Trong lòng Hữu Hi yêu hận trộn lẫn vào nhau, nàng ôm chặt Hoàng Bắc Thiên, nỗi nhớ nhung cùng những tủi nhục phải chịu khiến nàng không kiềm được khóc nức nở.

Nàng cố chấp chờ đợi giây phút này, chờ đợi thời khắc này đã suốt 3 tháng 10 ngày.

Hắn còn sống, còn sống, quả là điểu tốt, nhưng tại sao lại phải chia xa lâu như thế, khiến cho nàng nghĩ lại vẫn đau lòng.

Tiếng Hữu Hi khóc rống lên khiến trái tim Hoàng Bắc Thiên đau đớn, hắn ôm chặt nàng vào phòng, dùng chân đá cánh cửa, đi tới bên giường ngồi xuống, chuyển động liên tục nhưng cơ thể hai người một khắc cũng không rời.

Hai người nhớ nhau, muốn dùng giây phút này, xóa đi nỗi nhớ suốt ba tháng qua.

“Hoàng Bắc Thiên, ta hận chàng, ta hận chàng. Tại sao lại biến mất lâu như thế, tại sao?”- Hữu Hi khóc, bàn tay nhỏ bé đấm vào lòng ngực kiên cố của hắn, nói hận nhưng lại yêu hắn vô cùng.

Hoàng Bắc Thiên tùy ‎ ý để Hữu Hi phát tiết, trong lòng đau đớn chua xót, giọng nói nghèn nghẹn, gầm nhẹ nói: “Ta nhớ nàng, Hữu Hi, rất nhớ nàng”

Hữu Hi đẩy nhẹ mình ra, tạo ra khoảng cách giữa hai người, đôi mắt đen trong bóng tối nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên, thương tâm nói: “Nhớ tới ta, suốt ba tháng qua chẳng có tin tức, rồi lại đột nhiên xuất hiện cứu ta, sao đó quăng ta ở đây không nhìn không hỏi, chàng thật sự có nghĩ tới ta sao? Có sao? Hoàng Bắc Thiên, chàng quá đáng, thật quá đáng!”

Hoàng Bắc Thiên bối rối, cúi đầu tìm môi Hữu Hi, bất an nhỏ giọng: “Đừng hận ta Hữu Hi, đừng!”

Hữu Hi muốn hôn hắn, nhưng rồi ví tức giận mà tránh né, nhớ lại mấy ngày lo lắng vừa qua, bị nỗi nhớ hành hạ, nàng làm sao không hận được; hung hăng đẩy mạnh Hoàng Bắc Thiên, đứng lên cách hắn vài bước, trong mắt vẫn ngấn lệ, khổ sở nói: “Chàng có biết mấy ngày qua ta ra sao không? Sau khi nghe tin chàng chết, ta thiếu chút nữa cũng muốn đi theo chàng, chàng có biết hay không?”

“Khi ta nhìn thấy đóa hồng, trong lòng dâng lên hy vọng, vẫn mong mỏi chàng tới đưa ta bỏ đi, mang ta về bên chàng, nhưng chàng biết không, loại nhớ nhung ăn sâu vào xương cốt này, hành hạ trái tim ta, làm cho ta mỗi lần nhớ tới chàng đều đau lòng, nhưng ta vẫn chờ, tại sao chàng mãi không tới chứ”

“Mấy ngày qua, chàng đã làm gì ở đâu?? Chuyện gì đã xảy ra, suốt ba tháng qua ta không nghe tin gì cả, dù chàng muốn giấu giếm thân phận cũng không cần lâu như thế”

“Còn nữa, chàng đang che dấu ta chuyện gì, tất cả mọi chuyện xảy ra là vì sao? Chàng tại sao lại biến thành môn chủ, thậm chí… ta có cảm giác chúng ta như hai kẻ xa lạ. Ta rất sợ cảm giác này, sợ cảm giác bị chàng bỏ rơi, không thể cảm nhận được tình yêu của chàng vẫn còn đó, chàng không cần ta, còn ta cũng không nhận ra chàng nữa, loại cảm giác này, chàng có hiểu được không, hiểu được không”

“Không!”- Hoàng Bắc Thiên hét lớn, trái tim gắt gao thắt lại, tiến lên từng bước, đem Hữu Hi ôm vài lòng. “Không, Hữu Hi, là ta không tốt, ta không nên nói với nàng như vậy, hai ta không phải người xa lạ, ta vẫn là ta, ta là Hoàng Bắc Thiên, ta là người mà nàng yêu, đừng rời bỏ ta, trái tim ta chưa từng một lần đổi thay”

Tất cả oán hận cùng uất ức trong lòng trao ra, Hữu Hi nói tất cả, mặt dán vào ngực Hoàng Bắc Thiên, nàng khiến tâm tình đang kích động bình tĩnh lại, cúi đầu nói: “Được, ta không nói nữa, vậy chàng nói đi, nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra”

Nàng chỉ cần một lời giải thích.

“Được, ta sẽ kể cho nàng, sẽ nói cho nàng nghe”

Nỗi thương cảm vui sướng tràn ngập trong đêm, Hoàng Bắc Thiên thì thầm nói ra tất cả những chuyện đã phát sinh. Hữu Hi lẳng lặng lắng nghe, suy nghĩ, trái tim mất mát cũng không bởi vì những lời giải thích của Hoàng Bắc Thiên mà niềm vui mất đi.

Ra là Hoàng Bắc Thiên gia nhập Vô Âu Môn. Vô Âu Môn thay trời hành đạo, cứu trợ tế bần, lấy việc chăm lo dân chúng làm mục tiêu.

Vô Âu Môn do người nhà họ Triệu sáng lập, cũng giống như Hoàng Bắc Thiên, cả nhà lão Triệu bị gian thương hãm hại vu khống tội danh, cả nhà bị trảm, chỉ còn lại hắn chạy thoát, như cá lọt lưới

Vì báo thù, hắn khổ tâm đến việc nổi loạn, không lo sẽ chết khi nào, chỉ chú tâm cùng triều đình đối nghịch. Phát triển nhiều năm qua, truyền tới tai môn chủ Miêu Phách Thiên. Miêu Phách Thiên cũng như thể, cả nhà bị giết, mình hắn sống cô độc, hắn cùng Triệu Nguyên giống nhau, đều có kẻ thù không đội trời chung là hoàng đế.

Vô Âu Môn có nhiều loại người khác nhau, không thiếu anh hùng hảo hán, giang hồ hào kiệt, cũng có rất nhiều người chịu án oán bị buộc đến nước đường cùng.

Vô âu Môn phát triển cho tới hôm nay, nhân số đã đạt tới gần mười vạn người, trải rộng năm sông tứ hải. Mà Hoàng Bắc Thiên chính là môn chủ đời thứ ba được chọn họ, tất cả đều có chung kẻ thù là hoàng đế.

Sau khi bị giam vào Minh Viên không lâu, biết được tin tức Hoàng Bắc Thiên, Miêu Phách Thiên đột nhập Minh Viên, thuyết phục hắn gia nhập Vô Âu môn, cùng hắn chống lại triều đình, cứu dân khỏi bọn áp bức, những người vô tội bị chèn ép, tạo cho dân chúng một cuộc sống không lo lắng.

Ngay từ đầu Hoàng Bắc Thiên quả quyết cự tuyệt yêu cầu, vì hắn không muôn làm kẻ đại nghịch.

Cho đến ngày hôm đó, Lăng Khiếu Dương xông vào Minh Viên, mang Hữu Hi đi, hắn không thể tiếp tục cuộc sống vô vị như vậy, trơ mắt nhìn người mình yêu bị người khác khi dễ trong khi đó hắn chỉ có thể thúc thủ vô sách.

Từ từ suy nghĩ, mối lo trong lòng được tháo trừ, từ nay về sau hắn lựa chọn con đường không lới về, có thể thành vua, cũng có thể thành giặc.

Vô Âu Môn phát động cuộc bạo loạn hôm đó là một là vì cứu Hoàng Bắc Thiên, hai là nhiễu loạn triều đình.

Thừa lúc rối loạn, bọn họ trộm long tráo phụng, tìm người giống Hoàng Bắc Thiên đem đốt, sau đó đưa Hoàng Bắc Thiên ra khỏi thành. Cứ như vậy mà bỏ trốn, sẽ không liên lụy đến người nhà và bằng hữu, cực kì hoàn mỹ, từ nay về sau không còn Hoàng Bắc Thiên, chỉ còn môn chủ của Vô Âu, Bắc Vô Âu.

Lúc hắn tỉnh lại, môn chủ Miêu Phách Thiên đã như ngọn đèn dầu trước gió, trước khi chết đem chức vị môn chủ truyền lại cho hắn, vài ngày sau Miêu Phách Thiên cũng không chết.

Lúc này Hoàng Bắc Thiên có thể ra lệnh hàng trăm người, còn có võ nghệ cao siêu, đủ lực lượng bảo vệ người phụ nữ của mình.

NHưng khi hắn vội vàng muốn vào Vương phủ mang Hữu Hi đi thì mới biết, Hữu Hi đã rời khỏi Lăng Khiếu Dương, nàng có thể sống cuộc sống của chính mình, không bị Lăng Khiếu Dương hành hạ.

Vì thế, hắn nhất thời lùi bước, hắn muốn Hữu Hi cùng hắn sống như ngày không có thiên lí, những ngày chỉ có chém giết sao?

Không! Hắn gào thét.

Lúc gia nhập Vô Âu Môn, hắn liền biết không còn đường lui, hắn không biết kết quả tương lai ra sao, nếu như ám sát hoàng đế thành công, lật đổ triều đình như vậy hắn sẽ mang lại hạnh phúc cho Hữu Hi.

Nhưng đoạn đường này đầy máu tanh, đầy những mưu mô chém giết, hắn không nhẫn tâm đem Hữu Hi đẩy vào con đường không lối thoát này, cuốn vào gió tanh mưa máu.

Cho nên dự định đưa Hữu Hi đi luôn canh cánh trong lòng hắn, làm cho bản thân đau đớn máu tươi đầm đìa, nhưng vẫn như cũ cắn răng kiên trì.

Đó là tất cả những gì đã xảy ra suốt ba tháng, Hoàng Bắc Thiên nói xong rồi, phòng cũng trở nên tĩnh lặng. Hữu Hi nghe Hoàng Bắc Thiên kể xong, lòng lại quay cuồng, ra là Hoàng Bắc Thiên vẫn gạt nàng một việc

Mỗi lần nàng đến thăm hắn, nàng không biết từng có một Môn chủ lẻn vào Minh viên cùng Hoàng Bắc Thiên mật mưu chuyện lớn như thế. Hoàng Bắc Thiên lại xem như không có gì, không đề cập tới.

Nàng biết Hoàng Bắc Thiên bảo vệ nàng, không muốn nàng biết quá nhiều bí mật, biết càng nhiều thì họa càng nhiều. Hoàng Bắc Thiên không nói gì khiến nàng đứt từng khúc ruột khúc gan, nàng cũng hiểu, kế hoạch muốn thành, phải tuyệt đối bí mật.

Nàng cũng có thể hiểu tại sao hắn không mang nàng cùng đi, bởi vì Lăng Khiếu Dương ở bên cạnh nàng. Nếu như nàng và Hoàng Bắc Thiên đều biến mất, như vậy việc giả chết sẽ không có sức thuyết phục, nếu sự tình bị bại lộ, hoàng đế sẽ hạ chỉ đem nàng và người nhà Hoàng Bắc Thiên chôn cùng.

Tất cả đều có thể lí giải, chỉ là không thể tha thứ hắn, hắn lại tự động buông tay nàng. Nhưng hai người là phu thê, thì phải tin tưởng nhau, thẳng thắn thành khẩn, đồng cam cộng khổ

Hắn dấu diếm nàng nhiều như thế, nàng tuy đau khỗ nhưng vấn yêu hắn. Chỉ là giận hắn, tại sao lúc khó khăn nhất, hắn đem nàng đẩy thật xa, hắn tưởng rằng đối với nàng như vậy là hạnh phúc sao?

Không, nàng không muốn thế không!

Hữu Hi đau lòng tê tái, trong bóng đêm mông lung nhìn Hoàng Bắc Thiên, hỏi: “Chàng đã xuất hiện rồi, vậy còn mẫu thân và người thân khác của chàng có biết không? Chàng dự tính làm sao bây giờ?”

Hoàng Bắc Thiên nhíu mày, do dự hồi lâu nói: “Ta đã chết, không hề có người thân, đường ta đi không có lối về, để họ tưởng ta chết rồi, cũng tốt”

Làm như vậy là đúng, hắn đã lựa chọn sống lại, như vậy nếu cùng người nhà tái hợp, chắc chắn hại chết họ, hắn chỉ có thể yên lặng quan tâm, cầu mong họ khỏe mạnh hạnh phúc, điểm này Hữu Hi hiểu rõ ràng, nhưng trái tim nhói đau.

LÒng của nàng, nghẹn lại một chút, nói: “Nếu như ta không bị bắt, chàng có phải cũng định sẽ bao không gặp ta, đem ta vứt đó, sau đó chấm dứt mối quan hệ giữa chúng ta, chàng đi đường đầy gió tanh mưa máu, còn ta đi con đường không có chàng, chỉ biết nhớ nhung lo lắng, tìm kiếm chàng”

“Chàng dù đã tỉnh, thân tểh đã khôi phục, có được võ công cao cường, cũng không tới gặp ta. Vạn bất đắc dĩ mới vì cứu ta mà ra mặt, rồi vội vã bỏ đi, chàng thậm chí còn không cùng ta tỏ ra quen biết, chỉ thong dong rời đi, để mặc ta ở nơi này hơn mười ngày không hề thăm hỏi”

Hữu Hi đau lòng mâu thuẫn, nàng có thể giải thích chuyện Hoàng Bắc Thiên không cùng người nhà gặp nhau, nhưng tại sao không thể hiểu được lí do hắn không chịu gặp nàng? Lí do là giống nhau, mục đích giống nhau, nhưng tại sao tim đau như thế.

“Đây là nguyên nhân chàng không gặp ta sao? Có phải hay không?”- Hữu Hi trong lòng bị loại cảm giác vứt bỏ này dày vó rất khó chịu.

Hoàng Bắc Thiên đau khổ ôm chặt Hữu Hi: “Tha thứ cho ta Hữu Hi, ta nghĩ rằng đối với nàng như thế là tốt, cũng không nghĩ lại đả thương nàng nặng như thế”

Hữu Hi biết, Hoàng Bắc Thiên cũng chẳng phải vô tình, nếu như là nàng, nàng cũng làm như vậy. Nhưng mà, nghĩ tới lúc hắn bỏ rơi nàng, lòng nàng lại bị xé nát.

“Nàng hận ta sao? Thật sự hận sao?”- Hoàng Bắc Thiên đau đớn thì thầm.

Thật sự hận sao.

“Không phải”- Hữu Hi lắc đầu. “Ta biết tất cả, tất cả chỉ là bất đắc dĩ, nhưng ta không thể tự lí giải được. Mỗi lần nghĩ tới chàng tính buông tay ta, trái tim ta lại rất đau và khó chịu, tình yêu chúng ta chỉ có vậy hay sao? Sống trong đau khổ, áy náy, sống trong miễn cưỡng, rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể rũ bỏ mọi thứ”

Hoàng Bắc Thiên vội vàng nói: “Không, ta chưa từng nghĩ tới việc buông tay nàng, chỉ là ta đang chờ ngày thành công, đem thứ tốt nhất cho nàng, nhưng ta sai rồi, ta quên mất, người nàng muốn chỉ có ta”

Đúng vậy nàng chỉ có hắn, là hắn, ngoài hắn nàng không cần gì cả

Hữu Hi hít thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại: “Nhưng, chúng ta là thu thê thì phải giúp đỡ nhau, tín nhiệm nhau, thẳng thắn, nhưng mọi thứ đều ngược lại, ta như kẻ ngốc, sống trong lo lắng đau khổ, không biết gì cả”

Là do yêu càng nhiều thì càng muốn bảo vệ, hay hai người không đủ tin tưởng nhau?

“Xin lỗi nàng Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên đau lòng. “Ta đã khiến nàng đau lòng”

“Cho nên, chàng đi đi, nếu muốn buông tay, ta cũng buông tay, sau này chúng ta không có bất cứ quan hệ gì cả”- Hữu Hi giận dỗi nói xong quay đầu đi chỗ khác.

“Làm sao nàng mới tha thứ cho ta?”- Hoàng Bắc Thiên bất an hỏi, đây là lần đầu tiên Hữu Hi tức giận lại còn tàn nhẫn nói như thế.

Hữu Hi trầm mặc không nói, những điều phải hỏi, nên hỏi, nên nói cũng đã nói xong, trong lòng chỉ còn lại vết thương đang đau.

Không thấy Hữu Hi trả lời, Hoàng Bắc Thiên bất an bối rối, giọng nói lạnh lùng mang theo sự đau khổ tuyệt vọng, cúi đầu nói: “Nàng thật sự để ta đi sao?”

Hữu Hi vẫn như cũ không thèm quan tâm hắn.

Hoàng Bắc Thiên thả hữu Hi ra, đứng dậy: “Nàng thật sự không quan tâm ta? Để ta đi sao?”

Đi đâu? Hữu Hi cắn môi không nói lời nào, lúc này, hắn hơi quá đáng.

Mặc dù hắn hôn mê lâu như thế, trong lòng chịu rất nhiều áp lực, nàng đau lòng khi thấy hắn chịu khổ nhưng lòng nàng cũng đau cũng giận, phụ nữ thì ích kỉ, lúc này Hữu Hi đã bị đả thương, rất tức giận, nhất là khi nghĩ tới hắn buông tay nàng, trong lòng giận đến mức không bình tĩnh nổi.

Hoàng Bắc Thiên đơn độc xoay người sang nơi khác, bi thương vô hạn nói: “Ta biết ta có lỗi, nàng không thể tha thứ ta, ta đi, nàng bảo trọng”

Nói xong Hoàng Bắc Thiên không chút do dự đi ra ngoài, thuận tay khép cửa lại, HỮu Hi nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên bỏ đi, nàng lại càng giận cùng bất an, hắn thật sự đi sao?

Trong lòng khẩn trương, âm thầm mắng tên nam nhân đầu gỗ, thật sự cứ đi như vậy sao. Trông sao trông trăng mới gặp lại, hắn như như thế đi sao, nàng nhất định sẽ bóp chết hắn.

Hữu Hi vội vàng nhảy xuống đất, chạy về phía cửa, vội vàng mở ra, còn chưa kịp nhìn rõ mọi thứ bên ngoài, thứ một lồng ngực ấm áp bá đạo đã đem nàng giữ chặt lấy.

Ngay sau đó đâm đầu hôn kịch liệt cháy bỏng , chiếm lấy môi nàng, cướp đi hơi thở của nàng.

Bờ môi hắn cùng đôi môi đỏ mọng của nàng hấp, quyện vào nhau, khẽ cắn lên môi nàng, đưa đầu lưỡi nóng hổi của hắn vào trong miệng nàng dò xét, cùng nàng dây dưa, vừa liếm vừa hôn.

Hữu Hi không nhịn được ưm một tiếng, giãy dụa thoát khỏi hắn, hắn như thế nào cũng không buông, gắt gao ôm nàng, hôn nàng.

Trước đây hắn chưa bao giờ hôn mãnh liệt nồng nhiệt như thế, tưởng chừng muốn đem nàng nuốt vào bụng ăn tươi, làm nàng không kịp chống đỡ, ngã phịch vào lòng hắn chấp nhận nụ hôn mãnh liệt của hắn. Mùi hương của hắn chiếm giữ giác quan nàng, làm cho lòng nàng luân hãm, cảm giác tức giận mất đi.

Kết thúc nụ hôn, giọng nói hắn khàn khàn thì thầm bên tai nàng: “Ta biết nàng không nỡ để ta đi”

Hữu Hi cũng hết giận không ít, khẽ hừ một tiếng: “Ai không nỡ chứ, đi nhanh lên, đứng ở cửa làm gì!”

Hoàng Bắc Thiên phản bác: “Nếu để ta đi vậy sao lại đuổi theo”

Hữu Hi nghe thấy Hoàng Bắc Thiên nói thế, trong lòng tức giận tay nắm lấy tay Hoàng Bắc Thiên, đặt bên môi, hung hăng cắn một cái, tàn nhẫn nói: “Xem chàng còn dám đối với ta như thế không!”

“Ah”- Hoàng Bắc Thiên bị đau, trước nay Hữu Hi cắn chưa từng lưu tình, đau đớn lan ra toàn thân, hắn tức giận, ôm lấy Hữu Hi đem đến bên giường, đặt nàng xuống phía dưới người.

Hai tay nâng mặt nàng, ngón tay thon dài đan vào tóc nàng, bờ môi lại hung hăng hôn lấy nàng, trừng phạt cái miệng nhỏ của nàng cắn hắn.

Hữu Hi hôn trả, cắn vào môi Hoàng Bắc Thiên xem như trừng phạt lại, tay ôm lấy thắt lưng Hoàng Bắc Thiên.

Hai người mãnh liêt hôn nhai, tò mò thân thể của cả hai, Hữu Hi cảm nhận sâu sắc khát khao của hắn đối với nàng. Trước đây chưa từng như thế, sau ba tháng ly biệt, lần đầu tiên hắn muốn, muốn loại da thịt kết hợp này.

Nhưng đột nhiên, hắn lại ngừng lại sau một lúc triền miên, thận thể thối lui, ngồi sang một bên. Hữu Hi cúi đầu thể dốc, mặt nóng lên, đôi mắt khó hiểu nhìn Hoàng Bắc Thiên.

Nàng nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của hắn, vật nam tính của hắn cũng cứng lên, hắn khát khao nàng như thế, tại sao lại không muốn nàng.

“Ta không thể Hữu HI”- Hoàng Bắc Thiên điều chỉnh hô hấp, đau khổ nói một câu.

“tại sao?”- Nghe Hoàng Bắc Thiên nói xong, đáy lòng Hữu Hi lạnh ngắt nghi ngờ càng nhiều.

Từ ngày quen biết nhau tới giờ, nàng cùng Hoàng Bắc Thiên trước khi thành thân, hắn không chạm vào nàng, vì hắn quí trọng nàng, bảo vệ nàng, tình yêu được hình thành trên chất lượng, chỉ cần yêu nhau, thì không sao cả, nàng đối với vấn đề đó cũng không khao khát.

Sau khi thành thân, hai người gặp chuyện bất hạnh, bị tách ra, nàng tranh thủ cơ hội gặp hắn, hắn cũng chưa từng vượt qua, chỉ đơn thuần ôm hồn, nàng cũng hiễu hắn đang nhẫn nhịn gì đó, có đôi khi nàng muốn nhưng nghĩ đến hắn vì đôi chân bị thương nên ảnh hưởng đến năng lực ở phương diện đó.

Nhưng bây giờ hắn khỏe mạnh, hơn nữa hai người là vợ chồng, lúc nãy nàng còn cảm nhận được dục vọng cứng rắn của hắn, nhưng hắn đẩy nàng ra.

Tại sao? Hữu Hi không biết, không phải không muốn, cũng không phải không thể muốn, vậy tại sao, phản ứng của cơ thể hắn nói cho nàng biết hắn rất khỏe mạnh, nàng không kiềm được hỏi: ‘Tại sao, Bắc Thiên, chẳng lẽ chàng còn ẩn tình gì khác?”C

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play