Lăng Khiếu Dương – bất luận thân phận, địa vị hay dung mạo tuyệt đối đều là mơ ước của nhiều cô gái.

Các nữ nhân viên của công ty nghe nói Lăng Khiếu Dương kết hôn không biết bao nhiêu trái tim tan nát. Lăng Khiếu Dương không nói không cười giống hàn băng vạn năm cũng đã đủ làm cho bao nhiêu cô mê mệt nhưng cùng lắm chỉ dám thầm thương trộm nhớ.

Có điều từ sau khi ông chủ lớn này kết hôn, núi băng này có phần tan ra, thậm chí có người may mắn còn có thể nhìn thấy khóe môi Lăng Khiếu Dương lưu lại nét cười.

Người ta nói hôn nhân là nấm mồ, nhưng nhìn Lăng Khiếu Dương như vậy chẳng giống kẻ nhảy vào phần mộ chút nào, rõ ràng là như gió mùa xuân…

Ai nấy không khỏi có chút khâm phục, chủ tịch phu nhân rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể bắt giữ được trái tim băng giá của ngài chủ tịch.

Ở nhà, Hữu Hi đang say sưa đọc tiểu thuyết lãng mạn đột nhiên nhận được điện thoại của Lăng Khiếu Dương. Hắn nói buổi trưa tự nhiên lại muốn ăn cơm xương hầm nàng làm, Hữu Hi đương nhiên lập tức bắt tay vào làm cơm xương hầm thơm phức, dùng hộp cơm giữ ấm đi ra gara của họ.

Tài xế của Lăng Khiếu Dương đã chờ sẵn dưới lầu, ông Trương tài xế là người đàn ông gầy khoảng 40 tuổi, nhìn thấy Hữu Hi liền hiền lành cười, mở cửa xe, “Mời phu nhân lên xe ạ.”

“Vâng, cảm ơn bác!” Hữu Hi cười lại, xoay người ngồi vào chiếc xe hạng sang. Đây là lần đầu tiên nàng đến chỗ Lăng Khiếu Dương làm việc .

Lão Trương cũng lên xe, không cần phải nhiều lời nữa, từ khi quen biết lão Trương tới nay Hữu Hi cũng hiểu tình tính của ông ấy với Lăng Khiếu Dương có chút giống nhau, trầm mặc ít lời, bình tĩnh sâu lắng, khí chất bất phàm, có cảm giác không giống với một người tình nguyện làm chuyện tầm thường thế này.

Đi được chừng 10 phút, xe dừng lại trước một tòa cao ốc, Hữu Hi biết tòa cao ốc này nhưng chưa bao giờ đi vào.

Hữu Hi bước vào trong đại sảnh, đi về phía cô lễ tân.

“Xin hỏi cô tìm ai?” Tiếp tân là một cô gái xinh đẹp, cô ta nở một nụ cười chuyên nghiệp quan sát Hữu Hi.

“À, tôi tìm Lăng… tôi tìm chủ tịch của các cô.”

“Cô có hẹn trước sao?” Cô nàng xinh đẹp bắt đầu lộ ra vẻ hồ nghi, hai mắt đưa qua đưa lại đánh giá Hữu Hi.

Một cô gái cầm trong tay hộp thức ăn tìm chủ tịch, trẻ trung, xinh đẹp, có khí chất, thanh nhã giống như hoa bách hợp, trong trí nhớ cô chưa từng thấy qua nhân vật như vậy.

“Vợ gặp chồng còn phải hẹn trước sao? Là chủ tịch các cô để tôi đến.”

“Chủ tịch để cô đến, xin hỏi cô là…?”

Thật đúng là tiếp tân! Hữu Hi cười nhẹ nói: “Tôi là vợ anh ấy.”

Cô gái xinh đẹp trợn tròn mắt. Vị này chính là phu nhân của chủ tịch sao? Cô ta miễn cưỡng cười, sau đó gọi điện thoại, liên tục nói chuyện, cuối cùng càng cười tươi hơn nói với Hữu Hi: “Chủ tịch ở tầng mười sáu, mời phu nhân lên ạ.”

“Cám ơn!” Hữu Hi gật đầu mỉm cười, đi về hướng thang máy.

Vào trong thang máy Hữu Hi không để ý cô tiếp tân xinh đẹp kia kích động gọi điện thoại.

“Này, là Tiểu Lệ à… tớ vừa nhìn thấy chủ tịch phu nhân.”

“Oa, thật vậy sao? Ở đâu?”

“Lên tầng 16 rồi.”

Cô nhân viên Tiểu Lệ “hả” một tiếng, cúp điện thoại chạy đi, hô lớn: “Chủ tịch phu nhân đã tới.”

Cứ như vậy, một đồn mười, mười đồn trăm, công nhân viên chức cả tòa nhà đều biết chủ tịch phu nhân xuất hiện.

Hữu Hi đi thang máy, nàng phát hiện sau khi đi được ba tầng là thang máy ở mỗi tầng đều mở ra, mà ở cửa thang máy lại đứng đầy người, họ nhìn về phía nàng cười. Hữu Hi không biết cho nên cũng cười lại.

Thấy những người đó không vào thang máy nàng mới tiếp tục đóng cửa thang máy, đóng mở một hồi, rốt cuộc nàng đã đến tầng mười sáu.

Chuyến đi thăm ngày hôm nay của Hữu Hi phải nói là ngày nàng cười nhiều nhất, nhân viên công ty thật hiếu khách.

Hữu Hi tìm được phòng có đề phòng chủ tịch liền gõ cửa.

“Vào đi!”

Bên trong vọng ra giọng nói dễ chịu của Lăng Khiếu Dương.

Hữu Hi đẩy cửa vào, còn chưa kịp thấy rõ cái gì đã rơi vào vòng ôm rộng rãi quen thuộc, những nụ hôn cũng tới tấp mà đến mang theo mùi vị đặc trưng của Lăng Khiếu Dương. Hữu Hi bị hôn đến tay chân nhũn ra, hộp thức ăn trên tay cũng suýt rơi xuống đất.

Trời ạ! Nơi này là văn phòng mà! Lỡ có người đi vào thì làm sao bây giờ? Hữu Hi mơ hồ cuối cùng cũng tìm được một tia lý trí, đẩy Lăng Khiếu Dương ra khỏi những nụ mạnh mẽ triền miên.

“Sao đến chậm vậy?” Lăng Khiếu Dương nghiêm mặt oán giận, ôm lấy eo Hữu Hi tiến về phía bàn làm việc.

Hữu Hi bĩu môi, đem hộp thức ăn đặt lên bàn, “Gặp nhân vật lớn như anh thật không dễ dàng, giống gặp nguyên thủ quốc gia quá!”

Khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương tràn đầy yêu thương cùng vẻ thỏa mãn vì gian kế đã thực hiện được, hắn ngồi ở chiếc ghế da rộng, hai tay duỗi ra, ôm Hữu Hi ngồi vào trong lòng mình.

Tay Hữu Hi mở hộp cơm, một làn hơi nóng tỏa ra, “Vẫn còn nóng, mau ăn thôi.”

“Bón anh ăn.” đôi mắt phượng hẹp dài của Lăng Khiếu Dương lóe lên tia mờ ám, vẻ mặt lạnh lùng bỡn cợt.

Hữu Hi hơi buồn cười, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt hầm đưa đến miệng Lăng Khiếu Dương.

Lúc này vọng đến một hồi gõ cửa. Hữu Hi buông đũa, vội vàng muốn rời khỏi đùi Lăng Khiếu Dương, chưa kịp rời xuống thì hai cánh tay Lăng Khiếu Dương đã lại siết chặt vòng eo Hữu Hi làm cho nàng không thể động đậy, đoạn hắn trầm giọng nói: “Vào đi.”

Cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp mặc đồ công sở đi đến, khuôn mặt không cười, như tảng băng lạnh lùng, tóc chải vuốt ra sau, dáng người hấp dẫn, khuôn mặt mê người.

Tay nàng cầm một tập tài liệu, sắc mặt mong chờ đi đến trước mặt Lăng Khiếu Dương, “Tài liệu này cần chủ tịch kí ạ”

Nàng ta nói xong liền cúi người, đem văn kiện đặt trước mặt Lăng Khiếu Dương, sau đó nhìn về phía Hữu Hi, “Vị này là vợ chủ tịch sao?”

Lăng Khiếu Dương không nói lời nào, cúi đầu xem tài liệu, Hữu Hi ngồi trên đùi hắn hơi thẹn thùng nhưng vẫn mỉm cười nói: “Xin chào.”

Nàng ta hỏi: “Cô uống café nhé?”

Hữu Hi lắc đầu: “Không, cám ơn.”

Nàng ta nhìn Hữu Hi, cười nói: “Thì ra chủ tịch phu nhân trẻ tuổi như vậy, mới nhìn thấy giống học sinh, ra là chủ tịch thích nữ sinh.”

Câu này ngụ ý nói rằng nàng trẻ con, có điều nàng ta là trưởng phòng, khẩu khí ăn nói cũng không giống cấp dưới.

Lăng Khiếu Dương thấy Hữu Hi chậm hiểu như vậy thì sâu trong lòng có chút mất mát. Rõ ràng nàng cảm nhận được cô gái này đối với mình có địch ý mà!

Hữu Hi chưa kịp đáp lời Lăng Khiếu Dương đã ký xong, hắn để hợp đồng trên bàn, nhìn cô gái lắm điều kia một cái: “Quả thật tôi không thích người nhiều tuổi, nếu không có việc gì nữa thì cô ra ngoài đi.”

Cô trưởng phòng sắc mặt cứng đờ, cầm lấy hợp đồng, xoay người rời đi.

“Cơm nguội mất rồi.” Hữu Hi cúi đầu than thở một câu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hờn giận.

“Sao vậy? Giận à?” Lăng Khiếu Dương hôn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Hữu Hi, tức giận thì cứ nói thẳng là vì ghen đi.

“Không phải anh định chọc tức người ta sao?” Hữu Hi giữ lấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, đừng nói nàng không biết về mặt này Lăng Khiếu Dương rất nham hiểm.

“Vậy em không giận sao?” Môi Lăng Khiếu Dương lại quay sang công kích cái cổ trắng nõn của Hữu Hi.

Bàn tay mềm mại của Hữu Hi nâng khuôn mặt tuấn tú của Lăng Khiếu Dương lên, trong lòng không khỏi muốn cười. Nàng đã biết việc hắn muốn ăn cơm hầm là giả, còn việc muốn cô nàng có ý đồ với hắn lùi bước mới là thật.

“Em từ vợ anh thành tấm bình phong từ bao giờ vậy hả, Lăng Khiếu Dương? Mặt anh càng ngày càng dày đó nha.”

“Vợ là vợ, sao lại là bình phong được!” Lăng Khiếu Dương cười gian. Chính là hắn muốn dụ Hữu Hi nói to lên rằng nàng là vợ của Lăng Khiếu Dương, là vợ hắn, hắn muốn nhìn dáng vẻ nàng để ý hắn, nhưng có vẻ phản ứng không như mong đợi cho lắm.

“Cái cô trưởng phòng kia thích anh à?” Hữu Hi dài giọng hỏi.

Lăng Khiếu Dương nghiêm mặt chăm chú nhìn Hữu Hi, nói nghiêm túc: “Hữu Hi, em uống phải thuốc gì thế, sao tự nhiên thông minh vậy? Chuyện này mà cũng bị em nhìn ra?”

Người mù cũng có thể nhìn ra mà ! Địch ý rõ ràng như vậy mà nhìn ánh mắt Lăng Khiếu Dương lại có vẻ khó chịu nữa.

“Cô ấy theo anh nhiều năm rồi mà anh cũng không động lòng sao?” Hữu Hi đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt trắng hồng chợt đỏ lên, cuối cùng buồn bã nói, “Cô ấy xinh đẹp như vậy, lại là trợ thủ đắc lực của anh… còn em…chỉ là một đứa trẻ con…”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sầu não của Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương vội nói : “Anh thích em trẻ con như vậy, ai cũng không thể xen vào.” nói xong lại cắn cắn cổ Hữu Hi .

“Đừng làm loạn mà.” Hữu Hi cảm thấy nhồn nhột, né tránh Lăng Khiếu Dương, “Em có việc muốn nói với anh.”

Môi Lăng Khiếu Dương lần theo cổ đến môi Hữu Hi, giọng khàn khàn hỏi: “Chuyện gì?”.

Cả người Hữu Hi khô nóng, Lăng Khiếu Dương vừa hôn vừa trêu chọc nàng làm nàng thở không ra hơi: “Em muốn đi học!”

Lăng Khiếu Dương giật cả mình, “Đi học?”

“Đúng vậy.” Hữu Hi gật đầu nhìn hắn. Chuyện nàng muốn đi học quả nhiên làm hắn phản ứng mạnh.

Lăng Khiếu Dương nhíu mày, vẻ mặt kiên quyết: “Không được.”

Hữu Hi không chịu:” Nhưng vừa rồi anh chẳng nói anh thích nữ sinh sao.”

Được lắm! Bị Hữu Hi bắt bẻ, sắc mặt Lăng Khiếu Dương âm u, giọng nói lạnh lùng: “Được, anh giúp em liên hệ với đại học.”

Hữu Hi lại nói: “Khiếu Dương, ‎‎ý em là em muốn học trung học.”

Học sinh trung học! Lăng Khiếu Dương giống như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, thế thì hắn thành cái gì, ông chú à?

Hữu Hi khẽ tựa vào lòng Lăng Khiếu Dương, dụi dụi làm nũng: “Em sẽ đền đáp anh mà.”

Đi học! Hình dáng hiện tại của Hữu Hi chính là hình dáng của một thiếu nữ mười bảy tuổi, đúng là độ tuổi đẹp nhất.

Liệu có thằng nhóc chết giẫm nào viết thư tình cho Hữu Hi không? Liệu có đứa nhóc nào theo đuổi Hữu Hi không, lỡ như… Hữu Hi chê hắn già…càng nghĩ trong lòng lại càng không yên.

Kỳ thật hắn hận không thể đem Hữu Hi giấu đi không cho người khác nhìn thấy, nhưng… Hữu Hi là người, lại là người hắn yêu, nàng muốn gì hắn cũng đều đáp ứng, tâm trạng lo lắng buồn bực đành phải nén xuống, hắn nói bằng giọng thỏa hiệp : “Anh sẽ sắp xếp.”

Hữu Hi cười ôm lấy cổ Khiếu Dương, vui vẻ hôn hắn một cái, “Cám ơn chồng”.

Chỉ một cái hôn, một tiếng “chồng” lại có thể làm Lăng Khiếu Dương thoải mái đi nhiều, “Đi thôi, đi ra ngoài ăn cơm.”

“Vâng!” Hữu Hi vui vẻ gật đầu.

Lăng Khiếu Dương quả không nuốt lời, hắn vì Hữu Hi mà nhanh chóng liên hệ với một trường trung học có tiếng. Vốn dĩ có thể đi học ngay nhưng Lăng Khiếu Dương quyết định lui lại một tuần. Hắn không dám tưởng tượng ra bộ dáng vợ hắn mặc đồng phục học sinh… Hữu Hi lại háo hức đến mức đếm từng ngày trên đầu ngón tay…một ngày… hai ngày… ngày mai là nàng có thể đi học rồi.

Mong đợi quá đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play