Lôi Dĩnh nghĩ thế nào cũng ko ra, ba
điên rồi, là loại kết quả này sao? Vốn tưởng rằng ba sẽ sống rất tốt,
mặc dù đã ko còn công ty, nhưng ít ra vẫn khỏe mạnh, nhìn về Lôi Tiệp
Nhi, ba năm nay hẳn nàng cũng rất mệt mỏi đi
“Ba ở đó sao?” Lôi Dĩnh hỏi
“bệnh viện tâm thần Giao Ngoại” là viện tâm thần tốt nhất T thị, ngoại trừ những khoảng tiền viện phí lớn nàng
phải trả, ngoài ra còn phải trả cả phí cá nhân, mà tất cả những khoản
tiền này đều là lỗi của người trước mắt gây ra, suy nghĩ, hận ý hiện lên trong nháy mắt, bàn tay cầm tách cà phê cũng dùng sức hơn một chút
Lôi Dĩnh vẫn đắm chìm trong suy nghĩ
của mình, ko để ý đến sự khác thường của nàng, hồi lâu, nàng mới mở
miệng, hỏi Lôi Tiệp Nhi “Chị, có thời gian, chị mang em đi xem ba nha?”
Cách xưng hô này, từ lâu nàng ko kêu lên, lần này gọi ra, có cảm giác
thật thuận miệng
Lôi Tiệp Nhi thu hồi hận ý, nhìn về
phía nàng nói “Được! Chúng ta cùng đi, ba sau khi thấy em, nhất định sẽ
rất vui đi!” Nghĩ thầm, đúng là trời giúp nàng, nàng còn đang suy nghĩ
nên tìm lý do gì hẹn Lôi Dĩnh ra ngoài, nhưng lần này mọi chuyện đều
được giải quyết
Lôi Dĩnh cũng cười, đứng dậy nói “Ừ, vậy em làm bữa trưa”
“Chị đột nhiên nhớ rằng mình còn có
chuyện, đây là số điện thoại của chị, có thời gian thì gọi điện thoại
cho chị ha” Lôi Tiệp Nhi lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy đưa đến
trước mặt Lôi Dĩnh, nếu như mục đích nàng đã hoàn thành, thì nàng cũng
ko cần thiết phải ở lại
“Ko ăn cơm sao?” Lôi Dĩnh nhận lấy tờ giấy nói
“Lần sau đi!” Lôi Tiệp Nhi khéo léo cười, nói lời tạm biệt, liền đi ra khỏi phòng
Đi vào thang máy, Tiệp Nhi từ túi xách lấy ra điện thoại, gọi điện thoại cho nữ nhân kia
“A lô!”
“Là ta mọi chuyện đã ổn thỏa”
“Tốc độ thật mau”
“Thời gian ta sẽ thông báo cho ngươi sau”
“Được, ta chờ tin tốt của ngươi”
Cúp điện thoại, vẻ mặt Lôi Tiệp Nhi mang theo sự vui vẻ âm độc
__________________________
Ban đêm, ánh đèn rực rỡ thắp sáng
Minh Thiên Mạch sắc mặt tối tăm, ngồi trong một quán rượu, trong đầu đều là những lời Lôi Dĩnh nói với hắn lúc sang
Rượu, một ly lại một ly bị hắn nốc vào
bụng, nhưng ko có chút nào men say, ngược lại càng uống càng tỉnh, hắn
giờ phút này chợt hiểu rõ câu “mượn rượu tiêu sầu, càng sầu thêm”
Rượu vào miệng, nhưng hình ảnh trong đầu làm thế nào cũng ko phai mờ
Hắn thật buồn cười, hèn mọn yêu nàng,
vì nàng móc tim móc phổi, nhưng lựa chọn cuối cùng của nàng vẫn là Cung
Thần Hạo. Hắn yêu, hắn hi sinh, trong mắt nàng ko đáng giá một đồng, mắt của nàng chỉ thấy được mỗi Cung THần Hạo
Vậy mà, điều đáng buồn là, hắn cho đến
bây giờ vẫn ko bỏ được nàng, dù cho nàng có chà đạp tình yêu của hắn,
hắn vẫn như cũ yêu nàng, nhớ nàng
Hắn vẫn thường hay nghĩ, cõi đời này, đến tột cùng có mấy người tìm được người tri tâm?
Giải thoát ngươi khỏi cô độc, để cho ngươi có thể tựa vào, như vậy có phải rất hạnh phúc hay ko?
Nếu là như vậy, tại sao nàng ko thể tiếp nhận hắn?
Nâng tay , lại cầm ly rượu một ngụm nốc sạch
Tiêu Ngự Phi bước vào quầy rượu, liền
chú ý đến bóng người quen thuộc, tay vỗ vào vai hắn “Thiên Mạch, khi nào thì ngươi trở về nước?”
Minh Thiên Mạch nghiêng đầu nhìn nam
nhân bên cạnh, chua xót cười “Là ngươi sao?! Mau, cùng ta uống một ly,
uống rượu một mình thật buồn bực”
Tiêu Ngự Phi một tay đoạt lấy ly rượu
trong tay hắn, lại nhìn bảy tám chai rượu rỗng trên bàn, tự biết hắn
uống rất nhiều “Ngươi say rồi, đừng uống nữa, ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi
về” Nói xong, hắn đặt cái ly ở một bên
“Say sao? Đầu óc của ta hiện tại rất
thanh tĩnh, thanh tĩnh đến mức còn nhớ từng câu từng chữ từng lời của
nàng, còn có thể lưu loát nói ra đây” Minh Thiên Mạch ảm đạm nói
Tiêu Ngự Phi thấy bộ dạng ỉu xìu của
hắn, cũng biết hắn đã thua, tay vỗ vào vai hắn , nói “Trở về đi, ta đưa
ngươi về” Lấy tay muốn đỡ hắn dậy
“Tránh ra” Minh Thiên Mạch lạnh lùng nói, giờ tay gạt cái tay đặt trên vai đi
“Say thì trở về ngủ đi, ngày mai sẽ là
một ngày tốt đẹp” Tiêu Ngự Phi hoàn toàn ko để đến thái độ lạnh như băng của hắn, bởi vì hắn có thể hiểu tâm tình của Mạch lúc này
“Đừng để ý đến ta, Ngự Phi” Hắn đẩy bàn tay muốn dìu hắn của Tiêu Ngự Phi ra
“Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ ta thật ko yên lòng, ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về” Tiêu Ngự Phi nói xong liền gọi hầu bàn tính tiền
“Ngự Phi, ta hiện tại rất đau , rất
đau, ngươi đừng động đến ta, cứ để cho ta uống, sau thì có thể quên hết” Say hữu dụng như vậy sao? Ngoại trừ hắn, ngươi bên cạnh căn bản ko biết
“Nếu như nàng đã lựa chọn rồi, sao
ngươi cứ đau khổ chấp nhất như thế, thử buông tay, ngươi và nàng sẽ cảm
thấy nhẹ nhõm đôi chút” Tiêu Ngự Phi nói, nếu đã là lúc buông tay thì
cần phải quyết tâm, mặc dù sẽ rất đau, nhưng nỗi đau chỉ là tạm thời
“A………buông tay? Tại sao ta phải buông
tay?” Minh Thiên Mạch cười lạnh, tay dùng đập vào mặt bàn, hắn ko cam
lòng, tại sao hắn luôn là người thối lui, nhẫn nhịn?
“Thiên Mạch” Tiêu Ngự Phi ko biết nên
nói gì để an ủi hắn, hắn yêu nàng thật sâu sắc, bắt hắn buông tay, là
một chuyện rất khó khăn
Không, hắn ko thể lùi, Lôi Dĩnh là của
hắn, bất luận dùng thủ đoạn gì, hắn cũng phải bắt nàng trở về bên cạnh
hắn, cho dù nàng sẽ hận hắn, hắn cũng tuyệt đối ko nhượng bộ, sau khi
quyết định chủ ý, hắn mới đứng dậy, lại phát hiện đầu thật nặng, chân
lại nhẹ bâng, Thiên Mạch lập tức ngã ngồi xuống vị trí cũ, người say
nhưng tâm ko sau
Tiêu Ngự Phi thấy hắn nằm trên bàn,lắc
đầu một cái, lấy điện thoại di động ra gọi, đặt một phòng trong quán
rượu, sau đó mới đỡ Minh Thiên Mạch say bất tỉnh nhân sự ra khỏi quán
rượu xa hoa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT