hắn đc ở bên nhau. Nó vẫn nhớ như in từng lời nói của T. Kí ức lại ùa về. Nó hỏi địa chỉ của nhà X rồi đến thăm hắn. Đây là 1 ngôi nhà rất to ngay bên đường phố, nó đi vào chào hỏi và nói mình là bạn của X.
Nhìn hắn đang nằm trên giường, thở từng nhịp đều đều. Nó thương cho mẹ của hắn khóc thương thằng con trai đang bất động ngày qua ngày, nỗi đau này không chỉ riêng hắn phải chịu. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Nhân quả xoay vòng, kẻ nào nợ sâu sẽ phải trả giá đắt. Mọi thứ hắn gây ra bây giờ sẽ phải nhận lại.
Thăm hỏi và động viên xong nó lặng lẽ ra về.
Trong lòng nó thanh thản.
Nó rẽ vào 1 quán cafe bên đường ngồi 1 mình và nhìn ra ngoài cửa. Bên ngoài là 1 quán bơm xe nhỏ ven đường. Đang mải mê nhìn ngó thì có 2 em teen tóc vàng hoe mặc cái áo trắng học sinh phóng xe đến, mặt 2 đứa ngồi trên xe lạnh như tiền, có vẻ là nhân vật 2 lưng nhưng người em nào cũng khổ sở ưỡn lên để mong thân hình của mình nó nhọn hơn 1 tý. Nó ngồi nhìn mà bật cười. 1 con tay đang vuốt vuốt dí dí tay vào cái màn hình iphone bước xuống, mắt vẫn dán vào cái điện thoại rồi nói bâng quơ :
- Bơm cho cái lốp sau với !!
Ông chú bơm xe lọ mọ kéo cái dây bơm dài ra hí hoáy nắn nắn sờ sờ rồi dí cái bơm vào.. Xì xì ..
- Xong rồi cô !!
Con bé móc tờ 5k chìa ra,mắt vẫn chăm chăm cái đt. 1 con nhìn thấy nó đang nhìn chăm chú từ nãy đến giờ liền lẩm bẩm :
- Soi cái đéo gì không biết !!
Nó nhìn thấy vậy liền đọc đc cái ngôn ngữ mồm của em nó ngay, vì nó đẻ ra cái trò này mà. Nó còn là gì nữa. Nó quắc mắt nhìn thẳng vào đứa vừa nói, con bé kia thấy vậy đá mắt sang chỗ khác luôn và vặn ga đi mất.
Nó cười 1 lúc rồi tự hỏi lúc trước nó cũng như thế này sao ?
-------6h00-------
Trời đã tối, nó đi về nhà với tâm trạng khá là vui, hôm nay nó sẽ viết cho T cái thư thật là dài. Đi về đến nhà, mấy người hàng xóm vẫn cứ soi mói nó từ móng chân lên tận lỗ mũi rồi xì xào :
- Đấy có con với thằng nào ấy giờ thằng kia đi tù rồi.
- Ôi giời cái con này rồi chả nên người đc đâu.
- Chả biết ngủ với bao nhiêu thằng rồi.
- Thôi đi vào nó đang nhìn kia kìa !!
Nó đã quen với những thứ như vậy, nó quen sống với bàn tay dính chàm trong quá khứ, nó đã quen về mọi người bàn tán nó. Điều này như là 1 phần không thể thiếu đối với nó vậy. Đây là cái giá nó phải chấp nhận vì cái quá khứ lầm lỗi của mình. Nó cũng chẳng trách đc ai.
Vừa vào đến nhà, mẹ nói với nó :
- Bạn đến tìm đấy nó đang ngồi đợi trên nhà kia kìa !!
- Ai hả mẹ ?
- Con bé hay đến chơi ấy !!
Nó đi lên trên phòng thấy con bạn thân của nó ngồi đấy. Nó đi vào rồi hỏi :
- VL cả tháng mới vác mặt đến đây mẹ con chó !!
- Tao đến đây có việc bảo mày này..
- Trình bày ?
- Anh T...
- Làm sao ? - bất giác nó quay ra nhìn.
- Anh T... bị tai nạn..
- Ai tai nạn ?
- Anh T bị tai nạn rồi !
Nghe thấy vậy nó vội ngồi xuống bên con bạn.
- Tai nạn ? Tai nạn gì ? T đang trog tù mà ? Sao lại tai nạn ??
- Anh T.. bị tai nạn. Lúc đang làm ở trong đấy,...đá... bị đá rơi.
- Sao lại thế ?? Sao không ai nói cho tao biết ? Lâu chưa ? Có bị làm sao không ??- Nét mặt nó đã bắt đầu hoảng loạn tột độ.
- Tao biết chuyện tao nói cho mày luôn. Bị .. nặng lắm ..
- Nặng như thế nào ?
- Không qua đc..
Không qua đc ? Là chết ? T chết rồi sao ? Nó không tin vào tai mình rồi nó hỏi lại nhiều lần, mặt nó tái mét đi, mắt mở to sợ hãi. nước mắt nó chảy ra. Bạn nó ngồi sụt sùi :
- Tao nghe bạn anh T nói họ gửi giấy báo tử về nhà rồi..
Nó đứng bật dậy và chạy thẳng ra ngoài đường, nó hoảng loạn vội vã tìm đường đến nhà T. Đôi chân nó vội vã, mắt nó nhoè đi. Không thể như thế đc, T không chết đc. T hứa sẽ về với nó rồi, vừa mấy ngày trước nó còn nhận đc thư của T cơ mà. Không như vậy đc. Nó cắm đầu chạy, nó hoảng sợ tột cùng, nhà T cách nó 1 quãng đường, nó vẫn cứ chạy thẳng vậy thôi. Nó phải tận mắt nhìn thấy tờ giấy báo tử có ghi tên của T nó mới tin.
Người đi đường nhìn thấy 1 con bé vừa chạy vừa khóc như bị 1 cái gì đấy đáng sợ đuổi theo sau vậy. Họ không biết lý do mà nó chạy với dáng vẻ sợ hãi như thế, nhưng họ nghe thấy nó vừa khóc vừa gọi vội tên 1 người.
Đến nhà T, bàn chân nó bật máu, bố mẹ T đang ở trong nhà, bên ngoài có rất nhiều xe. Nó chạy vào nhà với bộ dạng của 1 người điên, đầu tóc rũ rượi và đôi mắt hoảng sợ. Mẹ T đang ngồi ở ghế tay cầm tờ giấy, bạn bè của hắn cũng đã đến rất đông. Họ nhìn nó ái ngại và lo lắng, mẹ T nhìn thấy nó liền ném tờ giấy xuống đất :
- MÀY ĐÃ NHÌN THẤY GÌ CHƯA ? T CHẾT RỒI, CON TRAI TAO CHẾT TRONG TÙ RỒI ! NÓ CHẾT MÀ KHÔNG ĐC NHÌN MẶT BỐ MẸ NÓ ĐẤY !!
Nó vội bò xuống đất chộp vội lấy tờ giấy. Đúng tên T rồi, đúng là hắn rồi. Vậy là T chết thật sao ? Sao lại như vậy đc ? Sao T lại chết ? T không về với nó nữa sao ? Tại sao T lại bỏ nó ở lại, nó đã thay đổi cuộc sống của nó chỉ để đợi T về mà ? Tại sao lại như thế ?
Vậy là hết, hết thật rồi, T không về nữa, T bỏ nó mà đi rồi. Nó không còn hi vọng gì nữa rồi. Tại sao cuộc đời lại trớ trêu như vậy , nó mới chỉ đc gần gũi với T có mấy ngày thôi mà, vậy là thời gian qua đối với nó là vô ích ? Nó tự hỏi tại mình đã làm gì mà phải trả 1 cái giá đắt đến vậy, mà tại sao lại là T, tại sao lại là người nó yêu, nó đã làm cái gì để bị như thế ? Tại sao không mở cho nó 1 con đường ? Nó đã thay đổi rồi , nó sống khác rồi, nó không còn như xưa nữa, vậy mà tại sao trò đời vẫn trớ trêu thế ?!
Nó bước đi vô hồn, nó vừa đi vừa gọi tên T, mắt nó ướt đẫm. Vậy là T không về với nó nữa, nó sẽ không đc gặp T nữa. T chết thật rồi.
Có lẽ cái nợ đời này của nó quá sâu mà nó không thể trả đc hết, có lẽ cuộc đời của nó chỉ là những niềm đau. Xót xa kiếp phận hồng nhan, sau bao cay đắng khổ nhục bây giờ nó lại trắng tay. Nó đặt hết hi vọng vào T, vậy mà giờ đây T sẽ không về nữa. T bỏ lại nó ở cái bể khổ này 1 mình. Nó bơ vơ không biết sẽ sống vì ai và vì cái gì nữa.
Trời đất xung quanh như quay cuồng, đêm nay mưa to. Mưa não nề, sầu thảm. Mưa khóc thương 1 phận trai chưa qua nửa kiếp người, khóc cho thân phận người đàn bà bạc bẽo đắng cay. Có tiếng ai như xa xăm vọng về, ngay bên tai nhưng cũng thật sâu thẳm. Nỗi tuyệt vọng 1 đời người khổ cực. Tiếng khóc tang thương giữa đêm vắng, có ai hiểu đc nỗi đau này của nó. Đâu ai biết đc những đắng cay mà cái tuổi đời 17 của nó phải chịu đựng.
Nó ngồi đây, trong 4 bức tường. Nỗi cô đơn bao trùm đến khó thở, tiếng khóc vẫn cứ kéo dài trong đêm tối.
Cuộc đời đắng cay, nhưng nó vẫn phải tiếp tục sống. Nó vẫn phải đứng dậy và bước qua. Tháng ngày rong chơi giờ nó phải trả giá bằng sự cô đơn này. Cái giá quá đắt. Nó biết rằng từ giờ sẽ phải sống 1 mình giữa những cay nghiệt của đời dày vò nó, nó biết rằng ở ngoài kia sẽ ruồng rẫy nó. Nhưng chỉ cần 1 người, chỉ cần T ở bên nó, ngay trong tim này ! Chỉ vậy thôi, nó sẽ vẫn đứng dậy và bước tiếp, nó vẫn sẽ tiếp tục sống.
Và nó biết, cuộc đời không phải lúc nào cũng có màu hồng..
" Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi .. "
--------------------------------------------------- HẾT ----------------------------------------------------
=> Kết : [ Phần này cũng liên quan đến cốt truyện nên những ai bê đi chỗ khác xin vui lòng không bỏ đi hay edit bất kì 1 cái gì !! Cảm ơn ]
Xin chào :">
Chắc những ai đọc đến đây thì cũng đã đọc hết những tập truyện của mình :D
Gạch đầu dòng là mình xin cảm ơn tất cả mọi người trong gần nửa tháng qua đã đón đọc hết 16 cái tập truyện này. Và chắc chắn phần lớn những người đọc truyện này đều là những người đã lớn hơn mình, nhưng mình xin xưng hô như này cho dễ :v
Qua qua về truyện 1 tý nhé :
- Cái thứ nhất : Về Nhân Vật và Cốt truyện.
Như mình đã nói đây là câu chuyện HƯ CẤU và BỊA ĐẶT ! Vậy mọi người có hiểu hư cấu bịa đặt là gì không ? Tức là nói phét, nói điêu, chém gió thành truyện ấy. Đấy , đúng rồi. Là như thế. Truyện này hoàn toàn 101% là hư cấu, vì vậy nên từ cốt truyện, đến nhân vật và diễn biến trong truyện đều do mình bịa ra, cho nên những ai mà có ý nghĩ kiểu : " Mẹ tác giả 100% là phò, nó đang kể chuyện đời nó !" hoặc là " Thằng này đang kể về bạn nó, gấu nó, ..v..v và v..v.. " thì nên bỏ ngay đi nhé. Vì như mình đã nói rồi, đây là hư cấu bịa đặt. Mà với cái chất lượng đọc hiểu của đa số người hiện nay thì CHẢ CÓ CON ĐIÊN NÀO nó viết cái truyện này cả. Vì sao ? Vì nếu viết để mà nó thành phò à -_-
------
Còn cái Cốt Truyện như 1 số người vẫn hay thắc mắc là tại sao chửi bậy nhiều thế ?
Truyện của mình mà không chửi thì nó lại thành PHIM rồi, sẽ chả có ai đọc. Còn những người hỏi là :" Mẹ, con gái cấp 3 toàn đm đ.cha, như kiểu gái giang hồ, đánh nhau như gái giang hồ " thì nên tắt cái máy tính và đi ra ngoài 1 vòng. Thật ra truyện của mình đã nói giảm nói tránh đi rất nhiều so với đời thực.
---------------------------------
Còn ý kiến của nhiều người đọc :
Nờ Hờ Tờ :
- Dear Tú Ank *
- Sau khi đọc hết 14 chap truyện 'Hot Girl' của em chị xin có đôi lời tâm sự và 1 số thắc mắc sau:
+ Thứ nhất: Chị rất thích cách hành văn của em, ngôn từ rất phóng khoáng, dễ hiểu. Tuy nhiên, tại sao tất cả các bậc phụ huynh trong truyện (mẹ Nó, mẹ T, mẹ N...) đều dùng những lời lẽ kiểu thô bạo mà ko có sự mềm mỏng, nhẹ nhàng, tình cảm?! *
+ Thứ hai: Tại sao em ko mô tả về các nét trên khuôn mặt của nhân vật Nó (như mắt, mũi, miệng...) để cho người đọc có thể hình dung rõ hơn về vẻ đẹp của Hot Girl, mà em chỉ đi sâu vào 'đường cong hình chữ S' của Nó?! *
+ Thứ ba: Theo ý kiến của cá nhân chị thì sẽ tốt hơn nếu kết thúc truyện mở ra cho nhân vật Nó 1 con đường mới, mang tính chất nhân văn 1 chút sẽ khiến người đọc có cảm giác hơn, và cho những ai đang có tâm trạng giống Nó (cảm thấy cuộc sống bế tắc) có thêm niềm tin để vững bước. *
+ Thứ tư: Nếu nội dung truyện phản ánh đúng tình hình giới trẻ hiện giờ thì chị có 1 chút giật mình, vì chị thuộc lớp già (gần 3x tuổi rồi) nên ko thể biết rõ đc những mảng tối của bọn tuổi teen. *
+ Thứ năm: Em sn 96 tại sao lại có nhiều kinh nghiệm thực tiễn như vậy, do đọc sách báo hay do em đã từng trải qua?! *
------------------------------------------------------------------------------
Chao xìn Nờ Hờ Tờ :3
Cái thứ nhất chắc nhiều người cũng đã hay thắc mắc tự hỏi :
- Tại sao trong truyện toàn nhân vật xấu ? Tại sao ai cũng nhìn vào vẻ bề ngoài ? Sao ai cũng......
Như thế này nhé : Cái xã hội bây giờ, chắc cũng có nhiều người từng chứng kiến qua những sự việc trên. Trong truyện của mình là CỐ TÌNH NÓI QUÁ VỀ CÁI VẪN ĐỀ ĐEN CỦA XÃ HỘI, tức là những cái gì xấu, những cái gì tối những cái gì đen nhất thì mình mới bê vào truyện. Thế nên mình mới nói từ đầu truyện rồi :" ". Đấy, thế nên là trong truyện này toàn những cái đen tối thôi.
Còn tất nhiên , ở đâu cũng thế. Có những người tốt người xấu, cuộc sống như thế cũng song song tốt - xấu. Chứ không phải con gái nào cũng giống như trong này, không phải người nào cũng giống như trong này !!
Đấy giờ chắc mọi người hiểu rồi !!
Cái thứ 2:
"Theo ý kiến của cá nhân chị thì sẽ tốt hơn nếu kết thúc truyện mở ra cho nhân vật Nó 1 con đường mới, mang tính chất nhân văn 1 chút sẽ khiến người đọc có cảm giác hơn, và cho những ai đang có tâm trạng giống Nó (cảm thấy cuộc sống bế tắc) có thêm niềm tin để vững bước.*"
=>
Như mọi người đã đọc, truyện này nói về 1 đứa con gái LỐI SỐNG SAI LẦM, còn những người cảm thấy cuộc sống bế tắc thì lại HOÀN TOÀN KHÁC. Còn mình tin chắc có những người ĐÃ - ĐANG sống với cái lối sống như thế này cũng đọc truyện của mình, tất nhiên là mỗi người 1 lý do chả ai giống ai. Nhưng kiểu sống như này HOÀN TOÀN SAI, hãy suy nghĩ lại trước khi mọi việc chưa quá muộn.
Còn như tập cuối này , mình để kết truyện như vậy. Những ai hiểu đc cái mình muốn nói đến thì thôi mình xin không nói lại nữa, còn những người cho là " TÁC GIẢ ÁC, KẾT TRUYỆN KHÔNG CÓ HẬU !"? Thế nào là không có hậu ? Cứ truyện có người chết là không có hậu ? Nếu không chết liệu 2 nhân vật có đến đc với nhau ? Liệu không chết thì truyện có hậu ? Nếu có cái ý nghĩ như vậy thì mình khuyên bạn nên XEM PHIM HÀN QUỐC , còn truyện của mình thì nó KHÔNG GIỐNG PHIM. Cũng như nhiều phim truyện hiện nay đấy, nào là cuối phim thì chúng nó yêu nhau, hạnh phúc, rồi này nọ lọ lem. Mình thấy cái kết như thế rất là VIỆT NAM, rất là CŨ và CHÁN. Nên bây giờ đa số xem 1 phim của VN thì đoán mẹ nó đc nội dung rồi. Xem rất là chán.
Nhưng dù sao thì mình cũng là người viết, để các bạn đọc và phê bình. Nên các bạn cảm thấy truyện như thế nào.. Tùy thôi. Quyền các bạn :D
Còn những ai đang sống như này, thì bài học nó ở giữa truyện. chứ không phải là cuối câu chuyện.
" Có những bài học không phải đến cuối câu chuyện ta mới rút ra đc !! ", đấy, đọc đến đoạn gần cuối thì nhân vật nó đã hối hận rồi, nhưng không kịp nữa. Vì đôi khi không phải cái gì cũng theo ý mình, muốn là đc. Nên những ai giống thế thì hãy dừng lại ngay, chứ đừng đợi đến CUỐI CÂU CHUYỆN.
..............................
Còn thắc mắc về nhân vật, mình không đặt tên chính xác cho nhân vật chính, cái thứ nhất là nhân vật này QUÁ GIỐNG với 1 SỐ NGƯỜI, đến nỗi mình nghĩ ra , nhưng khi đọc xong có 1 số người pm kiểu :" CHẮC CHẮN ÔNG ĐANG VIẾT VỀ CON NÀY !! TÔI THẤY GIỐNG Y HỆT !". Đấy, mình nói rồi đấy. Nó là hư cấu. Còn những ai thấy giống mình quá, thì cứ comment vào đây là :" Ê truyện của mày giống đang tả tao quá , đề nghị sửa " thì mình sẽ sửa ngay !!. Vì vậy nên mình sẽ không đặt tên cho nhân vật chính không sợ lại có người mất ngủ.!!
----------------------------
Còn tại sao tên truyện lại là HOT GIRL ? Sao không phải là đĩ điếm này nọ? Lý do rất đơn giản. Nó là đĩ nhưng nó lại SỐNG TRONG 1 CÁI VỎ BỌC CỦA HOT GIRL SANG CHẢNH. nên mình gọi nó là hót gơn. Vậy thôi !!
Hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT