Chiếc đũa trong tay Lăng Khiếu Dương phát ra tiếng bị gãy, Hữu Hi ngẩng đầu, nàng thản nhiên liếc nhìn Lăng Khiếu Dương một cái. Trên mặt hắn và trong đôi mắt chỉ có sự tức giận cùng
đau đớn, nàng chỉ cúi đầu nhẹ giọng nói với nha hoàn: “Cầm đũa khác lại cho vương gia”
“Vâng ạ!!”- Xảo Nhi lên tiếng, xoay người đi ra ngoài
Lăng Khiếu Dương cứ như thế lạnh lùng nhìn Hữu Hi, dáng người cao lớn uể oải đứng lên
Giận Hữu Hi, không biết bản thân tại sao
lại giận, chẳng phải hậu quả này đều do mình hắn tự tìm lấy sao? Cả một
đêm chờ đợi trong dày vò, đổi lại là nhìn thấy dấu hôn, dấu hôn khiến
hắn không cách nào đối mặt, trong lòng bị dày vò khổ sở cố gắng đoán xem chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, giống như có móng vuốt cào vào lòng hắn.
Cả người tức giận đập tay xuống bàn, bàn thức ăn được chuẩn bị tỉ mỉ nay lại rơi xuống đất loảng xoảng.
Hữu Hi lạnh nhạt ngồi yên, mỗi lần Lăng
Khiếu Dương nổi nóng nàng cũng không có bất kì phản ứng. Hay nàng vốn
dĩ đã quen với tính khí thất thường hay nổi giận của hắn nên đã được
miễn dịch, hay nữa là nàng không quan tâm, mặc kệ hắn giận hay ghen ghét cũng chẳng phải chuyện của nàng
Chỉ là chiếc đũa trong tay nàng cũng rơi xuống đất, một chuỗi âm thanh dài vang lên.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hữu Hi, Lăng
Khiếu Dương tái mét mặt bỏ đi, trên đất còn lại một đống hỗn độn, lòng
hắn thì đầy vết thương.
Chiếc đũa Xảo Nhi chưa kịp mang tới thì
Nha hoàn Thanh Nhi đã thấy vương gia rời khỏi, trái tim thắt chặt lúc
này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù nàng chỉ là hạ nhận, nhưng chuyện giữa Lăng Khiếu Dương Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên nàng cũng có biết. Cũng đoán được việc Lăng Khiếu Dương tức giận chắc chắn do Hữu Hi đến chỗ Hoàng
Bắc Thiên, nàng có chút đồng tình Vương gia.
Nghĩ tới lúc đầu, Vương gia dù yêu Dạ Lan phu nhân cũng chưa từng phải đi lấy lòng, cũng không cần để ý quan tâm
chăm sóc đối đãi kỹ như thế. Một người nam nhân cho phép phụ nữ mình yêu đi gặp người khác rồi lại nhẫn nại chờ nàng quay về, cùng nhau ăn điểm
tâm, như vậy đã nhẫn nại đến cực điểm, không phải ai bình thường cũng có thể chịu được, huống chi lại là Vương gia cao cao tại thượng, nhẫn nại
đến thế quả nhiên không tầm thường.
Nàng cũng có thể nhìn ra Vương gia rất
quan tâm Hủy phu nhân, nhưng Hủy phu nhân đối với Vương gia lại lạnh
lùng. Các nàng đều không đành lòng, Hủy Phu nhân có phải quá nhẫn tâm
rồi không.
Nhìn lúc này Vương gia thật đáng thương,
tội của Hủy phu nhân không nhỏ, nhưng nghĩ lại phản ứng của Lãnh Dạ Hủy
cũng là bình thường. Thật là mâu thuẫn !!.
Hai nha hoàn thu dọn bát địa bị vỡ nát,
quét dọn phòng, Hữu Hi thở dài một tiếng, lẳng lặng ngồi bên cửa sổ,
nhìn cảnh trời, kinh ngạc ngẩn người.
Lăng Khiếu Dương tự khiến mình đau khổ,
duy nhất cảm giác đau đớn hắn không còn thấy gì nữa. Hắn lúc này hối hận vì đã buông tha nam nhân kia, hối hận tại sao lại ngu ngốc để nàng toại nguyện để bọn họ có cơ hội gặp mặt.
Trong đầu lại hiện lên dấu hôn trên cổ
Hữu Hi, thật đau đến tận trong tim, làm cho hắn muốn phát điên. Phụ nữ
đau lòng có thể khóc, có thể dựa vào vai nam nhân mà khóc, còn hắn, nam
nhân lúc đau lòng có thể khóc không? Không, nam nhân dùng rượu để tiêu
sầu, để khiến trái tim mình say mà quên đi, nhưng ngược lại không tiêu
sầu mà càng sầu thêm.
Sau khi tức giận ở lúc sáng, hắn ôm bầu
rượu, uống đến mất mạng, nhưng càng uống càng tỉnh, càng uống càng đau,
phảng phất như trái tim bị xé ra, máu tươi đầm đìa vương vãi khắp người.
Không ai quản hắn uống nhiều hay không,
bởi vì không ai có thể quản, càng không có người thân quan tâm hắn. Mẫu
thân đã chết, đang ở dưới đất, không còn tri kỷ hay người thân để tâm sự nỗi khổ. Đau chỉ có thể nuốt xuống, chỉ có thể tự gặm nhấm, đả thương,
chỉ có thể chính mình chậm rãi liếm vết thương, tự chữa trị điều dưỡng.
Lưu An vào khuyên bảo Lăng Khiếu Dương
đừng uống nữa, lại bị Lăng Khiếu Dương đập bể bầu rượu liền lui ra. Cao
Mạc vào khuyên, cũng bị mắng chửi, bị Lăng Khiếu Dương giận dữ đuổi đi.
Từ sáng đến chiều, hắn cứ như vậy mà uống, uống đến mất gần nửa cái mạng, Lưu an và Cao Mạc cũng không biết làm sao cho đúng.
Nha hoàn được Lăng Khiếu Dương ra lệnh đi lấy rượu lại bị Cao Mạc ngăn lại, không cho mang vào, chờ không được
Lăng Khiếu Dương lại mắng to, uống hết bình rượu còn lại trong phòng bắt đầu phát ra tiếng đập vỡ.
Lăng Khiếu Dương tức giận, cả người đầy mùi rượu lảo đảo rời khỏi phòng. Hắn đã say, tay vịn vào khuôn cửa, hô to “Mang rượu tới, rượu đâu, mang tới đây”
“Vương gia, người uống suốt một ngày rồi đừng uống nữa”- Cao Mạc đỡ lấy cánh tay Lăng Khiếu Dương, muốn dìu hắn vào nghĩ ngơi, nhưng Lăng Khiếu Dương gạt tay hắn lẩm bẩm nói: “Sao trời lại tối đen thế này? Ta phải đi xem một chút, xem nàng có ăn cơm có uống thuốc không”- Say đến như vậy mà vẫn không quên quan tâm loại phụ nữ vô tình vô nghĩa kia, Cao Mạc cau mày: “Nàng có nha hoàn hầu hạ, không biết có bao nhiêu sung sướng, ăn no ngủ tốt”- Lăng Khiếu Dương dáng vẻ đảo qua đảo lại chẳng ra chút phong thái của một Vương gia.
Hắn lết thân thể như đang bay bổng của mình đi về Di Tâm cư, say tượu tự lẩm nhẩm: “Không được, nữ nhân đó luôn không nghe lời, ta phải đi xem”
Cao Mạc có ý định cản Lăng Khiếu Dương, Lưu An lại ra hiệu bảo hắn để cho Vương gia đi, Cao Mạc đành oàn hận dậm chân.
“Ta mặc kệ, ta về nhà đây, ngươi chăm sóc Vương gia cho tốt”- nói xong tức giận bỏ đi.
Hữu Hi ăn xong bữa tối đang chuẩn bị nghĩ ngơi, lại nghe cửa xoảng một tiếng bị đá văng ra, tiếp theo đó là tiếng bước chân tập tễnh. Nàng xoay người nhìn chỉ thấy Lăng Khiếu Dương say
khướt đi tới, hai mắt hồng hồng không biết là do cả đêm không ngủ hay do uống rượu mà nên. Nàng ý thức lui về sau, cách xa hắn một chút, Lăng
Khiếu Dương đứng đó nhìn nàng, cuối cùng thương tâm cười to vài tiếng: “Sợ ta cái gì, ta không có ăn nàng. Hôm nay nàng vui như vậy, có phải hai
người rất vui không. Ah!! Ta tới hỏi, nàng… đã ăn cơm chưa, đã chịu uống thuốc chưa!”
Trái tim Hữu Hi khẽ giật lên, nhưng cơ
thể lại lui về sau, mặc lại quần áo vừa cởi ra, đôi mắt đẹp đề phòng
nhìn Lăng Khiếu Dương. Hắn tập tễnh cước bộ đi về phía nàng, Hữu Hi lại
trốn sang kia nhưng bị Lăng Khiếu Dương bắt lấy.
Thân thể hắn nặng như vậy, ôm nàng như muốn đè ép nàng xuống, cả cơ thể nhỏ nhắn của nàng chống đỡ sức nặng của hắn.
Có người say bí tỉ cứ như vậy mà ôm nàng, tâm lý sợ hãi run rẩy giãy dụa muốn thoát khỏi hắn, hắn lại rút đầu vào cổ nàng nói nhỏ: “Đừng đi gặp nam nhân kia, đừng đi có được không, đừng đi”
Nghe giọng nói cô đơn của hắn, Hữu Hi chỉ cứng ngắc nằm im, muốn đẩy tay hắn nhưng hắn lại ôm càng chặt, hắn say
rượu khiến cho nàng khẩn trương sợ hãi hắn xằng bậy.
“Đừng đi được không, tim ta rất
đau… rất đau. Nàng nhìn không thấy trái tim ta đang chảy máu sao. Ta
thích nàng. Ta thích nàng, cho nên nàng đừng đi gặp hắn, đừng đi gặp hắn”
Hữu Hi kinh ngạc không chút phản ứng, hắn nói gì? Hắn nói hắn thích nàng/ Không, nhất định nghe lầm
“Dạ Lan, Dạ Lan, ta thích nàng, đừng rời bỏ ta, đừng rời xa ta”
Lời Lăng Khiếu Dương vừa nói xong khiến
Hữu Hi cười khổ, hắn say đến mức nói lung tung. Người hắn thích vẫn là
Dạ Lan không phải nàng, nhưng cho dù là ai cũng không sao, nàng không
muốn nam nhân như vậy thích nàng. Im lặng, hắn không nói nữa…. sức nặng
của hắn đè xuống nàng không trụ được nữa, nhưng hắn gắt gao ôm lấy nàng, thân thể trượt xuống, khiến cả người ngã xuống đất.
Thân thể nặng nề của hắn ở trên người
nàng như một quả núi lớn đè nàng đến không thở nổi. Nha hoàn sớm đã bị
nàng cho lui, nàng có hết sức ở dưới hắn động đậy, nhích ra dần khỏi
người hắn thì đã thở hồng hộc.
Hắn uống nhiều như vậy dĩ nhiên đã ngủ thiếp, nàng không có cách nào đưa hắn lên giường nằm.
Hữu Hi đứng dậy, đi qua chỗ Lưu An, nhờ
đưa Lăng Khiếu Dương lên giường. Hữu Hi vừa định rời đi sang phòng khóc
ngủ, thì Lăng Khiếu Dương ôm lấy, hắn từ từ nhắm mắt, cố chấp nói: “Đừng đi, đừng bỏ đi”
Lưu An vội nói: “Vương gia có Hủy phu nhân chiếu cố, nô tài cáo lui”- Nói xong liền bỏ đi.
Hữu Hi ngay cả cơ hội phản bác cũng chẳng có, nàng ở lại chăm sóc hắn cả đêm, hắn gọi lung tung nói mớ, lúc thì
đòi uống nước, lúc thì đau đầu.. giống hệt một đứa trẻ!!
Trời dần dần sáng, Hữu Hi ghé vào giường
ngủ thiếp đi, lúc Lăng Khiếu Dương tỉnh lại, đầu tiên là nhíu mày sau đó nhìn thấy Hữu Hi. Hắn sao lại ở Di Tâm Cư, hắn nhớ kỹ mà đã về Nghĩa
Lâu, nghĩ tới bản thân uống rượu, chắc lẽ say lại đến đây.
Lăng Khiếu Dương ngồi dậy, ôm trán, đi
đến bên cạnh Hữu Hi, khom người ôm lấy nàng đặt lên giường. Hữu Hi không tỉnh tiếp tục ngủ, Lăng Khiếu Dương cũng trở lại giường nằm cạnh cơ thể nhỏ nhắn của nàng. Sau đó lại nhìn thấy dấu hôn, hắn chỉ muốn xóa đi,
muốn lưu lại ấn ký của bản thân nhưng không dám, chỉ nhắm mắt làm ngơ
không thèm nghĩ nữa.
Sở làm nàng tỉnh dậy đối mặt với ánh mắt
sợ hãi chán ghét của nàng, hắn đêm qua xem ra đã hồ ngôn loạn ngữ. Đôi
mắt đen lại nhìn mặt Hữu Hi, không kiềm được hôn nhẹ nhàng vào đôi môi
như hoa của nàng. Nàng ngủ thật sâu, chắc là cả đêm không ngủ để chiếu
cố hắn, hắn có phải cũng có chút an ủi không?
Ôm nàng có cảm giác thật chân thật, yên
tĩnh, hài hòa, nhưng chưa bao lâu ngoài cửa truyền đến giọng nói bối rối làm người ta hận nghiến răng nghiến lợi.
“Vương gia, vương gia bên ngoài có người tìm”
Giọng nói vừa sợ hãi vừa bối rối, Lăng
Khiếu Dương cau mày, âm thầm mắng, đánh chết đừng làm Hữu Hi thức dậy,
nhưng hữu Hi lại tỉnh lại. Không đợi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng,
hắn đã buông nàng ra, xoay người rời khỏi giường, may giầy vào, để lại
Hữu Hi đằng sau, tức giận ra cửa, nhìn nô tài bên ngoài thất thố hô to,
phẫn nộ quát: “Sáng sớm làm gì như gọi quỷ thế, gặp quỷ sao”