Lời của Lăng Khiếu Dương mang theo đau xót cùng thất vọng giận dữ làm Hữu Hi không thể trả lời, nàng chỉ mở to đôi mắt lo sợ nhìn Lăng Khiếu
Dương.“Em… Khiếu Dương, đừng như vậy được không? Chúng ta không cần cãi nhau.”
Lăng Khiếu Dương đột nhiên xoay người lại, thống khổ sẵng giọng, đôi
mắt nhìn Hữu Hi, hai tay dùng sức nắm bả vai nàng, giọng nghẹn lại: “Hữu Hi, nói một câu em tưởng anh có thể coi như không có gì ư? Từng đấy
ngày… em vốn không hề nhớ anh chút nào sao?”
Hữu Hi nhìn vẻ mặt đau thương của Lăng Khiếu Dương, hắn nói thế nhưng trong mắt lại lóe lên vài điểm lệ quang, tay nàng nâng lấy khuôn mặt
hắn vội vàng nói : “Có! Anh không cần tức giận, em có nhớ anh, thật sự
có!”
“Thật sự nhớ?”, giờ phút này nàng nói ra, trong mắt Lăng Khiếu Dương cũng chỉ biến thành một loại thương hại an ủi bình thường.
Tay Lăng Khiếu Dương rời khỏi vai Hữu Hi, ngược lại lại cầm lấy tay
nàng nắm trong lòng bàn tay, cuối cùng buông ra rồi cười khổ đứng dậy,
một lần nữa quay lưng lại phía nàng, hắn không muốn nàng nhìn thấy dáng
vẻ thất bại của mình.
Sau một lúc hắn mới cô đơn nói:”Hữu Hi…em biết không… từng đấy ngày
anh vẫn thầm hy vọng, anh tự nhủ, “Hữu Hi, em gọi điện thoại cho anh đi, nói cho anh biết em nhớ anh, đừng ngại… ” Đừng vì ngại mà không nói gì, đừng ngại làm một lần như vậy, nhưng lại không có…”
“Hữu Hi.. Có phải anh đi bao lâu em cũng không hề có cảm giác, em sẽ
không nhớ tới anh, cho dù là anh bỏ đi cũng không thành vấn đề? Trong
mắt em anh là người có cũng được mà không có cũng được phải không?”
“Anh đã mong em có chút nhớ anh, nhưng xem ra không có anh em lại
càng vui vẻ, thăm người thân, gặp bạn bè, ăn ngon ngủ tốt, còn có người
để ý em đưa đón. Hữu Hi, trong lòng em anh không là cái gì hết, ngay cả
trong mơ em cũng gọi tên hắn, Hữu Hi, anh không là cái gì hết!”.
Cổ Hữu Hi nghẹn lại, nói không ra lời, không phải như thế! Nàng thật sự có nhớ hắn, nàng muốn nói cho hắn biết nàng nhớ hắn.
Nhưng gì mà thăm người thân gặp bạn bè, ăn ngon ngủ tốt, gì mà có người để ý đón đưa…?
Hắn vẫn để ý chuyện Nhất Thần sao? Cả đêm kì quặc như vậy vì hắn biết nàng ở chung một chỗ với Nhất Thần.
Nàng cùng Nhất Thần đều là chuyện đã qua, nàng không hy vọng hắn để
ý, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, sao hắn phải như vậy chứ?
“Trong mơ em thật sự gọi tên Hoàng Bắc Thiên sao?” Rốt cuộc lòng nàng suy nghĩ cái gì nàng cũng không biết nữa.
Hữu Hi trầm mặc làm cho Lăng Khiếu Dương càng lạnh lẽo hơn. Hắn mặc
quần áo vào rồi ra khỏi vòng ngủ, trong phòng chỉ còn lại Hữu Hi mơ hồ
cùng thống khổ.
**
Đây là nơi cánh đàn ông thường đến tiêu khiển, uống rượu chơi bài tán gái, chỉ cần có thể tưởng tượng ra, kiểu gì cũng làm được.
Trong chiếc ghế dài nơi căn phòng tối đã được bao trọn có một người
đàn ông đang ngồi, thần sắc uể oải uống rượu, Tạ Tấn Thiên ngồi một bên
cùng gã đàn ông tâm tình đang khó chịu này.
Hắn là đang nửa đêm đắp chăn ôm vợ bị tên này gọi điện lôi dậy đó nha!
Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông dẫn theo vài cô gái son phấn đầy người đi đến.
“Ai za, Lăng ca! Sao lại ngồi uống rượu giải sầu vậy? Đến chỗ anh em
cũng không gọi em ra đón.” Gã đàn ông vừa mới nói chuyện khoảng chừng
hơn ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, nhìn hơi giang hồ, trên cổ đeo
rất nhiều vòng vàng, cũng có thể đây là một dạng phong tục.
“Thằng nhóc này, không thấy Lăng ca tâm tình không tốt sao?” Tạ Tấn Thiên nháy mắt với hắn để hắn thức thời một chút.
“Tâm tình không tốt?”. Gã đảo mắt với mấy cô tiếp viên kia: “Đi, hầu hạ Lăng ca vui vẻ cho tôi!”
Mấy cô tiếp viên giống như bạch tuộc rúc vào người Lăng Khiếu Dương,
“Lăng ca, chị em chúng em cùng anh uống rượu, có gì phiền muộn quên hết
đi.”
Có một cô giơ ly rượu lên cho Lăng Khiếu Dương uống, một cô khác lại vuốt ve lồng ngực kiên cố của Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương sắc mặt âm trầm, mắt lạnh quét qua mấy cô tiếp viên kia, sau đó nói với gã kia : “Cường Tử, bảo họ ra ngoài.”
Tạ Tấn Thiên cũng nhìn gã đàn ông gọi là “Cường Tử” kia, hắn hiểu ý xua tay nói: “Mấy cô ra ngoài đi.”
“Lăng ca, nếu không cần đàn bà, vậy các anh em cùng anh uống rượu, không say không về.” Cường Tử cầm lấy một chén rượu giơ lên.
Lăng Khiếu Dương nâng ly lên cụng ly với Cường Tử, “Không say không về.”
Ba người đàn ông ngồi ở ghế uống rượu. Lăng Khiếu Dương uống nhiều hơn, thân mình ngồi phịch trên chiếc ghế sofa đen.
Cường Tử cũng uống nhiều, tựa vào ghế, mắng bâng quơ “Đồ đàn bà xấu
xa, em xem trọng cô ta, cô ta còn đòi hỏi gì nữa? Tay cũng không cho em
nắm một chút! Thứ đàn bà này không thể nhẹ nhàng được, càng đối tốt cô
ta càng lẩn tránh, xem ra em phải trực tiếp đưa cô ta lên giường, gạo
nấu thành cơm xem cô ta còn lẩn tránh được không.”
Lăng Khiếu Dương nắm bả vai Cường Tử “Người anh hem, cậu có buộc chặt chưa chắc đã nên vợ nên chồng đâu, cậu vẫn nên kiềm chế chút đi.” Tạ
Tấn Thiên là người duy nhất không say, nhìn Lăng Khiếu Dương có vẻ cũng
uống quá nhiều rồi, “Khiếu Dương, tớ đưa cậu về, nếu không Hữu Hi ở nhà
sẽ lo lắng.”
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương sẫm lại, nàng sẽ lo lắng sao? Có không?, “Đêm nay tớ nghỉ ngơi ở đây”
“Đi, Lăng ca, em bảo bọn chúng dẫn anh đi nghỉ, em cam đoan còn thoải mái hơn so với giường nhà anh.” Tạ Tấn Thiên thực muốn đấm cho Cường Tử một phát nhưng cuối cùng cũng đành nhịn xuống, tiếp tục uống rượu.
Kết quả cuối cùng là Cường Tử và Lăng Khiếu Dương say đến bất tỉnh
nhân sự mà Tạ Tấn Thiên lại uống rượu không thể lái xe, đành phải đỡ
Lăng Khiếu Dương bắt xe taxi về biệt thự.
Ở nhà Hữu Hi đang rất lo lắng, nàng gọi điện cho Lăng Khiếu Dương
cũng không có người nghe đành phải gọi cho Thảo Lan, may mà Thảo Lan nói cho nàng biết vừa rồi Lăng Khiếu Dương gọi điện thoại rủ Tạ Tấn Thiên
đi rồi nàng mới yên tâm một chút.
Lúc này Hữu Hi đã rất buồn ngủ, đang lúc tâm trí rối bời lại nghe
tiếng chuông cửa vang lên. Nàng đi ra mở cửa thì thấy Tạ Tấn Thiên đang
đỡ Lăng Khiếu Dương say khướt đứng ở đó. Tạ Tấn Thiên nhìn thấy Hữu Hi
vội nói:”Hữu Hi à, Khiếu Dương uống quá chén.”
Hữu Hi bước lên phía trước cùng Tạ Tấn Thiên giúp Lăng Khiếu Dương đi vào phòng ngủ. Hắn uống say không còn biết gì, vừa được thả xuống
giường đã lăn ra ngủ.
Hữu Hi rót cho Tạ Tấn Thiên một cốc nước, “Phiền anh quá Tấn Thiên.”
Tạ Tấn Thiên cười nói: “Không có gì, anh về đây, cố gắng chăm sóc Khiếu
Dương cho tốt. Haiz, trong đầu có chuyện gì cứ nói hẳn ra, buồn để ở
trong lòng ai mà biết được!”
Hữu Hi khẽ gật đầu, “Cám ơn anh Tấn Thiên, em biết rồi. Anh về đi, đã muộn lắ rồi.”
“Ừ, anh về đây.” Tạ Tấn Thiên rời đi, Hữu Hi đóng cửa lại trở lại phòng ngủ, nhìn Lăng Khiếu Dương say đến không còn biết gì.
Xem như hắn uống rượu cũng không xấu, uống say không làm ầm ĩ chỉ vùi đầu vào ngủ, có điều hắn rất ít uống rượu, không thể tưởng tượng được
nửa đêm hắn ra ngoài uống là vì tức giận nàng.
Hữu Hi thở dài, thôi bỏ đi, nàng cởi giày giúp hắn rồi ngồi bên cạnh hắn.
Trên người Lăng Khiếu Dương ngoài mùi rượu nồng nặc còn có mùi nước
hoa sực nức, không phải mùi nước hoa của nàng, cũng không phải của Lăng
Khiếu Dương.
Ngoài uống rượu ra còn có đàn bà sao? Hắn đã đi đâu Hữu Hi cũng đoán ra được.
Trong lòng buồn bã nhưng không tiếp tục nghĩ nữa, nàng khó khăn giúp
hắn cởi quần áo, đắp chăn cho hắn rồi mang khăn mặt ấm tới lau mặt lau
tay cho hắn.
Hắn nặng nề ngủ mà nàng thì như thế nào cũng không ngủ được, ngón tay nàng miết trên khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, đáy lòng phức tạp. Có phải
nàng rất nhát gan hay không? Bởi nàng quá để ý đến điều đó cho nên sau
tân hôn bọn họ vẫn chỉ đơn giản là nằm cùng nhau.
Làm gì có người đàn ông nào chịu vậy chứ? Cũng chỉ có một mình Lăng
Khiếu Dương đối với nàng như vậy thôi, nhưng nàng rất sợ, sợ một ngày
hắn biết nàng không còn toàn vẹn hắn sẽ như thế nào?
Liệu hắn có ghét bỏ nàng không? Rồi cuộc hôn nhân này có vì thế mà
xuất hiện vết nứt? Nàng và hắn vốn đã có nhiều khúc mắc từ trước rồi.
Mà nàng cũng cũng không rõ tâm can của mình nữa, nàng đối với Lăng Khiếu Dương… là cảm kích? Hay là yêu?
Cho nên nàng không thể nói với Lăng Khiếu Dương rằng em yêu anh, không thể nói.
Ngày hôm sau, Lăng Khiếu Dương tỉnh lại, trong phòng sáng trưng, cũng không biết là mấy giờ, nhìn quanh thì đây là phòng của hắn và Hữu Hi,
hắn nhớ lại đêm qua say rượu còn quát nhẹ Hữu Hi nữa.
Hắn không mang dép, cũng không mặc quần áo, chỉ mặc độc cái quần lót đi ra phòng khách.
Phòng khách im ắng, đáy lòng hắn có chút bối rối, “Hữu Hi!” Hắn gọi, nhưng không có người trả lời.
Ở nhà bếp cũng không có, chợt hắn tìm thấy một mẩu giấy nhắn trên kệ bếp.
Hắn gỡ tờ giấy xuống, chỉ thấy mặt trên viết “Điểm tâm ở trong nồi,
vẫn còn nóng, hôm nay em có thí nghiệm nên không xin nghỉ chăm sóc anh
được, anh nhớ ăn sáng đấy, thật có lỗi quá.”
Đọc xong mẩu giấy nhắn Lăng Khiếu Dương yên lặng một chút rồi xoay
người rời khỏi nhà bếp, chạy vào phòng tắm tắm một trận nhẹ nhàng khoan
khoái.
Hôm nay hắn không đến công ty, trên người chỉ khoác một bộ đồ ở nhà,
nhưng mặc trên cơ thể cao lớn của hắn vẫn là tuấn mĩ bất phàm như trước.
Lăng Khiếu Dương biết hôm qua mình đã quá kích động, hắn không nên
đối xử với Hữu Hi như vậy. Hắn quyết định buổi chiều sẽ đi đón Hữu Hi,
sẽ cùng nàng từ từ nói chuyện.
Không cần so đo gì hết, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Hữu Hi, cuộc sống êm đềm là được rồi.
Hắn vào thư phòng đọc tài liệu của công ty, nhưng vốn đã có chút không yên lòng nên không tài nào đọc tài liệu nổi.
Hắn mở máy tính ra, máy tính cài chế độ duyệt web tự động, đăng nhập vào tài khoản QQ của Hữu Hi.
Trước kia hắn đều nhấn vào dấu x tắt đi rồi làm chuyện riêng của mình, nhưng hôm nay hắn lại có chút tò mò.
Một lúc sau, máy tính đã tự động đăng nhập xong vào tài khoản của nàng, tên online của nàng rất thú vị, là “heo con yêu quý”
Cô bé này! Chọn cái tên kiểu gì vậy? Lăng Khiếu Dương không khỏi phì
cười, hắn nhìn trong list của Hữu Hi chỉ có một mục, tiêu đề chỉ có một
chữ: “Chồng”
Nhất thời tâm trạng Lăng Khiếu Dương ấm áp hơn, không nghi ngờ gì nữa, là do một chữ “chồng” này.
Tay hắn click vào đề mục xem bên trong có gì, tâm tình có chút hồi hộp, thật giống như đi vào thế giới nội tâm của Hữu Hi vậy.
Blog của Hữu Hi rất đơn giản, không trang trí cầu kì, cũng rất ấm
áp, lướt nhìn nhật kí, ánh mắt Lăng Khiếu Dương từ tò mò chậm rãi trở
nên thâm trầm.
Nhật kí ngày thứ nhất viết: “Chồng đi làm việc, lần đầu tiên rời khỏi mình, có chút không quen.”
Nhật kí ngày thứ hai: Mình nghĩ chồng đi một hai ngày sẽ về,
nhưng anh ấy lại gọi điện bảo mấy hôm nữa mới về, không biết anh ấy có
giận không nữa, bởi vì anh ấy bị trở thành cha của mình. Thực ra anh ấy không cần tức giận về chuyện này, anh ấy một chút cũng không già, không chỉ không già, mà còn là chồng đẹp trai nhất, cho dù papa thì cũng là
papa đẹp trai nhất, nhưng thật ra hiện tại mình giống như trái cây ngốc
nghếch vậy, không nói được gì với anh ấy hết. Cuối cùng mình hy vọng
anh ấy làm việc thuận lợi.
Nhật kí ngày thứ ba: Cuộc sống của mình mỗi ngày đều rất phong
phú, có điều mình vẫn thấy trống rỗng. Anh ấy không ở bên mình mình cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, lúc ăn cơm cũng thấy không ngon, đi ngủ
cũng không thấy ấm áp. Trong lòng mình rất muốn anh ấy, mỗi ngày mình đều nhìn chằm chằm vào điện thoại, tưởng anh ấy làm xong việc sẽ gọi
điện thoại về, như vậy cũng chứng minh anh ấy không giận mình nữa, nhưng anh ấy vẫn không gọi. Chắc anh ấy vẫn đang giận rồi.
Nhật kí ngày thứ tư: Hôm nay di động tự nhiên bị hỏng rồi, mình
thực sự rất muốn nghe giọng nói của anh ấy nên đã dùng điện thoại công
cộng gọi cho anh ấy.
Điện thoại được kết nối, nhưng tiếp điện thoại lại là cô thư kí
kia. Cô ta còn ám muội bảo chủ tịch đang tắm, có gì cứ nói để cô ta
chuyển lời.
Chồng mình đang tắm, còn cô ta thì đang làm cái gì chứ? Còn nghe điện thoại của chồng mình nữa.
Mình thừa nhận là mình có chút hiểu lầm cho nên tâm tình hơi
không vui, nhưng mình tự nhủ, chồng mình không phải người như vậy, anh
ấy yêu mình hơn hết thảy.
Nhưng mà..
Đọc đến những dòng này, Lăng Khiếu Dương tâm can rối bời vội vàng
đứng lên. Khuôn mặt lạnh lùng hiện lên chút thần sắc phức tạp, vui vẻ,
hối hận, khó chịu… hắn nhấn dấu x tắt đi.
Hắn là đồ khốn, là đô ngốc! Hữu Hi nhớ hắn, nàng nhớ hắn, chỉ là không có cơ hội nói ra!
Thế nhưng hắn lại đần tới mức dùng lời lẽ làm tổn thương nàng!
Hữu Hi nhớ hắn, biết điều này lòng hắn tràn ngập vui sướng, loại cảm giác này làm cho hắn bồn chồn cả ngày.
Hiện tại hắn rất muốn ôm nàng vào lòng, hung hăng hôn nàng, khuôn mặt tuấn mĩ của Lăng Khiếu Dương rốt cuộc lại hiện lên vẻ lo lắng.
Mặt trời sắp lặn rồi.
Hết giờ thi trắc nghiệm là 5 giờ, bình thường tan học lúc 6 giờ nhưng hôm nay thi trắc nghiệm xong không có tiết học nên mọi người có thể về
sớm.
Hữu Hi không biết nàng cố gắng mấy ngày nay có tiến bộ hơn không,
trong lòng rất mong chờ kết quả bài trắc nghiệm. Thực ra mục tiêu của
nàng rất thấp, rất rất thấp, chỉ cần có thể đạt tiêu chuẩn là tốt rồi,
ai, nàng thật là không có tiền đồ mà!
Ra khỏi phòng học, bên người nàng giống như có một làn gió xẹt qua.
Hữu Hi nhìn thoáng qua , ra là anh chàng Thanh Mục ngồi cùng bàn với
nàng.
“An Hữu Hi, thi thế nào?” Hắn hỏi.
Hữu Hi nhún vai, “Bình thường, còn cậu?”
“Tớ?” Thanh Mục ngẩng cao đầu: “Tớ đương nhiên là tối đa rồi”
Hữu Hi nhìn Thanh Mục một cái ý bảo, “Cậu thực tự đại!”, có điều nàng cũng chỉ nói thầm trong lòng, ngủ gần hai năm mà còn có thể đạt điểm
tối đa?
“Sao? Không tin à?” Thanh Mục cười hỏi, “Muốn cược không?.”
“Cược gì?”
“Nếu tớ đạt điểm tối đa, cậu phải mời tớ ăn cơm, thế nào?
Trong nháy mắt Hữu Hi liền bảo: “Được, thế nếu tớ thắng?”
“Không có chuyện ấy đâu, cậu nhất định thua rồi! An Hữu Hi, chuẩn bị ngân sách cho tốt chờ mời tớ ăn cơm đi!”
“Tự đại quá!” Hữu Hi cười khẽ, xùy một tiếng, Thanh Mục cũng không
nói gì, cặp chân dài đi nhanh về phía trước, không hề để ý tới Hữu Hi.
Hữu Hi cũng đi tới, nghĩ đến tâm sự của mình, nghĩ đến nàng cùng Lăng Khiếu Dương lại thấy không thoải mái.
Không cần lạnh lùng như vậy chứ! Nàng không thích loại cảm giác này.
Hy vọng hôm nay về nhà hai người sẽ hòa hảo như lúc đầu, ngọt ngào ấm áp như lúc trước.
Tan học, Hữu Hi bắt taxi đi siêu thị nàng hay đến, mua một đống đồ, đều là đồ ăn mà nàng và Lăng Khiếu Dương thích.
Về nhà , Hữu Hi mở cửa, nghênh đón nàng là vòng ôm bá đạo mà lại cực nóng của Lăng Khiếu Dương.
Hắn giống như hòa nàng vào trong cơ thể hắn, Hữu Hi bị ôm có chút khó thở, trong tay cầm gì cũng đều đánh rơi hết.
Mà thân thể nàng cũng bị Lăng Khiếu Dương ôm lấy, đôi tay mạnh mẽ
khum lấy mông nàng, chân nàng cũng bị vắt quanh hông hắn, cánh tay ôm
lấy cổ hắn.
“Khiếu Dương”. Hữu Hi ngượng ngùng gọi tên hắn, nhìn nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn.
Đôi mắt đen của hắn lóe sáng, cúi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, “Hữu Hi, thực xin lỗi, hôm qua anh không khống chế được”
“Không có, anh nói không sai, em đã gả cho anh, lại……”
“Anh muốn hỏi em, em thật sự nghĩ tới anh sao?”
“Em nói anh lại không tin.” Hữu Hi có chút tức giận cúi đầu, không nhìn tới Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương ôm Hữu Hi đi vào phòng khách đặt trên ghế sofa, hai
người cùng nhau ngã xuống, Hữu Hi bị vây giữa chiếc sofa và cơ thể hắn.
“Có sao? Hữu Hi, anh nhớ em, thật sự nhớ!”
Hữu Hi nhìn đôi mắt thâm tình của hắn thở dài một tiếng,”Em cũng nhớ anh, rất nhớ.”
Ngón tay thon dài của Lăng Khiếu Dương vỗ nhẹ hai má non mịn của Hữu
Hi, giọng nói trầm thấp: “Vậy em sao không gọi điện cho anh?”
“Em… em có gọi rồi”. “Chỉ là… chỉ là….”
Hắn khẽ cắn cổ nàng, môi nàng, rồi vành tai nàng, “Chỉ là cái gì, nói cho anh biết.”
“Là một cô gái tiếp điện thoại cho nên em…không có dũng khí gọi lại
cho anh, Khiếu Dương, anh nói cho em biết, anh cùng cô ấy.. cùng cô
ấy..”
“Anh cùng cô ta không có gì cả, chỉ là anh không cẩn thận để quên điện thoại ở phòng hội nghị thôi.”
Hữu Hi có chút thẹn thùng, là tự mình nghĩ nhiều, đành cười nói:
“Thực xin lỗi, em không nên hoài nghi anh, Khiếu Dương, anh đừng giận,
em sợ… sợ anh lạnh lùng với em như vậy.”
Lăng Khiếu Dương trong lòng đau xót, mấy ngày nay hắn thật sự rất quá đáng, hắn hôn lấy môi Hữu Hi, khàn khàn nói: “Hữu Hi, thực xin lỗi… là
anh không tốt, tha thứ cho anh được không?”
“Ừm” Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương hôn đến thở hổn hển. Nụ hôn của hắn
nóng bỏng kịch liệt, làm nàng sắp thở không nổi nữa, đầu cũng mơ màng
mất đi lí trí.
Lúc bỗng thấy thân thể tự nhiên mát mát, ý thức của nàng mới chợt
tỉnh táo lại chút ít thì đã nhìn thấy mình đã nằm trên giường trong
phòng ngủ từ lúc nào.
Quần áo xem chừng đã sớm ở ngoài sofa rồi, nàng định ngăn cản, nhưng
nụ hôn của Lăng Khiếu Dương cùng đôi tay hắn đang ở thân thể nàng châm
lên vô số dục hỏa.
Hơi thở của hắn, hương vị của hắn tràn ngập trong miệng nàng, làm cho nàng mê say, Hữu Hi quên đi phản kháng.
Vật cứng rắn của Lăng Khiếu Dương lúc này đã đâm vào trong cơ thể
nàng, nàng đau nhíu mày thét lớn một tiếng, lòng cũng ngẩn ra, ánh mắt
nàng mê say nhìn Lăng Khiếu Dương.
Trán hắn đong đầy mồ hôi, trong mắt ngoài khát vọng tràn đầy với nàng còn có một loại thần sắc khác hiện lên.
Hữu Hi hơi bất an nhìn sắc mặt của Lăng Khiếu Dương, mà Lăng Khiếu
Dương cũng dừng động tác lại, ánh mắt trở nên đen kịt, “Hữu Hi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT