Hữu Hi lui
về sau từng bước, nam nhân đang ngồi yên bỗng đứng lên, đôi mắt đen vô
hồn trong chớp mắt đã rực sáng, vội vàng nhìn nàng, hai tay kích động
nắm lấy cọc gỗ thô to, trong mắt ngập đầy vui sướng, giọng nói khàn
khàn: “Hữu Hi là nàng, nàng còn sống, nàng còn sống!”
Nhìn thấy Hữu Hi hắn mừng rỡ như điên, nàng sống thì chuyện gì cũng tốt, tốt hơn tất cả.
“Ngươi quen ta sao?”- Hữu Hi nhìn nam nhân tiền tụy trước mặt, chột dạ hỏi.
Nam nhân đang kích động trong mắt liền hiện lên tia phức tạp, đôi mắt đen nhìn chằm chằm mặt Hữu Hi, bất an hỏi: “Nàng không nhận ra ta”
Hai mắt Hữu Hi khẽ chớp, nhíu mày hỏi: “Oh, ngươi là ai, sao lại bị giam ở đây?”
Trái tim Lăng Khiếu Dương nhói đau: “Ta là Lăng Khiếu Dương, tại sao lại thế? Nàng làm sao vậy? Tại sao không nhớ ra ta?”
“Lăng Khiếu Dương”- Hữu Hi lặp lại tên, sau đó gật đầu, tay chỉ vào vị trí gần tim: “Ta bị thương ở đây, thiếu chút nữa mất mạng, lúc tỉnh lại không còn nhớ gì cả, nhưng ta biết, ta có một tướng công rất thương ta là đủ rồi,
ngươi.. sao lại ở đây, ngươi là người xấu sao?”
Hữu Hi mất trí nhớ!!
Nàng quên đi tất cả, quên những việc mà hắn đã làm với nàng, quên cả hắn. Hai người
đã trở thành hai kẻ xa lạ? Chuyện này thật khiến người ta đau lòng, hắn
tình nguyện để nàng nhớ những chuyện xấu hắn đã làm, tình nguyện để nàng hận hắn, ít nhất, dù là hận, trong lòng nàng vẫn còn lưu lại chút dấu
vết. Nhưng bây giờ, hắn không là gì đối với nàng, thậm chí bằng hữu cũng không.
Ngay cả hận cũng không còn trong lòng nàng.
Hắn hít một hơi, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Hi: “Phải, ta là người xấu, vì thế bị giam ở đây”- Hắn nhìn hai mắt Hữu Hi, lúc này hắn nhìn thấy trong đôi mắt không có hận, không chán ghét, chỉ có sự xa lạ hờ hững.
Trái tim
thắt lại đau nhói, ra là dù đôi mắt đó có chán ghét, hắn vẫn nhớ mãi.
Hắn ở trong kí ức nàng giờ đây đã biến mất, điều đó khiến hắn rất thống
khổ, chẳng lẽ giữa hai người chỉ là kẻ qua đường. Đau đớn làm cho gương
mặt hắn méo mó, lệ quang lóe lên.
Đôi mắt nàng chân thật nhìn hắn, hạ giọng dịu dàng nói: “Ta sẽ đi ra ngoài cầu xin họ thả ngươi, sau khi rời khỏi đây, ngươi đừng làm chuyện xấu nữa được không?”
“Hữu Hi”- Lăng Khiếu Dương đau khổ gọi tên nàng, vươn tay muốn giữ lấy nàng, muốn ôm nàng, nhưng nhà giam lại ngăn cản hắn.
Hữu Hi nhìn
hắn xoay người sang chỗ khác, theo con đường đã tới mà đi khỏi, Lăng
Khiếu Dương chỉ biết nhìn nàng phía sau, hắn chỉ có thể vô vọng nhìn Hữu Hi, nhìn theo bóng lưng nàng rời khỏi, Hữu Hi, nàng hãy quay đầu lại
đi, bởi vì, hắn không biết sau này còn có cơ hội gặp lại không.
Hắn hướng theo bóng lưng nàng hét to: “Hữu Hi, nhớ kĩ ta, ta gọi là Lăng Khiếu Dương, ta là Lăng Khiếu Dương”
Nhưng Hữu Hi vẫn không quay đầu lại, cứ như thế biến mất trong tầm mắt hắn, hắn chán nản bất lực ngồi xuống, đau khổ ôm lấy đầu.
Chỉ cần nàng hạnh phúc, vui vẻ thì tốt rồi, tốt, mất đi trí nhớ, mất đi cũng tốt.
NHưng tại sao tim hắn lại đau như thế, trong nhà lao u ám tràn ngập nỗi
đau của Lăng Khiếu Dương.
Hữu Hi rời
khỏi nhà lao, tâm trạng có chút kiềm chế. Môn chủ nói đi ba bốn ngày sẽ
quay về, nhưng đã ba ngày qua, hắn vẫn không quay về.
Nàng có chút lo lắng, chẳng lẽ mọi chuyện không thuận lợi, lo lắng hắn không khỏe,
hắn là người rất giữ chữ tín, nói khi nào về thì chắc chắn sẽ về. Mỗi
lần về, đều chạy tới tìm nàng đầu tiên, tìm được nàng rồi sẽ ôm nàng vào nói rồi nói: “Hữu Hi, ta về rồi, thời gian qua khiến nàng lo lắng rồi, nàng khỏe không, ăn cơm có ngon không, có luyện công không?”
Hữu Hi thích nghe hắn liên tục ân cần hỏi thăm nàng, thích cảm giác bị hắn ôm, nghe tiếng đập của hắn, cảm nhận vòng tay của hắn
Tâm trạng
Hữu Hi vẫn còn say trong suy nghĩ từ sân sau đi lên trước. CÙng lúc đó
từ ngoài cửa lớn chùa một vài người đi vào, là nhị đương gia và thủ hạ
của hắn, trên người họ rất nhiều vết thương, vừa đi vào, đã vội vàng
đóng cửa lại, đi vào trong.
Hữu Hi căng thẳng, vội vàng đi lên hỏi: “Nhị đương gia, có phải môn chủ gặp chuyện không hay không?”
Nhị đương gia đã ngoài năm mươi tuổi, vóc người cao dài, gầy gò, vội vàng nhìn Hữu Hi nói: “Nơi này không nên ở lâu, phu nhân mau theo chúng tôi rời khỏi đây, bay qua
phía sau núi chúng ta sẽ gặp môn chủ ở đó, đường phiá trước đã bị bao
vây, không thể đi được nữa, trong Vô Âu Môn có gian tế, tiết lộ hành
tung của mọi người”
“Vậy còn môn chủ”- Hữu Hi vội vàng hỏi, trái tim bất an.
“Môn chủ”- Nhị đương gia muốn nói nhưng lại thôi. “Rời khỏi đây trước đã”
“Nói cho ta biết”- Hữu Hi sốt ruột hỏi. “Môn chủ làm sao?”
Nhị đương gia lo lắng nói: “Lúc môn chủ bị thương vẫn nhớ tới an toàn của phu nhân, đã phái chúng tôi
tới đón phu nhân, môn chủ hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh, không thể tự
mình tới đón phu nhân, phu nhân đi nhanh đi, nếu không đi sẽ không kịp
nữa đâu”
Trái tim Hữu Hi đau nhói, môn chủ bị thương, hôn mê, nàng muốn gặp hắn, nàng muốn
gặp hắn, muốn cùng hắn. Nghĩ tới đó nàng vội nói: “Hảo, chúng ta đi thôi, mau cùng môn chủ họp lại”
Lúc này mấy
vị tăng lữ cũng vây lại, nhị đương gia phất tay ý bảo, mọi người cùng
nhau chạy ra cánh cửa sau núi. Mười mấy người đều chạy về phía trước,
Hữu Hi chạy rất chậm những vẫn đuổi sát theo sau, không nhịn được hỏi
người bên cạnh, thương thế môn chủ có nặng không, có nguy hiểm đến tính
mạng không, nàng lo lắng đến chết được.
Bên cạnh có người trả lời: “Môn chủ bị thương rất nặng, nhưng đã có Miêu Hồng chăm sóc nên không đáng ngại nữa, lúc này đã chuyển đến nơi an toàn”
Miêu Hồng,
Hữu Hi trong lòng khổ sở, nhưng cố gắng gạt bỏ đi cảm giác đó cố gắng đi về phía núi. Đột nhiên trong không gian có mùi khóc bốc lên. Nàng xoay
người lại, nhìn thấy chùa đang bốc lửa, trong lòng kinh hãi, nhớ Lăng
Khiếu Dương vẫn đang bị giam trong đó.
Bọn họ ai
cũng chạy đi nên không ai phát hiện ra hắn, hắn có phải sẽ chết đói chết khát trong lao không.. Hữu Hi nghĩ vậy, cũng không do dự xoay người
chạy đi, nàng không nói cho họ biết nàng sẽ quay lại, bởi vì nếu nói họ
sẽ không cho nàng đi.
Nhị đương
gia chỉ lo chỉ huy mọi người đi lên rừng núi, ngừa quan binh đuổi theo,
không ai chú ý tới Hữu Hi. Sau khi chạy được một lúc lâu, mới phát hiện, Hữu Hi đã biến mất không còn trong đám người
“Phu nhân đâu?’- Nhị đương gia sốt ruột hỏi, ánh mắt quay lại tìm kiếm Hữu Hi.
“Lúc nãy còn hỏi thương thế của môn chủ mà”- Một nam tử trẻ tuổi tức giận trả lời.
Thân tín bên cạnh Nhị đương gia cau mày nói: ”Nhị đương gia, chúng ta đi mau thôi, quan binh buổi tới tất cả đều không
gặp, nếu nàng ta không thấy nữa thì phu nhân cũng không cần vì nàng ta
mà khóc, mà khó chịu.”
“Người biến mất, ngươi bảo ta làm sao nói với môn chủ”- Nhị đương gia không tán thành với ý kiến của nam nhân, tức giận quát lớn.
Có người nói nhỏ: “Nhưng cũng không thể kêu các huynh đệ quay lại nộp mạng”
“Các ngươi đi trước, ta quay lại tìm người”- Nhị đương gia không phải loại người không có nghĩa khí, nhưng cũng không thể vô trách nhiệm hại đến sinh mạng của huynh đệ.
“Nhị đương gia, chúng ta không để người quay về mạo hiểm như vậy”- Mấy người thuộc hạ không đồng ý để đương gia quay lại.
Trong lúc đang tranh chấp, dưới chân núi đã có rất nhiều quan binh xuất hiện đuổi theo hướng bọn họ..
Thân tín của nhị đương gia nói: “Nhị đương gia, đi thôi, nếu không ngay cả chỗ ẩn thân của môn chủ sẽ lộ ra, tới lúc đó chết cũng không đủ, bây giờ quay trở lại, phu nhân nếu đã bị bắt bị giết thì cũng muộn, không cứu được nữa, chúng ta nên suy nghĩ
cho kỹ”
Trong lòng
nhị đương gia mâu thuẫn, nhưng lúc này không thể bất chấp tất cả, họ còn phải hội họp với môn chủ, Hữu Hi dù sao cũng chẳng phải là phu nhân
được mọi người thừa nhận, trong mắt họ không có tí trọng lượng, nhị
đương gia dậm chân, hô to: “Chúng ta đi”
Nhị đương
gia ra lệnh, mười mấy người liền tách ra hai đường tiếp tục đi, sống
chết của Hữu Hi không còn liên quan tới họ. Vượt qua ngọn núi này, bọn
họ sẽ thu được chú ý của quan binh, để môn chủ có cơ hội chuyển đi.
Còn Hữu Hi…
Hữu Hi trở
lại trong chùa, đi vào trong lao, bên ngoài lửa cháy khắp nơi, khói bay
mù mịt. Nàng chỉ có thể cùng Lăng Khiếu Dương trốn trong lao, chờ lửa
tắt đi, chờ quan binh bỏ đi. Ngày thứ nhất qua đi, vào sáng ngày thứ
hai, nàng mơ màng tỉnh dậy, ở trong lao mà ngủ.
Ở phía sau hậu viện của phật đường, một tiếng động vang lên, tượng phật bị thiêu cháy nhẹ nhàng dời ra, để lộ ra cửa ngầm.
Lăng Khiếu
Dương nhìn sang nơi đầu hầm, nhìn quanh bốn phía, tay cầm lấy một cây
gậy, sau đó đi tới nấp, chờ ai đó xuất hiện, trong chốc lát, một dáng
người nho nhỏ xuất hiện, trên mặt nàng bẩn thỉu, nhấc chân ra khỏi cửa
hầm, đứng bên cạnh Lăng Khiếu Dương.
Nàng nhìn
chung quanh, trải qua một đêm, thế giới trong sáng đã bị đốt thành tro,
sân ứ đọng máu. Phía sau núi, tuyết trắng bao trùm, giống như người
khổng lồ khoác trên mình lớp áo trắng sừng sững đứng đó.
Bốn phía
tĩnh lặng, chỉ âm thanh nhẹ nhàng của bông tuyết rơi, tuyết rơi giữa
trời, so với bình thường đã ấm hơn, nhưng gió lạnh thổi vi vút.. Ngôi
chùa này bị biến thành tro bụi, Vô Âu Môn đào tẩu cũng đã thiêu hủy đi
nơi này, sợ lưu lại vết tích để hoàng đế phát hiện.
Hoàng Bắc
Thiên không biết ra sao rồi, có an toàn không, thương thế thì sao, Hữu
Hi nhìn tuyết trắng phủ đầy, nàng biết, nếu đi qua ngọn núi tuyết này
thì mới có thể gặp được môn chủ, cũng sẽ bị quan binh bắt trên đường.
Nhưng khi đêm tới, tuyết lại rơi dày, nàng làm sao đi qua được núi, tìm
được hắn.
Hữu Hi nhìn sang Lăng Khiếu Dương, nói: “Chúng ta dừng ở đây thôi, ngươi về nhà đi”
Bộ quần áo
trên người Lăng Khiếu Dương đã rách nát, dường như đã từng bị đánh bằng
roi, quần áo rách thành mảng. Từ đó, Hữu Hi cũng đoán ra, thủ hạ của môn chủ đã dùng hình với hắn.
Lăng Khiếu Dương cau mày, không dám tin hỏi: “Nàng muốn tự mình vượt qua ngọn núi này?”
‘Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi đi đi”- Nói xong nàng không trước do dự đi ra sau núi, lúc nào nàng rời đi hắn cũng chưa từng do dự, giờ cũng như vậy.
Nàng tự mình đi tìm người mình yêu, chưa từng dừng lại nghỉ, từng do dự, đây là sự
chênh lệch giữa vị trí hắn và Hoàng Bắc Thiên trong lòng nàng. Nàng thật sự mất trí nhớ sao, mất rồi sao đối với Hoàng Bắc Thiên vẫn cố chấp như thế., thật sự mất trí sao?
Lăng Khiếu
Dương nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của Hữu Hi, ngày hôm qua nàng quay lại cứu hắn, tận sâu đáy lòng có cảm giác nói không nên lời.
Nàng vội
vàng đi đến sau núi, hắn biết, nàng muốn đi làm gì, nhất định là tìm
người, chỉ có hắn ta mới khiến nàng liều mạng như thế. Nhưng tuyết rơi
trắng xóa, nàng tự mình vượt qua thế nào, hắn nói hắn không can dự vào
cuộc sống của nàng nhưng, như vậy là đi chết, hắn làm sao yên tâm.
“Chờ tuyết tan đã”- Hắn nhắc nhở nàng.
“Không, hắn đang bị thương, ta muốn ở cạnh hắn”- Giọng nói Hữu Hi vẫn bướng bỉnh, cứ đi về trước, giẫm lên lớp tuyết dài, không quay đầu lại.
“Nàng có thể vượt qua ngọn núi tuyết này sao? Nàng như vậy là tự tìm cái chết!”- Lăng Khiếu Dương ở phía sau nàng gầm nhẹ.
“Ngươi đừng đi theo ta”- Nàng đi về phía trước cố gắng hết sức.
“Ngươi cứu ta, ngươi không sợ ta tiết lộ thân phận của hắn sao?”- Hắn đi theo phía sau, trầm giọng hỏi.
“Ngươi làm thế nào là chuyện của ngươi”- nàng sợ, nhưng dù là thân phận Hoàng Bắc Thiên hay phân phận môn chủ,
thì hắn cũng là cái đinh trong mắt hoàng đế, tiết lộ hay không tiết lộ
thì sao? Chỉ cần hoàng đế không bắt được hắn là tốt rồi.
Lăng Khiếu Dương nóng nảy đi tới trước mặt Hữu Hi, cản đường nàng: “Hoàng Bắc Thiên giả chết để chạy trốn, biến thành môn chủ, chống lại triều
đình hắn sẽ không có kết quả tốt, nàng có biết không?”
“Ngươi đứng về phía hoàng đế sao?”- Hữu Hi nhìn Lăng Khiếu Dương, hắn cái gì cũng biết.
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương âm trầm, hắn làm sao nói ra, tức giận nói: “Ta không nói, hoàng đế cũng sẽ biết sẽ không bỏ qua cho Hoàng Bắc Thiên”
Trong mắt Hữu Hi trở nên buồn bã: “Ta không biết việc này, ta chỉ biết hắn là phu quân của ta, hắn làm gì
cũng tốt, việc duy nhất ta có thể làm cho hắn là ở bên cạnh hắn, cảm ơn
ngươi đã nhắc nhở ta”- Hữu Hi nói xong đi vòng qua người Lăng Khiếu Dương, tiếp túc đi về phía núi.
Lăng Khiếu
Dương nhìn theo bóng người cố chấp, lúc Hữu Hi cứu hắn, hắn biết Hoàng
Bắc Thiên còn sống, hắn cũng biết tình yêu không thể miễn cưỡng. Mấy
ngày qua bị nhốt, lao tù thay đổi liên tục, Hoàng Bắc Thiên không giết
chết hắn cò lẽ vì lời cầu xin của nàng sau khi bị thương.
Nguyên nhân
là ngày đầy tiên, hắn gặp một người phụ nữ, mọi người gọi nàng ta môn
chủ phu nhân. Hoàng Bắc Thiên là môn chủ, vậy Hữu Hi là môn chủ phu
nhân, tại sao lại gọi phụ kia là phu nhân, nàng ta là ai?
Hắn từng
nghĩ Hữu Hi chết đi, Hoàng Bắc Thiên cưới nguời khác, nhưng nhớ tới lúc
Hữu Hi bị thương nàng đã đau khổ nói yêu nhau không thể gần nhau, hắn
đoán, có lẽ là Hữu Hi bỏ đi, bởi vì Hoàng Bắc Thiên lấy nữ nhân khác.
Hoàng Bắc
Thiên và cả nhà hắn nhận được kết quả như hôm nay, trong lòng Hoàng Bắc
Thiên chắc chắn hận thù không ít. Hắn muốn báo thù, vì báo thù mà hy
sinh tất cả, kể cả Hữu Hi.
Mấy ngày
qua, hắn sống trong đau khổ, không phải vì bị giam cầm mà bởi vì trong
lòng lo lắng Hữu Hi, mỗi khi nhìn thấy người của Vô Âu Môn, hắn lại hỏi
họ Hữu Hi còn sống không, nhưng họ luôn lắc đầu, thậm chí khinh thường
không nói cho hắn biết.
Hắn vẫn một
mực chờ tin tức Hữu Hi còn sống, cho tới khi thấy Hữu Hi xuất hiện
trước mắt, trái tim nhảy ra ngoài, chỉ là nàng nói, nàng đã mất tri nhớ, nhát kiếm đó khiến nàng mất đi tất cả kí ức.
Quên đi, có thật hay không, nàng đau đớn không muốn nhớ lại mọi chuyện. Lúc này, hắn hy vọng nàng mất trí nhớ là thật.
Hữu Hi bò
trên núi tuyết, tay chân lạnh băng, nhưng bởi vì mệt mỏi cực khổ cả
người lại tỏa ra lớp mồ hôi mỏng, dưới chân cũng cứng ngắc, nàng thiếu
chút nữa ngã sấp xuống, may mắn kịp giữ lại nhánh cây không. Nàng biết,
Lăng Khiếu Dương vẫn đi theo sau, nàng thở hổn hển hỏi: “Ngươi đi theo ta làm gì”
Vừa nói nàng vừa tiếp tục đi, nàng sợ không tìm thấy Hoàng Bắc Thiên, sợ họ không biết đã đi đâu, nàng không tìm được.
Lăng Khiếu
Dương không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đi theo sau nàng, màu trắng của tuyết ở phía trên, chỉ có hai bóng người chầm chậm đi trên tuyết, cứ leo lên
cố gắng hết sức. Nếu như không có tuyết, muốn đi qua ngọn núi này, người có võ công cũng cần chút thời gian, huống chi Hữu Hi chỉ là một nữ tử,
muốn qua ngọn núi tuyết, sợ rằng phải đi từ sáng tới tối.
Nhưng nàng
không từ bỏ, trong lòng mong mỏi Hoàng Bắc Thiên, nàng không quay đầu
lại, chỉ đi về phía trước, nhưng xem ra sức lực đã không còn, muốn nằm
trên tuyết trắng nghỉ ngơi nhưng nàng biết chỉ cần dừng lại, nàng sẽ
không còn muốn đi, cho nên tự nhủ với bản thân phải kiên trì, nhất định
kiên trì. Nàng cứ như vậy leo lên, đi tờ sáng cho tới khi mặt trười ở
hướng tây, nàng không đi được nữa, nằm trên tuyết, tức giận nhìn đỉnh
núi.
Môn chủ nàng nhất định tìm hắn, ở cạnh hắn, nàng không muốn là gánh nặng của hắn, kể cả báo thù dù không muốn cũng sẽ nhẫn nhịn. Một đôi bàn tay to giữ lấy
cánh tay nàng, Hữu Hi ngẩng đầu, thấy gương mặt tuấn tú của Lăng Khiếu
Dương.
“Lo lắng cái gì, ta cõng nàng”- Gương mặt Lăng Khiếu Dương nghiêm trang, bàn tay lạnh lẽo.
Quần áo hắn te tua, lại còn rách nát, trời lạnh như thế làm sao chịu nổi.
“Không cần ta…!”
“Với tốc độ như vậy cũng đông chết ở nơi này, thà không đi còn hơn, nàng không phải muốn gặp hắn sao?”- Lăng Khiếu Dương vội vàng đặt nàng lên lưng, để cho cả cơ thể nàng tựa vào lưng hắn..
“Nàng còn đi được sao?”- Bảo nàng leo núi thì có thể nhưng Hữu Hi biết nàng không còn sức để leo nữa.
“Muốn gặp hắn thì im miệng, đừng nói chuyện, lãng phí sức của ta”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nói, giống như đang giận.
Hữu Hi thật
sự mệt quá, không thể nói được nữa, để mặc Lăng Khiếu Dương để trên
lưng, đi lên núi. Hắn cố hết sức đi, không hề rên một tiếng, cố gắng
kiên trì, nàng dựa vào lưng hắn, nghe thấy trái tim hắn đập nhanh, hơi
thở nặng nề, có chút không đành lòng.
Nàng nói: “Dừng lại nghỉ ngơi chút đi”
HẮn cắn răng nhìn về trước, trầm giọng nói: “Yên tâm, ta nhất định đem nàng về bên hắn, nhất định đi qua được ngọn núi này”
Lăng Khiếu
Dương nói làm cho ngực Hữu Hi cứng lại, cắn môi, không nói nên lời, im
lặng. Trời dần dần tối, nhưng nhờ có tuyết trời cũng không phải tối đen
như mực.
Cả người hắn đã mệt, rất khát nước, hắn lấy một nhúm tuyết bỏ vào miệng để giải khát sau đó đi lên trước, hắn hái từ trên cây xuống một cây gỗ, giúp đỡ hắn
đi về trước.
Cứ như vậy
mà đi tiếp, leo lên, cuối cùng cũng tới đỉnh núi, có thể lấy lại hi
vọng, mạnh mẽ hít một hơi thật sâu, dưới chân hắn đã mềm nhũn, thân thể
quỳ xuống đất, Hữu Hi cùng hắn ngã xuống tuyết.
Hai người
nằm trên tuyết, nhìn trời, hắn thở dốc, hắn đã lâu rồi chưa vận động,
chân nguyên đã bị mất đi không còn sức lực như trước, da thịt nhợt nhạt, lâu rồi không tiếp xúc với ánh mặt trời mà trở nên tái, hơn nữa cõng
Hữu Hi trên lưng, cả ngày không ăn gì, hắn đã hao hết khí lực.
Hữu Hi cũng
vô lực, nằm ở đó, cả người uể oải, nàng vừa lạnh vừa đói, đầu óc liền
trở nên mơ màng. Nàng muốn chết ở đây sao, mệt quá, lạnh quá, muốn ngủ,
Hữu Hi chậm rãi nhắm hai mắt.
Lăng Khiếu Dương đi tới bên cạnh nằng, bàn tay lạnh lẽo vỗ nhẹ mặt nàng: “Đừng ngủ, nơi này không thể ngủ, chúng ta xuống đi, sau khi xuống đó rồi ngủ tiếp”
Hắn muốn vực Hữu Hi dậy, nhưng hắn không còn sức nữa, vừa đỡ Hữu Hi lên, đi được hai bước đã tê liệt ngồi trên mặt đất. Không, hai người không thể ngủ, như
vậy sẽ chết, sẽ chết vì lạnh ở đây, Lăng Khiếu Dương hô hấp dồn dập, cố
sức giữ lấy thắt lưng Hữu Hi, kéo nàng đi tới một chỗ tránh gió, hắn đào lớp tuyết dưới đất thật lâu, rồi dùng lá khô rải lên, mặc kệ hai tay
hắn lạnh đến mức nào, vẫn cố gắng tạo ra một chỗ vừa cho một người, hắn
đem Hữu Hi kéo tới, đặt lên đống lá khô không còn tuyết.
Hắn vội vàng xé nát quần áo trên người đắp cho Hữu Hi, hai tay hắn dang rộng ôm lấy
Hữu Hi, đem Hữu Hi nhét vào lòng. Sức lực đã can, hắn không thể cử động
được nữa, nhắm hai mắt lại, thiếp đi trong mệt mỏi.
Lúc ngủ dậy không biết là sống hay chết!
Thân thể Hữu Hi cảm giác ngứa ngáy đau đớn, nàng cau mày, mở mắt nhìn mọi thứ. Nơi
này là đâu? Thật ấm quá, có cả lò nước đang sôi ùng ục tỏa nhiệt, nàng
nhớ kỹ nàng đang ở trên núi tuyết mà. Chẳng lẽ Lăng Khiếu Dương đem nàng xuống núi?
“Cô nương cô tỉnh rồi”- Một người phụ nữ trung niên mặc lớp áo lông thú, trong tay bưng chén ngồi xuống cạnh nàng.
“Thân thể có chỗ nào không khỏe sao?”- Người phụ nữ nhẹ nhàng hỏi. “Có pải thân thể hơi ngứa không? Mau uống bát thuốc gừng này đi, nó sẽ giúp cô nương khỏe hơn”
“Đa tạ đại tỷ”
“Đa tạ gì chứ, cô nương nên đa tạ nam nhân của cô, nếu không có hắn, sợ rằng cô đã mất mạng rồi”- Vị đải tỷ nhắc lại chuyện vũ, vẻ mặt hâm mộ.
Nam nhân của cô? Hữu Hi cau mày, là nói Lăng Khiếu Dương sao. “Hắn không phải tướng công của ta, đại tỷ hiểu lầm rồi”
“Hả?”- Đại tỷ ngạc nhiên. “Không phải tướng công nhà cô, vậy chắc là người yêu rồi. Chồng tôi, sớm đã đi săn nhìn thấy thân thể hắn đều quang lỏa, quần áo phủ lên người cô, còn dùng cơ thể mình bao bọc giữ ấm cho cô, nam nhân tốt như thế tìm đâu
ra, không phải tỷ tỷ nói nhiều mà cô cần phải giữ hắn cho chặt a”
Hữu Hi bưng bát thuốc gừng mãi không uống: “Bây giờ hắn sao rồi”
“Yên tâm, chồng tôi đang chăm sóc hắn, nếu không sợ là đi gặp diêm vương,
chết vì lạnh rồi, thân thể hắn vì bị lạnh nên tổn thương không ít, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng”
“Cám ơn đại tỷ”- Hữu Hi nói cám ơn, ánh mắt phức tạp, đáy lòng mâu thuẫn.
“Được rồi, ta không nói nữa, ta đi lấy chút gì cho cô ăn, cô nghỉ ngơi đi”
“Đa tạ”- Hữu Hi gật đầu, lòng cảm kích, chỉ một bát nước lại khiến nàng ấm áp như thế.
Hữu Hi thần sắc phức tạp, bên tai quanh quẩn câu nỏi của Lăng Khiếu Dương, “Yên tâm, ta nhất định đem nàng về bên hắn, nhất định đi qua được ngọn núi này”. Lời của vị đại tỷ lúc nãy cũng đánh vào lòng nàng, đêm qua, hắn đã hy sinh cả mạng mình.
Thân thể hắn không đáng lo, chỉ là cơ thể Lăng Khiếu Dương bị hàn khí làm cho tổn
thương nên cần điều dưỡng. Đại tỷ tính mang cơm cho Lăng Khiếu Dương,
Hữu Hi đáp để nàng đi bưng thức ăn, đem vào phòng Lăng Khiếu Dương.
Phòng rất
ấm, lò nướng vẫn đang cháy, Lăng Khiếu Dương ngồi ở cạnh, đại ca tìm lấy quần áo rộng thùng thình cho hắn mặc, tránh đụng tới những chỗ vết
thương bị đông cứng.
“Ngươi ăn đi”- Khẩu khí của Hữu Hi coi hắn như bằng hữu.
“Nàng không sao chứ?”- Lăng Khiếu Dương hỏi, trên mặt lộ rõ sự quan tâm.
“Ta không sao?”- Hữu Hi đem thức ăn đặt trước mặt Lăng Khiếu Dương. “Cám ơn ngươi cứu ta”
Nàng nói cảm ơn, loại cảm giác này thật kỳ quái, đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương
nhìn Hữu Hi, nàng thật sự quên rồi, quên hết rồi. Ngực Lăng Khiếu Dương
nhuốm đau, vô vọng nói: “Nàng cứu ta, ta cứu nàng, huề nhau”
“Ta cứu ngươi sao?”
“Ưh, nàng bị thương lúc trước là vì ta”- Lăng Khiếu Dương chỉ vào vị trí tim nàng.
Hữu Hi cau mày, vẻ mặt khó hiểu: “Ta tại sao lại cứu ngươi”
“Bởi vì..”- Lăng Khiếu Dương không cách nào trả lời. “Ta không biết, nàng đi nghỉ đi”
Lăng Khiếu
Dương nhìn theo bóng lưng nàng, trái tim nhói đau, hắn không có được
tình yêu của nàng, không được nàng hận, nàng đối với hắn như kẻ xa lạ là tốt hay xấu?
Lăng Khiếu
Dương cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi, hắn theo vị đại ca đi săn,
Hữu Hi cùng đại tỷ ở trong nhà. Hữu Hi ở chỗ này ba ngày, nàng lo lắng
muốn bỏ đi để tìm môn chủ.
Nàng nắm trong tay bộ đồ da, đi tới bên cạnh người đại tỷ, đem nó đặt lên bàn, cắn môi do dự nói: “Đại tỷ”
Đại tỷ chưa kịp khâu xong giày cho trượng phu liền nhìn Hữu Hi, ngừng tay nói: “Ngồi đi”
Hữu Hi lắc đầu mỉm cười: “Đại tỷ, ta phải đi rồi, cám ơn tỷ mấy ngày qua chiếu cố, ơn cứu mạng này có cơ hội ta sẽ báo đáp.”
“Sao lại nói thế, chẳng qua nhấc tay tương trợ, chỉ là cô nương đi như thế, còn hắn thì sao? Hai ngươi không cùng đi sao?”
Hữu Hi không trả lời đại tỷ, trực tiếp nói: “Đại tỷ, bộ da này, phiền tỷ giao cho hắn, ta còn có việc phải làm, cho nên không thể ở lâu”
Nhưng mà…! Lòng nàng đã quyết…
Đại tỷ thở dài nói: “Được rồi, ta tiễn cô”
Hữu Hi gật
đầu, cảm kích nhìn đại tỷ, đại tỷ tiễn nàng khỏi cửa, nàng chỉ việc đi
theo đường xuống núi. Nhà của đại tỷ ở lưng chưng núi, đi xuống cũng cần thời gian, đường cũng không xa, trước khi trời tối, nàng đảm bảo có thể đi xuống.
Hữu Hi nói
lời cám ơn rồi bỏ đi, không quay đầu lại, không chút do dự bỏ đi, đường
nàng đi đang ở phiá trước, người nàng yêu cũng đang ở trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT