Thông tin về Nhược Y đầy rẫy trong từng ngõ ngách của trường. Ấy vậy mà Dịch Hàn lại không có chút ấn tượng nào với cô ta trước kia. Nhược Y nổi tiếng không chỉ vì tính cách tiểu thư kiêu kỳ, gương mặt lạnh lùng lúc nào cũng coi trời bằng vung, mà cả câu chuyện tình đơn phương dài kỳ của cô ta đối với Lâm Kiến Văn nữa.

Nghe đâu Nhược Y và Kiến Văn là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Nhược Y đem lòng cảm mến Kiến Văn đã đành, nhưng trớ trêu là cái tên Kiến Văn mọt sách ấy sớm đã xem Gia Nghiên, chị của Nhược Y là ý trung nhân lý tưởng.

Câu chuyện tình tréo nghoe ấy một thời lan truyền khắp các hang cùng ngõ ngách, cả đến giáo viên chủ nhiệm cũng truyền tai nhau. Nhược Y học hành tàm tạm, tính cách lại ngang ngược vốn không có gì giỏi, giỏi nhất chỉ là cậy thế gia đình mình làm Sở trưởng sở giáo dục mà không coi ai ra gì. Chuyện Gia Nghiên và Kiến Văn có tình ý với nhau cả trường đều biết. Chỉ là cả hai vốn học hành giỏi giang, tính tình lại hiền lành, xét nghĩ việc thích nhau cũng không mấy ảnh hưởng đến kết quả học tập nên giáo viên cũng cầm chừng cho qua. Hết thảy mọi người đều cho đó là cặp đôi lý tưởng, chỉ Nhược Y là ngoại lệ.

Sau nhiều ngày cố công tìm hiểu, cuối cùng Dịch Hàn cũng đành phải chấp nhận một sự thật. Đó là việc Nhược Y cố tình đối tốt với hắn ở nhà vệ sinh nam hôm đó chẳng qua chỉ là hành động làm mào trước mắt Kiến Văn mà thôi. Biết là vậy, nhưng rốt cuộc Dịch Hàn vẫn không thể đưa hình ảnh Nhược Y ra khỏi đầu. Bắt đầu từ khi Nhược Y kéo hắn dậy, chớp nhẹ đôi mắt long lanh nhìn hắn, hắn đã mơ hồ đoán được trọn đời này hắn sẽ chẳng thể nào thoát khỏi cái lưới hồ ly của cô ta.

Nói nào ngay, bảo Nhược Y là hồ ly cũng không hẳn đúng. Bởi trừ cái ngông nghênh bướng bỉnh sẵn có, thật ra cô ta cũng rất ngây thơ.

Có hôm không biết cô ta gây thù chuốc oán với kẻ nào mà nhận được một hộp quà to như quả bưởi. Lúc ấy Dịch Hàn tình cờ đi ngang qua lớp cô. Khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên môi cô ta, hắn đã ước gì mình có thể đúng đó mãi mãi chỉ để nhìn thấy nụ cười đó.

Trớ trêu là trong chiếc hộp đó lại là lũ chuột to như nắm tay. Nhược Y nhìn thấy bèn hét lên, khóc thét như một đứa trẻ. Dịch Hàn thấy thế cũng luống cuống định bước đến dỗ dành cô ta, nhưng sự có mặt của hắn sớm bị nghi ngờ hắn chính là thủ phạm. Hắn bị bọn tay chân thân cận của Nhược Y dần 1 trận ra trò, suýt chút nằm liệt giường. Thế nhưng trong giấc mơ của hắn đêm đó, vẫn chỉ có mình cô ta.

Nguyễn Nhược Y. Nếu gọi cô ta là ác quỷ thì người ta hẳn sẽ không thể tưởng tượng được thiên thần còn đẹp đến thế nào. Nhưng nếu cô ta chính là thiên thần thì trên đời hẳn cũng chẳng ai đủ tàn nhẫn để làm ác quỷ nữa.

Dịch Hàn chính là bị lay động bởi bản tính 8 phần quỷ, 2 phần thiện đó của cô ta, muốn dứt cũng không được.

Năm Nhược Y lên lớp 11 cũng là năm cuối cùng Dịch Hàn, Kiến Văn và Gia Nghiên học trung học. Thời điểm này tất thảy bọn học sinh đều hoang mang trước quyết định về tương lai. Dịch Hàn tuy không phải là thiên tài gì nhưng nếu chỉ cần kiếm đủ số điểm vào ngành y và đoạt học bổng thì hắn vẫn vừa đủ sức. Phần Kiến Văn và Gia Nghiên cũng có tin đồn họ sẽ theo nhau qua Mỹ du học, để tìm một khoảng trời riêng của hai người.

Dĩ nhiên khoảng trời ấy không có chỗ cho Nhược Y.

Có lúc Dịch Hàn vừa lo lắng vừa muốn bỏ mặc Nhược Y. Một cô gái bướng bỉnh và ngang tàng như thế, liệu có chấp nhận cái sự thật này và chúc phúc cho chị gái mình hay không? Nỗi lo lắng của Dịch Hàn nhanh chóng gỡ bỏ khi hắn nghe được cuộc đối thoại của cô với bọn lâu la tì nữ bên cạnh.

-Họ tưởng họ có thể thoát khỏi tay tớ sao? Chỉ một năm thôi mà, rồi Nhược Y này sẽ sang đó tìm họ. Tớ sẽ giành lại Kiến Văn cho mình.

Bất giác Dịch Hàn chỉ có thể bật cười. Trong mắt hắn Nhược Y vẫn ngây thơ là thế, với thành tích của cô ta, liệu có tốt nghiệp được trung học hay không cũng là điều đáng nói rồi kìa.



Tiết trời vừa chuyển qua tháng 10, đột nhiên Nhược Y nghỉ học 3 ngày liền. Cái tin này sớm khiến cả trường thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Dịch Hàn là lo lắng đến thần trí không yên. Nhược Y trước đây có ngang tàng hống hách đến mức nào cũng chưa một ngày nghỉ học, không nói ra nhưng ai cũng biết cô nàng muốn tranh thủ thời gian ở trường để tiếp cận Kiến Văn, ấy vậy đột nhiên sao hôm nay lại nghỉ học đến 3 ngày? Một hôm Dịch Hàn đem tâm trạng bối rối ấy, thơ thẩn bước ra khuôn viên trường, tình cờ thế nào lại nghe phải hai cô nữ sinh đang kháo nhau chuyện gì đó.

-Tiểu Ninh, cậu nghe chuyện của Nhược Y lớp kế bên rồi chứ? Mình thật sự không hiểu tại sao lại có người ngu ngốc như cô ta. Ai lại lấy cái chết ra để ép buộc Kiến Văn yêu mình cơ chứ?

-Ai bảo cô ta ngày thường làm nhiều việc ngông nghênh tàn ác. Nếu Kiến Văn yêu cô ta chả khác nào có mắt như mù.

Lúc hai nữ sinh ấy đi khỏi, bàn tay Dịch hàn vẫn còn cung lại thành nắm. Hắn đã nghĩ trong đời mình chưa bao giờ giận đến thế, cho đến chiều hôm đó, khi hắn nhìn thấy Kiến Văn ngồi nói chuyện với Gia Nghiên trên một chiếc ghế đá. Họ đùa giỡn gì đó có vẻ rất thích thú.

Không kiềm được cơn tức giận, Dịch Hàn đã bước đến đấm thẳng vào mặt Kiến Văn. Trước giờ hắn chưa bao giờ tự ý đánh người, chỉ có kẻ khác bắt nạt hắn. Cả Văn lẫn Nghiên đều không có sự phòng bị nào, chỉ biết ngơ ngác nhìn gương mặt nóng bừng của hắn.

Trên đời này, tuyệt đối không có ai có quyền làm tổn thương cô ấy.

Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc đó.

May cho hắn, cả Nghiên lẫn Văn đều không nhắc gì về vụ việc này trước mặt các giáo viên trong trường. Nhờ việc đó mà hắn không gặp rắc rối. Nhưng kể từ đó về sau này, Kiến Văn hầu như không còn để mắt tới hắn nữa, có gặp cũng chỉ xem như người vô hình.

Tối hôm ấy, hắn đạp xe từ nhà về trường mà lòng thấp thỏm không yên. Đến lạ, với một người con gái thậm chí chưa bao giờ thốt ra được những lời trò chuyện bình thường, tại sao hắn lại có thể dành tình cảm cho cô ta nhiều đến vậy.

Lúc xe sắp về đến đầu ngõ, hắn đột nhiên quay ngoắc xe lại, đạp một mạch tới nhà Nhược Y.

Chính Dịch Hàn cũng không biết bằng cách nào hắn biết ngôi biệt thự mà Nhược Y và Gia Nghiên đang ở. Chỉ biết hắn đạp xe một mạch tới nhà cô ta như thể đó là con đường quen thuộc vẫn dẫn về nhà hắn. Cho đến khi thấy Nhược Y ngồi thơ thẩn trên một cây cổ thụ trước tòa nhà thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Dĩ nhiên, là Nhược Y thấy hắn trước tiên.

-Sao cậu lại ở đây? –Cô ta tụt xuống đất, vẫn chấp tay sau lưng ngược ngạo hỏi.

-Tôi… ơ… tôi… – Dịch Hàn cứ lắp bắp hồi lâu, chẳng biết nói sao cho phải, cuối cùng đành đáp thực –Tôi nghe nói cô 3 ngày nay đều không tới trường. Tôi thấy lo cho cô nên…

Môi Nhược Y nhếch nhẹ. Khi cô ta bước một vòng quanh Dịch Hàn như thể dòm chừng, hắn thấy trên cổ tay trái cô ta có một mảnh băng trắng ướm máu. Lòng hắn bỗng đau xót lạ thường.

-Sao lại quan tâm đến tôi như vây? – Nhược Y hỏi – Đừng nói… cậu thích tôi đó nha?

Bỗng nhiên bị Nhược Y nói vanh vách những gì đang suy nghĩ ra, Dịch Hàn chỉ biết cúi mặt xuống ấp úng. Thật ra hắn chỉ muốn đến xem xét tình hình của Nhược Y xem thế nào, không ngờ lại bị cô ta bắt gặp. Trước mặt Nhược Y lúc này, Dịch Hàn giống như con thú sắp bị săn mồi, chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận số phận.

-Không nói gì tức là đúng rồi –Nhược Y bật cười tiếp. Nụ cười của cô ta khiến Dịch Hàn bất giác thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên hắn nhớ ra đây là lần đầu tiên cô cười với hắn mà không có sự hiện diện của Lâm Kiến Văn. Gương mặt hắn càng trở nên rạng rỡ hơn.

Nhược Y có vẻ lúng túng trước hắn. Cô cứ đứng đó hồi lâu, hai tay đan vào nhau, gò má ửng hồng. Cuối cùng cô dùng tay không bị thương đấm nhẹ vào vai hắn.

-Có thế mà sao cậu không nói sớm? Cậu có biết là… tôi thích cậu lâu lắm rồi không?

Tai Dịch Hàn như ù hẳn. Cái quái gì đây? Nhược Y bảo cô ta thích hắn? Chuyện thật hay đùa vậy?

-Cô… cô nói thật chứ? –Hắn lẩm bẩm.

-Dĩ nhiên là thật. Cái đồ ngốc như cậu, hôm đó có mặt Kiến Văn, chẳng phải tất cả đều rất rõ ràng sao? Có thế mà cậu cũng không chịu hiểu.

-Nhưng…. Nhưng…

-Tôi là con gái, làm sao dám thích cậu được? Cậu lại không có động thái gì, chẳng lẽ bắt tôi cọc đi tìm trâu à? Thế nên tôi đành phải giả vờ khinh thường cậu –Nhược Y thỏ thẻ, khi nói những lời đó, giọng cô ta bỗng trở nên rất đáng yêu –Vì thế, Dịch Hàn à, xin lỗi cậu nhé.

Dịch Hàn cứ như từ trên trời rơi xuống. Là thật rồi, Nhược Y không những nhớ tên hắn, mà những lần gặp hắn cô đều nhớ rất rõ. Tình cảm này không thể là giả được.

-Cuối tuần này câu lạc bộ hóa trang có một party nho nhỏ. Cậu đến dự chung với bọn tôi nhé.

Lúc Nhược Y dúi vào tay hắn tờ giấy ghi địa chỉ tổ chức party, hắn vẫn tưởng rằng mình chưa thoát khỏi giấc mơ ấy. Cho đến tận buổi tối, nắm chặt mẩu giấy trong tay hắn mới thật sự tin Nhược Y đã nói thích hắn thật. Môi hắn mỉm cười thích thú khi nhớ lại cô đã lặp đi lặp lại với hắn sẽ bận trang phục thế nào, mặt nạ ra sao trong ngày hội hóa trang ấy. Cô ấy thật sự rất đáng yêu.

Ngày lễ các thánh đến trong sự chờ đợi mong mỏi của hắn. Hôm đó hắn năn nỉ mượn được ở chỗ bố dượng bộ vest ông đã mặc khi đám cưới với mẹ hắn, mang một chiếc mặt lạ vừa vặn rồi đến đêm hội ấy trước cả giờ đồng hồ.

Dịch Hàn tìm thấy Nhược Y trước cổng trong bộ dạ phục đã tả với chiếc mặt nạ che gần kín gương mặt. Hắn đã cùng cô khiêu vũ, đi dạo quanh lòng hồ với cô, những điều hắn chưa từng nghĩ đến. Cuối buổi tiệc, họ thậm chí được bầu chọn là cặp đôi đẹp nhất.

Thế nhưng cơn ác mộng một lần nữa lại ập đến. Sau khi lãnh giải trên sân khấu, hắn không kiềm chế được tiếng hò hét cỗ vũ bên dưới mà trao cho cô một nụ hôn. Phút chốc chiếc mặt nạ lông vũ rơi xuống, và hắn suýt chút đã gào lên.

Cô gái đã cùng hắn trải qua cả buổi tối tuyệt vời đó hóa ra không phải Nhược Y.

Hắn đứng sững khi nhận ra gương mặt của ả Tâm Khiết da cóc, con bé mà cả trường không ai dám bước tới gần. Lúc ấy hắn mới hiểu tại sau từ đầu tới cuối cô ta chẳng nói tiếng nào thì đã quá muộn.

Nhưng điều hắn đau hơn nữa là, tới tận lúc ấy hắn mới nhận ra Nhược Y đang cười sặc sụa bên dưới, xung quanh là đám con gái a dua theo trò mèo chuột của cô ta.

Dịch Hàn bỏ chạy. Hắn chạy như điên băng qua lũ người man rợ ấy, qua cả khu vườn rực rỡ trong nhà họ Nguyễn. Trái tim hắn còn tê tái hơn cả ngàn vạn mũi tên xuyên đốt.

Dịch Hàn. Cái giá này mi đáng phải nhận. Mi có gì mà dám trèo cao chứ?

Hắn tự nói với mình câu đó nhìu lần suốt quãng đường về. Nguyền rủa mình phải tránh xa cô ta ra, nhưng tình cảm ấy lại cứ như một ngọn lửa bị đè nén, càng cố giấu bao nhiêu thì lại càng âm ỉ cháy trong hắn.

Kể cả khi đoạn băng quay cảnh hắn hôn Tâm Khiết da cóc bị phát tán khắp trường, kể cả khi phải sống trong tiếng dè biểu mỉa mai của cả trường lẫn sự đeo bám của Tâm Khiết, hắn vẫn không thể ghét cô ta.

Lần đầu tiên hắn nhận ra muốn ghét một người thật sự khó đến vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play