Ánh mắt Hữu Hi chớp động, miễn cưỡng nói: “Ta chỉ khôi phục được một đoán kí ức nhỏ thôi!”

“Vậy ngươi có nhớ địa đồ dấu ở đâu không?”

Hữu Hi gật đầu, nghiêm túc nói: “Đương nhiên rồi, chuyện quan trọng như thế, ta quên cái gì thì cũng không thể quên địa đồ được!”

Một Dạ Lan hiền hòa đã không còn nữa, thay vào đó là sắc mặt ác độc, nàng không chần chừ nói: “Bớt sàm ngôn đi, nói mau, ở đâu?”

“Ta muốn biết, lúc đầu ta không hạ độc ngươi đúng không?”- Hữu Hi đối với nhân cách Lãnh Dạ Hủy có phần tin tưởng mà không cần lí do, có lẽ bản thân đã tự trở thành Lãnh Dạ Hủy, cho nên muốn vì chính mình chứng minh sự trong sạch, hơn nữa không tin Dạ Hủy ác độc như thế.

Vấn đề này khiến cho Lăng Khiếu Dương đang trốn trong góc bỗng trở nên căn thẳng.

Dạ Lan cười lạnh: “Đúng thì sao, nhưng ai sẽ tin ngươi, ngươi vĩnh viễn sống sẽ mang tội danh sát hại tỷ tỷ mình”

Hữu Hi vẻ mặt thương tâm hỏi: “Tại sao? Tại sao làm thế, tại sao hãm hại ta? Chẳng lẽ tình tỷ muội giữa hai người chúng ta lúc đó không có sao?”

“Tình nghĩa tỷ muội”- Gương mặt Dạ Lan méo mó. “Lúc đầu, ngươi muốn đi tìm Vương gia tố giác ta, ngươi có quan tâm đến tình nghĩa tỷ muội không”

“Ta tố giác ngươi”- Hữu Hi vẻ mặt ngờ vực hỏi.

Dạ Lan không kiên nhẫn nói: “Truyện trước kia, ta không muốn nhắc lại, đem đồ giao ra ta sẽ tha chết cho ngươi”

Hữu Hi liền nghĩ đến lá thư, đôi mi thanh tú nhíu lại, nghĩ một lát rồi nói: “Là bởi vì, ta phát hiện ra ngươi cùng Xích Nguyệt thái tử có gian tình sao?”

Sắc mặt Dạ Lan trở nên trắng bệch, tức giận chỉ nàng nói: “Ngươi đúng là tai họa, nếu như không phải ngươi, ta cũng không đi tới bước này, là ngươi, bức ta đến đường cùng, là ngươi!”

“Ta bức ngươi”

“Đúng vậy, lúc đầu ngươi phát hiện tốt giữa ta và thái tử, vì thế ngươi dùng nó uy hiếp ta, muốn ta cùng thái tử đoạn tuyệt không lui tới, nếu không ngươi sẽ nói cho Lăng biết, ngươi cho rằng làm như vậy là thương hắn!! Ngươi thật ích kỷ, ngươi muốn dùng cách đó kéo ta ra khỏi Lăng. Ngươi cho rằng ngươi thiện lương, cứu giúp nam nhân xuống ngựa thoát khỏi phụ nữ ác độc.”

Hữu Hi trong lòng vui vẻ, vội vàng truy hỏi: “Nói như thế, ta căn bản không hạ độc ngươi?”

Dạ Lan tức giận nói: “Phải, ngươi tiện nhân vốn không đấu lại ta”- Dường như nỗi hận đối với Dạ Hủy vẫn còn rất sâu.

Hữu Hi giận đến phát run, tức giận nói: “Là ngươi một tay bày ra tất cả, làm cho vương gia hiểu lầm ta giết ngươi?”

“Ta chẳng qua đổ thừa cho ngươi thôi, đừng trách ta tàn nhẫn”- Dạ Lan cười lạnh.

“Ngươi không phải yêu vương gia sao, tại sao lại giả chết bỏ đi? Thái tử, cho ngươi chỗ tốt hơn sao, cho nên ngươi bỏ Vương Gia?’- Hữu Hi từng bước lột trần Dạ Lan, nếu mà Dạ Lan bình tĩnh thì nàng chết chắc, bây giờ đúng lúc nàng ta kiêu ngạo đắc ‎ sẽ không giấu diếm gì cả, nàng nhất định không bỏ qua cơ hội này.

Quả nhiên Dạ Lan nhíu mày, vẻ mặt đắc ‎ nói: “Phải, ta dùng kế nhung thiên y vô phùng, không chỉ làm cho VƯơng gia hận ngươi, cho ngươi sống trong thống khổ, mà còn tạo công ích cho bản thân”

“Ngươi căn bản không yêu Vương gia, tại sao lại hao tổn tâm tư gả cho hắn, bây giờ ngươi căn bản không trúng độc, mà còn rất khỏe, cái gì mà chết chứ, chẳng qua là giả”- Hữu Hi trong lòng không còn vui sướng, ngươi lại đang rất nan giả nhìn Dạ Lan, cúi đầu nói. “Có phải thái tử không yêu ngươi nữa, cho nên ngươi quay về tìm Vương gia? Có đúng không?”

Dạ Lan phản bác nói: “Ta yêu hắn, ta sao lại không yêu Vương gia. Hắn là tất cả của ta, còn ngươi, dù ngươi thương hắn thế nào, trong mắt hắn ngươi vẫn là hung thủ giết ngươi, ta là vương phi của hắn, ngươi thương hắn thì sao?”

Hữu Hi lắc đầu, giọng nói cô đơn: “CÓ lẽ ngươi thương hắn, nhưng lại càng yêu quyền lực hơn, ta nghĩ thái tử cho ngươi vị thế cao hơn cả vị trí thiếp cho nên ngươi mới bỏ Vương gia, giả chết, cùng thái tử rời khỏi Lăng Quốc”

“Ngươi còn dám nói”- Giọng nói Dạ Lan trở nên quái dị, tức giận chỉ vào Hữu Hi mắng. “Nếu không phải ngươi nhiều chuyện, ta sao lại rời khỏi Lăng, ta yêu hắn, nhưng ngươi muốn nói chuyện của ta và thái tử, cho nên ta chỉ có thể bỏ đi. NHưng tới Xích Nguyệt quốc, hắn lừa ta, đem bán ta cho kĩ viện, trải qua bao nhiêu ngày, ta trở về, tìm thức thuộc về ta là sai sao. Ta làm hết trách nhiệm một người tỷ tỷ, trước khi chết, cầu xin vương gia tha ngươi một mạng, nếu không ngươi đã chết rồi, còn có thể ở đây nói chuyện cùng ta sao?”

Hữu Hi nghĩ tới những gì bản thân phải chịu đều vì sự ích kỷ của Dạ Lan, nàng bị Lăng Khiếu Dương lăng nhục, hành hạ, chịu đựng mọi đau khổ, làm hại Hoàng Bắc Thiên người nhà ly tán, nàng hận quát to: ‘Không, Dạ Hủy đã chết, muội muội ngươi chết rồi, chết dưới âm mưu của ngươi, chết trong tay hắn, ta, chẳng qua chỉ là tá thi hoàn hồn mà thôi”

“ngươi nói bậy gì đó”- Điều Hữu Hi nói làm Dạ Lan kinh hãi,

Hữu Hi đau khổ nói: “Ta không nói bậy, ta chỉ là dùng thân thể muội muội ngươi, ta căn bản không cùng huyết thống, không có quan hệ gì bới ngươi. Các ngươi lại vì sự ích kỉ, dục vọng bản thân mà cuốn ta vào, làm cho người nhà nam nhân ta yêu nhất ly tán, khiến ta chịu biết bao hành hạ, ông trời sẽ trừng phạt ngươi!”

“Đừng nghe nàng ta nói hưu nói vượn nữa”- Nam nhân xem ra đã nghe đủ chuyện quá khứ của hai tỷ muội, không kiên nhẫn hét to: “Đồ đâu?”

“Không có đồ”- Hữu Hi bất lực trả lời.

“Xú nữ nhân, ta giết ngươi”- Nam nhân tức giận, giơ tay đánh Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương đột ngột phi thân ra, tay chứa đựng sự tức giận, hất tay nam nhân đang tập kích HỮu Hi sang một bên.

Hắn vẻ mặt đau đớn, hối hận, đứng trước mặt Hữu Hi, đôi mắt nhìn giận dữ nhìn Dạ Lan, giọng nói nghèn nghẹn, hỏi: “Lãnh Dạ Lan, ta sao lại không nhìn ra chứ, ngươi là một con sói đội lốt cừu, mấy năm qua ta thật sự bị mù mắt, mù mắt mà!!”- Hắn trong lòng sôi máu, tay run rẩy, hận hận không thể chết đi.

Dạ Lan không tin người đang đứng trước nàng là Lăng Khiếu Dương, sắc mặt nàng trong chớp mắt trắng bệch, vội vàng lui về sau mấy bước, thanh âm run rẩy nỉ non: “Lăng, sao chàng lại ở đây”

Hắn nhìn người phụ nữ mà hắn từng yêu, lại phản bội hắn, lại trân trọng nàng ta, hắn ngốc như vậy, như kẻ điên đi trả thù, làm tổn thương Dạ HỦy. Lòng đau như cắt, Lăng Khiếu Dương cau mày, ôm ngực, đau đến không thở được, mặt dữ tợn muốn hiện ra hết nỗi đau.

Hai năm qua, hắn đã làm gì Dạ Hủy chứ!! Vì một người phụ nữ như Dạ Lan, hắn điên cuồng hành hạ Dạ HỦy, nhục nhã Dạ Hủy, làm nàng sống không được chết cũng không xong, vì một người phụ nữ như vậy mà báo thù.

Tình yêu của hắn thật đáng chế giễu, sự hận thù của hắn cũng khiến trời đất chê cười!! Thật buồn cười, thật buồn cười!!

Lăng Khiếu Dương nghĩ tới đột nhiên ngửa mặt cười to, cười như bi thương, đau khổ như thế, nơi cổ họng nóng ra, phun ra ngụm máu tươi.

Nhìn hắn nôn ra máu trên mặt đất, trái tim run lên, nhưng lại siết chặt tay, nói không nên lời.

Lăng Khiếu Dương tay ôm lấy ngực đang đau vỡ ra, nước mắt hối hận thống khổ chảy xuống, như kẻ thất hồn lạc phách thầm nói: “Ta làm cái gì, ta làm cái gì!!”

Dạ Lan lắc đầu, vội vàng chạy tới Lăng Khiếu Dương, bắt lấy tay hắn: “Lăng đừng như vậy, đừng như thế, là ta làm tất cả, ta cũng vì chàng, ta yêu chàng thật sự, Lăng”

“Yêu ta?”- Lăng Khiếu Dương khóc trong nỗi đau, cười, gương mặt đẫm lệ, nơi tay lưu lại vết máu, hung bạo gạt bỏ tay Dạ Lan, suy nghĩ hét lớn: “Người ngươi yêu là bản thân, ngươi căn bản không xứng đáng yêu, ta cũng không xứng, phải, chúng ta ai cũng không xứng, không xứng”

“Đề tài này các ngươi xuống địa ngục thảo luận đi”- Hắc y nhân tàn nhẫn nói, giơ kiếm hướng về Lăng Khiếu Dương.

Lăng Khiếu Dương bảo vệ HỮu Hi đang đứng sau, cùng nam nhân kia chém giết. Hắn điên rồi, không muốn sống nữa hay sao mà cùng đánh với nam nhân võ công cao cường như thế, vì che cho Hữu Hi, hắn bị nam nhân đó dùng kiếm đả thương mấy chỗ.

Tay Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương lôi kéo tránh né kiếm của nam nhân, Dạ Lan đứng đó, nhìn Lăng Khiếu Dương, nhìn Dạ Hủy.

Nàng cảm giác mọi chuyện đã chấm hết, tất cả đều do Lãnh Dạ Hủy gài bẫy, để Lăng Khiếu Dương biết tất cả, làm cho lòng nàng đẫm máu, thất bại trong nháy mắt.

Dạ Lan tức giận phát điên, nàng hận muốn giết Hữu Hi, sự ác độc bùng phát đánh tới Hữu Hi, nàng ta bức nàng chết, nàng cũng phải khiến cho đứa trẻ trong bụng chết đi.

Lăng Khiếu Dương tránh né sự tấn công của nam nhân, vừa nhìn thấy Dạ Lan như kẻ điên đi tới bên cạnh Hữu Hi, hắn nhấc chân đá Dạ Lan ra ngoài, Dạ Lan đau đớn nằm trên đất, nam nhân lợi dụng thừa thế xông lên đâm vào bả vai Lăng Khiếu Dương, sau đó túm lấy cánh tay Hữu Hi, hướng về cửa mật thất bỏ chạy.

Lăng Khiếu Dương nhịn đau truy cản nam nhân đuổi heo, tay đánh úp về ngực nam nhân. Nam nhân thấy bản thân bị thương, trong lòng giận dữ, dùng chân đá về phía Hữu Hi.

“ah” Hữu Hi bi thảm kêu lên, thân thể bay rơi, Lăng Khiếu Dương kinh hãi, phi thân muốn đón lấy Hữu Hi, nhưng quá trễ, thân thể Hữu Hi rơi xuống đất.

“Dạ Hủy”- Lăng Khiếu Dương kinh hô, ôm lấy cổ Hữu Hi, lo lắng gọi: “Nàng sao rồi?”

Hữu Hi cau mày, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đứt quãng nói.: “Bụng… đau quá….. hài tử!”

Nam nhân thừa cơ, tấn công Lăng Khiếu Dương, kiếm sáng lên muốn xuyên qua tim Lăng Khiếu Dương, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, mật thất lại bị mở ra, thân ảnh của Cao Mạc nhanh nhẹn bay qua, chặn nam nhân.

Hai binh khí giao nhau tạo âm thanh lớn, hắc y nam nhân bị chấn động lui ra sau, hắn thấy đại sự không ổn, vội vàng chạy khỏi mật thất.

Ngoài cửa chính là thủ hạ của Lăng Khiếu Dương, thấy hắn đi ra, liền vây lấy, đánh hắn. Lăng Khiếu Dương vội vàng ôm lấy Hữu Hi,, vai hắn đẫm máu tươi, nhưng cố nhịn đau, giọng run rẩy an ủi Hữu Hi: “Đừng sợ, ta đi tìm đại phu, thái y tới, hài tử nhất định không sao, nàng cố lên, đừng sợ”- Hữu Hi đau nói không nên lời, chỉ để Lăng Khiếu Dương tùy ‎ ôm nàng chạy khỏi mật thất. Trước khi đi ra ngoài, Lăng Khiếu Dương phân phó Cao Mạc, đem Dạ Lan mang về Vương phủ giam lại. Hắn tuyệt đối không bỏ qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play