_Yun đi Anh á, tại sao ??????- ngoài Kỳ Lâm là người vừa thông báo với họ ra, bốn người còn lại há hốc và bất ngờ không thể tả.
_Các cậu đừng thế có được không, tớ đang rối bời cả lên đây, tự dưng hôm qua Yun bảo với tớ như thế, em ấy nói muốn đi đâu đó một thời gian để suy
nghĩ về mọi thứ, rồi còn bảo thời gian trở về lá chưa xác định được nữa, phải làm gì đây.- cậu bí xị mặt ngồi kể lể, cũng chẳng rõ từ lúc nào
Angels của RoYal không còn là ba người nữa, con số ấy được cộng thêm hai ! Và bọn họ cũng thân thiết với nhau như thế đấy.
_Sao tớ chả
hay biết gì thế nhỉ, con bé này càng ngày càng cứng đầu, tại cậu dạy hư
nó cả đấy Kỳ Lâm.- Bảo Kỳ buông lời trách móc.
_Còn đổ cho tớ, anh trai như cậu thật là, mà Yun bảo là mai em ấy đi rồi.
_Cậu đã năn nỉ chưa ? * gật *
_Dụ ngọt hay dỗ dành gì chưa ? * gật *
_Vậy cậu đã tỏ tình với Yun chưa ? * lắc *
Lúc này Kỳ Lâm mới ngớ người, từ cái hôm xảy ra vụ cháy đến giờ cậu chỉ
toàn lo khi nào Yun chữa khỏi bệnh, khi nào Yun khoẻ mà vẫn chưa nhớ đến việc vô cùng cấp bách này. Một hành động vô cùng ngố và đáng yêu, cậu
đưa tay gãi đầu và tròn mắt nhìn bốn người còn lại.
_Không, tớ không giúp đâu nha. – Hoàng Quân lắc đầu, xua tay như đuổi dịch bệnh.
_Tớ cũng không đâu nhé !- Bảo Kỳ cũng phản ứng tương tự khi Kỳ Lâm nhìn sang.
_Hai cậu quả thật là, cả tháng nay tớ giúp hai cậu bao nhiêu vậy mà giờ đến
tớ lại bỏ ngang thế là sao.- quay sang Khắc Minh – Giúp tớ đi, nghĩ cách giúp nào.
_Đừng có kể công với tớ nhé, cậu chả giúp gì được cho
tớ với Hà Vân đâu đấy…nhưng mà…tớ giúp cậu là được chứ gì.- Khắc Minh
cười xoà, Kỳ Lâm quàng vai bá cổ cậu ríu rít cảm ơn.
_Tớ cũng giúp nữa.- Nguyên Khang lên tiếng. Kỳ Lâm nhìn sang hai người kia lườm nguýt.
_Xuỳ, đùa cậu thôi, nam nhi chi chí ai nhỏ mọn thế với cậu làm gì.- Hoàng Quân và Bảo Kỳ cũng cười xoà lên tiếng.
Một lúc sau, cả nhóm kéo đến tìm nhóc Huy để nhờ vả, vì họ biết chắc với kế hoạch này mà một ai đó kéo Yun đi là không được. Nó còn định đi không
báo trước nữa mà.
Sau khi nghe mọi người kể rõ sự tình, nhóc Huy gạt phắt, nhất quyết không chịu giúp.
_Cái đấy là tại anh không đối tốt với chị Linh, chị ấy giận bỏ đi là phải rồi.
_Mà nhóc giúp anh kêu Yun đến đó thôi, mọi chuyện bọn anh tự giải quyết
được cả mà, chị ấy giận lẫy anh thôi, nhóc mà không giúp chị ấy đi luôn
không về đó nhé.- Kỳ Lâm năn nỉ không thành liền chuyển sang hâm doạ
nhóc Huy.
Sau một hồi suy đi tính lại, nhóc Huy cũng gật đầu đồng ý.
Sáng hôm sau, một buổi sáng trời trong, mây xanh, gió nhẹ, một ngày lãng mạn tuyệt vời. Yun kéo valise ra khỏi căn biệt thự, hít thở một lần nữa bầu không khí thân thương quê nhà để lên đường đến một xứ sở mới, một điều
với Yun là không dễ chút nào.
Yun ra đi là để bình tâm suy nghĩ
lại tất cả những chuyện đã qua, để nhìn lại bản thân mình, để thay đổi
bản thân một chút và thử thách tình yêu của mình một chút. Sau bao gian
nan trải qua, Yun tin tình yêu đủ lớn để chờ ngày nó trưởng thành rồi
quay về. Nhưng chuyến đi này chẳng biết là bao lâu.
Tuy có hơi ích kỉ một chút, nhưng xa nhau để yêu nhau nhiều hơn thì cũng đáng mà phải không ?!
Nhóc Huy đã chờ sẵn sau một gốc cây, chỉ chờ Yun kéo valise đi là chạy đến.
_Chị Linh, chị đợi Huy một chút, chị đi đến chỗ này với Huy đi.
_Sao em biết là chị đi mà đến vậy.- Yun nhìn lên đồng hồ – Nhưng em định đưa chị đi đâu thế, một chút thôi nhé, không là trễ giờ bay của chị đấy.
_Em còn chưa tính chị cái vụ đi mà không từ biệt em kìa. Đi nhanh thôi
chị.- dứt câu, nhóc lôi tuột Yun đi, dọc đường đi cứ gấp rút hối hả
chẳng nói thêm câu nào, con đường này, chẳng phải dẫn đến cánh đồng cỏ
lau sao.
Và đúng như thế, mở ra trước mắt Yun là một cánh đồng cỏ lau trắng và rất nhiều bóng bay xếp thành hàng dài, đủ màu sắc.
Nhóc Huy buông tay ra để Yun tự đi tìm câu trả lời cuối cùng cho chuyến đi
chưa hẹn ngày trở về của mình, chuyến đi tìm lại những gì đã qua.
Đầu tiên trên con đường ấy, Yun gặp Zan và Bảo Kỳ, Zan đã hối hận nhiều rồi và cũng thay đổi trở về là một cô bé nhí nhảnh đáng yêu ngày trước rồi. Lỗi lầm tuy lớn nhưng cứ hể biết quay đầu thì vẫn còn có thể tha thứ
mà.
_Xin lỗi em nhiều Yun ạ, chị chẳng biết nên làm gì để chuộc
lại những lỗi lầm đã gây ra cho em. Đã làm em khổ nhiều rồi, còn ngốc
nghếch đi giành lấy tình yêu của em nữa, hai người thực sự hợp với nhau
lắm, nên em đừng buông tay anh ấy ra nhé.
_Chị đừng nghĩ nhiều,
Yun có nhớ gì đâu nè, chị chỉ cần sống thật hạnh phúc với tình yêu hiện
tại của mình thôi. Nhớ là không được làm anh trai của em buồn đâu nhé.-
Yun cười hiền.
_Em gái này, anh cũng có lỗi với em, chẳng bảo vệ
cho em được bao nhiêu cả, nhưng mà bây giờ mọi chuyện cũng đã qua hết cả rồi, em hãy sống thật là chính mình chứ đừng cố che đậy cảm xúc nữa
biết chưa.- Bảo Kỳ ân cần, rồi đưa tay xoa đầu đứa em gái nhỏ.
_Em biết rồi mà, anh cứ thế mãi thôi.- Yun chun mũi đáng yêu, một cảm giác bình yên đến lạ.
Hai người ra hiệu bảo Yun đi tiếp, nó thấy chùng xuống và ấm áp hơn đôi
chút. Khi Yun đi rồi Bảo Kỳ khoác vai Zan, hai người quay lại nhìn theo
Yun.
Cũng mới đây thôi, Zan mới thực sự hiểu ra rằng tình cảm
thực sự của mình là ở đâu, và cho đến hiện tại thì họ vẫn rất hạnh phúc.
Trước mặt nó là Hoàng Quân và Hạ Băng, hai người ấy cứ như oan gia, gặp nhau
là cãi cọ, nhưng mà thời gian gần đây ai cũng thấy Hạ Băng dịu dàng đi
nhiều rồi. Hoàng Quân thì chẳng chịu là thích Hạ Băng đâu, nhưng mà cứ
hay nhờ Kỳ Lâm làm quân sư quạt mo cho mình. Giấu đầu lòi đuôi vậy đấy.
Ừ mà vẫn còn quên chưa nói với mọi người nhỉ, vụ việc ngày hôm ấy chìm
vào yên lặng như là một rủi ro, vì sau đó lực lượng cảnh sát không hề
tìm thấy xác hai tên vệ sĩ hôm nọ nên không khẳng định được gì chắc
chắn.
Là do trời thương nhỉ, hai tên ấy bị lửa thiêu đến cháy rụi trong khi ba cô gái của chúng ta thì chẳng bị sao cả, cuộc sống mà, hãy cứ tin tưởng là xung quanh bạn luôn có một phép màu như thế nhé ! Cho
dù phép màu đó là để che đậy tội lỗi đi nữa, nhưng bằng cách nào đấy nó
vẫn là phép màu chứ nhỉ.
Vì phép màu ấy khiến Hạ Băng và Zan nhìn ra được là mình sai ở đâu để từ đó đứng lên và sửa chữa. Mọi người cũng đâu quá độc đoán đến nỗi không cho họ con đường quay về, các bạn cũng
vậy mà đúng không ?!
_Cô bé ngốc này, bây giờ còn muốn đi xa mọi
người, em nghĩ là em dễ thích nghi được sao chứ, em nghĩ em bỏ mọi người ở lại mà đi thì em sống thanh thản chắc. Cái tật ngang bướng cứng đầu
cũng chưa tài nào bỏ được, kiểu này Kỳ Lâm khổ với em dài dài rồi.-
Hoàng Quân mắng yêu nó rồi mỉm cười, với cậu bây giờ Yun còn đặc biệt
hơn cả một người bạn hay một cô em gái, vì Yun là người cậu đã từng yêu.
_Rốt cuộc anh vẫn là người hiểu Yun, nhưng mà anh lo cho thân mình đi kìa,
cô ấy cũng không kém cạnh gì em đâu nhá, không biết là ai khổ hơn ai
đâu.- Yun trả lời cậu mà đá ánh mắt qua người bên cạnh làm nhỏ chột dạ.
_Không nhé, chẳng ai thèm có gì với cái tên hay cằn nhằn ấy đâu.- Hạ Băng đỏ mặt, nhanh chóng phủ nhận vấn đấn đề.
_Chứ ai thèm có gì với người ngang ngược, đỏng đảnh như ai kia đâu.- Hoàng
Quân cũng cãi lại, hai người ấy lúc nào cũng thế, như nước với lửa, vậy
mà cũng cứ ở cạnh nhau suốt.
Bật mí với các bạn nhé, sau này khi
mà Zan, Hạ Băng và Yun thân thiết nhau rồi í, Hạ Băng có bộc bạch với
hai cô bạn rằng chính vì cái kiểu hay chê nhỏ này nọ của Hoàng Quân nên
nhỏ mới thích cậu, và cũng từ những điểm ấy mà thay đổi.
Và còn
điều này nữa, vào cái hôm cứu nhỏ ra khỏi đám cháy Hoàng Quân đã buột
miệng nói một câu như thế này “ Ngốc quá là ngốc, biết yêu nhiều như thế thì yêu tôi đây có phải yên chuyện rồi không ! “. Và cũng vì câu nói
ngốc xít và chẳng mấy ăn nhập vấn đề mà giờ đây họ mới như vậy đấy.
_Yun, cho tôi xin lỗi nhé, từ lúc bắt đầu đã khiến cô khổ sở rồi, thật là
chẳng ra làm sao cả, lỗi lầm ấy chắc phải trả bằng việc này đây * nhìn
sang bên cạnh * , nhưng dù sao thì vẫn xin lỗi thật nhiều nhé, nợ này
nguyện trả cả đời để bù đắp, tha lỗi cho tôi nhé.- Hạ Băng chân thành
xin lỗi, mà thật sự thì cái cung cách chẳng chịu nhường nhịn vẫn còn
chút ít nhỉ.
_Xí xoá hết đi ha, coi như giữa chúng ta chưa có gì
xảy ra cả. Từ giờ hãy sống cho thật tốt, biết trân trọng người khác một
chút và trân trọng người bên cạnh một chút là ok rồi.- nói đến đây Yun
lại cười, những người hay tranh cãi thế lại yêu nhau nhiều ấy.
Chào tạm biệt họ, Yun lại đi tiếp, phía sau, Bảo Kỳ và Zan tiến đến chỗ
Hoàng Quân và Hạ Băng, họ lại nhìn theo Yun, thầm chúc cho nó những điều tốt đẹp trên con đường sắp tới.
Đúng như nó nghĩ, tiếp đến nó
gặp Khắc Minh và Hà Vân, hai người ấy trông đẹp đôi lắm, giống kiểu
chàng thì lạnh lùng mà nàng thì siêu ấm áp í. Thời gian qua tiếp xúc với Hà Vân Yun cũng nhận thấy được tình cảm mà cô bé dành cho Khắc Minh,
rất trong sáng và thuần khiết.
Hà Vân được đón về Việt Nam cùng
mẹ Khắc Minh cũng được tầm một tháng rồi, cô bé vẫn đến chăm sóc bác đều đặn mỗi ngày, tình cảm giữa hai người cũng từ đó mà lớn dần lên, theo
một cách tự nhiên nhất.
Cậu kể với Yun là cái hôm cậu sang Pháp
đón hai người về, nhìn thấy Hà Vân, bỗng nhiên tim cậu đập nhanh hơn một chút, thấy cô bé cười cậu nhớ đên mà cũng tủm tỉm suốt cả ngày. Lúc ấy
Yun đã tuyên bố chắc nịch rằng cậu rung rinh vì Hà Vân rồi, ấy vậy mà
cái người chậm tiêu ấy đâu đã hiểu rung rinh là gì.
Cho đến hôm
nay, khi mà cậu mời Vân đến đây cùng cậu thì có lẽ cậu đã rõ mồn một
điều ấy rồi. Nếu Kỳ Lâm là quân sư cho Bảo Kỳ và Hoàng Quân thì Yun cũng là quân sư cho Khắc Minh. Giữa hai người là một thứ tình cảm đơn thuần
mà sâu sắc, nhẹ nhàng mà thiêng liêng, họ chẳng cần nói gì thì người kia cũng đã hiểu, như vậy đấy, họ sinh ra là để hiểu nhau rồi.
_Chẳng biết nói gì nhiều cả, tôi mong em thật hạnh phúc sau rất nhiều đau khổ
nhé, Kỳ Lâm, cậu ấy rất thật lòng đấy, đừng để cả hai lại đau khổ thêm !
Một điều rất đỗi bình dị nhưng cậu truyền đến Yun nhiều hơn những câu từ
ấy, nó thấm sâu điều mà cậu nghĩ. Cảm ơn lắm vì duyên số đã khiến chúng
ta gặp nhau.
_Hai người cũng hạnh phúc nhé, mưa đã tạnh thì cầu vồng sẽ lên mà.- Yun nhìn sang Hà Vân.- Chị không phiền nếu em ôm anh ấy chứ.
Tất nhiên là cô bé gật đầu đồng ý rồi, đã bảo là người ta rất trong sáng mà.
Yun choàng tay ôm lấy Khắc Minh, cậu cũng ôm nó, hai vòng tay siết lại, họ
là những người quan trọng trong đời nhau, nếu không gặp gỡ Yun thì có lẽ giờ đây Khắc Minh chẳng được là chính mình rồi. Thế nên dù có gì thay
đổi đi chăng nữa, chắc chắn rằng tình bạn tuyệt đẹp giữa họ sẽ mãi
trường tồn.
Ở đoạn tiếp theo, người Yun gặp là Nguyên Khang, và
chỉ có một mình cậu thôi. Sau những biến cố của những con người trẻ
tuổi, họ đều tìm thấy một nửa yêu thương của mình, duy chỉ có cậu là
không. Nhưng mà cũng không đúng, cậu tìm thấy rồi í chứ, một nửa của cậu là Yun, chỉ là nó chưa toàn vẹn một chút.
Tình cảm mà cậu dành
cho Yun là rất nhiều, nó đâu dễ thay đổi như thế. Và tình yêu của cậu đủ lớn, đủ cao thượng để mang Yun đến bên Kỳ Lâm chẳng hề do dự. Không do
dự không có nghĩa là không đau lòng nhé, vì Nguyên Khang cũng là một con người, và cũng ích kỉ như ai.
Nhưng mà cậu hiểu rằng người con
gái cậu yêu thương nhất cần được ở bên cạnh người cô ấy yêu, chỉ khi đó
cô ấy mới thực sự hạnh phúc, và với cậu chỉ cần như vậy thôi.
“ Vì muốn đôi môi em mỉm cười.
Nụ cười ánh lên trong anh bao yêu thương hy vọng.
Không vương thêm buồn bã những đêm dài thao thức..
Ru mi em bằng khúc ca anh hát.
Thầm yêu em như trong giấc mơ anh từng mơ.
Một tình yêu thiết tha và đậm sâu
Nếu khi cuối đường vắng tanh,khi thấy mình mỏng manh
Thì hãy nhớ anh đứng nơi đây chờ em.
Cây héo hắt khi đông giăng đầy trên bao con phố quen
Nhưng hỡi em,anh luôn cần có em..
Nhiều đêm đông lạnh em cần một hơi ấm
Anh sẽ tới dù bão giông che lối… “
Khi Ngày Sau – Tiên Cookie
Như vậy đấy, tình yêu của Nguyên Khang sẽ luôn thầm lặng như thế, đủ để bảo đảm rằng bất kể lúc nào khi Yun quay nhìn lại sẽ luôn có cậu ở phía
sau, chờ đợi để cho nó một bờ vai và mạnh mẽ để bước tiếp bên cạnh Kỳ
Lâm.
Chẳng biết là đến khi nào, nhưng hiện tại cậu vẫn yêu nó rất nhiều, mà cho dù có yêu thêm một ai khác đi nữa, vị trí của Yun vẫn ở
đó – trong tim cậu.
_Lần này cho em nói trước nhé, anh hãy chỉ
nghe em nói thôi !- nói rồi nó vòng tay ôm lấy cậu, cảm giác ấm áp vẫn
vẹn nguyên như ngày đầu tiên ngủ trong vòng tay cậu.
_Em cảm ơn
và xin lỗi anh thật nhiều, có lẽ, sau tất cả người đau lòng nhất vẫn là
anh, em cũng rất buồn vì không thể đáp lại tình cảm của anh được, anh
cũng hiểu em mà đúng không. Thứ nhất ấy, vị trí của anh trong tim em,
lần này thôi, anh hãy biết là em cũng yêu anh, thật lòng đấy. Nhưng mà
chỉ lần này thôi nhé anh, anh còn phải đi tìm tình yêu của mình nữa,
đừng mãi chỉ lo cho em, anh hứa nhé.
Yun buông tay ra, nhìn sâu
vào đôi mắt cậu. Cậu thật sự cảm nhận được Yun đang nói thật, dù chỉ một lần cậu cũng đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
_Ừ, anh hứa mà, nhưng mà phải đợi đến khi anh tìm thấy tình yêu cơ, còn bây giờ anh vẫn muốn dõi theo bước em đi thôi. Và lần cuối rồi, cho anh ôm em lâu hơn một chút
nữa nhé.
Cậu dịu dàng ôm nó trong vòng tay mình, giây phút này nó là người yêu cậu, cậu muốn trân trọng từng khoảnh khắc trôi đi, vì chắc chắn rằng sau này chẳng còn cơ hội nào nữa đâu. Con tim chợt run lên,
được yêu là một điều hết sức kì diệu.
Và…Yun hôm lên má cậu một cái thật nhẹ trước khi rời đi, kèm theo một câu nói “ Tặng anh, người em yêu nhé ! “
Ở cuối đoạn đường có bong bóng bay, Kỳ Lâm đã chờ sẵn từ rất lâu rồi, tất cả số bóng bay ở đây là do cậu cùng bốn người con trai kia đã thức cả
đêm để thổi, ngốc nhỉ, sao không dùng bơm mà bơm. Vì cậu muốn tự mình
làm cho Yun một cái gì đó thật đặc biệt thôi, ban đầu còn định tự mình
thổi gần 200 quả bóng. May mà mọi người ngăn cản rồi giúp sức chứ không
thì…
Có lẽ họ đã chờ nhau quá lâu để được yêu thương trọn vẹn, nên lúc này đây, mọi thứ như trôi chậm hơn.
Cậu chìa ra trước mặt Yun chiếc chìa khoá nhỏ, chiếc chìa khoá gắn với cái lắc giữ chân người con gái cậu yêu.
_Nó ở đây rồi, em có muốn mở nó ra không ? Cho em quyết định đấy, nhưng
thực lòng anh chẳng muốn để em lựa chọn chút nào cả.- cậu hơi cúi mặt
xuống, buồn bã.
_Anh hiểu em muốn ra đi là để suy nghĩ và khẳng
định lại tình cảm giữa chúng ta, nhưng anh đủ tự tin để nói rằng Anh Yêu Em. Anh yêu em rất nhiều, nó khiến anh muốn ngăn em đừng đi đâu cả, anh muốn em luôn ở cạnh anh thôi. Anh đã sai khi để em đi xa anh một lần
rồi, anh không hề muốn lập lại điều ấy lần nữa đâu.
_Yun này, con đường em đi không trải đầy hoa hồng, nhưng anh biết mình có đủ sức để
làm em luôn hạnh phúc khi bên cạnh anh, anh sẽ bất chấp mọi thứ để được ở cạnh em thôi. Vì nước mắt của em nhất định phải do chính anh lau khô
đi, anh không chắc sẽ không làm em khóc, vì anh không phải là một nhà
tiên tri để có thể dự tính những chuyện sẽ xảy ra tếp theo trong đời
mình, nhưng anh cam đoan, khi em khóc anh sẽ luôn ở bên lau nước mắt cho em.
_Vì anh yêu em, anh cần em, bây giờ và mãi mãi.
Cậu đặt chiếc chìa khoá vào tay nó, nhìn vào đôi mắt nó và chờ đợi.
Nó siết chặt chìa khoá trong tay, và rồi, ném nó đi thật xa. Nước mắt cũng tự đâu chảy dài trong hạnh phúc. Nó ôm chầm lấy cậu, cảm nhận hơi ấm và bù lại những nhớ thương chôn kín lâu nay.
_Ngốc, anh đúng là
ngốc. Anh cứ lo nói mà chẳng chiụ để em nói câu nào cả, anh có biết rằng dù đau khổ đến đâu em vẫn yêu anh rất nhiều không, và em chẳng thích
như thế chút nào cả, nó khiến em chưa đi xa mà đã nhớ anh rất nhiều rồi.
Trong ánh sáng của một sớm mai bình yên, gió khẽ lay những quả bóng bay đung
đưa nhè nhẹ. Hai người họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, nồng nàn, ấm áp, nụ hôn của một tình yêu vượt nhiều chông gai để rồi tràn dâng mãnh liệt
trong đôi tim non nớt. Họ còn rất trẻ, phải, nhưng điều đó đâu có nghĩa
là họ không thể yêu nhau mãi, phải không ?! Hãy cứ tin tưởng như thế
nhé, vào một thứ đẹp đẽ gọi là Tình Yêu.
—————————–
P/S: Điều
ZuMin muốn gửi gắm đến độc giả là những thứ không hoàn hảo, vì thế kết
thúc câu truyện này, Nguyên Khang vẫn cô đơn, điều đó đâu có nghĩa là
cậu ấy không hạnh phúc đúng không ?
Cậu ấy vẫn hạnh phúc, theo
một cách nào đấy, và cũng đau khổ theo một cách nào đấy, và điều đó là
do bản thân mỗi người chúng ta tự cảm nhận mà thôi.
ZuMin chân
thành cảm ơn những người bạn đã luôn đồng hành cùng ZuMin cũng như Nước
Mắt Của Mưa thời gian qua, kết thúc câu truyện có lẽ không làm hài lòng
hết tất cả các bạn, có thể truyện vẫn chưa hoàn toàn chinh phục được mọi người và còn nhiều chỗ thiếu sót.
Vì thế mong mọi người hãy nhận xét thật gắt để ZuMin rút kinh nghiệm cho những fic tiếp theo nhé.
Và cuối cùng, ZuMin thành thật cảm ơn mọi người, cảm ơn những người đã
luôn ủng hộ, động viên ZuMin viết hoàn thành câu truyện này.
Các bạn cảm nhận điều gì khi kết thúc Nước Mắt Của Mưa, cho ZuMin biết câu trả lời của mọi người nhé !!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT