Sau khi Cung Thần Hạo cơm nước xong,

liền mang tiểu Huyên Huyên đưa đến nhà cũ , sau đó về nhà, nhưng khi về

nhà vẫn ko thấy bóng hình quen thuộc như đã dự tính, trong lòng hắn nhất thời loạn thành một khối, quần áo của nàng đều ở đây, hơn nữa điện

thoại di động cũng ko để ở nhà, bất an trong lòng càng lúc càng sâu,

nàng chưa từng đi ra ngoài lâu như vậy

Nâng cổ tay, nhìn đồng hồ, đã ba giờ, cầm điện thoại di động hắn gọi qua số mấy của Tiêu Ngự Phi

“A lô, hôm nay nghĩ thế nào lại gọi điện thoại cho tôi?” Tiêu Ngự Phi nhận được điện thoại của hắn, trêu đùa nói

“Dĩnh nhi hôm nay có tìm cậu ko?” Cung Thần Hạo hỏi, hắn căn bản ko có thời gian nói mấy lời nhàm chán

“Tiểu Dĩnh? Ko có! Hai người các cậu lại thế nào rồi?” Tiêu Ngự Phi kinh ngạc hỏi, ko phải là hai người họ chưa hòa nhau chứ?

“Cậu biết số điện thoại của Minh Thiên Mạch ko?” Cung Thần Hạo hỏi ra vấn đề mình nghĩ đến

“Cậu muốn hỏi hắn có ở cùng tiểu Dĩnh

hay ko chứ gì? Vậy, ko cần thiết, buổi trưa tôi và hắn cùng nhau ăn

trưa” Tiêu Ngự Phi đóng xấp văn kiện trên tay lại , hỏi “Cậu và tiểu

Dĩnh lại gây gổ nữa phải ko?”

“Ko có, hôm nay hẹn nhau cùng ăn trưa , nhưng đợi đến hơn một giờ, vẫn ko thấy cô ấy đến, gọi điện thoại cho

Dĩnh nhi cũng ko gọi được, về đến nhà ko thấy người, tôi sợ cô ấy gặp

chuyện ngoài ý muốn” Cung Thần Hạo đem nỗi lo lắng của mình nói cho bạn

biết, tâm trạng hiện tại của hắn thật tệ

Tiêu Ngự Phi vừa nghe hắn nói thế, cả người cũng lo lắng theo, hỏi vội “Có thể cô ấy cùng bạn bè đi dạo phố ko?”

“Ko có, nên tôi mới gọi cho cậu hỏi xem cô ấy có ở cùng cậu hay ko, hoặc là ở cùng hắn” Cung Thần Hạo nắm tóc nói

“Hạo, gọi điện thoại cho tìm Tử Tường giúp một tay đi, tôi cũng sẽ cho người đi tìm” Tiêu Ngự Phi nói

“Được, vậy cúp máy trước, có tin tức gì thì gọi điện thoại liên lạc” Cung Thần Hạo nói

“Ừ”

Cung Thần Hạo cúp điện thoại, nhanh chóng bấm một số máy quen thuộc

“A lô, là tôi, giúp tôi tìm người……… tôi muốn biết hiện tại cô ấy đang ở nơi này………..đúng, càng nhanh càng tốt!”

2 phút sau, điện thoại đã bị nhét vào

một góc trong ghế salon, Cung Thần Hạo rất lo lắng, sợ rằng nàng sẽ gặp

tai nạn giao thông, ngoại trừ cái này, hắn căn bản ko tìm ra được nguyên nhân nào khác

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong nháy mắt kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ , trong khoảng thời gian này

có mấy cuộc gọi từ công ty, nhưng mỗi cuộc trò chuyện đều ko vượt quá

mười giây, đã bị hắn cúp, hắn đang đợi cuộc gọi của một người khác,

chuyện của công ty Tử Kiệt sẽ giúp hắn xử lý rất tốt

Reng………reng…………

Cung Thần Hạo nhanh chóng nhận cuộc gọi, hỏi “A lô, có tra được hay ko?” Trong giọng nói là sự vội vàng

“Thật xin lỗi, vẫn ko tra được, tôi đã

tra xét danh sách nhập viện của thành phố T ngày hôm nay, nhưng ko tìm

được cái tên Lôi Dĩnh, điều này chứng minh Lôi Dĩnh đi ra ngoài ko gặp

chuyện gì ngoài ý muốn, còn nữa, tôi thông qua mã số định vị anh đưa cho tôi, ở khu giao liên với vùng ngoại ô đã tìm được một cái ví da bị vứt

bỏ, nếu theo như suy đoán của tôi thì, Lôi Dĩnh hẳn là bị bắt cóc, cô ấy có kết thù với người nào ko?” Người trả lời Cung Thần Hạo là chồng của

Tô Khải Nhân _____ Long Tử Tường

“Bắt cóc? Dĩnh nhi trở về nước chưa

được bao lâu, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy làm sao có

thể kết thù với người?” Cung Thần Hạo hỏi ngược lại

“Dựa vào lời của nhân viên quản lý

khách sạn , thì họ nhìn thấy Lôi Dĩnh lên một chiếc xe hơi màu đen, đây

chính là mấu chốt của vấn đề” Long Tử Tường bình tĩnh phân tích

“Tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, đều phải giúp tôi tìm được cô ấy” Cung Thần Hạo nâng tay xoa xoa thái dương

“Tôi biết” Long Tử Tường lên tiếng

“Làm phiền cậu” Cung Thần Hạo nói xong, cúp máy, bắt cóc sao? Cái từ này rất mới mẻ, rất độc đáo, là do mình

đắc tội với người nào trong kinh doanh? Nên mới dẫn đến cảnh Lôi Dĩnh bị bắt trói?

___________________________

Bị đẩy vào một căn biệt thự nhỏ từ lâu ko ai ở, nỗi sợ hãi trong lòng Lôi Dĩnh ko khỏi sâu hơn

Nàng quan sát cách bày biện bên trong,

tất cả đồ đạc đều được vải trắng che lại, ko cẩn thận, nàng chạm vào tấm vải trắng, lập tức cả căn phòng dấy bụi, nơi này rốt cuộc đã bao nhiêu

lâu ko có người ở?

Ngồi xổm trong một góc tường, cả người

co lại, gian phòng này rất ẩm ướt , đặc biệt là vào buổi tối , hơi lạnh

sẽ xuyên thẳng vào người Lôi Dĩnh khiến nàng tự giác co chặt thân thể

hơn

Toàn thân đau nhức làm cho Lôi Dĩnh

chết lặng , nàng mở to hai mắt nhìn căn phòng tối mịt, bụng trống rỗng,

hiện tại nàng rất lạnh, rất đau, nhưng mà nàng biết, lúc này ko có ai

đến giải quyết chuyện của nàng, cũng ko có người nào có lòng tốt chuẩn

bị thức ăn cho nàng

Trời vừa chuyển chiều , Âu Mị Nhi đẩy

cửa phòng ra, đi đến góc tường, nhấc chân đá vào người trong góc, cho

đến khi nàng từ từ mở mắt, mới lên tiếng “Xem ra ngươi đã quen với nơi

này? Cho nên mới ngủ say như vậy”

Lôi Dĩnh ko để ý đến nàng , tiếp tục

nhắm mắt, nàng muốn ngủ , ngủ thiếp đi sẽ ko còn lạnh nữa, ko cảm thấy

đói, cũng ko cảm thấy đau

Âu Mị Nhi thấy nàng ko trả lời, lửa

giận nhất thời bừng lên, con đàn bà đáng chết, đã rơi vào cảnh này còn

cố tỏ ra cao ngạo, nàng kéo lấy cổ áo Lôi Dĩnh, nói “Cô, cô căn bản ko

nên xuất hiện bên người hắn, nếu như ko phải vì cô thì tôi cũng ko như

thế này” Ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lôi Dĩnh

“Tôi? Tại sao cô ko suy nghĩ một chút,

nguyên nhân là vì bản thân cô! Nếu tôi là Hạo, tôi cũng lựa chọn một

người phụ nữ đáng sợ như vậy” Lôi Dĩnh ko sợ hãi, mở mắt nhìn Âu Mị Nhi, cô muốn gán tội cho người khác sao

“Còn nói dối! Hạo có nói qua, hắn yêu

ta, nhưng hắn lại muốn kết hôn với cô, nếu ko phải là cô, Hạo sẽ vĩnh

viễn ở bên tôi!” Âu Mị Nhi lớn tiếng kêu lên

“Yêu ngươi? Phụ nữ của hắn nhiều như

vậy, ba chữ “anh yêu em” nhất định là ngày ngày treo ở khóe miệng, nên

hắn cũng ko chỉ nói qua với một mình cô, chẳng lẽ chỉ vì ba chữ này, thì cô nhất định cho rằng hắn thật lòng yêu cô sao? Cô cần gì vì một người

đàn ông ko yêu mình, mà bước chân vào con đường phạm tội, như vậy thật

ko đáng ” Lôi Dĩnh nhìn nàng nói (Rin: thế mới “chết vì zai là cái chết

rất lai rai =)) )

“Câm miệng! Câm miệng!” Âu Mị Nhi buông bàn tay đang nắm lấy Lôi Dĩnh ra, đứng lên lạnh lùng nhìn nàng nói “Tôi ko cho cô bác bỏ tình yêu của tôi giành cho hắn như vậy, đồ vật của

tôi, người khác đừng hòng giành lấy”

Lôi Dĩnh vịn tay vào vách tường, từ từ đứng lên “Cho nên mới bắt tôi trói ở nơi này? Cô ko cảm thấy mình rất ngây thơ sao?”

“Ngây thơ sao? Tôi ko cho là như vậy,

cô chắc cũng đã đói bụng rồi phải ko?” Âu Mị Nhi vỗ tay một cái, cửa lần nữa được mở ra, một người đàn ông mặc đồ vest đen đem theo bàn kéo đi

vào “Để ở đây được rồi” Âu Mị Nhi đưa tay chỉ vào một cái bàn bọc khăn

trắng nói

Người đàn ông mặc đồ đen để thức ăn xuống , hướng về Âu Mị Nhi hơi cúi người, liền lui xuống, sau đó đóng cửa lại

“Ăn đi! Nếu cô chết đói, tôi sẽ mất đi một món đồ chơi” Âu Mị Nhi nói với Lôi Dĩnh

Lôi Dĩnh ko cảm thấy người phụ nữ trước mắt này có ý tốt để cho mình ăn như vậy, chắc chắn trong thức ăn đã bỏ

thứ gì rồi, cho nên Lôi Dĩnh tựa vào tường, ko có hành động nào khác

Âu Mị Nhi ko cần đoán cũng biết Lôi

Dĩnh lúc này đang nghĩ gì, xoay người cầm thức ăn trên bàn trên tay,

thức ăn rất đơn giản, chỉ là một phần sandwich , nàng từ từ đi đến trước mặt Lôi Dĩnh cười nói “Ko ăn phải ko? Cô xem, cái này vừa được vào buổi sáng, còn rất mới” Nàng chẳng qua chỉ là ở phần nhân trét thêm một lớp

tiêu mà thôi, ăn ko chết được

Lôi Dĩnh hướng về phía sandwich nuốt

nước miếng một cái, nàng hiện tại rất đói, cả ngày hôm qua chưa ăn gì,

mặc dù rất muốn ăn nhưng nàng vẫn cố nhịn, xoay đầu đi, ko để ý đến nó

nữa

Âu Mị Nhi tay phải kềm lấy cằm Lôi

Dĩnh, ngoan độc nói “Bây giờ cô ko muốn ăn cũng phải ăn, đây là bữa sáng tình yêu do tôi cố ý chuẩn bị cho cô, ko ăn thật lãng phí ” Vừa nói

nàng liền cầm bánh sandwich bằng tay trái nhét vào miệng Lôi Dĩnh

Lôi Dĩnh nhìn chằm chằm Âu Mị Nhi,

miệng ngậm chặc, không muốn để nàng như ý, nhưng sức lực của nàng căn

bản ko địch lại Âu Mị Nhi , nên cuối cùng vẫn bị cưỡng ép mở miệng , vừa nuốt vào một chút, một vị cay xe đã lan tràn khắp các đầu dây thần kinh

Sau khi Âu Mị Nhi nhét toàn bộ bánh

sandwich vào bụng Lôi Dĩnh , thì mới chịu buông lỏng tay, ưu nhã vỗ một

cái, nhìn Lôi Dĩnh đang trượt xuống tường , nói “Đây chỉ là phần bắt

đầu! Phía sau còn có tiết mục hay đang chuẩn bị” Nói xong, nàng lại tiến lên một bước dùng sức đá Lôi Dĩnh một cái, mới hả giận rời đi

Lôi Dĩnh lúc này một câu cũng ko nói

thành lời, trong đôi mắt là lệ tràn đầy đang thẳng tắp rơi xuống, đôi

môi vốn tại nhợt, lại đỏ hồng vì tiêu trong bánh sandwich

________________________

Tiêu Ngự Phi ngồi trong phòng làm việc, căn bản ko có ý định xử lý đống tài liệu kia, hắn đứng lên, cầm áo

khoác trên ghế dam sãi bước rời khỏi văn phòng làm việc của tổng tài

Mặc dù đã gọi điện thoại cho thủ hạ đi

tìm , nhưng hắn vẫn ko yên lòng, ngồi vào xe, Tiêu Ngự Phi do dự một

chút, bấm số gọi cho Minh Thiên Mạch

Minh Thiên Mạch từ phòng tắm bước ra, nhận cuộc gọi “A lô”

“A lô, Thiên Mạch”

“Ngự Phi, có chuyện gì sao?”

“Có chuyện, tôi muốn cậu biết” Tiêu Ngự Phi đang suy nghĩ, hắn nên nói rõ chuyện này với hắn như thế nào

“Chuyện gì?” Minh Thiên Mạch hỏi

“Tiểu Dĩnh bị bắt cóc” Tiêu Ngự Phi khẳng định, bởi vì vừa rồi hắn nhận được điện thoại của Hạo đã xác nhận được thông tin

Minh Thiên Mạch nghe được hai chữ bắt cóc, lập tức hỏi “Sao lại như vậy, sao cô ấy lại bị bắt cóc?”

“Cụ thể thì tôi ko rõ, bây giờ vẫn còn

trong vòng điều, bởi vì tiểu Dĩnh bị mất tích chưa đến 24 giờ, cho nên

ko thể báo cảnh sát” Tiêu Ngự Phi nói

“Cậu bây giờ ở đâu? Tôi đi tìm cậu” Minh Thiên Mạch hỏi

“Chúng ta gặp nhau ở Mị Ảnh đi!” Tiêu Ngự Phi nói

“Được, gặp mặt nói chuyện sau” Minh

Thiên Mạch cúp điện thoại, mở tủ quần áo ra bắt đầu thay đồ, trước sau

chưa đến năm phút, Minh Thiên Mạch đã đóng của lại, ngồi vào xe. Hắn

hiện tại cả lòng đều tràn đầy nóng vội, tiểu Dĩnh ko thể xảy ra bất cứ

chuyện gì

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play