Nghe lời Hữu Hi nói xong, Lăng Khiếu Dương ngẩn người, có cao hứng mừng rỡ, có chút kích động giữ lấy tay Hữu Hi: “Lời nàng nói là thật sao? Là thật?”
“Phải”- Hữu Hi gật đầu, nhưng lại rút tay mình ra khỏi tay Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương mừng rỡ như điên, tay giữ lấy, trong lòng sung sướng, nàng nói, nàng muốn làm vương phi của hắn.
Có phải nàng đã có cảm giác với hắn? Không còn chán ghét nữa? Nhất định là như vậy, nếu không nàng sẽ không nói thế.
Hắn kích động nói không nên lời, chỉ dùng phượng nhãn hẹp dài si ngốc nhìn Hữu HI.
Hắn chờ nàng đáp ứng làm Vương phi của
hắn, nhưng nàng vẫn chán ghét hắn, không chịu cùng hắn nói chuyện, bây
giờ nàng đáp ứng rồi, đáp ứng rồi.
Chỉ cần nàng đồng ý, hắn có thể lấy nàng
làm vợ, nàng sẽ là tân nương của hắn, hai người sẽ thành vợ chồng chính
thức. Nàng sẽ là Nghĩa Vương phi, là người phụ nữ của hắn cả đời, không
ai có thể cướp đi thê tử của hắn.
Nghĩ tới đó hắn đứng dậy, vì kích động mà chiếc ghế bị ngã ra sau nằm trên mặt đất, dồn dập đi tới bên cạnh Hữu
Hi, kéo lấy tay Hữu Hi, hai người đứng đối mặt.
HỮu Hi nhìn thấy Lăng Khiếu Dương mừng rỡ như điên, nàng không thể nói nên lời, không ngờ phản ứng của hắn mạnh mẽ như vậy!!
Hắn lớn tiếng cười, cánh tay dài duỗi ra
ôm lấy thắt lưng, đem nàng ôm vào lòng. Hắn cười to, đẩy sảng khóai,
thanh thúy, cánh tay dùng sức ôm lấy nàng xoay qua xoay lại.
Hai người ở cùng nhau, cùng ở trên thế
giới này, hắn có nàng, nàng cũng có hắn, có nàng, có hắn, trái tim bay
cao, thoải mái cười to.
Mặc kệ Hữu Hi tại sao lại có yêu cầu này, hắn không tự chủ cao hứng hẳn lên, cho dù nàng vì muốn cấp cho đứa trẻ
trong bụng một danh phận, địa vị, hắn cũng cao hứng.
Ít nhất có thể chứng minh, nàng không
chán ghét hắn, vui, thật sự rất vui, hắn không biết phải làm gì để biểu
đạt sự vui sướng này.
Thầm nghĩ ôm lấy Hữu Hi, trong trời đất này chỉ có hai người tồn tại, hắn sẽ cho nàng mọi thứ.
Niềm vui của Lăng Khiếu Dương khiến nàng cảm thấy mình rất tội lỗi, nàng đưa ra yêu cầu này vì có mục đích.
Nhưng nhìn hắn cao hứng điên cuồng như thế, ôm nàng giống như kẻ điên xoay chuyển qua lại khiến nàng chóng mặt muốn ngất đi.
Trong lòng ngẩn ra, đánh vào tay Lăng Khiếu Dương, cau mày hét lên: “Để ta xuống, đầu ta choáng quá!!”
Nàng từ trước tới giờ đều không bị
choáng, nhưng từ khi mang thai, vì nguyên nhân nào đó, đầu rất dễ bị
váng vất. Lăng Khiếu Dương ngẩn ra, cuống quít thả Hữu Hi xuống, nhìn
sắc mặt xấu hổ của nàng, bất an nói: “Xin lỗi, là ta nhất thời vui quá… nàng có khỏe không, hài tử không sao chứ, ta…”- Vì kích động mà nói cũng không tuần tự.
“Không sao”
Hữu Hi nhìn thấy gương mặt Lăng Khiếu
Dương được niềm vui bao phủ, đáy lòng rất khí chịu, cúi đầu ngồi xuống,
không muốn tiếp tục nhìn thấy gương mặt mừng rỡ đỡ.
Lăng Khiếu Dương thì vui vẻ như một đứa
trẻ, kéo ghế khác lại gần, mười ngón tay đan vào nhau, ngồi đối diện Hữu Hi, nhìn nàng cúi mặt xuống, nàng sẽ trở thành thê tử của hắn, mái tóc
dài sẽ vì hắn mà quấn lên, vì hắn mà xinh đẹp.
Nhưng mà.. lòng lại nhớ tới hình ảnh Dạ Lan, nhớ tới lúc nàng đau khổ cầu khẩn.
Nàng nói hắn không thể vô tình tuyệt
tình, đúng thế, đúng vậy, hắn sao có thể vô tình như vậy. Cuộc sống Dạ
Lan còn được bao lâu. Hắn làm sao có thể ngay cả nguyện vọng cuối cùng
của nàng cũng không thực hiện được.
NIềm vui sướng bỗng nhiên bị dập tắt.
Trước kia, hắn muốn nàng làm vương phi,
nàng không đồng , bây giờ hắn đồng y’ lấy Dạ Lan, nàng lại muốn làm
vƯơng phi…. Tại sao, tại sao lại khiến hắn phải chọn lựa khó khăn như
vậy, tại sao??!!!
Lăng Khiếu Dương trong lòng đau khổ, mâu thuẫn giãy dụa, đau đớn nhắm đôi mắt phượng lại, thật lâu không lên tiếng
Gương mặt tiền tụy của Dạ Lan cùng lời
nói của Hữu Hi đan xen vào nhau hiện lên trong đầu hắn, trong lòng hắn,
quay cuồng, hành hạ hắn.
Một bên Dạ Lan, đau khổ bi thống trách
hắn lạnh lùng vô tình, một bên là người phụ nữ hắn muốn ở bên cả đời, ai cũng muốn gả cho hắn, nhưng hắn không cách nào vui vẻ, nói, ngày mai
chúng ta thành thân.
Cách duy nhất có thể làm là tự phân thân
thành hai nửa, máu tươi đầm đìa. Lăng Khiếu Dương đau khổ trầm mặc, Hữu
Hi ngẩng đầu nhìn hắn, nàng cũng bị vẻ mặt đáng thương của hắn làm cho
đau đớn.
Cắn môi, Hữu Hi hạ giọng nói: “Ta chờ ngươi hai ngày, cho ta câu trả lời thuyết phục, ta ăn no rồi.. muốn nghỉ ngơi”- Không dám nhìn thẳng mặt hắn.
“Hai ngày”- Lăng Khiếu Dương thì thào lặp lại lời Hữu Hi nói, thần sắc đau khổ, hai mắt bi thương, mơ màng nhìn Hữu Hi..
“Phải, hai ngày, ngươi suy nghĩ kĩ rồi nói ta biết”- Hữu Hi lớn tiếng trả lời, cũng biết bản thân vì sao phải lớn giọng như thế, nàng đang che dấu gì sao?”
“Hảo, hai ngày…. Hai ngày”- Lăng Khiếu Dương đứng dậy, thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
Hai ngày thật sự có thể đưa ra quyết định sao, thời gian hai ngày, nhưng lại quan trọng với hắn bình tĩnh lựa
chọn thê tử cả đời sao?
Rất khó, rất khó.
Thản nhiên cư.
Dạ Lan uống bát thuốc nha hoàn mang tới, giương mắt hỏi nha hoàn: “Vương gia có phải đi tới chỗ Hủy phu nhân rồi không?”
“Đúng vậy thưa phu nhân”- Nha hoàn hạ giọng đáp. “Phu nhân đừng lo lắng, Vương gia lập tức lại đây ngay thôi”
“chuyện ta nhờ ngươi, ngươi còn nhớ chứ”- Ả nha hoàn này khiến nàng tốt không ít ngân lượng”
“Việc phu nhân phân phó, nô tỳ
sao dám không khi ghi nhớ, nhưng những điều nô tỳ nghe thấy, không dám
nói ra… sợ người… sợ người..”
Nha hoàn lắp bắp nói không nên lời, rõ ràng lo lắng Dạ Lan nghe xong sẽ kích động mà phát bệnh.
Dạ Lan nhìn nha hoàn tựa hồ có việc lừa mình, bực mình quát: “Có chuyện gì thì nói cho chính xác không được giấu diếm”
Nha hoàn do dự, lát sau mới đap: “Nô tì ở bên ngoài nghe thấy, Hủy Phu nhân nói muốn vương gia lấy nàng làm vợ”
“Cái gì!”- Dạ Lan cả kinh, chén thuốc trong tay rơi xuống Keng một tiếng, lăn từ trên giường xuống đất nát bấy: “Vương gia đáp ứng sao?”
Nha hoàn vội dùng ống tay áo lau sạch vết thuốc trên giường, nói: “Phu nhân đừng kích động, Vương gia nếu đã đáp ứng người rồi thì sẽ không
nuốt lời, chỉ là Hủy phu nhân cho Vương gia hai ngày để suy nghĩ”
Lãnh Dạ Hủy, ngươi muốn làm gì, ngươi không phải hận Lăng Khiếu Dương sao, tại sao, bây giờ lại muốn tranh đoạt?.
Gương mặt tái nhợt của Dạ Lan trở nên
nghiêm nghị, bảo nha hoàn ra ngoài, một mình lo lắng. Nàng nhìn thấy
được tấm lòng của Lăng Khiếu Dương đối với Dạ Hủy.
Nhìn vườn hoa mai mà Lăng Khiếu Dương đã
cẩn thận chuẩn bị cho Lãnh Dạ Hủy, sự quan tâm, những việc làm của hắn
chỉ đơn giản muốn lấy lòng Dạ Hủy.
Dù trước kia hai người yêu nhau, hắn cũng chưa từng hao tổn tâm sức như vậy, chưa từng che chở nàng như thế.
Lãnh Dạ Hủy cố tình muốn cùng nàng tranh đoạt đúng không, nàng vất vả biết bao mới có được lời hứa của Lăng Khiếu Dương, đáp ứng lấy nàng làm chính thất, nàng ta lại ở phía sau muốn phá hoại, muốn Lăng Khiếu Dương lấy nàng ta.
Nàng ta cố tình tranh sủng hay là đã nhớ lại những chuyện trước kia? Không, Dạ Lan cảm thấy rất kinh hoàng.
Dạ Lan nhớ tới Dạ Hủy từng đề cập đến
Xích Nguyệt quốc, chẳng lẽ, nàng ta mất trí nhớ là giả sao? Hay nàng ta
thật sự nhớ lại gì rồi? Nếu không sao lại đột nhiên muốn làm Vương phi
của Lăng Khiếu Dương.
Không, không được, nàng không có phép có
việc ngoài muốn xảy ra, vị trí vương phi là của nàng, Lăng Khiếu Dương là của nàng, tất cả là của nàng.
Lãnh dạ Hủy, ngươi trước kia đấu không lại ta, bây giờ cũng đừng nghĩ muốn.
Dáng vẻ Lăng Khiếu Dương mang theo đau
khổ, bất thần, cô đơn từ Di Tâm Cư đi ra, cả người uể oải, gương mặt
tuấn tú được ánh trăng cùng ánh sáng từ đèn lồng rọi qua, có vẻ buồn bã.
Bước chân chậm chạp, đứng trầm tư trong
vườn hồi lâu mới tới Thản Nhiên cư, mặc dù rất khó chịu, nhưng cũng phải quan tâm đến tình trạng hiện giờ của Dạ Lan.
Lúc đi tới trước cửa, chân lại đứng yên, không dám nhìn thấy bộ dạng vui sướng hay yếu ớt đầy đau đớn của Dạ Lan.
Mỗi lần nàng đau, trái tim hắn cũng cũng
quặn đau, đau đớn xen lẫn áy này, hắn cuối cùng cũng bước qua cửa, đi
vào gần trong viện.
Trước hiên Thản Nhiên Cư có treo đèn lồng chiếu sáng nơi cửa, Lăng Khiếu Dương nhìn thấy bóng người nho nhỏ cuộn
mình ngồi trước.
“Dạ Lan, nàng sao lại ngồi đây? Nha hoàn đâu, sao không chăm sóc chủ tử”- Lăng Khiếu Dương đi nhanh về trước, đem Dạ Lan đỡ lên, bực mình quát tháo.
Nàng cả người lạnh như băng, hai mắt đẫm lệ mông lung, bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt ôm lấy hắn. “Thiếp sợ, thiếp không dám ngủ, sợ lúc tỉnh dậy không nhìn thấy gì nữa.. sợ việc chàng lấy ta là mộng, là giả… rất sợ”
Trái tim Lăng Khiếu Dương thắt lại, vố vỗ lưng nàng: “Đừng nghĩ nữa, bên ngoài lạnh lắm, vào thôi”
Dìu Dạ Lan vào phòng, để nàng nằm trên giường,
“Lăng, hôm nay đừng đi được không, ôm thiếp ngủ đi”- Dạ Lan giữ lấy thắt lưng Lăng Khiếu Dương, cầu khẩn. “Thiếp sợ,…. Càng ngày ôm chàng sẽ càng ít đi… thiếp sợ lắm., sợ mình chết đi…!”
Lăng Khiếu Dương do dự hồi lâu, lại gật đầu, cởi giày, nằm bên cạnh Dạ Lan, ôm nàng.
Nhưng trái tim sớm đã bay đi đâu đó. Dạ
Lan cũng đầy tâm tư. Trong phòng ánh nến dần dần tắt đi, bóng đen bao
phủ, không ai thấy rõ mặt ai. Đồng giường dị mộng chính là như thế.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh,
Lăng Khiếu Dương cũng đau khổ suốt thời gian đó, mâu thuẫn suốt hai
ngày, cơm ăn không vô, ngủ không được, bị hai phụ nữ hành hạ.
Sau khi lâm trường, hắn đi tới phòng Hữu
Hi, nàng mới vừa rời giường, nha hoàn chưa kịp giúp nàng rửa mặt chải
tóc. Hắn lẳng lặng ngồi đó, nhìn mái tóc đen của nàng được nha hoàn chải chuốt, dùng trâm gài vào tóc.
Tóc dài búi lên, nàng vì hHoàng Bắc Thiên mà búi lên hay là vì hắn, chắc chắn là vì Hoàng Bắc Thiên. Nha hoàn
giúp Hữu Hi làm xong liền đi truyền đồ ăn sáng, trong phòng chỉ còn lại
Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi.
“Ngươi có đáp án rồi sao?”- Hữu Hi nhìn hình ảnh hắn qua gương, sau đó xoay lại hỏi.
“Ta..”- Hắn vẫn còn do dự, còn đang phản kháng..
“Nếu như ngươi lấy nàng, cũng tốt, cũng là một quyết định, cả đời ta chỉ có một lần, bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ”
“Tại sao”- Lăng Khiếu Dương thốt lên hỏi.
“Không tại sao cả, ngươi nói đi, đồng y’ hay không đồng y’”- Hữu Hi nói, không mang theo bất cứ cảm xúc gì, bình thản nói như đang bàn về chuyện thời tiết.
“Nàng biết lòng ta, ta từng nói, ta muốn nàng làm Vương phi”- Lăng Khiếu Dương đau lòng. “Nhưng… bây giờ, Dạ Lan, nàng sắp chết rồi, ta chỉ giúp nàng ấy hoàn thành tâm nguyện cũng khó như vậy sao?”
Trong lòng Hữu Hi có chút không đành lòng, nhưng nàng không thể mềm lòng: “Thời gian hai ngày đã hết, nếu như suy nghĩ ngươi không đổi, như vậy, coi
như ta chưa nói qua, dù sao vì người nhà Hoàng Bắc Thiên, ta cũng không
thể rời khỏi Vương phủ, giao dịch giữa chúng ta vẫn tồn tại..”- Trừ khi nàng chứng minh được một điều…
Giao dịch, hắn bây giờ không muốn nghe
nhất chính là hai chữ này, nhưng mà… Dạ Lan? Hắn làm sao có thể tàn nhẫn với Dạ Lan, làm nàng ôm hận mà chết, mà động phòng hoa chúc một mình?
“NHư vậy.. sau này.. chúng ta vẫn là giao dịch như trước kia, ta sẽ chiếu cố nàng và con, cho đến khi ta chết”- Lăng Khiếu Dương nói xong, không cách nào đối mặt Hữu Hi, xoay người vội vàng rời đi.
Hữu Hi thở dài, nhìn theo bóng lưng hắn, không nói gì nữa.
Ngày thành hôn cũng tới, Vương phủ giăng đèn kết hoa, vui sướng hân hoan trước việc thành hôn, điều Dạ Lan mong đợi cũng tới.
Lăng Khiếu Dương cuối cùng cũng chọn
nàng, mà thái độ của Hữu Hi làm như ngồi trên lửa. Theo nàngg biết, Hữu
Hi trước đây từng bị Lăng Khiếu Dương hành hạ, nàng ta sẽ không cùng
nàng tranh sủng, lại càng không đưa ra yêu cầu muốn Lăng Khiếu Dương lấy nàng ta, trừ khi nàng ta nhớ lại chuyện trước đây.
CHỉ là, nàng không biết, muội muội này
của nàng lại có thể đâm sau lưng như thế. Nàng tự nhủ phải nhẫn nhịn,
trước hoàn thành hôn sự rồi hãy đối phó với muội muội này.
Nghĩa Hàn Lâu sau khi bị thiêu hủy cũng
đã tu bổ xong, bố trí thành hỉ đường, tiệc rượu mời khách quy’, nhưng
cũng tính không mất mạnh.
Người chủ trì hô lớn bái thiên, Lăng
Khiếu Dương mặc đồ chú rể giả bộ nắm lấy dây tơ tằm hồng, đầu bên kia do Dạ Lan cầm, bái thiên địa.
Các vị khách chỉ biết chúc phúc, vỗ tay,
người chủ trì cất tiếng lễ đã hoàn, đưa vào động phòng. Làm cho hỉ đường càng náo nhiệt, Lăng Khiếu Dương ôm lấy Dạ Lan đi vào tẩm, trong hỉ
đường chỉ còn lại bóng của Hữu Hi.
Cũng bởi vì sợ tức cảnh thương tâm, nàng
một mình ở Nghĩa Hằng Lâu, giúp Lăng Khiếu Dương làm thật nhiều hoa hồng theo yêu cầu của hắn.
Không biết từ bao giờ, nàng làm được
nhiều hoa như thế, nàng đem từng bông hoa hồng để xuất cất vào trong tay áo rộng thùng thình.
Bên ngoài náo nhiệt vui vẻ, trong lòng
nàng lại nhớ tới lúc nàng thành thân cùng Hoàng Bắc Thiên, hắn ngồi xe
lăn, chở nàng, đi tới Bắc Vương phủ.
Sung sướng hạnh phúc biết bao.
NHưng bây giờ hắn ở đâu? Một chút tin tức cũng không có, Hữu Hi vừa lo vừa thất lạc lõng, càng nhớ thương nhiều
hơn, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
Bắc Thiên, chàng ở đâu, sao lại bỏ mặc ta, không hỏi han.
Bóng đêm kéo tới, không biết từ lúc nào,
Vương phủ lại trở nên yên tĩnh, Hữu Hi cứ như vậy ngẩn ngơ ngồi trong
Nghĩa Hằng lâu bên cạnh cái bàn nàng thường xuyên cùng Lăng Khiếu Dương
dùng bữa.
Hữu Hi ngạc nhiên khi nghe âm thanh rất
nhỏ trên nóc nhà, tay nàng khẩn trương nắm lại. Cửa mửa ra, phát ra
tiếng động nhỏ, một bóng người hiện lên đi vào.
Hữu Hi đứng dậy, kinh hô: “Người nào”- Vừa hô xong, có bóng người thân thủ nhanh nhạy điểm vào ngực nàng.
Nàng mất đi tri giác.
Nam nhân che mặt đỡ lấy Hữu Hi khiêng lên vai, chạy ra ngoài, thân ảnh trong đêm giẫm lên trên đất chạy đi. Những bông hoa hồng từ trong tay áo Hữu Hi, không tiếng động rơi xuống…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT