Hữu Hi vừa đau khổ khóc vừa nuốt thức ăn. Nàng ăn rất vội vàng cấp bách chỉ vì mong nhanh nhanh biết được tin tức Hoàng Bắc Thiên. Nàng nghe lời Lăng Khiếu Dương ngồi xuống ăn cơm uống
thuốc, sau đó trông mong nhìn Lăng Khiếu Dương.
Dùng cặp mắt nói với hắn, nàng ăn xong rồi thuốc cũng đã uống cầu xin hắn nói cho nàng biết.
Lăng Khiếu Dương đứng yên nơi đó, vẫn
lặng nhìn Hữu Hi, nhìn nàng vội vàng ăn cơm uống thuốc, vội vàng muốn
biết tin tức của Hoàng Bắc Thiên, tay túm lấy nàng đứng lên, mười ngón
tay bấu chặt lấy như muốn đoạt đi tính mạng của nàng.
Cánh tay dùng sức đặt sau thắt lưng, buộc nàng ngã và ngực hắn, đôi mắt đen mang theo thần sắc phức tạp dừng lại
trên mặt Hữu Hi. Hốc mắt Hữu Hi ửng đỏ mang theo lo lắng, đợi chờ Lăng
Khiếu Dương mở miệng.
Lăng Khiếu Dương đột nhiên dùng tay, ngón cái thô ráp vuốt nhẹ khóe môi nàng, Hữu Hi hơi giật mình, nhìn trên đầu ngón tay của Lăng Khiếu Dương còn dính vài hột cơm mới nhận ra lúc nãy
ăn xong vẫn còn dính cơm trên miệng. Động tác dịu dàng của hắn làm nàng
cảm thấy thật khó hiểu nhưng cũng không muốn hiểu.
Vẻ mặt tức giận của Lăng Khiếu Dương bỗng nở nụ cười, không phải tiếng cười vui thích, sau đó lạnh lùng nói: “Ta thích nghe phụ nữ nói chuyện trước”
Hữu Hi kinh ngạc nhìn Lăng Khiếu Dương, thấp giọng thành khẩn nói: “Ta đã nghe lời ngươi rồi, bây giờ cầu xin ngươi hãy nói cho ta biết tình hình của Hoàng Bắc Thiên?”
Lăng Khiếu Dương cười khổ, cúi đầu nhìn Hữu Hi: “Hôn ta, ta sẽ nói cho ngươi biết”- Thật là một yêu cầu vô sỉ, Hữu Hi tức giận đỏ mặt, cau mày nhìn Lăng Khiếu Dương. Hắn lại muốn nàng sao.
Lăng Khiếu Dương buông Hữu Hi ra, hừ lạnh một tiếng: “Ta không miễn cưỡng ngươi, ngươi muốn thì làm, ta nói rồi ta thích nữ nhân chủ động”
“Ta đã nhất nhất nghe lời ngươi, nhưng tại sao ngươi không buông tha ta”- Vì nàng không nghe lời, vì để trả thù nàng, hãm hại nhà Hoàng Bắc Thiên vào tù, như vậy sẽ thấy vui sao? Tính mạng con người trong mắt Vương
tôn quý tộc thật sự rẻ mạt như thế sao?
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương híp lại lạnh lẽo: “Ta thích làm cho kẻ không nghe lời thành nghe lời, cho nên ngươi rất xứng đáng để ta hận”
Phải giữa họ chỉ có hận, thù hận thật sâu còn chán ghét lẫn nhau, hành hạ nhau, cho dù vậy cũng không buông tay,
không chịu để lại đường sống cho bản thân, rốt cuộc là cần thứ gì đây!
Hữu Hi lửa giận bốc lên cố kiềm lại, cúi đầu, thương tâm nói: “Ngươi không chịu nói cho ta biết phải không?”
“Hôn ta, ta liền nói cho ngươi”- Lăng Khiếu Dương vẫn như cũ có chấp, không biết là cố tình trêu tức hay thật sự không nói.
Hữu Hi trầm mặc không nói, nội tâm đấu tranh vơi nhau, Lăng Khiếu Dương cũng không đủ kiên nhẫn liền xoay người bỏ đi.
Hữu Hi cấp bách xông lên trước ngăn cản
Lăng Khiếu Dương, hai mắt nhìn thẳng hắn, đành phải đồng ý hôn thôi, dù
hắn muốn thân thể nàng, nàng cũng không có quyền để nói không.
Lăng Khiếu Dương cao hơn rất nhiều, không ai có thể đứng bằng hắn. Nàng lại quá nhỏ bé xinh xắn, tay nắm lấy vạt
áo hắn kéo xuống, nhón chân, trong lòng không biết hôn ra sao, đành nhẹ
nhàng chạm vào môi Lăng Khiếu Dương tựa lông vũ rơi xuống.
Trái tim lại khẩn trương, vừa hạ xuống
hôn đã vội vàng rút ra, bàn tay to của Lăng Khiếu Dương nhanh chóng giữ
lấy đầu nàng, tàn nhẫn hôn xuống, bá đạo cướp đi hơi thở của nàng.
Trong miệng đầy mùi vị thân mật Lăng
Khiếu Dương, đau khổ đến muốn khóc nhưng Hữu Hi không cách phản kháng,
tùy ý hắn trêu chọc đôi hôi nàng, liếm, mút, thật lâu sau hắn mới thả
ra, trên môi hắn như phát sáng.
Đôi mắt đầy dục vọng lướt qua, nhưng
trong mắt nàng không gợn chút sợ hãi, chỉ chờ đợi, chờ đợi tin tức người khác, nàng coi như chuyện vừa xảy ra là vô tình không muốn.
Trái tim Lăng Khiếu Dương nhất thời chưa
bao giờ lạnh lẽo đến vậy, đôi mắt tối lại, buông Hữu Hi ra. Xoay người,
lưng hướng về phía mặt nàng, Hữu Hi trầm giọng nói: “Ngươi yên
tâm đi, người trong lòng của ngươi, cả người nhà nữa tạm thời đang bị
bắt giam tại thiên lao chờ phán xét, ta đã dâng thư cầu xin giảm tội
lên”
Nói xong, hắn đi nhanh rời đi chưa từng quay đầu lại.
Hai tay Hữu Hi gắt gao bắt chéo trước
ngực tạo thành hình chữ thập, quỳ xuống, khẩn cầu trời cao, cầu xin
Hoàng Bắc Thiên và người nhà của hắn có cơ hội sống sót.
Hữu Hi ở lại Vương phủ tính đến nay đã 10 ngày, có lẽ vì thái độ của Lăng Khiếu Dương đối với nàng hơi chuyển
biến, có lẽ là cố ý tỏ ra công bằng với nàng, nên hạ nhân trong vương
phủ đối với thiếp như nàng có chút kính nể.
Chỉ có Vân San, thân phận có chút đặc biệt nên xem nhẹ lời Lăng Khiếu Dương nói.
Hữu Hi lại tiếp tục chiếu cố cuộc sống
hằng ngày của Lăng Khiếu Dương, giúp hắn rửa mặt, thay quần áo, bưng
trà, làm việc giống như con quay xung quanh hắn.
Lăng Khiếu Dương cũng rất ít nói chuyện
với nàng, luôn trầm mặt nhìn nàng, xem nàng giúp hắn làm việc. Hữu Hi
sốt ruột đợi kết quả, nghĩ đến việc chỉ cần Lăng Khiếu Dương ra mặt cầu
xin cho Hoàng Bắc Thiên, hoàng đế nhất định sẽ giảm tội xuống.
Nhưng cảm giác chờ đợi này giống như bị
tra tấn, hành hạ thể xác tinh thần, nàng buộc bản thân phải ăn cơm uống
thuốc nhưng thân thể vẫn như cũ gầy yếu. Trong lòng khát khao được gặp
mặt Hoàng Bắc Thiên, dù chỉ là nhìn, một loại khát vọng hình thành sâu
trong ý thức. Nàng nhớ hắn, lo lắng hắn, trong lòng chỉ muốn gặp, lo
lắng đến mức ăn không no. Nhưng Hoàng Bắc Thiên bị nhốt tại đại lao
không phải ai cũng vào được.
Nguyện vọng này chỉ có thể đè nén trong lòng, mọi nỗi niềm cũng chôn dấu xuống, nhưng lại tự đày đọa trái tim mình.
Gương mặt Hữu Hi cũng tái đi không có lấy nụ cười, ngay cả đôi mắt hồn nhiên cũng tắt đi không còn lóe sáng. Nàng luôn thất thần, ngẩn người, trong lúc rót trà cho Lăng Khiếu Dương thì
để lâu đến trà đầy tràn ra khỏi tách lúc nào không biết, đổi lấy là ánh
mắt tức giận của Lăng Khiếu Dương. Mỗi khi lo lắng, Hữu Hi luôn dùng chỉ màu đỏ tạo thành những bông hoa hồng xinh đẹp, sau đó vuốt ve nó, si
ngốc nhìn, không tự chủ lẩm nhẩm một mình, trên môi phát ra tên Hoàng
Bắc Thiên, dù chỉ đơn thuần gọi tên hắn. Nghĩ tới Hoàng Bắc Thiên, nàng
lặng lẽ rơi lệ lúc nào không hay.
Hữu Hi rơi vào cõi thần tiên, ngay cả Lăng Khiếu Dương bước vào cũng không phát hiện, tự rước lấy bực mình.
Cho đến khi bông hoa trên tay bị ai đó
giữ lấy nàng mới giật mình, quay đầu nhìn thấy Lăng Khiếu Dương đang cầm hoa hồng mới làm của nàng. Đôi mắt đen chăm chú nhìn nàng giống như
muốn xuyên thấu lòng nàng.
Hữu Hi đứng lên: “Vương gia có gì phân phó?”
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi trên mặt đầy lệ, đôi mắt đen trở nên âm trầm, trong lòng bực mình: “Ngươi làm nó muốn đưa cho ai sao?”
Hữu Hi cúi đầu, mắt cụp xuống, che đậy nỗi niềm trong mắt, hạ giọng nói: “Chỉ là tiêu khiển một chut”
“Đã như vậy, làm nhiều một chút đưa đến phòng ta”- Lăng Khiếu Dương nói xong liền bổ sung “Phải là loại hoa này”
Hữu Hi ngẩng đầu nhìn Lăng Khiếu Dương, dáng vẻ của hắn nàng không cách nào nhìn thấu tâm tư của hắn.
“Được, nếu vương gia thích, ta sẽ cấp cho Vương gia”- Hữu Hi thần kỳ thuận theo hắn, hao vốn có ý nghĩa, nhưng nếu người làm hoa không có trái tim thì hoa cũng sẽ mất đi ý nghĩa.
Kỳ thật ở trong hoa viên, mùi hoa thơm
phức, trong phòng cần gì phải có thứ hoa giả không sức sống này. Đoán
không được hắn đang suy nghĩ gì.
Lăng Khiếu Dương nhìn đóa hoa được làm, lạnh lùng cười, ánh mắt cao thâm khó lường xoay người rời đi.
Hữu Hi nhìn theo bóng lưng Lăng Khiếu
Dương, nàng đã quen với dáng vẻ của hắn, đột nhiên mà đến không có việc
gì thì lại đi. Trong lúc làm hoa nàng nhớ đến Hoàng Bắc Thiên, làm hoa
hồng, hoa hồng sẽ mang theo nỗi nhớ của nàng.
Ngược lại làm hoa cho Lăng Khiếu Dương,
nàng lại bình thản không chút cảm xúc. Là do tác dụng của tâm lý, mặc dù là hoa nhưng nó cũng có linh hồn và cảm giác.
Trải qua một ngày dày vò, dáng vẻ gầy gò
của Hữu Hi giờ đang đứng ở thư phòng của Lăng Khiếu Dương, Cao Mạc cũng
đứng đó nhưng cố gắng cách xa nàng.
Hữu Hi tính bưng trà vào thì Cao Mạc nói: “Vương gia bận công sự”- Hắn ngăn không cho nàng vào.
Hữu Hi đem trà đặt lên bàn đá, do dự một chút rồi đi tới bên cạnh Cao Mạc.
Cao Mạc nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hữu Hi, không nói một lời.
Hữu Hi do dự trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Cao đại ca, hoàng thành này ngươi rất quen thuộc sao?”
“Có việc gì sao?”- Cao Mạc thản nhiên hỏi.
“Thiên lao không để cho người bình thường vào thăm sao?”- Hữu Hi coi như không nghe thấy Cao Mạc lạnh lùng đáp.
Nàng biết hắn hận nàng đâm Lăng Khiếu Dương, nhưng thà hỏi Cao Mạc còn
hơn hỏi Lăng Khiếu Dương.
“Không biết”- Cao Mạc cự tuyệt trả lời.
“Vậy ngươi có thể vào đó không?”- Hữu Hi tiếp tục hỏi.
“Không biết”
“Ta biết ngươi căn bản chỉ là thị vệ nên không vào được”- Hữu Hi chế giễu nói một câu, xoay người rời đi.
Cao Mạc bị Hữu Hi chế giễu, liền nói hoạch toẹt ra tất cả: “Ta dù chỉ là thị vệ của Vương gia, Vương gai đi đến đâu ta cũng đi đến đá. Ta là hầu cận bảo vệ vương gia, đừng nói thiên lao, hoàng cung ta cũng
vào được. Nhận tiện nói cho ngươi biết, một nữ nhân ít học như ngươi đến cả hoàng cung ra sao ngươi cũng chẳng biết để mà đi”
“Ta dĩ nhiên không có kiến thức
uyên bác như Cao Mạc ca ca, nếu vương gia không đi, lỡ như xảy ra chuyện ngươi muốn vào những nơi đó thì làm sao?”.
“Chỉ cần có lệnh bài của Vương gia thì có thể vào”- Cao Mạc cau mày, liếc mắt nhìn Hữu Hi. “Ngươi muốn đi gặp tên nam nhân kia sao, đừng vọng tưởng, Vương gia sẽ không cho phéo ngươi, đành phải để ngươi thất vọng”
Hữu Hi cắn môi, nàng biết Lăng Khiếu Dương sẽ không cho nàng đi nên nàng mới phải hạ giọng hỏi Cao Mạc.
“Trà nguội rồi, để ta đi đổi lại nước nóng”- Hữu Hi trong lòng buồn phiền, bưng trà đi.
Trái tim lại càng thêm lẻ loi, khó chịu.
Buổi tối, Hữu Hi lại hầu hạ Lăng Khiếu
Dương lên giường. giúp hắn cởi quần áo. Lúc đó Hữu Hi cũng để ý nơi thắt lưng có một lệnh bài màu vàng. Trước đây Hoáng Bắc Thiên có nói, lệnh
bài tượng trưng cho thân phận, Cao Mạc nói cần có lệnh bài, Hữu Hi không kiềm được chằm chằm lệnh bài.
Chỉ cần có nó thì có thể tiến vào thiên
lao, gặp được Hoáng Bắc Thiên, nghĩ đến đó trái tim nàng lại trở nên
khẩn trương. Nàng muốn lén lấy lệnh bài đi gặp Hoáng Bắc Thiên nhưng lại không dám. Ý nghĩ muốn gặp Hoáng Bắc Thiên lại thôi thúc nàng, không
sao, lấy một chút sẽ không sao?
Hữu Hi chần chừ, cởi bỏ ngoại sam, Lăng
Khiếu Dương không chú ý đến vẻ mặt phức tạp của Lăng Khiếu Dương, sau
khi cởi áo ngoài liền leo lên giường ngủ.
Hữu Hi liền trở nên khẩn trương, hô hấp không ổn định, chỉ cần với tay có thể lấy được lệnh bài.
Hữu Hi rất ghét đi trôm đồ, bây giờ lại
có ý định trộm của người khác nhưng nàng không cách nào kháng cự lại ý
nghĩ muốn gặp Hoáng Bắc Thiên trong đầu, nàng rất muốn.
Nàng bất an nhìn về phía Lăng Khiếu
Dương, hắn giống như rất mệt mỏi nằm yên trên giường, nhắm mắt lại, hơi
thở cũng rất đều và bình thản, tựa hồ vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng khác hẳn vẻ
giận dữ ban ngày, Hữu Hi đem quần áo Lăng Khiếu Dương đặt trên giá treo
quần áo. Lệnh bài nằm bên cạnh, nàng chỉ cần bước lên là tay có thể lấy
nó.
Nàng do dự rất lâu rồi cũng đi tới, khát
vọng mãnh liệt trong lòng đã vượt qua tất cả, vươn tay giữ lấy lệnh bài, cất vào trong ống tay áo.
Cảm giác tội lỗi cũng giảm đi, nhưng
trong lòng vẫn chột dạ, nàng chỉ mượn một chút, một chút, nàng tự an ủi
bản thân, hoảng hốt mở cửa đi ra ngoài, chỉ cần gặp Hoáng Bắc Thiên nàng liền đem lệnh bài trả lại, nhất định không có việc gì.
Hữu Hi cũng không suy nghĩ nhiều, chạy về phòng mình cầm lấy hoa hồng vừa làm vội vàng ra khỏi vương phủ.
Hữu Hi vừa kích động vừa vội vàng, căn
bản không chú ý tới, nàng vừa lấy lệnh bài đi ra ngoài, đôi mắt bén nhọn của Lăng Khiếu Dương mở to trong đêm đen, nhìn theo bóng lưng nàng.
Hữu Hi ra khỏi vương phủ, nàng không biết thiên lao ở đâu, người đi lại trên đường không nhiều, chỉ có vài nam tử đi qua. Hữu Hi cũng không suy nghĩ nhiều liền cản lại hỏi thiên lao ở
đâu, hỏi ai cũng không chịu nói cho nàng. Cuối cùng chỉ có một thanh
niên lớn tuối chỉ nàng.
Hữu Hi kích động không thôi, vội vàng nói lời cảm ơn, chạy về phái thiên lao, suốt cả đoạn đường đi rất nhanh,
cuối cùng cũng tới thiên lao.
Bên ngoài tường cao vây lấy, lộ ra vẻ lạnh như băng, Hữu Hi thở hổn hển đứng trước cửa, tới bên thủ vệ gác cổng.
Vì kích động mà bước chân không dám đi
vào, dần dần trái tim bình tĩnh lại, nàng muốn thấy Hoáng Bắc Thiên,
nàng muốn gặp hắn nên cũng thả lòng.
Nàng không muốn hắn biết chuyện nàng cầu
xin Lăng Khiếu Dương, nhưng nàng có thể dễ dàng đi vào đại lao đây lại
còn là hoàng thành. Người thông minh như Hoáng Bắc Thiên sẽ đoán ra
được.
Đoán không được nàng cùng Lăng Khiếu
Dương ở với nhau, đoán không được, nàng vì cứu hắn cầu xin Lăng Khiếu
Dương, nhưng nàng đã đồng ý làm người của Lăng Khiếu Dương, cam chịu làm nô lệ.
Hắn chắc chắn sẽ cảm thấy đau khổ, vẻ mặt không đồng ý, hắn nhất định không muốn đồng ý người phụ nữ mình yêu, vì cứu hắn mà cúi đầu chịu để nam nhân khác ôm vào lòng. Nàng yêu Hoáng
Bắc Thiên, nên hiểu hắn, hiểu trái tim hắn nhất định sẽ lo lắng cho
nàng. Lúc trên xe tù hắn cũng không quên nói muốn nàng trở về hiện đại.
Hắn không còn ý định sống nữa.
Hữu Hi dừng lại lui về phía sau, đối diện với vách tường thiên lao, chậm rãi ngồi xổm xuống. Nước mắt đau khổ
chảy xuống, có thể gặp nhưng lại không dám nhìn, loại đau khổ này cắn xé nát lòng nàng.
Gặp thế này thà không đi, không đi thì hơn, nước mặt như các hạt chân châu trong dây chuyền rớt ra, thi nhau chảy xuống.
Trong bóng đêm mênh mông, Hữu Hi chán nản thong thả quay về phủ, dáng vẻ nhỏ nhắn soi trên đường lộ ra vẻ đau khổ, mất trí.
Vừa trở về phủ, Hữu Hi lau nước mắt, để
tâm tình bình tĩnh lại, đi về phòng Lăng Khiếu Dương, hắn vẫn đang ngủ.
Lúc đi nàng cố ý để cửa khép hờ, nên khi về chỉ cần nhẹ nhàng đẩy vào.
Trong phòng ngoài tiếng hít thở rất nhỏ
của Lăng Khiếu Dương không còn gì khác, Hữu Hi nhanh tay lẽ chân đứng
bên giường Lăng Khiếu Dương, tay đặt lệnh bài sát bên gối Lăng Khiếu
Dương. Vừa muốn bỏ đi, thắt lưng bị giữ lại, cả người lảo đảo ngã xuống
ngực Lăng Khiếu Dương.
Hắn không ngủ? Hắn tỉnh rồi sao?
Trái tim Hữu Hi bị sự sợ hãi bao phủ…!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT