lực ko sao? Đã kiên định nói với hắn là “tin tưởng em”, hiện tại nàng có thể nói “No” được sao?
“Rất khó trả lời à?” Minh Thiên Mạch thấy thật lâu ko có đáp án, suy đoán trong lòng thêm sâu sắc
“Ko, lời nói ngày đó đương nhiên là còn hiệu lực” Đúng vậy, còn hiệu lực, nàng phải quản lý thật tốt trái tim
của mình, phải nắm bắt mục tiêu đã xác định từ đầu, không vì Cung Thần
Hạo mà thay đổi nó
Nghe được nàng nói còn hiệu lực, hắn ko cảm thấy mừng rỡ, lạnh nhạt nói “Anh chờ em thật lâu, thật mệt mỏi, hôm nay em khiến cho anh cảm giác rất xa xôi, mặc dù em đang ở trước mắt,
nhưng khoảng cách trong tim lại khiến anh ko thể nào chạm đến em, điều
này, làm anh rất bất an”
Nghe được hắn trầm giọng nói, Lôi Dĩnh
thật sâu đau nhói “Thật xin lỗi” . Hiện tại, ngoài ba chữ này ra, nàng
ko biết nên nói gì cùng hắn
“Anh muốn nghe ko phải là câu “thật xin lỗi” của em, những lời này em đã nói với anh quá nhiều rồi, nghe rất
nặng nề” Cho tới bây giờ, hắn ko cho rằng mình là một người vĩ đại, vì
thế trong tình yêu hắn cũng sẽ là một người đàn ông hẹp hòi
“Thật xin lỗi……….. thật xin lỗi……….”
Nước mắt ko tiếng động rơi xuống, hình như nàng đã tổn thương hắn rất
nhiều lần, nhưng vì cái gì mà hết lần này đến lần khác hắn chỉ một mực
quan tâm nàng, ko chịu buông tay? Nàng ko phải là một cô gái tốt, giống
như mẹ hắn đã nói, nàng căn bản ko xứng với một nam nhân tốt đẹp như hắn
“Hi sinh, sẽ nhận được hồi báo sao? anh vẫn chờ, vẫn đứng ở đó chờ, chờ em quay trở về bên cạnh anh, anh đã bị
tổn thương, nhìn tiểu Huyên Huyên thân mật gọi người kia là “ba”, anh
ghen tỵ, nhìn người phụ nữ mình yêu mến lại thân mật với đàn ông khác,
anh càng thêm ghen tỵ, nhưng mà anh lại ko thể làm cái gì, anh chỉ có
thể đứng tại chỗ, đợi em đến tìm anh, đợi đến mệt mỏi” Đây có được xem
là hướng về nàng báo oán ko? Báo oán bất mãn trong lòng hắn? Báo oán bất bình? Nhưng mà nói ra khỏi miệng thì hắn lại cảm thấy rất nhẹ nhõm
Cố nén, không cho mình khóc thành tiếng “Thiên Mạch, thật xin lỗi………… em ko muốn anh mệt mỏi như vậy, em không
biết tại sao em lại lâm vào tình cảnh như hiện nay, em không khống chế
được tình cảm của mình, em biết như vậy thật có lỗi với anh, nhưng mà em thật hết cách rồi, em căn bản ko thể kháng cự được hắn” Hơn một tháng
nay chung sống, khiến cho nàng đã bắt đầu có thói quen, hắn đối với nàng quan tâm , đối với nàng săn sóc, còn cưng chiều Tiểu Huyên Huyên, khiến nàng rất thỏa mãn, hiện tại, nàng đã thua, hơn nữa còn là thất bại hoàn toàn
Lời của nàng như lưỡi dao sắc bén mạnh
mẽ đâm vào tim hắn, khiến hắn cơ hồ quên đi hô hấp, không khống chế
được? Mới cùng nhau chung sống có một tháng, mà nàng đã bị Cung Thần Hạo chinh phục rồi sao? Vậy còn hắn thì sao? Đau lòng, hắn nói “Vậy còn
anh? Em có nghĩ đến cảm xúc của anh sau khi nghe em nói câu này ko? Anh
là người, ko phải là thần”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi……… em ko
muốn như vậy, thật xin lỗi……..em hi vọng anh có thể hạnh phúc, hôm nay
cô gái đi cùng anh, nhìn qua cô ấy rất yêu anh, có lẽ…..”
“Có lẽ?” Minh Thiên Mạch cười, cười
thật giễu cợt “Em hi vọng anh với cô ta sao? Để cho em và hắn ko cảm
thấy áy náy? Sao em lại ích kỷ như vậy?”
Trời ạ? Nàng đang nói cái gì vậy? Nhưng mà lời đã nói ra, ko thể nuốt trở lại, nàng lại tổn thương hắn một lần
nữa “Thiên Mạch, em là cô gái hư, căn bản ko xứng để anh yêu”
“Yêu, làm sao có thể khống chế, những
lời nói trước đó của em, anh sẽ xem như ko nghe thấy, em chỉ cần nhờ ,
lời nói cam kết qua của mình, anh vẫn sẽ đứng một chỗ đợi em, đợi em
quay đầu nhìn anh, trong đôi mắt em chỉ có thể thấy anh” Nói xong, hắn
ko cho nàng bất kì cơ hội trả lời, liền cúp máy, câu nói nghẹn ngào mang chút kì vọng của nàng khiến hắn thấy bi ai, hắn cảm thấy bi ai cho
mình!
Nước mắt, như vỡ đê, chan hòa chảy
xuống, không dừng lại được, nàng hiện tại có thể nói gì được đây? Có
thể làm gì đây? Ngoại trừ khóc, chỉ có thể khóc, cúp máy, ôm hai đầu
gối, đầu ngẩng lên, thân thể vì khóc mà run rẩy, tại sao hắn lại ngốc
như vậy? Tại sao chỉ để tâm mình nàng? Tại sao? Tại sao?
“Này, này , này, đại tổng tài cậu kêu
tôi về nước trước nghỉ phép làm tôi hết sức khẩn cấp đi ra ngoài, không phải chỉ là muốn tôi nhìn cậu uống rượu giải sầu đi?” Phương Tử Kiệt
cảm thấy Cung Thần Hạo có chút không đúng, chẳng lẽ hắn và Lôi Dĩnh lại
xảy ra vấn đề lớn gì?
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi uống rượu giải sầu?” Hắn từ trước đến nay rất có chừng mực, nếu như tửu
lượng của hắn là mười ly, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ ko dám uống vượt quá
sáu ly, hắn sẽ ko để cho mình say, bởi vì hắn ko thích cảm giác đánh mất chính mình
“Hơn một tiếng đồng hồ ko nói ko rằng
một câu, cậu ko phải uống rượu giải sầu thì là cái gì?” Phương Tử Kiệt
cười khẽ “Thành thật mà nói đi, chuyện giữa cậu với bà xã thế nào?”
(Rin: vậy mà đàn ông nói phụ nữ nhìu chuyện, hừm…. ta thấy đàn ông cũng
nhìu chuyện a >= Cung Thần Hạo có chút ngạc nhiên nhìn hắn hỏi “Tại sao cậu cho rằng có liên quan đến Lôi Dĩnh?”
Ai nha! Thật bị hắn đoán trúng rồi. Phương Tử Kiệt cười trộm trong lòng
“Thế nào? Theo đuổi ko thuận lợi à?”
“Rất thuận lợi, có điều đó ko phải là tâm sự của tôi” Xoay tròn ly rượu trên tay, vẻ mặt của hắn có vẻ nghiêm túc
“Như vậy vấn đề là gì?” Phương Tử Kiệt giơ ngón tay trỏ lên, có ý bảo chủ quán rượu cho hắn một ly “uyts ky”
“Tử Kiệt, cậu có nhớ đã từng hỏi tôi,
tại sao ko cùng Lôi Dĩnh ly hôn ko?” Cung Thần hạo đung đưa ly rượu
trong tay, tùy tiện hỏi
“Dĩ nhiên nhớ” Phương Tử Kiệt nhướng
mày nhìn hắn, chẳng lẽ…………” Có điều cậu ko trả lời, thế nào? Đã có đáp
án sao?” Đây là câu hỏi ba năm trước của hắn, khi đó hắn vẫn chưa lấy
được đáp án
“Đáp án đã sớm có, chẳng qua là mình ko muốn thừa nhận thôi” Cung Thần Hạo nói xong, một hơi cạn sạch ly rượu trong tay
Phương Tử Kiệt khóe miệng cong thành
một đường cong “Nếu đã sớm có đáp án, vậy hiện tại, tại sao ngươi lại
ngồi ở đây uống rượu, mà ko về hầu hạ bà xã với con gái?”
Cung Thần Hạo nghiêng mắt nhìn hắn 1
cái, mở miệng nói “Ba ngày trước, tôi mang cô ấy và tiểu Huyên Huyên đến khu vui chơi, chơi rất vui vẻ, nhưng mà trên đường đụng phải vị hôn phu ở Pháp của Lôi Dĩnh, sau ba ngày nay, cô ấy nhìn tôi như người xa lạ,
cũng ko nói chuyện, có lúc cả ngày ko chạm mặt , mà hôm nay đã là buổi
thứ tư” Nghĩ đến chuyện Lôi Dĩnh vì Thiên Mạch mà bắt đầu thoát ly hắn,
càng làm hắn cảm thấy ko thoải mái trong lòng
“Cậu cảm thấy nguyên nhân gì thúc đẩy
cô ấy làm như vậy? Bởi vì vị hôn phu sao?” Phương Tử Kiệt mở miệng hớp
một ngụm rượu, lạnh nhạt hỏi
“Ngoại trừ nguyên nhân này, tôi ko nghĩ ra cái nào khác”
“Bộ dạng này của cậu , thật giống với
người đang ghen” Phương Tử Kiệt nở nụ cười, xem ra hắn chỉ có thể làm
người chèo đò đẩy đẩy, hắn ko muốn bỏ qua vở kịch hay này
Cung Thần Hạo không ngại nụ cười của
hắn, ngược lại rất tự nhiên nói “Ông xã ăn dấm bà xã là chuyện bình
thường” (*Rin: ăn dấm = ghen)
“Ha…….cũng đúng, vậy cậu hiện tại làm
thế nào đây? Hơn nữa, bà xã cậu giá thị trường cũng ko tệ” Phương Tử
Hạo, lại vì một nữ nhân phát ghen, đây chính là tin chấn động, tôi dĩ
nhiên phải cố gắng tiêu hóa, hơn nữa, cô ấy còn là vợ cậu, ko phải vợ
tôi” Phương Tử Kiệt cười nói, hai chân bắt chéo, dáng vẻ rất thoải mái
tự tại
Chịu đựng xung động muốn đánh hắn 1 quyền, Cung Thần Hạo nhìn hắn lạnh giọng nói “Hẹn cậu đến đâu, đúng là thất sách”
“Nói thật, lần này là cậu nghiêm túc sao?”
“Cậu cảm thấy tôi là giả à?” Cung Thần Hạo nhướng mày hỏi lại
“Dĩ nhiên ko phải, tôi muốn nói, yêu cô ấy là phải nói cho cô ấy biết, cậu ko nói rõ, thì cô ấy vĩnh viễn sẽ ko biết cậu nghĩ gì, trong mắt của tôi, cô ấy yêu cậu, tình yêu rất kì
diệu, ko cách nào nắm bắt là đặc tính của nó, nó chỉ chấp nhận đối tượng của mình” Về phần tại sao nàng lại ko cùng hắn nói chuyện ba bốn ngày
có thể để cho hắn gặp nàng hỏi rõ
Cung Thần Hạo than thiết, bởi vì như
thế, cho nên hắn mới lựa chọn vui đùa nhân thế, đối với hắn, cho đến bây giờ đều ko dám chạm vào tinh yêu, nhưng hết lần này đến lần khác hắn
lại đi yêu cô gái nhỏ kia
“Nhưng mà loài người là vậy, đã yêu rồi thì vô oán vô hối, đây chắc là sức hút nguy hiểm của tình yêu đi!”
Phương Tử Kiệt cười khẽ “Sao nào? Có cần tôi giúp một tay thì cứ nói,
tôi có thể nói với Lôi Dĩnh một chút lời hay, hoặc là , tôi có thể giúp
cậu đàm phán với vị hôn phu của cô ta”
Cung Thần Hạo ngiêng mắt nhìn “Ko cần
nhọc tâm, tôi sẽ tự mình giải quyết” Nghĩ đến Minh Thiên Mạch, hắn ko
cần phải cảm thấy buồn bực, ở trong lòng Lôi Dĩnh, hắn quan trọng, còn
Minh Thiên Mạch cũng quan trọng sao?
Hầu rượu đưa lên hai ly rượu, ngoại trừ ly “uyts ky” của Phương Tử Kiệt, còn có thêm một ly “dụ hoặc” cho Cung Thần Hạo
“Tôi ko gọi” Cung Thần hạo từ chối
“Là vị tiểu thư bên kia mời” Hầu rượu chỉ tay vào bên phải họ
“Ko cần” Cung Thần Hạo ngay cả nhìn
cũng ko nhìn lấy 1 cái, quả quyết cự tuyệt.Hắn đương nhiên biết chuyện
gì đang xảy ra, có điều hiện tại hắn ko có loại tâm tình này
“Ô! Mỹ nữ, tiêu chuẩn khuôn mặt thiên
thần, vóc người ma quỷ, là loại hình cậu thích đây, hơn nữa còn có chút
quen mắt……..” Phương Tử Kiệt nhìn về vị tiểu thư kia mỉm cười “Ai nha!
Tôi nhớ ra rồi, vị kia ko phải là chị của bà xã cậu sao?” Lúc đầu điều
tra lai lịch Lôi Dĩnh hắn có xem qua
“Vậy sao?” Cung Thần Hạo nghiêng đầu nhìn sang, vừa lúc thấy nàng đang đứng dậy đi về phía họ
Lôi Tiệp Nhi vẫn muốn tìm cơ hội hẹn
Lôi Dĩnh ra ngoài, nhưng vẫn ko có được cơ hội, bởi vì nàng căn bản ko
có phương thức liên lạc, cũng ko biết Lôi Dĩnh ở đâu, có điều bây giờ cơ hội đã đến, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên nói mấy câu, nàng liền
đứng dậy đi đến chỗ ngồi của Cung Thần Hạo
“Cung tổng tài, thật trùng hợp, ở chỗ
này gặp được anh” Lôi Tiệp Nhi nâng tay nâng chân đều quyến rũ chết
người, chỉ cần tùy tiện thân mật dựa vào quầy rượu , váy bó sát ngựa cơ
hồ ko giấu được một mảnh xuân quang của nàng
“Có chuyện gì sao?” Cung Thần Hạo cau mày hỏi
“A………tôi có thể có chuyện gì? Chẳng qua là muốn gặp gỡ muội phu, muốn mời anh một chén rượu thôi” Lôi Tiệp Nhi
trên mặt treo móc nụ cười đêp, coi nhẹ sự lãnh đạm của Cung Thần Hạo
“Muội phu? Tôi thật ko dám nhận, nếu
như tôi ko nhớ lầm, người một nhà các người hình như đều ko thích nàng”
Cung Thần Hạo ko nhìn nàng 1 cái, lạnh giọng nói
Lôi Tiệp Nhi vừa nghe hắn nói thế, nhất thời cảm thấy việc đi lên chào hỏi là 1 hành động sai lầm, nhưng mà sai thì cũng sai rồi, cũng chỉ có thể làm đến cùng, cười xấu hổ, nàng nói
“Ko thích thì thế nào, dù thế nào cũng là 1 người một nhà! Cô ấy gần đây ra sao? Làm chị em phải thân thiết, rãnh rỗi còn phải hẹn cô ấy ra
ngoài uống chút trà, nói chuyện phiếm đây”
“Ngay từ 3 năm trước, cô ấy và nhà các
người đã cắt đứt quan hệ, cho nên hảo ý của cô, tôi thay mặt nàng cảm
ơn, còn nữa, tôi nghĩ là bà xã tôi ko rãnh rỗi cùng cô uống trà nói
chuyện phiếm đâu” Cung Thần Hạo mắt lạnh nhìn nàng, người phụ nữ này ko
thể nào có lòng tốt như vậy, nêu như nàng đổi tính thì mặt trời hẳn đã
phải mọc phía Tây
Lôi Tiệp Nhi cố nén giận, dịu dàng” Nếu là như vậy, thì thôi” Nói xong, liền hếch eo thon, đi về vị trí cũ,
nàng sẽ ko buông tha cho cơ hội tốt như vậy, một lát nữa chờ hắn đi,
nàng sẽ theo sau xe hắn
Cung Thần Hạo và Phương Tử Kiệt ngồi
được mười phút, liền trả tiền rời đi, dĩ nhiên, Lôi Tiệp Nhi cũng hướng
về ông chủ của nàng nói tiếng “xin lỗi” tìm lý do đi ra ngoài
Lôi Tiệp Nhi dừng xe lại, nhìn vào Cung Thần Hạo trong tòa nhà lớn, ánh mắt híp lại, biết chỗ ở là tốt rồi, xem ra sang năm nàng phải xin nghỉ ở quán rượu, sau đó đến đây thủ chu đải
thỏ (thủ chu đãi thỏ: cắm sào chờ nước) , ko hẹn mà gặp, gương mặt nở nụ cười đắc ý, nàng nhấn chân ga rời đi
Cung Thần Hạo đứng trước cửa phòng ngủ, do dự không biết có nên gõ cửa hay không, hiện tại đã 9 giờ rưỡi, không biết nàng đã ngủ hay chưa? Tay, đưa ra rồi lại rút trở về, động tác như thế đã lặp đi lặp lại mấy lượt, rốt cuộc thời điểm hắn muốn bỏ cuộc,
cửa lại được người mở ra
Lôi Dĩnh vì khác nước, cho nên muốn ra
ngoài uống nước, cũng ko ngờ đến gặp mặt hắn ở ngoài cửa,nàng kinh ngạc
nhìn hắn, bốn ngày nay, nàng đã tận lực tránh mặt hắn, nhưng cùng ở
chung một mái nhà, chuyện gặp nhau là ko thể tránh khỏi song hai người
ko hề nói chuyện với nhau
“Em ra ngoài uống nước” Lôi Dĩnh nói
xong, liền lướt qua hắn xuống bếp, hắn uống rượu, nàng ngửi thấy mùi
rượu nồng nặc trên người hắn
Cung Thần Hạo xoay người, nhanh chóng
ôm lấy nàng từ phía sau, dịu dàng nói “Có thể nói cho anh biết, tại sao
bốn ngày nay,em ko để ý đến anh? Nếu như anh có làm sai chuyện gì, thì
anh có thể sửa” Nàng trốn tránh như thế này sẽ ko thể giải quyết được
vấn đề gì, chỉ làm hắn thêm bất an
Lôi Dĩnh dùng sức muốn trốn thoát khỏi
lồng ngực hắn, nhưng phí công vô ích, rũ tay xuống, nàng để mặc hắn ôm,
nàng giống như thỏ đế, ko dám đối mặt với vấn đề, chỉ biết trốn tránh,
nàng tắt di động, mỗi ngày đều ngồi lên cửa sổ nhìn bầu trời ngẩn người, tiểu Huyên Huyên cũng bị nàng đưa đến nhà cữ, bởi vì nàng muốn có thời
gian tự hỏi mình, nhưng bốn ngày qua, nàng vẫn chưa có được câu trả lời
“Là bởi vì hắn sao? Bởi vì bị hắn bắt
gặp, nên em mới cảm thấy có lỗi với hắn? Em thương hắn sao?” Cung Thần
Hạo chôn đầu trên vai nàng, cẩn thận hỏi, đối mặt với sự trầm mặc của,
hắn càng thêm khẩn khoản muốn biết rõ nguyên nhân
Lôi Dĩnh nhắm mắt lại, chầm chậm trả lời “Em thật có lỗi với anh ấy, thật có lỗi , thật có lỗi”
Cung Thần Hạo ôm tay Lôi Dĩnh, hơi dùng sức, tựa như sợ mình buông lỏng tay, nàng sẽ cách xa mình muôn trùng “Em yêu hắn sao?”
Lôi Dĩnh lắc lắc đầu “Bởi vì ko thể đền đáp cho Thiên Mạch, nên em mới cảm thấy rất có lỗi với hắn, em đã thử
tiếp nhận Mạch, muốn yêu hắn, nhưng tất cả đều bị anh làm rối loạn, cuộc sống vốn bình yên của em, cũng vì anh , mà tất cả đều rối loạn, tại
sao anh cứ xuất hiện trong thế giới em, nếu như ba năm trước đây, anh
kí vào đơn ly hôn, vậy thì tất cả mọi chuyện như hôm nay sẽ ko xảy ra,
em cũng sẽ ko tổn thương đến hắn , hắn là một người rất hoàn mỹ, nhưng
bởi vì em, hiện tại đã bị tổn thương khắp người” Vừa nói, lệ lại ko
ngừng rơi xuống, một giọt, một giọt, rơi xuống tay Cung Thần Hạo
Cảm giác nóng bỏng kia , tràn đầy nội
tâm Cung Thần Hạo, buông tay, đặt lên vai nàng, chuyển người nàng lại,
để cho nàng đối mặt với mình, sau đó ôm lấy nàng dịu dàng nói “Đúng, tất cả đều là lỗi của anh, nếu như ban đầu anh nhìn thẳng vào cảm giác của
mình, mà ko phải trốn tránh nó, thì hiện tại cũng ko xảy ra mấy chuyện
này, em cũng sẽ ko rời bỏ anh 3 năm, cho nên mọi chuyện đây đều là lỗi
của anh, anh rất xin lỗi”
Lôi Dĩnh giơ tay lên đánh vào ngực Cung Thần Hạo “Tất cả đều là lỗi của anh, tại sao còn muốn trêu chọc em? Tại sao lại ép em về nước? Tại sao? Tại sao?” Vừa khóc vừa nói, tay nàng ko ngừng đánh hắn
“Bởi vì anh yêu em, nên ko thể buông tay em được” Cung Thần Hạo rất nghiêm túc nói
Lôi Dĩnh lập tức quên mất nên phản ứng
thế nào, mất mấy giây sau, nàng mới từ trong ngực hắn lui ra, ngước mắt
nhìn hắn, hắn vừa mới nói cái gì? Hắn yêu nàng? Nàng ko nghe lầm chứ ?
“Anh vừa nói gì?” Muốn xác nhận lại, nàng hỏi
Cung Thần Hạo đưa tay , đặt lên khuôn
mặt nàng, giúp nàng gạt đi nước mắt, thật sâu nhìn thẳng nàng, lần nữa
ôn hòa nói “Em ko nghe lầm anh yêu em, sau khi em đi, anh mới phát hiện , vô tình anh đã yêu em cô gái nhỏ này, nhưng mà vẫn ko muốn thừa nhận,
bởi vì anh ko bỏ được cái tôi của mình, nên mới tổn thương em, 3 năm em
rời đi, anh đã có rất nhiều phụ nữ khác , nhưng ko một ai có thể nắm giữ trái tim anh, cứ mỗi đêm khuya vắng, anh lại nhớ em rất nhiều”
Lôi Dĩnh càng thêm kinh ngạc, mắt mở nhìn hắn, hiện tại hắn đang tỏ tình với nàng sao?
“Ba năm tìm em, kết cuộc, anh cũng tìm
được, hơn nữa em lại vì anh sinh ra một đứa con gái thật dễ thương, điều này khiến anh rất vui mừng, trong buổi tiệc, thấy em kéo người đàn ông
kia sánh bước, anh thật muốn xông lên đánh hắn 1 trận, nhưng mà anh phải ẩn nhẫn, bởi vì em sẽ ko thích, anh thừa nhận mình rất hoa tâm, nhưng
anh xin hứa với em, phụ nữ của anh sau này, chỉ cần mình em” Cung Thần
Hạo đem suy nghĩ trong lòng một hơi nói hết, đúng vậy, yêu một người, là phải nói rõ với nàng, Tử Kiệt nói ko sai
Lôi Dĩnh há hốc miệng , đầu óc lập tức
trống rỗng, đối với mấy lời này của hắn, nàng có chút tiêu hóa ko thông, nhưng trong lòng vẫn rất vui, bởi vì hắn yêu nàng, bởi vì từng câu từng chữ của hắn, in hằn thật sâu trong đầu nàng, nàng muốn mãi mãi sẽ khắc
ghi giây phút này
Thật lâu……Lôi Dĩnh mới mở miệng nói
“Anh nói những lời này là thật lòng sao?” Không phải nàng hoài nghi, mà
nàng chỉ muốn xác nhận lại một lần
Cung Thần Hạo nhìn nàng dùng sức gật đầu “Thật hơn trân châu”
“Em có thể tin anh sao?”Lôi Dĩnh hỏi lần nữa
“Ừ tin anh, anh sau này sẽ chỉ trung
thành làm người chồng tốt của em làm người cha biết quan tâm của Tiểu
Huyên Huyên thôi” Cung Thần Hạo kiên định trả lời
Lôi Dĩnh giơ tay lên chỉ vào mũi hắn
“Được, đây là do anh nói nha! Nói thì phải làm được” Giọng nói mặc dù
rất ngang ngược, nhưng nội tâm nàng lại đang sôi lên
“Anh sẽ làm được , bà xã đại nhân, vậy
là em phải cùng vị hôn phu đó nói rõ ràng nha ?” Cung Thần Hạo lôi kéo
tay nàng, Lôi Dĩnh lại rơi vào trong ngực hắn
Lôi Dĩnh tựa vào ngực hắn, nghe tiếng
tim đập mạnh có lực của hắn, tâm cũng yên bình theo “Hắn là người tốt,
rất tốt, nhưng tại sao em hết lần này đến lần khác lại đi yêu một người
đàn ông hư đốn hoa tâm như anh”
“Bởi vì đây là nhân duyên trời cao đã
an bài, có lẽ hắn đã gặp em sai thời điểm, em đừng tự trách mình, hơn
nữa lần trước anh cũng cảm thấy hắn đi cùng cô gái kia rất thích hợp”
Cung Thần Hạo dịu dàng nói, đối với Minh Thiên Mạch hắn chỉ có thể nói
tiếng xin lỗi, bà xã là của mình hắn, hắn ko thể nào buông tay
“Ngày mai đưa Tiểu Huyên Huyên từ nhà
ông trở về đi! Em rất nhớ nó” Lôi Dĩnh cứ thế nói, đối với lời của hắn,
nàng lựa chọn ko để ý đến, chờ nàng gặp mặt Minh Thiên Mạch, mới có thể
tính tiếp
“Được, nghe lời bà xã đại nhân” Cung Thần Hạo cười nói
“Em muốn uống nước, anh đi ngủ đi!” Lôi Dĩnh rời khỏi ngực hắn, nói
“Bà xã, chúng ta ngủ chung có phải sẽ
tốt hơn hay ko………” Ý tứ của Cung Thần Hạo rất rõ ràng, hắn rất muốn ngủ
cùng phòng với nàng
“Không được, anh vẫn còn ở trong thời gian quan sát” Lôi Dĩnh nhanh chói cự tuyệt
“A! Vậy bà xã đại nhân ngủ ngon!” Cung
Thần Hạo nghe nàng trả lời hiển nhiên có chút thất vọng, ai bảo hắn lúc
trước hoa tâm như vậy, đây chính là trừng phạt nho nhỏ giành cho hắn
“Ừ, ngủ ngon!” Lôi Dĩnh nói xong, liền
đi xuống nhà bếp uống nước, uống nửa ngày mới có chút đỡ khát, thu
hoạch ngoài dự kiến này khiến nàng cảm thấy rất xứng đáng, buồn bực mấy
ngày nay, tất cả đều cháy thành tro bụi, cả người nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều
Nghe hắn tỏ tình với mình, Lôi Dĩnh
càng uống nước càng cảm thấy nước rất ngọt, được người mình yêu, yêu
lại, cảm giác rất hạnh phúc, tiểu Huyên Huyên, mấy ngày nay ko ở nhà phá phách, nhà trở nên yên lặng rất nhiều, trên mặt hiện lên sự vui vẻ
Nhưng khi nhắc đến Minh Thiên Mạch, nụ
cười lại từ trên gương mặt dần dần biến mất, nàng phải tìm thời gian hẹn Minh Thiên Mạch ra ngoài nói chuyện một chút, giọng nói ngang ngạnh đêm hôm đó của hắn cũng đã báo trước rằng hắn tuyệt đối sẽ ko dễ dàng buông tay
Đặt ly nước xuống, lắc lắc đầu, thôi
đi, ko suy nghĩ nữa, chuyện gì cũng phải để sau khi trời sáng hẵn giải
quyết! Vào lúc này nàng rất mệt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT