Bị Hắc Tĩnh khiêu khích, đã sớm chọc giận Đông Phương gia, mà chuyện
“quỷ giáng đầu”, xem như Hắc Nguyệt Đường đã bị Đông Phương gia ký lệnh
hạ thủ, bình thường người phụ trách phương diện công việc ở Hongkong là
Đông Phương Thiên Kiều, đã suất lĩnh toàn bộ Đông Phương Lang hướng Hắc
Nguyệt Đường triển khai phản kích.
Tuy là Triệu Mộ Hiền bị thương không tổn hại đến tính mạng, nhưng
cũng mạo hiểm vạn phần, thiếu chút nữa đem Đông Phương lão phu nhân cùng Đông Phương phu nhân dọa mất đi nửa cái mạng, vì thế các vị hạ lệnh đem cô giam lỏng trong một căn phòng độc lập ở Đông Phương gia, trừ bỏ phái người trông chừng chặt chẽ, cũng không cho cô tự ý đi lại tự do.
Về phần Lỗ Mặc, khi trái tim lão bị trúng đạn, đưa đến bác sĩ lão đã
sắp tắt thở đến nơi, nhưng lão trước khi chết đột nhiên thoát khỏi sự
khống chế của cổ thuật, nói cho Đông Phương một ít chuyện….
“Nếu …giải rủa có vấn đề, đi tìm sư thúc của ta…ông ấy…so với ta còn
lợi hại hơn, nói không chừng…có thể giúp các ngươi tìm được…phương pháp
đẹp cả đôi đường….”
Sư thúc hắn là ai? Người ở nơi nào?
Lỗ Mặc nói xong liền tắt thở, để lại cho Đông Phương Phong Hoa một
đống các nghi vấn khó giải, cũng khiến cho Đông Phương gia một trận xôn
xao khủng hoảng.
“Lỗ Mặc đã chết, chi tiết việc giải rủa biết tìm ai hỏi?” Đông Phương Khuynh Quốc nhẹ nhàng thở dài.
“Hắn không phải bảo chúng ta đi tìm sư thúc hắn sao?” Đông Phương Tuyệt Thế lãnh diễm nói.
“Nhưng sư thúc hắn ở đâu? Người ở nơi ai biết? nói trước, Lỗ Mặc đã
hơn tám mươi tuổi, sư thúc hắn có khi nào đã qua đời rồi không? Lão gia
hỏa này trước khi chết còn muốn đùa giỡn chúng ta nữa.” Đông Phương
Khuynh Quốc hừ nói.
Khi nghe thấy chuyện của Lỗ Mặc, hắn đã từ HongKong trở về, lại phát hiện ra chuyện hắn lo lắng nhất đã phát sinh.
Từ bỏ thói quen, quả nhiên là nan giải….
Đông Phương Phong Hoa mi phong mệt mỏi, trầm mặc.
“Xác thực, đại ca, không thể đối với cô ta lại phóng túng như vậy,
anh không thể bởi vì cô ta mà trở nên mềm lòng được!” Đông Phương Khuynh Quốc nhắc nhở.
“Để tránh đêm dài lắm mộng, em cho rằng tốt nhất nên xuống tay giết cô ta sớm một chút!” Đông Phương Tuyệt Thế hừ nói.
Tâm can Đông Phương Phong Hoa co rút một chút, một trận đau đớn tràn lan.
“Nhưng ngày chưa tới…” Đông Phương Khuynh Quốc lộ.
“Ngày có thể sửa, bà nội đã chủ trì đi tìm một vị phong thủy đại sư,
mau chóng tìm một ngày thích hợp, chuyện này nên chấm dứt sớm một chút.” Đông Phương Thiên Kiều lại nói.
Đông Phương Phong Hoa sắc mặt khẽ biến, những lời Thiên Kiều nói có ý tứ là bà nội đã đem chuyện này toàn quyền giao cho hắn giải quyết! như
vậy chuyện Triệu Mộ Hiền phải chết không thể nghi ngờ gì nữa……
“Như vậy là tốt nhất, em cũng cũng không có tính nhẫn nại chờ đến hai mươi ba ngày nữa.” Đông Phương Tuyệt Thế không kiên nhẫn phụ họa.
“Xem ra bà nội cũng nóng nảy…..” Đông Phương Khuynh Quốc nhìn Đông Phương Phong Hoa.
“Thật ồn ào!” Đông Phương Phong Hoa đột nhiên bật ra những lời này, mặt lạnh lùng đứng lên, xoay người tránh ra.
Gần đây trong lòng hắn đang ầm ỹ, làm cho hắn tâm phiền ý loạn, làm
hắn nôn nóng bất an, hai cỗ lực lượng ở trong lòng hắn không ngừng co
kéo, xé rách hắn, muốn hắn quyết định, nhưng mà, chân chính đau đớn, kỳ
thật hắn đã sớm lựa chọn…..
“Đại ca, anh muốn đi đâu?” Đông Phương Tuyệt Thế kêu gọi hắn.
“Ta muốn nghỉ ngơi.” Bỏ lại cho bọn họ một câu, cũng không quay đầu, đi trở về phòng.
Đông Phương Thiên Kiều nhìn theo bóng lưng hắn, tuấn mục hơi trầm xuống, đột nhiên nói:
“Tuyệt Thế, anh đi HongKong chuyến này, cậu phải canh trừng đại ca cẩn thận.”
“Em biết” Đông Phương Tuyệt Thế nhảy xuống khỏi sô pha, đi lên lầu.
“Như vậy được không?” Đông Phương Khuynh Quốc thở dài.
“Anh ấy cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, chúng ta phải ngăn cản anh ấy
mới đúng, không phải sao?” Đông Phương Thiên Kiều ác liệt nói.
Nếu một người không thể từ bỏ thói quen xấu của chính mình, đành phải nhờ đến những người bên cạnh giúp đỡ.
“Chúng ta ngăn cản được anh ấy sao?” Đông Phương Khuynh Quốc không
cho là đúng nói. Người như thế nào, một ngày lại bị tình yêu làm cho mù
quáng xem nhẹ tính mạng, sẽ rất khó quay đầu.
“Đúng, anh nói cái gì cũng phải ngăn cản đại ca.” Đông Phương Thiên Kiều cường hãn nói.
Một bầu không khí sặc mùi thuốc súng lặng yên mà thành, sợ là muốn hướng đến Đông Phương gia bùng nổ…..
“Cô đi đi! Ta không cần cô nữa!” Đông Phương Phong Hoa đứng ở góc phòng, lạnh lùng thốt.
“Anh…nói cái gì?” Triệu Mộ Hiền nghĩ mình đang nghe lầm, ngây ngốc nhìn hắn.
Sau khi bị trúng đạn, hôn mê tỉnh lại, cô mới phát hiện mình bị cách
ly, nhốt tại một căn phòng nhỏ tại hậu viên của Đông Phương gia, chân
chính thành tù phạm tội, nhưng kinh hoàng hơn, tất cả đều không thể so
sánh với thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của Đông Phương Phong
Hoa.
Đợi mười ngày, hắn vẫn không đến thăm cô, hiện tại thật vất vả mới thấy xuất hiện, lại giống như người hoàn toàn xa lạ….
“Nghe không hiểu sao? Ta muốn thả cô tự do, cô không cần phải chết, Triệu Mộ Hiền.” hắn nói lại một lần nữa.
“Nhưng mà…vì sao….” Cô không hiểu, không hiểu hắn vì sao lại trở nên
lạnh lùng như thế, không hiểu vì sao sau khi nhận ra cô có thể vì hắn mà chết, ngược lại hắn lại không còn cần cô nữa?
“Là ta lầm, người ta muốn, không phải cô.” Mắt hắn đẹp như băng sương.
Cô ngây ngốc.
Hắn nói…lầm? người hắn muốn không phải cô? Lần này là cô bị ép buộc, cô…. Thật sự yêu thương hắn sao?
Kia…trong khoảng thời gian này xảy ra đủ chuyện, tính cái gì?
“Lỗ Mặc trước khi chết đã nói, chúng ta lầm đối tượng, cho nên, cô
không còn lý do gì ở lại đây, đi đi!” hắn nói xong liền kéo cô xuống
giường bệnh.
“A….” cô đè lại miệng vết thương ỏ ngực,đau kêu lên, tập tễnh ngã đụng vào cánh cửa.
Những con người tàn nhẫn này nghĩ đủ mọi biện pháp đem cô dụ bắt đến Đông Phương gia, cuối cùng mới nói bọn họ lầm đối tượng….
Làm sao có thể có chuyện buồn cười vớ vẩn như vậy?
“Cô hại ta lãng phí nhiều thời gian, hiện tại, ta phải đi tìm người
chính thức giải được nguyền rủa, không rảnh để ý đến cô, cô mau cút đi!” hắn lành lạnh mà không kiên nhẫn đuổi người.
“Anh…là nói thật?” cô muốn xác nhận một lần, hắn có phải hay không nói đùa.
“Đương nhiên, với ta mà nói, vô dụng thì vứt bỏ, hiện tại xác định cô vô dụng, ta cũng lười để ý đến cô, cô có thể đi rồi.” hắn hừ lạnh.
Một cỗ chua xót ăn mòn lồng ngực cô, cô kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ
rằng, mất đi giá trị lợi dụng, hắn liền nhanh chóng đuổi cô đi sao?
Không có một chút lưu luyến nào, ngay cả một lời xin lỗi cũng không có….
Miệng vết thương ở ngực, đau quá, toàn thân đều đau….
Cô bỗng nhiên cảm thấy, mình nóng đầu mà vì hắn chắn một viên đạn thực không đáng giá.
“Làm sao có thể nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ cô luyến tiếc không muốn đi?” hắn châm chọc.
Luyến tiếc?
Tâm cô vừa khéo, đau đến không thể thở nổi.
Lúc trước, cô liều mình muốn hắn được sống, hiện tại, hắn đuổi cô đi, thả cô được tự do, vì sao trong lòng cô không có một tia vui sướng giải thoát? Vì sao lại khó chịu như vậy?
“Tôi….mới không có luyến tiếc… tôi ước gì có thể lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này, làm sao có thể luyến tiếc….” cô tê thanh thấp kêu.
“Vậy là tốt rồi, chờ ta mang cô ra khỏi Đông Phương gia, cô phải đi
thật xa, càng xa càng tốt, tốt nhất cả nhà người thân của cô, toàn bộ
rời khỏi Đài Loan.” Sắc mặt hắn âm tư nói.
Cô vừa nghe, trong lòng đau đớn như bộc phát ra.
“Vì sao tôi cùng người nhà mình phải rời khỏi Đài Loan? Nếu không
phải các người muốn tìm, tôi và các người cũng sẽ không có liên quan,
khi tôi trở về là Triệu Mộ Hiền, coi như tôi chưa từng thấy qua anh,
chưa từng đi đến Đông Phương gia, như vậy không phải tốt lắm sao?” cô
tức giận đến thanh âm phát run.
“Cô biết nhiều chuyện của Đông Phương gia, để cô lại Đài Loan ta sẽ
lo lắng.” hắn nói cô, lại tàn nhẫn bổ sung thêm một câu: “bây giờ, ta
nhìn khuôn mặt cô đã chán ngấy, hiện tại ngay cả liếc mắt một cái thôi
cũng cảm thấy không thoải mái, lúc trước vì chuyện nguyền rủa, ta mới
miễn cưỡng chính mình phải ở cùng với cô, không nghĩ tới tất cả đều chỉ
là hiểu lầm, hại ta uổng phí tâm tư….”
Lời này…đủ để đả thương người!
Cô như bị một bàn tay hung hăng đánh cho một quyền, huyết sắc trên mặt sớm đã tới nhợt.
“Tôi thật khờ, thế nhưng lại yêu thương anh như thế… đến mức độ muốn
dùng chính sinh mạng mình để đổi lấy mạng anh….” Cô trừng mắt nhìn hắn,
bây giờ mới nhận thức rõ con người hắn.
Mi phong hắn lãnh túc, cười nhạo nói:
“ Cô thật sự ngu ngốc, làm chuyện gì cũng bằng trực giác, đầu óc cũng không suy nghĩ, thật sự làm người ta chịu không nổi, lúc đó vốn dĩ ta
có thể tránh đi, cô lại đột nhiên chạy đến giúp ta dỡ đạn, thật sự là
phiền phức.”
“Anh…thật quá đáng!” tất cả tính mạng, sự chân thành của cô, cuối cùng chỉ đổi lấy một màn chế nhạo đùa cợt….
Nước mắt từng hạt từng hạt lã chẫ rơi trên khuôn mặt cô, đồng tử mắt
của hắn hơi hơi co rút lại một chút, khóe miệng cứng nhắc dương lên.
“Như thế nào? Cô khóc cái gì? Không phải rất cao hứng sao, không phải sao? Ta thả cô đi, cô sẽ được an toàn, có thể không cần phải chết…….”
“Tôi không khóc, tôi là rất vui mừng, cái này gọi là vui mừng mà
khóc, bởi vì rốt cuộc tôi có thể về nhà, rốt cục… có thể rời khỏi anh…”
cô dùng sức lau đi những giọt nước mắt, liều mạng ổn định thanh âm run
run.
Hắn dời ánh mắt, yết hầu nhẹ nhàng trượt xuống, gương mặt trở nên lạnh như băng, tâm tư bị kích động.
“Thật sự quá tốt, có thể cùng Đông Phương gia các người phân rõ ranh
giới… quả nhiên đại nạn không chết, sau này tất có phúc…” cười a! Triệu
Mộ Hiền cười a! trăm ngàn lần đừng ở chỗ này mà để cho người ta xem
thường….
Nhìn khuôn mặt khi cười của cô còn khó coi như khóc, hắn hít sâu, nén xuống cảm giác đang trào dâng.
“Tốt lắm, đừng đứng đây nữa, đi mau!” nói xong, sắc mặt hắn âm trầm, không kiên nhẫn nắm tay cô, mở cửa đẩy ra.
Cô suy yếu lảo đảo bị hắn lôi kéo đi ra khỏi phòng, thấy rõ ràng bên
ngoài phòng có vài gã mặc áo đen ngã xuống đất, trong lòng không khỏi âm thầm kinh hãi.
Là Đông Phương Phong Hoa đã hạ thủ sao? Vì sao hắn lại đánh người của mình?
Đang buồn bực khó hiểu, một thân ảnh quen thuộc phút chốc xuất hiện trước mặt, chặn đường đi của họ.
“Tránh ra, Cừu tổng quản.” Đông Phương Phong Hoa lãnh xích.
“Tôi không thể.” Cừu tổng quản nhìn chằm chằm vẻ mặt lãnh túc của Đông Phương Phong Hoa thần sắc kiên quyết.
“Ông dám ngăn cản ta?”
“Cừu Nghĩa không dám.”
“Vậy đừng chắn đường ta, đi về phòng của ông đi.” Đông Phương Phong Hoa nhẫn nại cuối cùng lên tiếng cảnh cáo.
Cừu tổng quản đương nhiên hiểu được vì sao Đông Phương Phong Hoa lại
làm vậy, nhưng như vậy chỉ làm cho Đông Phương càng thêm náo loạn, hắn
làm sao có thể đáp ứng?
“Đại thiếu gia, cậu cho rằng cậu tha cho cô ấy, ba vị thiếu gia còn
lại cũng vì thế mà bỏ qua sao?” Cừu tổng quản hảo ý nhắc nhở.
“Về chuyện bọn họ, ta sẽ xử lý.” Hắn nói.
“Xin cho tôi nói thẳng, sự tình liên quan đến mạch máu của Đông
Phương gia, việc này, cậu không thể, cũng không có quyền làm chủ.” Thân
là quản gia của Đông Phương gia, ông có quyền lợi cùng nghĩa vụ sửa
quyết định sai lầm của chủ nhân.
“Ý của ông là, ông nhất định không nghe mệnh lệnh của ta?” trong mắt của Đông Phương Phong Hoa lóe lên một ánh lửa giận.
“Đại thiếu gia, lão gia trước khi chết đã dặn Cừu Nghĩa, cần phải bảo vệ tính mạng của bốn vị thiếu gia, Cừu Nghĩa lúc ấy đã từng thề, chỉ
cần tôi còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để các thiếu gia chết trước
ba mươi tuổi.” Cừu tổng quản lời lẽ chính nghĩa nói.
“Mạng của ta, ta tự mình quyết định.”
“Mạng của cậu, sớm đã cùng một nhịp thở với Đông Phương gia, xin hãy tha thứ cho Cừu Nghĩa không thể để người phạm sai lầm.”
“Ông…” hắn biết rõ Cừu Nghĩa tổng quản trung thành và tận tâm, nhưng
giờ khắc này, ông ta tận trung như vậy lại khiến hắn nổi giận.
Triệu Mộ Hiền ngây ngốc nghe bọn họ nói chuyện, tim càng đập càng lúc càng nhanh, cả người nhẹ nhàng run rẩy.
Chẳng lẽ….. Đông Phương Phong Hoa hắn….
“Ta thử nhìn xem ông có thể ngăn cản ta dính vào được hay không!” hắn nói xong, đột nhiên đem Triệu Mộ Hiền đẩy ra, nắm đấm thành quyền, đánh thẳng Cừu Nghĩa.
Cừu Nghĩa cũng không khách khí, đón nhận so chiêu thức cùng hắn, một
trận công mãnh, trong khoảng thời gian ngắn động tác hai người đều nhanh như tia chớp, sắc bén hơn người, khó phân cao thấp.
“Cậu không thắng được tôi đâu, đại thiếu gia, công phu của bốn anh em các cậu đều là do tôi dạy dỗ…” Cừu Nghĩa nhấc chân tấn công hắn.
Hắn nhẹ nhàng nhảy tránh qua, đá qua một cái, lãnh kỳ:
“Trò giỏi hơn thầy, thắng thì làm thế nào! Sư phụ.”
“Cậu quá nể tình, xuống tay thiếu một phần sát khí.” Cừu Nghĩa sửa tư thế, chuyển sang tư thế hạc quyền mổ mắt.
“Đó là bởi vì ta không thích đánh nhau, nhưng nếu chọc giận ta, ta
cũng sẽ làm người khác bị thương.” Hắn nghiêng người, con ngươ chợt lóe, trong tay có hơn một loại vũ khí, chỉ thẳng vào mi tâm Cừu Nghĩa.
Cừu Nghĩa ngẩn ra, động tác chợt dừng, đáy mắt hiện lên tia khen ngợi.
“Trầm ổn lại mưu lược, công phu hơn người, không hổ là con trai trưởng của Đông Phương gia.”
“Cám ơn sư phụ khích lệ, Phong Hoa đắc tội.” hắn nhíu mày, chậm rãi lui về sau, thân thủ hướng Triệu Mộ Hiền.
“Lại đây, chúng ta đi.”
Triệu Mộ Hiền sửng sốt một chút, đi về phía hắn, run giọng hỏi:
“Nếu tôi không phải là người các người muốn, vì sao Cừu tổng quản không cho tôi đi?”
Hắn lạnh lùng không đáp, nắm chặt tay cô, xoay người bước đi.
“Đại thiếu gia, người không thể đi được.” Cừu Nghĩa ở phía sau hắn thở dài.
Theo hắn than nhẹ một tiếng, giữa không trung xuất hiện mười cái bóng đen, trong đó một người đội mũ công chúa trang phục kì lạ. hai tay đem
hồ điệp đao cầm ở trước ngực.
“Cô ta không thể đi.”
Đông Phương Phong Hoa nhìn chằm chằm vào đứa em nhỏ nhất của mình, cũng vô cùng tần nhẫn nhất, nhẹ giọng nói:
“Tuyệt Thế, đừng ép ta.”
“Em mới muốn anh đừng ép em, đại ca, anh không muốn sống, nhưng em
cũng không muốn chết sớm.” Đông Phương Tuyệt Thế vẻ mặt tuyệt đẹp mà lại có vẻ âm trầm.
Nước mắt nhanh chóng lan tràn trong hốc mắt Triệu Mộ Hiền, lúc này,
cô cơ hồ có thể khẳng định, tất cả những lời Đông Phương Phong Hoa nói
lúc trước đó là lời nói dối, sở dĩ hắn cố ý đả kích cô, chẳng qua là
muốn cứu tính mạng của cô.
Nam nhân này…vì cô. Hắn muốn phản bội gia tộc, buông tha cho cơ hội sống sót của chính mình sao?
“Chúng ta có thể nghĩ biện pháp giải rủa khác.” Đông Phương Phong Hoa thản nhiên nói.
“Không có khả năng có biện pháp khác!” Đông Phương Tuyệt Thế cả giận nói.
“Ai nói? Có lẽ lời Lỗ Mặc nói không nhất định là thật.” Đông Phương
Phong Hoa xác định bắt đầu nghi ngờ thuyết giải rủa của Lỗ Mặc.
“Anh đã quên, từ nhỏ chúng ta đã nói rằng, thà giết nhầm, cũng không
buông tha bất kỳ cơ hội nào.” Trong mắt Đông Phương Tuyệt Thế không có
độ ấm.
“Ta không quên, nhưng luc này đây, ta nghĩ ta đã yêu người con gái này.” Đông Phương Phong Hoa nói.
Triệu Mộ Hiền trong lòng chấn động, ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn…nói yêu sao? Nói….hắn yêu cô!
“Anh muốn bảo vệ cô ta, vậy chính bản thân anh thì sao? Anh có thể
yêu cô ta trong bao lâu? Chờ khi anh chết, cô ta biến thành quả phụ, sau đó giống mẹ và bà nội thống khổ nhớ anh mà đi hết cuộc đời, hoặc là,
sinh đứa nhỏ xong, lại để cho đứa nhỏ sống không quá ba mươi tuổi trong
nỗi sợ hãi nguy cấp, đây là tính yêu anh đối với cô ta?” Đông Phương
Tuyệt Thế châm chọc nói.
Khuôn mặt tuấn tú Đông Phương Phong Hoa lạnh lẽo, không nói gì chống đỡ.
Tuyệt Thế nói trúng tâm sự của hắn, hắn chậm chạp không muốn nghĩ đến kết quả, chính là không nghĩ đến lại để cho nữ nhân của mình cùng chung số phận với bà nội và mẹ, không nghĩ chỉ vì nối dõi tông đường mà làm
khổ một người con gái cho đến lúc chết.
“Uy, mười ba ngày, cô nên thỏa mãn đi, đại ca của tôi vì cô, lại
nguyện ý buông tha cho cơ hội giải lời nguyền duy nhất… vậy còn cô? Cô
muốn làm như thế nào?” Đông Phương Tuyệt Thế lại hướng Triệu Mộ Hiền hỏi ngược lại.
“Tôi không muốn anh ấy chết…tôi không muốn….” Triệu Mộ Hiền hai mắt đẫm lệ, nắm chặt tay Đông Phương Phong Hoa .
“Nếu như vậy, cô nên ngoan ngoãn ở lại.”
“Không! Cô ấy đã cứu anh một lần, một lần, là đủ rồi.” Đông Phương Phong Hoa lạnh lùng nói.
“Anh hai cùng anh ba nếu nghe được, nhất định sẽ rất tức giận, anh vì để ý nữ nhân này mà không thèm để ý đến sự sống chết của anh em bọn em. Các em của anh sống với anh từ nhỏ, lại không bằng một người con gái
mới quen được hơn tháng?” Đông Phương Tuyệt Thế lửa giận điên cuồng
thiêu đốt, hồ điệp đao trong tay run lên.
“Tuyệt Thế, cậu suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần để cho cô ấy bình an rời đi, ta sẽ đi tìm sư thúc của Lỗ Mặc để nghĩ biện pháp.”
“Không! Em không có sự kiên nhẫn để đợi tìm một biện pháp khác, em
muốn cô ta ở lại, tuyệt đối không cho cô ta đi.” Đông Phương Tuyệt Thế
không thương lượng bỏ qua một con đường sống nào.
“Chúng ta đâu nói là sẽ ở lại, ta không thể không mang cô ấy đi.”
Đông Phương Phong Hoa cũng gào lên, ôm lấy Triệu Mộ Hiền bước về phía
trước.
“Em muốn xem anh có đi được hay không!” Đông Phương Tuyệt Thế nhảy lên phía trước, hồ điệp ngân quang (lóe sáng ánh sắng bạc) chợt xông đến, hướng Triệu Mộ Hiền đánh tới.
Đông Phương Phong Hoa sắc mặt khẽ biến, đem cô đẩy ra, tay áo dài
duỗi ra, đem hồ điệp đao gạt đi,nhưng hồ điệp đao này giống như có suy
nghĩ, cắt ua tay áo trắng của hắn, lại bay trở về trong tay Đông Phương
Tuyệt Thế.
Đông Phương Phong Hoa từ bị động chuyển sang chủ động, thân hình thoáng lên, hai đấm theo sau tới đồng thời phóng ra.
Đông Phương Tuyệt Thế xoay người bay như chim yến, thân chủ chuyển sang chống đỡ phản đòn.
Hai người ngươi đánh ta tránh, một trận đánh nhau phiêu dật trầm ổn (đánh nhau mà nhìn vừa phi thường đẹp mắt lại còn không trầm ổn. chịu thua) nhẹ nhàng mà thoát tục, một đen một trắng, nửa đêm ở sau viên của Đông
Phương gia đánh đến kịch liệt kinh người, tuyệt không lưu tình một chút
nào.
Đông Phương Lang cùng Cừu Nghĩa đều bị hạ lệnh án binh bất động, dù sao hai người đều là chủ tử, giúp ai đều khó xử.
Ngược lại, Triệu Mộ Hiền nhìn xem đến kinh tâm động phách, mắt thấy
anh em nhà Đông Phương vì cô mà tương tàn, gấp đến độ không khỏi tê
thanh hô to.
“Không cần đánh…làm ơn, các người đừng đánh nữa! tôi nguyện ý ở lại, tôi không đi! Không đi….”
Nhưng Đông Phương Phong Hoa cùng Đông Phương Tuyệt Thế đều giống nhau đánh đánh không biết trời đất, căn bản không dừng lại được, hai người
giống như gặp kẻ thù muốn chém giết, chiêu nào ra chiếu đấy đều mạo hiểm trí mạng, mọi người nhìn đến đổ mồ hôi lạnh cùng đành bàng quan.
Lúc này, một bóng người vô thanh vô thức xuất hiện phía sau Triệu Mộ Hiền , vươn ngón tay trắng, ôm trụ cổ cô (nói thô tức là nắm lấy cổ).
“Ngô…” cô hoảng sợ phát ra một tiếng.
“Ai! Vì cô, anh em chúng ta phải đánh nhau, thật sự đáng buồn a.”
Đông Phương Khuynh Quốc ghé sát vào tai cô thì thầm ai oán, đầu ngón tay âm trầm lạnh như băng.
Đông Phương Phong Hoa thoáng nhìn thấy một màn, kinh sợ hét lớn:
“Khuynh Quốc, đừng đụng vào cô ấy!”
Chớp mắt, tranh thủ được cơ hội, đao Đông Phương Tuyệt Thế đã chém rách vạt áo trước của hắn.
“Không…..” Triệu Mộ Hiền nghĩ đến việc hắn bị thương, sợ tới mức kêu
to, nhưng lại kêu không ra tiếng, chỉ biết rơi nước mắt như mưa.
“Theo ta thấy, Triệu Mộ Hiền là tai họa, để ta giải quyết cô ta, đỡ
phải phiền toái.” nói xong, Đông Phương Khuynh Quốc dùng sức mười đầu
ngón tay.
Triệu Mộ Hiền hít thở khó khăn, thống khổ vặn vẹo, sắc mặt biến thành màu đen.
Đông Phương Phong Hoa lòng nóng như lửa đốt, bất chấp Đông Phương
Tuyệt Thế đao sắc bén, chạy gấp qua, một tay bổ về phía Đông Phương
Khuynh Quốc.
Đông Phương Khuynh Quốc cười khẽ, lập tức buông tay ra, lui về phía
sau ba bước, hắn đang muốn kéo Triệu Mộ Hiền theo, Đông Phương Tuyệt Thế lại thừa dịp này đột kích, ra tay toàn đao, thứ nhắm đến chính là chân
của Triệu Mộ Hiền .
Ý đồ của hắn thực rõ ràng, chỉ cần chân cô bị thương, muốn đi cũng rất khó khăn.
Nhưng, ngay tại lúc này, trong nháy mắt, đúng lúc Đông Phương Phong
Hoa thân thủ che chắn, ngọn đao bén nhọn kia, trực tiếp đâm vào long bàn tay hắn!
Tất cả mọi người đều ngây dại, nhất là Triệu Mộ Hiền, cô hoảng sợ trừng lớn hai mắt, hô hấp cứng lại.
Tay của Đông Phương Phong Hoa …bàn tay hắn xinh đẹp….
“Đại ca, anh….” Đông Phương Tuyệt Thế trừng mắt hắn, kuôn mặt thủy chung băng lạnh rốt cuộc cũng động dung.
“Anh vì yêu cô ta mà như vậy?” Đông Phương Khuynh Quốc vẻ mặt kinh ngạc lẩm bẩm.
Đông Phương Phong Hoa dùng sức rút hồ điệp đao ra vứt trên mặt đất, lãnh huyết tuyên bố:
“Ai động đến cô ấy, chính là kẻ địch của ta!”
Mọi người bị khí thế của hắn chặn lại, hắn luôn nhã nhặn thanh dật
đạm bạc, mặc dù có lúc nổi giận, nhưng chưa bao giờ giống như gờ phút
này, cuồng phách cường thế.
Bốn phía yên tĩnh không ai dám lên tiếng, đung slúc này, Đông Phương lão phu nhân một tiếng quát lớn:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đông Phương gia không có loại con cháu ngu ngốc đến nực cười như vậy, trói lại cho ta!”
“Bà nội…” Đông Phương Phong Hoa cả kinh, nhìn về phía ban công lầu hai của biệt thự phòng của Đông Phương lão phu nhân.
“Đừng gọi ta, ta không muốn có người cháu nội như ngươi! Động thủ!”
Đông phương Lang tuân lệnh, không thể khôn động thủ. ở đây tám người, tính cả Đông Phương Khuynh Quốc, Đông Phương Tuyệt Thế , còn có Cừu
Nghĩa, cùng thời gian ra tay.
Đông Phương Phong Hoa mặt không đổi sắc, tực hồ đã đoán được trước,
nhưng Triệu Mộ Hiền lại chịu không nổi, cô sốt ruột đau lòng vọt tới
trước mặt Đông Phương Phong Hoa che chở hắn, khóc lớn:
“Không cần làm tổn thương anh ấy! không cần lại đánh! Tôi ở lại! tôi
nguyện ý dung trái tim mình, máu của mình để giúp các người giải rủa,
van cầu các người, không cần phải ra tay với anh ấy…”
“Mộ Hiền, tránh ra!” hắn lãnh xích một tiếng, một tay kéo cô ra đằng
sau, bàn tay phải máu tươi đầm đìa ngăn trở Cừu Nghĩa cùng Đông Phương
Tuyệt Thế trọng quyền, lập tức hô to:
“Thập Tam!”
Nhất thời, sáu gã Đông Phương Lang mặc đồ đen theo chỗ tối hiện thân, gia nhập chiến cuộc, trong khoảng thời gian ngắn, bảy người đối đầu với người Thập Nhất, cục diện lập tức lâm vào kịch chiến.
Triệu Mộ Hiền vô lực ngồi ở một bên, tay chân luống cuống nhìn một
trận người nhà đánh nhau kịch liệt, nội tâm vô cùng bối rối, tâm đau đến mất cảm giác.
Tại sao có thể như vậy? sự tình sao có thể trở nên như thế này đây….
Mắt thấy tình huống không thể cứu vãn, một trận chương báo động vang
lên, đó là cảnh báo hệ thống an toàn của Đông Phương cư bị người khác
xâm nhập, tất cả mọi người kinh ngạc đình trệ một chút, đồng thời buồn
bực, lúc này, ai có can đảm xâm nhập vào Đông Phương cư?
Cừu Nghĩa phản ứng rất nhanh, kêu 4 gã thủ hạ lập tức nhắm phía cửa
lớn phía trước kiểm tra, ở đây, nhân số ngang bằng nhau, thê lực ngang
nhau, nhưng Đông Phương Phong Hoa đang bị thương, muốn ứng phó Đông
Phương Tuyệt Thế có vẻ cũng phải cố hết sức, Triệu Mộ Hiền thấy hắn mồ
hôi ướt đẫm, càng xem càng gấp. cũng càng xem càng khí.
Cô một chút cũng không giúp được gì cho Đông Phương Phong Hoa, chỉ
biết ngồi ở chỗ này khóc lóc, tuyệt không giống tác phong bình thường
của cô.
Lấy cánh tay lau lau nước mắt, cô hít sâu một chút, nắm lấy một nhánh cành cây, đứng dậy xông lên, mãnh lực hướng mặt Đông Phương Tuyệt Thế
đánh.
“Tên tiểu quỷ này, không có phép tắc, không biết lớn nhỏ, dám đánh cả đại ca mình, đáng giận!” cô mắng to.
“Ai! Triệu Mộ Hiền! cô làm gì….” Đông Phương Tuyệt Thế không nghĩ tới cô sẽ đánh người, nổi giận kêu lên.
Cùng thời gian, Đông Phương Khuynh Quốc cũng bị Thập Nhị đánh trúng
bả vai, đau đến ngã xuống, vừa vặn ngăn chặn Đông Phương Tuyệt Thế, hai
người vỡ thành một đoàn,
“Anh ba!”
“Tuyệt Thế… oa nha-”
Đông Phương Phong Hoa ám suyễn một hơi, thừa dịp cơ hội này, thân thủ ôm Triệu Mộ Hiền, ở sau đám Thập Tam che đấu, lao vào vòng vây, nhảy ra tường sau, hỏa tốc ly khai khỏi Đông Phương cư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT