Ta cùng Mật phi ở trong phòng chứa củi đợi thêm hai ba
canh giờ, sau đó cửa kia lại bị người đạp mở ra. Người đến là mà một nam tử
khôi ngô mặc quần áo màu đen, bên phải nam tử là Sương Mai mới vừa tức giận rời
đi lúc nãy, bên trái còn lại là một cô gái xa lạ.
Nam tử áo đen cứng rắn lạnh lùng bộ dáng có chút âm
lãnh, trong đôi mắt nhỏ mắt tràn đầy lệ khí. Hai tay hắn đặt ở sau người, bước
qua cửa, cuối cùng đứng trước mặt Mật phi.
Mật phi khinh thường nở nụ cười cười một tiếng, “Ban
đầu ta còn nghĩ ngươi là một con chó, lại không nghĩ rằng thì ra ngươi chính là
một con chó cắn ngược ân nhân cứu mạng của mình.”
Nam tử không tức giận, sắc mặt chỉ lạnh thêm vài phần,
“Thân phận này của ta đương nhiên không lọt vào mắt của nương nương, người lọt
vào mắt nương nương cũng đã đến đây, ta đưa các ngươi đi đoàn viên.” Nam tử
quay đầu nhìn về phía ta, trong mắt có tia khinh thường chợt lóe, “Vị này chính
là Tiểu Lam Tử công công.”
Ta cười cười, nói: “Đúng vậy, vị đại hiệp mời ta tới
đây là có chuyện sao?”
“Chuyện thì không có, bắt ngươi để tăng thêm phần lợi
thế mà thôi.” Nam tử cười cười, trong mắt lại là một mảnh âm lãnh. Hắn xoay
người nói với hai người phía sau: “Sương Mai, Thần Hi, mang các nàng ra ngoài.”
“Vâng.”
Hai cô gái lập tức tiến lên thô lỗ lôi ta cùng Mật
phi, dao nhỏ trong tay cũng đưa sát vào cổ ta. Mật phi không hợp tác vùng vẫy
vài cái, dao nhỏ sáng bóng kia liền để sát thêm vài phần.
Nam tử áo đen cười như không cười nói: “Nương nương
cùng công công trăm ngàn lần phải cẩn thận, bằng không tay các nàng run
lên......”
Uy hiếp, đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn a.
Mật phi hừ lạnh một tiếng, “Trần Nghiêu, lúc trước mắt
ta thật sự là bị mù mới có thể cứu ngươi.”
“Nương nương vẫn khiến người ta chán ghét như vậy,
chẳng trách điện hạ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ngươi một cái.” Trên mặt
Trần Nghiêu hiện lên vẻ hèn mọn cùng ngoan độc, “Bịt
miệng các nàng lại.”
Vì thế, quyền tự do lên tiếng duy nhất của chúng ta
cũng vì Mật phi khiêu khích mà mất đi. Mật phi còn ưm ưm ô ô không biết nói cái
gì, nhưng chẳng có người nào nghe hiểu cả. Ta dưới đáy lòng thở dài thường
thược, nữ nhân, tên của ngươi gọi là phiền toái.
Chúng ta bị ném lên xe ngựa, ước chừng khoảng nửa canh
giờ sau xe ngựa ngừng lại. Chúng ta nghiêng ngả lảo đảo xuống xe rồi mới nhìn
thấy cách đó không xa đã có người sớm đứng ở nơi đó, mà người đó đúng là Hạ
Liên Thần.
Trần Nghiêu thấy thế lộ ra tươi cười, chỉ là nụ cười
kia nửa phần cũng không chạm vào trong đáy mắt, “Đại điện hạ, đã lâu không
gặp.”
Ánh mắt Hạ Liên Thần xẹt qua chúng ta, cuối cùng dừng
trên người Trần Nghiêu. Hắn cũng cười nhẹ, “Trần tướng quân, đã lâu không gặp.”
Ta âm thầm phỉ báng một chút, đều đã ngã bài còn muốn
giả vờ, nam nhân, tên của ngươi gọi là dối trá.
Trần Nghiêu nói: “Điện hạ một mình đến đây, quả nhiên
rất là can đảm.”
Hạ Liên Thần có chút bất đắc dĩ nói: “Thật ra trẫm rất
muốn mang người đến, chẳng qua Trần tướng quân làm cho trẫm đông chuyển tây xoay
thay đổi vài chỗ, nên người của trẫm đi theo chưa kịp tới.”
“Trẫm?” Trong mắt Trần Nghiêu đầy lệ khí, “Thiếu chút
nữa đã quên, bây giờ đại điện hạ là hoàng đế Vân Chiến, chẳng qua là, điện hạ,
ngươi ngồi vị trí này không cảm thấy chột dạ chút nào sao?”
Hạ Liên Thần lơ đễnh nói: “Trẫm có gì phải chột dạ.”
“Vị trí này vốn phải là điện hạ của ta ngồi, nay lại
bị đại điện hạ cướp đi......” Trần Nghiêu hừ lạnh một tiếng nói.
“Thắng làm vua thua làm giặc, ngày đó nếu người chết
là trẫm, trẫm cũng không có nửa câu oán hận.” Mắt vàng chợt lóe, cười nói: “Hôm
nay Trần tướng quân muốn báo thù cho hoàng đệ, thay hắn đoạt lại vị trí này?”
“Ai cũng có tư cách ngồi vị trí này, chỉ đại điện hạ
thì không.” Trần Nghiêu từng chữ từng chữ nói: “Giết cha sát đệ, điện hạ có thể
đối diện với mọi người trong thiên hạ này sao.”
Hạ Liên Thần nguy hiểm nheo mắt lại, “Trần tướng quân
dường như lạc đề rồi, ngươi bắt phi tử cùng thái giám của ta, muốn nói phải nói
vấn đề này?”
Trần Nghiêu nhìn chúng ta liếc mắt một cái, sau đó
cười to nói: “Bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện chính sự.”
Hạ Liên Thần nói: “Trần tướng quân cứ nói, đừng ngại.”
Trần Nghiêu âm lãnh nói: “Ta không phải là người không
hiểu đạo lý, bây giờ ta muốn điện hạ dùng chính mình đổi lấy một người, điện hạ
có bằng lòng không?”
“Một đổi một, đương nhiên công bằng.” Khuôn mặt tuấn
tú của Hạ Liên Thần mang theo ý cười, nhưng mắt vàng lại sâu không thấy đáy.
“Vậy điện hạ muốn đổi ......” Trần Nghiêu âm lãnh quét
qua ta cùng Mật phi, “Là người nào?”
Ánh mắt Hạ Liên Thần đảo qua đảo lại trên
người ta cùng Mật phi, cuối cùng dừng lại trên người Mật phi, hắn nhướng môi
mỏng, cười nói: “Phiền Trần tướng quân đem Mật Nhi thả ra, trẫm theo các ngươi
đi.”
Hắn nói xong, Mật phi liền mạnh mẽ mở to mắt, con
ngươi hiện lên tia kinh ngạc kinh hỉ còn có...... nước mắt. Thật ra ta không có
cảm giác gì, chỉ thản nhiên nhìn bọn họ, không biết có phải là ta bị ảo giác
hay không, Hạ Liên Thần nói xong liền nhanh chóng liếc ta một cái, trong mắt có
chút hàm xúc không rõ.
Ta rũ mắt, trong đầu hiện lên vô số khả năng, cuối
cùng gợi lên khóe môi không thể nhận ra.
Trần Nghiêu đối với câu trả lời này cũng không ngoài ý
muốn, hắn nói: “Đổi người đương nhiên là có thể, nhưng mà tay điện hạ thật sự
làm cho ta kính nể......”
Hạ Liên Thần nói: “Ý tướng quân là......?”
Trần Nghiêu nói: “Mời điện hạ tự hủy cánh tay phải.”
Hạ Liên Thần khẽ nhíu mày rậm, “Lo lắng như vậy
sao...... Cũng được.” Hắn không để ý Mật Phi vẫn “Ưm ưm ưm”, quyết đoán dùng
tay trái đặt lên cánh tay phải, sau đó một tiếng “răng rắc” thanh thúy vang
lên.....
Trần Nghiêu vỗ tay, “Điện hạ ra tay rất tốt.”
Cánh tay phải của Hạ Liên Thần buông thõng, thái dương
hắn có mồ hôi hơi hơi thấm ra, trên mặt vẫn là thanh sắc bất động: “Tướng quân
quá khen, trẫm đã tự hủy cánh tay phải, vậy tướng quân có thả người không?”
Hạ Liên Thần nghe theo, bộ dáng cánh tay phải rũ xuống
còn cánh tay trái nâng lên không khỏi chọc ta buồn cười, đường đường là một
hoàng đế vậy mà hiện tại lại giống như kẻ bị bắt cóc thời hiện đại. Hắn thấy
thế liền hướng ta căm tức, nhưng trong mắt cũng là ý tứ vô cùng không rõ. Ta
liếc mắt, nhìn Mật phi hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hạ Liên Thần, điềm đạm
đáng yêu.
Trần Nghiêu nhìn Thần Hi đang đè nặng Mật phi ra hiệu.
Thần Hi liền mang theo nàng cùng hắn đi đến chỗ Hạ Liên Thần. Một tay Trần
Nghiêu đặt lên cánh tay trái của Hạ Liên Thần bẻ về phía sau, nhìn Thần Hi
nói:“Thả nàng.”
Thần Hi không chút thương hương tiếc ngọc đem Mật phi
đẩy xuống, làm cả người nàng ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi. Hạ Liên Thần
thấy thế khẽ nhíu mày, nhưng lập tức lại dãn ra. Trần Nghiêu xả môi cười, trào
phúng nói: “Đại điện hạ thật đúng là thương hương tiếc ngọc.”
Thần Hi bắt đầu quay trở về, Trần Nghiêu cùng Hạ Liên
Thần đi theo phía sau. Cách Mật phi xa xa một chút, Hạ Liên Thần liền dùng ánh
mắt ra hiệu với ta. Vì thế ta biết, ta cùng hắn bắt đầu phản công.
Ta thở dài, động đến sợi dây nhỏ trong suốt trên ngón
út, tay áo lập tức có một mũi tên ngắn bắn về chỗ Sương Mai đang đứng phía sau.
Sương Mai bị đau kêu lên một tiếng sau đó buông lỏng con dao nhỏ đang đặt trên
cổ ta. Ta thấy tình hình đó liền thông minh hướng chân nàng đạp một cước, sau
đó lắc mình chạy qua một bên.
Trần Nghiêu cùng Thần Hi đầu kia đương nhiên phát hiện
dị huống của ta bên này, nhưng Hạ Liên Thần vốn đang an phận đã ở phía sau gây
khó dễ. Trong tay áo hắn cũng đồng thời bắn ra tên ngắn về phía Trần Nghiêu,
rồi sau đó lập tức bắn mũi tên thứ hai về phía Thần Hi đang cầm dao nhỏ. Đến
tận đây, Trần Nghiêu Thần Hi cùng Sương Mai đều đã bị thương, hai tay ta bị cột
chặt ở phía sau, còn cánh tay phải của Hạ Liên Thần không thể cử động.
“Thái giám chết bầm!” Sương Mai mắng một tiếng, rất
nhanh liền đứng dậy hướng ta bên này. Ta thầm kêu một tiếng “Phiền phức” rồi
trốn đông trốn tây nhắm ngay lúc nàng xoay lưng mà bắn thêm một mũi tên. Mũi
tên này bắn ra Sương Mai mới quỳ xuống không thể nhúc nhích nữa, mà Trần Nghiêu
cùng Thần Hi bên kia cùng Hạ Liên Thần vừa dây dưa vừa bi phẫn hô lên một
tiếng, “Sương mai!”
Ta nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt con dao nhỏ của
Sương Mai lên rồi chạy tới chỗ Mật phi. Thần Hi thấy thế muốn chặn lại, lại bị
Hạ Liên Thần một chân đá trúng ngực. Ánh mắt Trần Nghiêu đỏ lên, “Giỏi cho một
cái Tiểu Lam Tử công công, thì ra đã sớm tính kế tốt với hắn!”
Ta mặc kệ, ai cùng Hạ Liên Thần tính kế chứ, như thế
nào gọi là tính kế? Cung tên trong tay áo này là cái ngoài ý muốn a, ngày ấy
Vân Trạch đưa tới hai cái cung tên tinh xảo đưa cho Hạ Liên Thần. Cung tên này,
cột vào cổ tay trong tay áo, là một vũ khí nhỏ, khéo léo không dễ bị phát hiện,
nhưng tệ ở chỗ, cái cung này chỉ bắn được hai phát. Hạ Liên Thần sợ ta ở trong
cung không an toàn liền cho ta một bộ, không ngờ ở bây giờ lại có công dụng,
thật sự là không khéo không thành sách.
Ta cười như không cười nhìn Mật phi đang sững sờ,
“Nương nương, giờ không phải là lúc ngẩn người, nhanh đưa tay cho ta.”
Mật phi lúc này mới lấy lại tinh thần, nhăn mày nói:
“Ngươi cùng Liên......”
Ta nhìn bên kia đang đấu kịch liệt một cái, “Nương
nương xác định muốn nói chuyện này bây giờ?”
Mật phi dừng lại, phối hợp đưa lưng về phía ta vươn
tay lên. Ta cũng vậy đưa lưng về phía nàng sờ soạng chỗ dây thừng, sau đó cố
sức dùng dao nhỏ nhắm ngay dây thừng chuẩn bị cắt xuống.
Lúc này Hạ Liên Thần hét lớn một tiếng, “Cẩn thận!”
Thì ra Thần Hi đang ôm ngực chạy tới chỗ ta và Mật
phi, thần sắc tái nhợt của nàng lại tràn đầy hận ý, chắc là cắn răng muốn tới
đây thay Sương Mai báo thù. Ta mạnh mẽ nhíu mày, vừa định kéo Mật phi chạy đi
lại thấy Hạ Liên Thần bắn một tên về phía Thần Hi, sau đó nàng liền giống Sương
Mai mở to hai mắt quỳ xuống, môi run run không biết là muốn nói gì, trong mắt
tràn đầy oán hận cùng không cam lòng.
“Thần Hi!” Trần Nghiêu kêu to một tiếng, xuống tay
không lưu tình chút nào ra sát chiêu với Hạ Liên Thần. Hạ Liên Thần tránh không
kịp liền bị bóp cổ, tay trái muốn xuất chiêu nhưng cũng bị Trần Nghiêu chế trụ.
Hai mắt Trần Nghiêu đỏ rực, đánh xuống ngực Hạ Liên Thần cho đến khi Hạ Liên
Thần hộc ra máu tươi.
“Hạ Liên Thần, ngươi giết cả nhà chủ tử của ta, đoạt
ngôi vị hoàng đế của người. Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi để trả thù!”
Trần Nghiêu nói xong lại túm lấy cánh tay chưa trật khớp kia của Hạ Liên Thần
hung hăng vặn một cái. Hạ Liên Thần thét lớn một tiếng, khuôn mặt nháy mắt
trắng xanh.
“Trần Nghiêu, trẫm niệm tình ngươi là một nhân tài
nhưng không nghĩ ngươi lại không thức thời như vậy. Từ xưa đến nay thắng làm
vua thua làm giặc, tranh dành ngôi vị hoàng đế không có cái gọi là công bằng!”
Sắc mặt Hạ Liên Thần tái nhợt, nhưng khí thế vô cùng không so sánh được.
Sắc mặt Trần Nghiêu dữ tợn, cong đầu gối hướng chỗ
giữa hai chân hắn dùng sức va chạm. Hạ Liên Thần chịu đau quỳ một gối xuống mặt
đất, “Hôm nay ngươi có hoa ngôn xảo ngữ thế nào ta cũng phải lấy mạng ngươi! Ta
muốn xem các ngươi làm thế nào thoát khỏi tay ta!”
Dứt lời, hắn liền nhặt con dao nhỏ của Thần Hi làm rơi
trên mặt đất uy hiếp cánh
tay trái của Hạ Liên Thần. Hắn quái gở nói: “Vừa rồi ngươi dùng tên ngắn trong
tay áo này giết Thần Hi? Tốt lắm, ta chặt cánh tay này của ngươi bồi bọn họ
trước!”
Ta mở to hai mắt, nhịn không được ngừng thở. Bên kia
dao nhỏ giơ lên cao, trong nháy mắt sẽ chặt xuống cánh tay trái của Hạ Liên
Thần thì Mật phi lại giãy dây thừng ra cầm lấy dao nhỏ hướng Trần Nghiêu vọt
qua.
“Trần Nghiêu! Dừng tay!” Khuôn mặt nhỏ bé yếu ớt của
Mật phi lộ ra vài phần cứng rắn. Nàng không quan tâm vọt tới trước mặt Trần
Nghiêu đâm xuống một đao, Trần Nghiêu duỗi chân đá, nhưng vì đang giữ hai tay
của Hạ Liên Thần nên hành động không tiện, trên đùi vẫn bị dao nhỏ đâm một
phát. Trần Nghiêu nheo mắt, sắc mặt càng thêm hung tàn, vừa định quay đầu tiếp
tục đối phó với Hạ Liên Thần thì Mật phi lại đem dao nhỏ đâm tới chỗ hắn. Trần
Nghiêu lắc mình trốn dao nhỏ thì Hạ Liên Thần hung hăng đá một phát phía sau,
tốt xấu gì hắn cũng thoát khỏi tay Trần Nghiêu.
Lúc này ta đã chạy lại bên người bọn họ, thừa dịp Trần
Nghiêu bị Hạ Liên Thần hấp dẫn lực chú ý thì đá một cước về phía Trần Nghiêu.
Trần Nghiêu quay đầu hung ác trừng ta một cái, nhưng chắc là cảm thấy ta và Mật
phi chỉ là hai thiếu nữ không làm được gì nên chỉ đá ta một cước qua bên rồi
liền tiếp tục đối phó với Hạ Liên Thần.
Ta té xuống đất không đứng dậy được, chỉ có thể trơ
mắt nhìn Trần Nghiêu cầm dao đâm xuống lưng Hạ Liên Thần. Dao nhỏ cuối cùng vẫn
đâm đi xuống, nhưng người bị đâm trúng không phải là Hạ Liên Thần, mà là Mật
phi.
Ta thật không ngờ Mật phi sẽ từ phía sau bổ nhào lên
người Hạ Liên Thần.
Hạ Liên Thần cũng cảm giác được dị trạng, nhìn thấy
người trên lưng thì thất thanh kêu lên: “Mật Nhi!”
Trần Nghiêu rút dao nhỏ nhiễm đỏ ra âm lãnh nói: “Mật
phi nương nương đối với điện hạ thật đúng là tình thâm ý trọng, cũng tốt, ta
đưa tiễn đôi uyên ương các ngươi xuống đó.” Hắn nói xong tiếp tục giơ lên dao
nhỏ, nhưng lúc này sau lưng lại bị một mũi tên hung hăng đâm qua, sau đó là mũi
tên thứ hai, thứ ba...... Dao nhỏ trong tay hắn vô lực rơi xuống, biểu tình
Trần Nghiêu hung ác trong nháy mắt liền dừng lại, ánh mắt có kinh ngạc phóng
đại vô hạn.
Ta cắn môi dưới nhìn tuấn mã xa xa phi nhanh tới, dẫn
đầu là hai nam tử một thân quần áo cấm vệ, trong tay là cung dài đã lên tên chỉ
chờ bắn ra. Ta không biết vì sao có chút khổ sở, Mật phi bị dao đâm trúng, Hạ
Liên Thần vẻ mặt chật vật cùng hoảng sợ......
Trong không gian bụi bặm rơi đầy cùng tiếng ngựa “hí
hí” vang, có một tiếng giống như là...... Ta đột nhiên nhìn lại nơi phát ra
tiếng động, chỉ thấy Sương Mai vốn đã chết đang nhe răng nhìn chúng ta cười,
ngòi thuốc nổ trong tay nhanh chóng cháy. Nàng dường như đang cười nhạo: Cho dù
chết, ta cũng muốn các ngươi chôn cùng.
Đáng chết, bọn họ vậy mà lại sử dụng chiêu thức ấy!
Nhưng bây giờ...... Ta suy sụp nhắm mắt, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết ở
đây sao?
Tiếng “Vụt Vụt” chợt vang lên.
Ta trợn mắt, chỉ thấy một mũi tên dài chính xác bắn
trúng ngòi thuốc nổ, chặt đứt tia lửa mỏng manh nhanh chóng cháy kia. Ta quay
đầu, hai nam tử kia lập tức tới gần, nam tử bên trái khôi ngô tuấn lãng, lo
lắng nhìn Hạ Liên Thần nói: “Thần hộ giá đến chậm!”. Phía bên phải, nam tử kia
có khuôn mặt bình thường, ngũ quan không hề xuất sắc, biểu cảm không chút thay
đổi, nhưng cặp con ngươi màu rám nắng quen thuộc kia có tia sáng chợt lóe qua.
“Mật Nhi, nàng cố gắng một chút, chúng ta hồi cung,
đừng sợ.” Hạ Liên Thần trầm thấp mở miệng, ngữ điệu hơi run run.
Mật phi chỉ cười thê thảm, khóe mắt nước mắt không
ngừng rơi xuống.“Liên......”
“Ta ở đây.”
Nàng nói: “Liên, ta chỉ hận ta không kiên trì.” Không
kiên trì, cho nên cố gắng muốn nắm lại, nhưng vĩnh viễn cũng nắm không được.
Ta nhắm mắt, cảm giác yết hầu căng lợi hại.
Thì ra mọi chuyện đều có sơ hở, không có chuyện gì là
không làm được, không có, cũng sẽ không có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT