Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê
...
Buổi tối vẫn cùng nhau ngủ, Lãnh Phi Nhan ôm Tàng Ca, hôn nhẹ một cái lên trán y. Trong mùi đàn hương thoang
thoảng, Tàng Ca lạnh lùng tránh mặt đi.
Lãnh Phi Nhan ép y phải xoay mặt qua, hôn lên môi y. Chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt tiến vào miệng, Tàng Ca cảm
thấy lòng như có kim châm, đau từng cơn không kêu lên được.
Hôn càng nồng nhiệt, nàng từ từ cởi áo y
ra, da thịt Tàng Ca có màu lúa mạch, sáng bóng loáng dưới ánh nến. Ngón
tay Lãnh Phi Nhan nhẹ nhàng lướt qua làm y run lên.
Tàng Ca biết nàng muốn làm gì. Lãnh Phi
Nhan đè đôi tay đang phản kháng của y lại, gần như hôn y một cách thô
bạo, để lại những dấu ấn đỏ bừng trên làn da y.
Nàng dẫn dắt tay y sờ soạng lên cơ thể
nàng. Cảm giác mềm như tơ chạm vào tay, cơ thể Tàng Ca liền đầu hàng
trước, nhưng tim vẫn rất đau. Cảm thấy mình dần chìm vào trong cơ thể
nàng, Tàng Ca cắn răng, thế là nụ hôn ấy mang theo vị máu tươi, tanh
tanh ngọt ngọt.
Dưới sự kích thích mạnh mẽ, dục vọng
thoát khỏi khống chế, Tàng Ca thấp giọng rên rỉ, không biết là đau đớn
hay sung sướng. Cuối cùng mặc cho tất cả, y trở mình đè lên Lãnh Phi
Nhan, gần như điên cuồng phát tiết chính mình.
Quên đi thân phận, quên đi lập trường, quên đi thị phi.
Giây phút lên tới đỉnh, trong mắt y toàn
tuyệt vọng đau thương: Cuối cùng vẫn không thể kháng cự được nàng, ha ha ha… Tàng Ca, ngươi giả vờ thanh cao gì chứ?
Nàng rất săn sóc mà giúp y lau sạch cơ
thể, nhưng Tàng Ca vẫn cảm thấy vết bẩn ấy đã lưu lại trên người, trong
lòng mình, không cách nào lau sạch được. Trong ánh nến âm u, khóe mắt y
ướt đẫm.
Một khoảng thời gian sau đó, Lãnh Phi
Nhan vẫn luôn giúp Lục Nguyệt khôi phục công lực. Tàng Ca phát hiện
trong cả Yến Lâu, chỉ có Lục Nguyệt và Thất Dạ là được nàng ưu ái.
Những lúc tâm trạng vui vẻ, nàng sẽ so
chiêu với y. Thái độ của Tàng Ca đối với nàng vẫn luôn lãnh đạm, nàng
cũng không để ý. Có khi nàng lại tìm những quyển sách hiếm có để dỗ y
vui, lúc nhàn hạ thì đi nơi nơi du ngoạn. Nàng không hề phòng bị y, thậm chí mỗi khi đi giết người cũng mang y theo. Tàng Ca chỉ càng cảm thấy
người này thật đáng sợ.
Dường như vốn võ công của nàng rất bao
la. Nhiều lúc y cho rằng đó là tuyệt chiêu của môn phái này thì chiêu
sau đó lại hoàn toàn khác hẳn.
Thời gian ba tháng trôi qua rất nhanh, lúc nó đến thật thì Tàng Ca cũng không dám tin.
Lãnh Phi Nhan vỗ vỗ má y, cười nói: đi
đi. Tàng Ca lập tức về Tàng Kiếm sơn trang, chỉ mong từ nay về sau không gặp lại. Thất Dạ trêu: “Còn tưởng lâu chủ sẽ giữ y cả đời chứ!” Lãnh
Phi Nhan chỉ cười mà không nói gì.
Tàng Ca cũng nghĩ chuyện này sẽ đến đây
thôi. Ẩm Thiên Hành tuyên bố với võ lâm Trung Nguyên không được nhắc lại chuyện này nữa. Lòng Tàng Ca rất cảm kích. Y cảm thấy đây chính là một
vị tiền bối phúc hậu, luôn bôn ba mệt nhọc vì sự tồn tại của võ lâm
Trung Nguyên.
Nhưng trong một lần liên thủ tiêu diệt
đại ma đầu Vu Chung, lúc tên ma đầu ấy rút đao ra thì bỗng nói: “Tàng
đại hiệp, Vu mỗ có chút giao tình với Lãnh lâu chủ, mời đại hiệp tránh
ra để khỏi bị thương.”
Sắc mặt Tàng Ca xanh mét, những ánh mắt
xung quanh cũng trở nên ám muội, may mà Ẩm Thiên Hành kịp thời quát lên
ngăn cản. Mọi người cùng xông lên, Vu Chung đả thương nhiều người, cuối
cùng bị thương chạy thoát.
Ẩm Thiên Hành lo lắng nhìn Tàng Ca: “Nam
tử hán đại trượng phu, há có thể vì một chuyện nhỏ thế này mà nghĩ không thông? Huống chi cậu vốn vì đại nghĩa.”
Tàng Ca cười miễn cưỡng. Nhưng Ẩm Thiên
Hành bỗng lẩm bẩm: “Có điều… chỉ cần Lãnh Phi Nhan còn sống một ngày, e
là bóng ma trong lòng mọi người đều khó tiêu tan.”
Tàng Ca ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng vô
cùng nghiêm túc mà nhìn chàng trai mặc áo lam trước mặt: “Tàng Ca, cậu
có tình nguyện làm một chuyện công đức vô lượng cho võ lâm Trung Nguyên
không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT