Trên mặt Hữu HI vương lệ, nước mắt làm
ướt đẫm hàng lông mi dài, nàng giống như một đứa trẻ bị động kinh, hai
mắt nhắm chặt, trong lúc ngủ mơ thấy gì đó khiến nàng hồi hộp. Cả đêm bị bắt cóc nàng không hề chợp mắt, đầu óc lại căng thẳng, sợ hãi đến thất
kinh, hận bản thân mình bất lực.
Lăng Khiếu Dương nhìn thấy Hữu Hi như
vậy, tay siết chặt đặt lên nơi lồng ngực đang rung lên, trái tim cũng co thắt đau đớn. Ngồi ở bên giường, bàn tay to lớn vươn ra vuốt nhẹ trán
Hữu Hi như muốn xóa đi nỗi sợ hãi bất an bên trong nàng.
Hắn vừa chạm đến nàng liền tỉnh dậy, đôi
mắt nhất thời không nhìn thấy rồi lại hoảng sợ nhìn hắn, nàng như con gà chọi cố gắng tránh khỏi tay hắn, thân thể ngồi xuống lui về góc giường, đôi mắt lộ sự chán ghét nhìn hắn, giống như nhìn thấy thập ác bất xá
cực kì bại hoại. Không, hắn không thích ánh mắt chán ghét của nàng, hắn
chưa từng thấy ánh mắt của nàng như thế, đừng, đừng dùng ánh mắt đó nhìn hắn.
Trái tim Lăng Khiếu Dương co rút đau đớn, tay cứng lại giữa không trung, nhìn đôi mắt đen cùng thái độ kịch liệt
phản ứng của Hữu Hi hắn cảm thấy thật khó chịu và tức giận.
“Đừng sợ, không có việc gì rồi”
Hắn thử an ủi nàng, cố gắng làm cho giọng nói của mình không còn lạnh như băng. Nhưng Hữu Hi lại bao lấy cơ thể
mình, lui về một góc, hắn muốn ôm nàng nhưng nàng lại sợ hãi run rẩy,
đầu lắc qua lại bảo hắn đừng tới gần. Nàng giống như nai con bị thương
trốn trong góc sợ hãi bất an. Trong lòng Lăng Khiếu Dương cảm thấy ức
chế, cảm giác đau đớn hành hạ hắn, nàng lại bắt đầu sợ hắn, không, hắn
không muốn như thế.
Lăng Khiếu Dương rút tay lại, đứng lên,
không muốn nhìn thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của Hữu Hi. Một lũ đáng chết,
trong lòng hắn thầm mắng đám nam nhân kia. Hắn mất bao nhiêu công sức,
mất bao nhiêu thời gian, Hữu Hi mới không sợ hắn chạm vào nữa, bây giờ
chỉ trong một ngày, tất cả đều bị hủy đi.
Tất cả bị hủy đi trong tay 4 nam nhân
kia, còn có cả Vân San, trái tim giống như bị ngoại thương khiến hắn nổi trận lôi đình, tức giận hô to: “Người đâu”
Nha hoàn nghe thấy tiếng hô liền đi vào: “Vương gia có gì phân phó”
Lăng Khiếu Dương mặt âm trầm ra lệnh: “Chăm sóc cẩn thận cho phu nhân, đừng để nàng ấy tự đả thương chính mình”
“Vâng, nô tỳ tuân lệnh”
Lúc Lăng Khiếu Dương xoay người rời đi, vẻ mặt tàn khốc, như muốn hủy diệt mọi thứ đến tận cùng.
Rời khỏi Nghĩa Hàn Lâu, Lăng Khiếu Dương đứng trong sân, Cao Mạc từ bên ngoại đi tới.
Lăng Khiếu Dương tàn nhẫn nói lớn: “Người ở đâu?”
Cao Mạc chắp tay nói” “Đã nhốt lại trong địa lao!”
Lăng Khiếu Dương tức giận đi về phía địa lao.
Ở trong lao tù Hữu Hi từng phải chịu khổ
nay lại đổi thành Vân San, trái tim của phụ nữ một khi đã tàn nhẫn thì
ra tay thật đáng sợ.
Lăng Khiếu Dương vừa đi đến liền nghe
thấy tiếng khóc cầu xin tha thứ của VÂn San. Điểm này nàng không như Hữu Hi, Hữu Hi dù bị đánh dù bị nhốt vào ngục cũng sẽ không vừa khóc vừa
cầu xin tha thứ, làm cho người ta cảm giác đánh thương có chút yếu lòng.
“Khiếu Dương ca, người nói sẽ bỏ
qua cho ta, ta chỉ nhất thời hồ đồ, vì yêu người, Khiếu Dương ca, làm ơn thả ta ra, ta không muốn ở đây”- vân San khóc đến sưng cả hai mắt, trên mặt ngấn lệ, vừa nhìn thấy Lăng Khiếu Dương đi vào liền chạy tới ôm chân hắn.
Lăng Khiếu Dương nhẫn tâm đá Vân San văng ra, gương mặt lạnh lùng, hai mắt mang theo hỏa nhìn Vân San: “Ta nói sẽ tha ngươi, nhưng chỉ tha không để ngươi vào kỹ viện, chưa từng
nói sẽ để ngươi giống như trước đây bình yên hưởng thụ mọi thứ”
Vân San sợ hãi khẩn cầu: ”Không,
không được, Khiếu Dương ca, ta là biểu muội của người, là thê tử tương
lai, người sao lại đối xử với ta nhẫn tâm như vậy, vì nữ nhân đó ngay cả di mệnh của Quý Phi người cũng quên sao?”
Lăng Khiếu Dương đứng im không động, lạnh lùng đáp: “Ta nghĩ, mẫu thân dưới đất có linh thiên cũng không hy vọng ta lấy một người phụ nữ độc ác như ngươi”
Xem ra Vân San đã thật sự chọc giận Lăng Khiếu Dương
“Nhưng, nhưng ta chỉ là quá yêu
người, Khiếu Dương ca, ta làm tất cả vì người, ta không muốn người bị nữ nhân khác cướp đi, chẳng qua ta nhất thời hồ đồ, ta cam đoan sau này sẽ hảo hảo làm người, không hại ai cả, hãy thả ta ra Khiếu Dương ca”- Vân San đến đứt ruột đứt gan, khản cả giọng, nàng sợ hãi cuộc sống trung ngục lao, sợ Lăng Khiếu Dương xử trí nàng.
Lăng Khiếu Dương tàn khốc nói: “Yêu ta? Ngươi yêu ta, hay yêu cái địa vị vương phi đó? Nếu như ta là một người bình dân ngươi còn có thể yêu không?”
Giọng nói Vân San như vỡ ra: “Vậy người muốn xử ta thế nào? Muốn làm gì ta”
Lăng Khiếu Dương cười một cách vô tình, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Vân San: “Ngươi là biểu muội của ta, hơn nữa hầu hạ Quý Phi nhiều năm dĩ nhiên ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt”
Trên mặt Vân San ánh lên chút hy vọng, nàng biết Khiếu Dương ca sẽ không đối với nàng tuyệt tình như vậy.
“Bổn vương đã kiếm cho ngươi được một vị phu quân, đó là Vương viên ngoại ở thành nam, gia cảnh không hề
tồi, ăn mặc sung sướng, bổn vương xem như đã hậu đãi ngươi”
Lời Lăng Khiếu Dương vừa buông xuống, con đường hy vọng cuối cùng của Vân San bị dập tắt”
Vương viên ngoại ai mà không biết, ngay
cả tính người cũng không có, còn thích chơi đùa biến thái, không ai có
thể thỏa mãn nhu cầu của hắn, đám thiếp nho nhỏ của hắn bị hành hạ đến
mức người không ra người quỷ không ra quỷ, Vân San run rẩy lắc đầu, cuộc sống như thế so với chết còn khổ hơn.
“Ngươi có cần tuyệt tình như vậy không?”- Vân San thì thào nói, đột nhiên hét to: “Tại sao, chỉ vì một con phụ nữ ti tiện, người quên mất tất cả mối quan hệ
trước đây, vì một phụ nữ ti tiện, người lại đối với ta như vậy, người
yêu nàng rồi phải không, người không phải yêu Dạ Lan sao? Tình yêu của
người như gió thoảng, dễ dàng thay đổi, lại đi yêu kẻ giết người mình
yêu? Người cho rằng giúp nàng ta trả thù thì nàng ta sẽ yêu người sao?
Không bao giờ, đừng vọng tưởng, trừ ta ra, sẽ không ai yêu người đâu?”
Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nhìn Vân San,
vẻ mặt xanh mét, từ lúc hắn biết Vân San nàng lúc đó vẫn là tiểu cô
nương dịu dàng đáng yêu nhưng nàng đã lớn.
“Ngươi thay đổi nhiều quá, xem ra bản
chất của ngươi ta đã nhìn rõ”- Lăng Khiếu Dương không nói nữa, xoay
người rời đi, Vân San như kẻ điên hét to: “Ta biến thành như thế đều do ngươi ban tặng, là do mẫu thân ngươi ban tặng, sao ngươi không
đứng trước mộ mẫu thân ngươi hỏi bà ta xem tại sao ta lại thành thế này?”
Vân San thương tâm hét to: “Bất
kính, nếu như bà ta không ám chỉ ta làm Vương phi, ta sẽ thành thế này
sao. Ngươi cho rằng bà ta so với ta tốt hơn nhiều sao? Bà ta cũng vì địa vị của mình mà hại không ít người, ngay cả ngươi cũng bị bà ta lừa,
ngay cả con ngươi bà ta cũng nguyện ý hy sinh, những việc mà ta làm so
ra còn xa so với bà ta, tại sao ngươi kh ông tha cho ta, ta có thể đi xa thật xa không quấy rầy cuộc sống của ngươi, tại sao lại gả ta tên Viên
ngoại biến thái kia, tại sao???!!!!”
Đôi mắt Lăng Khiếu Dương trầm xuống, đi về phía Vân San: “Ngươi nói gì? Hy sinh hài tử của ta là thế nào”- Trong lòng ngẩn ra giận dữ hét lớn: “Là ngươi là ngươi hạ độc thủ hại chết đứa con trong bụng Dạ Hủy, làm cho nàng không có con được nữa đúng không?”
VÂn San điên cuồng tười ha hả: “Đúng vậy, là ta, là ta hạ độc, tiện nhân kia dựa vào cái gì mang thai con
ngươi, ngươi muốn đứa con đó, ta sao lại để ngươi toại nguyện…”
Cổ VÂn San bị bóp nhưng nàng vẫn cười, gian nan nói: “Bóp chết ta đi, được thôi, ta nói cho ngươi biết mẫu thân của ngươi cũng là đồng lõa. Bà ta biết chuyện nhưng vẫn giấu ngươi không để ngươi biết.
Ha ha. Trong khi đó ngươi lại tin lời mẫu thân ngươi nói là tự Lãnh Dạ
Hủy hại chết con mình”
Lăng Khiếu Dương nghe Vân San nói, sắc mặt hiện lên vẻ đau khổ, hai mắt trợn tròn tay dùng sức.
Vân San khổ sở, lưỡi đưa ra, nhưng vẫn cố cười: “Thế nào, bị mẫu thân ngươi tính kế hại chết cốt nhục của mình, rất đau khổ sao!!”
Đúng vậy, hắn rất đau, vết thương vừa
lành như bị xé toạt ra, mẫu thân hắn, người hắn thân nhất tín nhiệm nhất lại dung túng Vân San, lừa gạt hắn, làm cho hắn nghĩ Lãnh Dạ Hủy giết
con hắn, hắn đã dùng lời lẽ hành hạ Hữu Hi, vô tình lãnh huyết trả thù
nàng.
Hắn hận, hắn giận, thậm chí muốn trả thù
hành vi vô tình của Lãnh Dạ Hủy nhưng tất cả đều là lừa gạt, chính mẫu
thân hắn mới là kẻ bày mưu tính kế. Mẫu thân hắn biết Vân San là hung
thủ nhưng lại bao che nàng, đối với đứa con chưa sinh ra ra tay tàn nhẫn không chút sợ hãi.
Bị người thân mình lừa gạt thật sự không dễ chịu, đau khổ hối hận đang xen nhau, hắn chản nản buông tay ra.
Nếu như Vân San đáng chết, hắn còn đáng chết hàng vạn lần, Lăng Khiếu Dương lay lắt bước đi ra ngoài.
Vân san yên lặng rơi lệ, tựa vào tường.
thở gấp, oán hận nhìn Lăng Khiếu Dương đang hồn xiêu phách lạc. Sau đó
điên rồ cười to lên, mọi thứ chấm dứt rồi, không còn gì cả, có lẽ, chỉ
qua đến sáng mai cũng không còn gì…
Hắn cùng nàng cả hai đều đau khổ.
Trái tim Lăng Khiếu Dương ẩn chứa từng
vết thương nhỏ đau đớn, vẻ mặt đau khổ tựa vào tường, nghĩ tới những lời Vân San nói hắn chỉ biết hối hận đau lòng.
Xoay người, siết chặt tay nện vào tường,
liên tục, máu chảy nhưng hắn vẫn không ngừng lại, trong mắt chỉ còn lại
dòng lệ hối hận.
Vân San đạt được mục đích rồi, trái tim
hắn bị xé rách đau đến sắp chết đi. Tay quẹt lung tung lau khô nước mắt, xoay người đi về phòng Hữu Hi.
Hốc mắt ửng đỏ, trái tim như bị dao cứa.
Một người là mẫu thân, một người là biểu muội lại là hai người đả thương hắn sâu nhất.
Đi tới cửa Nghĩa Hàn Lâu nhìn thấy hai nha hoàn đứng bên ngoài, không khỏi giận dữ: “Các ngươi ở ngoài làm gì, không phải ta bảo các ngươi chăm sóc phu nhân sao?”
“Phu nhân nói người bẩn, muốn tắm, bảo đám nô tỳ ra ngoài”- Nha hoàn cẩn thận trả lời.
Lăng Khiếu Dương nhìn cánh cửa đóng chặt, tay đẩy nhẹ nhưng nó đã bị khoá bên trong, hắn hô:” Lãnh Dạ Hủy mở cửa”
Nhưng không ai trả lời trong lòng quýnh lên, tay đầy máu đánh vào cánh cửa: “Lãnh Dạ Hủy mau mở cửa”
Không ai trả lời.
Lăng Khiếu Dương quýnh lên, sợ Hữu Hi tự
làm tổn thương bản thân, không chút do dự đá văng cửa phòng, then cửa
gãy làm hai, rơi xuống đất. Hắn vội vàng bước vào
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT