Cố nén cơn giận, Cung Thần Hạo nhìn nàng ưu nhã ăn, lâu lâu còn hướng hắn tươi cười, rốt cục đến khi hắn đã nhẫn vô cùng nhẫn (*quá mức chịu
đựng) , nàng lúc này mới cầm lấy khăn ăn chùi miệng, từ trong túi lấy ra một cái phong thư đặt nó lên bàn
“Anh xem đi, rồi sẽ biết” Âu Mị Nhi cười nói, nâng ly cà phê lên nhàn nhã uống
Cầm lấy phong thư trên bàn, mở ra, Cung Thần Hạo mới biết được bên
trong là ảnh chụp , lấy từng tấm ảnh xem, đôi mắt của hắn càng ngày càng lạnh, hắn giương mắt, lạnh giọng họi “Là cô theo dõi nàng?”
“A…………..anh hỏi ảnh chụp sao? Là em ngày trước vô tình ra đường nên
chứng kiến được cái cảnh đó, lúc ấy em còn tưởng em bị hoa mắt, nên đã
cố ý xuống xe chứng thực, mới xác định chính là vợ anh!! Vốn muốn lên
tiếng kêu, nhưng nhìn thấy cái cảnh bọn họ ôm nhau, nên em cũng ko muốn
quấy rầy” Âu Mị Nhi vừa khoa trương nói, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt
của hắn
Sắc mặt Cung Thần Hạo giờ phút này có thể tưởng tượng được tồi tệ đến mức nào, đặc biệt là sau khi nàng thêm mắm thêm muối, độ âm lệ trên mặt hắn lại càng hiện rõ, mắt lạnh nhìn ảnh chụp 2 người, người đàn ông kia lại dùng ánh mắt thương tiếc cùng say đắm như thế nhìn nàng, còn nàng
sao lại nhào vào ngực của hắn khóc? Nàng đang hối hận sao? Hối hận vì đã lấy hắn?
“Hạo, em thực cảm thấy nàng ko xứng đáng với anh, nàng có người chồng hoàn mỹ như vậy, hẳn là do may mắn, thế nhưng lại còn cùng người bên
ngoài giao du, em xem xong thật sự rất áy náy, nên mới đem ảnh chụp cho
anh xem, sẵn tiện nhắc nhở anh một chút, anh đừng bị bề ngoài thanh
thuần (*thanh cao, thuần khiết) của vợ mình lừa gạt” Giọng điệu của Âu
Mị Nhi rất ư là rộng lượng, đôi mắt đẹp mênh mông của nàng lộ vẻ thương
hại, nhưng trong lòng lại đầy toan tính
“Chuyện của tôi ko còn cô quan tâm” Cung Thần Hạo lạnh lùng nói
“Hao, em làm tất cả đều là vì anh, chuyện của người khác, em cũng sẽ
ko quan tâm” Âu Mị Nhi dịu dàng nói, ko nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia
“Chuyện này dừng ở đây, tôi ko muốn cô đem chuyện này cho người thứ
ba biết, con nữa, phải nhớ kĩ thân phận của cô, đừng mơ mộng đặt chân
vào cuộc hôn nhân của tôi” Cung Thần Hạo nói xong, liền cầm lấy ảnh
chụp, bỏ đi ko quay đầu lại
Âu Mị Nhi cũng ko để ý đến ngôn từ lạnh nhạt của hắn, bởi vì mục đích của nàng đã đạt được, còn thêm chuyện vừa rồi tình cờ chạm mặt Lôi
Dĩnh, nàng thấy được sắc mặt tái nhợt kia, xem ra Lôi Dĩnh đã hiểu lầm, chuyện kế tiếp khẳng định sẽ rất thú vị đi
Bên kia,trong xe Cao Di Tĩnh , Lôi Dĩnh 2 mắt trống rỗng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, dường như bất cứ lúc
nào cũng có thể té xỉu
Cao Di Tĩnh vừa lái xe, vừa hỗn loạn nhìn nàng “Tiểu Dĩnh, rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì? Vừa lên xe, em đã ko nói chuyện, còn sắc mặt lại
như muốn rơi nước mắt”
Lôi Dĩnh vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của nàng, ko nghe thấy câu hỏi
của Cao Di Tĩnh, nàng càng ngày càng ko rõ, hiện tại cái gọi là cuộc
sống của nàng rốt cuộc có chân thật ko? Người sống trên đời tại sao lại
mệt mỏi như vậy??Ngờ vực nhiều như vậy??
Nàng hận bản thân mình hiện tại vô năng, hận bản thân mình ko phải là chính mình, hận vị trí hiện tại của mình trong lòng hắn, hận sự ghen
ghét của mình, hận tất cả, tất cả……………
Nước mắt, lại một lần nữa tuôn rơi
“Tiểu Dĩnh, em đừng khóc a!!” Cao Di Tĩnh chỉ có thể ở một bên lo lắng, khuyên bảo, tình huống bất lực này, nàng rất ko thích
Đột nhiên , Lôi Dĩnh quay đầu nhìn vẻ mặt đầy hỗn loạn của Cao DI
Tĩnh nói “Học tỉ, chị nói, yêu một người ko thương mình, có phải rất đau khổ hay ko?
Cao Di Tĩnh nhìn nàng, ko rõ tại sao lúc này nàng lại hỏi như vậy,
nhưng vẫn đáp trả “Đương nhiên, tình yêu là phải xuất phát từ 2 bên,
nêu chỉ đơn phương cũng như hoa rơi hữu tình, nước chảy vô tình”
Lôi Dĩnh đem tầm mắt phóng ra ngoài cửa sổ, thật sâu mới lẩm bẩm nói
“Đúng vậy a! Hoa rơi hữu tình, nước chảy vô tình…………nàng sao có thể kì
vọng hắn thay đổi”
“Tiểu Dĩnh, hay là, chị đưa em đến bệnh viện được ko?Sắc mặt của em
hiện tại thật tệ” Cao Di Tĩnh ko có nghe thấy nàng nhẹ giọng lẩm bẩm
“Tiểu Dĩnh, em trăm ngàn ko thể xảy ra việc gì a!!” Cao Di Tĩnh nhấn chân ga, chạy vội đến bệnh viện gần nhất
Cao Di Tĩnh nhìn người nằm trên giường bệnh sắc mặt xanh xao, ko hiểu rốt cuộc nàng đã gặp gỡ người hay chuyện gì, lại thành ra cái bộ dạng
này, nàng vốn định gọi điện thoại cho chồng nàng, ai ngờ, vừa lấy điện
thoại của nàng ra định gọi thì mới phát hiện điện thoại đã hết pin tắt
nguồn
“A……” Người trên giường than nhẹ 1 tiếng, chậm rãi tỉnh lại
“Tiểu Dĩnh?” Cao Di Tĩnh đứng yên cúi người về phía trước “Tiêu Dĩnh, em tỉnh sao?”
“Học tỉ?” Lôi DĨnh mở to mắt, nhìn nhìn bốn phía, nàng biết chính
mình đang ở bệnh viện “Thật có lỗi, lại gây thêm phiền toái cho chị”
“Ngốc! Phiền toái gì chứ, chị bị em dọa mới là thật, nói choáng váng
liền choáng váng, làm chị tự trách gần chết, nếu như em có chuyện ko hay xảy ra, thì chị sẽ bị chồng em mắng chết” Cao Di Tĩnh nói
Lôi Dĩnh giơ tay tóm lấy tay nàng , lo lắng hỏi “Chị…..học tỉ, chị đã gọi điện thoại thông báo cho hắn”
“Em như vậy làm sao có thể ko thông báo cho người nhà? Nhưng định lấy điện thoại của em ra, mới phát hiện điện thoại em hết pin đã tắt nguồn, chị cũng ko biết số của chồng em nên đành thôi” Cao Di Tĩnh ko rõ ràng
vì sao lại căng thẳng như vậy
Nghe nàng nói thế, Lôi Di Tĩnh ko tự chủ mới thả lỏng người 1 chút
“Nhưng mà, nếu như hắn biết em đã mang thai, hắn khẳng định sẽ …….A!
Tiểu Dĩnh, đau quá” Lôi Dĩnh đôt ngột bấu chặt lấy tay nàng, móng tay
của nàng (Lôi Dĩnh) đều cắm vào tay Cao Di Tĩnh
“A! Thực xin lỗi” Nàng vội vàng buông tay ra “Học tỉ, chị vừa mới nói………em mang thai?”
Đúng vậy, bác sĩ vừa mới kiểm tra qua, em đã mang thai được 2 tháng
“Học tỉ, em…………”
Tiếng chuông di động chợt cắt lời nàng, Cao Di Tĩnh mỉm cười có lỗi,
chạy nhanh sang một bên, tiếp điện thoại, một lát sau mới trở về giường
bệnh
“Thực có lỗi, DĨnh nhi, chị có việc, phải đi trước”
“Ko sao, học tỉ, nếu chị có việc thì nên đi thôi, em lát nữa sẽ gọi
cho chồng, nhờ hắn đưa em về” Tuy rằng chỉ nói qua loa cho qua chuyện,
nhưng nàng ko muốn làm cho học tỷ cảm thấy lo lắng
“Chị chờ hắn đến rồi sẽ đi………….” Cao Di tĩnh vẫn ko thể yên tâm
“Ko cần, em cũng ko phải là con nít” Lôi Dĩnh cười nói
“Vậy được rồi, chị đi trước, em nhớ duy trì liên lạc”
“Vâng, cám ơn chị, học tỉ”
Sau khi Cao Di Tĩnh vừa rời khỏi, bác sĩ cùng y tá vừa vặn đi vào,
dặn dò nàng cần phải chú ý sức khỏe, nói nàng ko cần nằm viện, đến quấy
nhận thuốc là có thể về nhà
Đi ra khỏi cổng chính của bệnh viện. Lôi Dĩnh mê man, mang thai? Nàng đã mang thai, một tia vui mừng hiện lên ở chân mày nàng, nhưng lập tức
lại biến mất ko thấy tăm hỏi, hẳn hắn là rất vui vẻ đi! Dù sao trong hợp đồng cũa có ghi chú rõ ràng nàng nên vì hắn sinh con, như vậy xem ra có phải chờ đến khi nàng sinh ra đứa bé, hợp đồng đó sẽ chấm dứt ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT