- Cô…cô là… Sophina? – Nó ko thể ngờ, làm sao có thể là cô nàng này?, rõ ràng trong tiềm thức, nó chỉ gặp qua Sophina 1 lần, ko hề có gây tội với cô ta, tại sao cô ta lại cùng Milan bắt cóc nó

- Mày còn nhớ tao sao? – Ả nghênh ngang bước đến trước mặt nó, dùng ánh mắt căm ghét nhất quét qua

- Tôi… tôi có làm gì 2 người đâu, tại sao lại vô cớ bắt tôi? – Nó sợ hãi run giọng hỏi

- Câm miệng

…Bốp…

Chỉ sau khi nghe tiếng thét chói tai của ả Milan, nó bị giáng 1 bạt tai như nảy lửa khiến bên má sưng húp lên hằn rõ 5 dấu ngón tay đỏ ửng…

- Mày còn dám nói sao, chính mày đã cướp anh Jun của tao, nếu ko phải vì mày thì người hôm nay ở buổi lễ cùng anh Jun kết hôn là tao mới phải – Milan hét rống lên tức giận, nhớ đến lúc bị Jun cự tuyệt đến nhục nhã, ả lại máu lên, xông đến đánh nó cho hả giận…

Ngược lại với cơn điên ngập tràn sự ghen tuông của Milan, Sophina nhàn nhã ngồi xem cảnh tượng trước mắt như thưởng thức vở kịch hay… Cô ả ngay từ đầu muốn tiếp cận Ken để đánh bóng tên tuổi, lại phần muốn 1 bước thành phượng hoàng… nhưng ko ngờ sau bao nhiêu công sức ko kết quả gì thì lại nhảy đâu ra con nhóc vắt mũi chưa sạch phỗng mất tay trên… Lần trước ả mò tới chỗ Jun đàm đạo, ko ngờ đc chứng kiến 1 màn ả Milan mặt dày phá đám, túm lấy Jun ko thôi… trong cái đầu cáo già của ả liền nắm bắt lấy cơ hội lợi dụng ả tiểu thư ngu ngốc Milan này để giành lại Ken… Nhưng ngoài ý muốn ko thể ngờ đc lại là Ken bị đá văng mất lưới, vốn dĩ sẽ tạm gác thù hận sang 1 bên tiếp tục công cuộc chinh phục thiếu gia làng giải trí Ken,…nhưng mấy ngày trước bị Ken phũ phàng, trước mặt thiên hạ ăn 1 phen sỉ nhục… nên ả tiếp tục kế hoạch cùng Milan phá tan cái đám cưới này rửa hận…

Sophina vốn dĩ là 1 con hồ ly tinh ranh, ả để cho Milan tự tay giáo huấn nó, chính mình ko cần động tay vào cho bẩn… Quả thật, phụ nữ khi ghen tuông thật đáng sợ… bằng cớ là ả Sophina đang khoái chí chiêm ngưỡng cảnh Milan đang bộc hết tức giận lên người nó ko thương tiếc…Ả rất cao hứng khi nghĩ tới cảnh Ken sẽ phải đau khổ thế nào khi nhìn thấy bộ dạng của nó bây giờ… Anh đã cho ả 1 thì ả sẽ đáp lại 10… “Ken, tôi đã cảnh cáo anh, đây là tại anh…” – Khóe miệng nhếch lên mạnh mẽ, đôi mắt thâm độc sắc bén đến gai người…

Người nó run lên bần bật đau đớn khủng hoảng, khắp cơ thể ko chỗ xanh thì chỗ tím, trầy xước khắp mình, hơi thở cũng yếu ớt dần rồi ngất liệm…

- Milan, đủ rồi, nó ngất rồi, nếu cô còn đánh nó chết mất – Sophina 1 bên xem kịch hay cuối cùng cũng sắm vai người lương thiện ngăn cản ả Milan

- Hừ hừ, con tiện nhân này đánh chết nó mới cảm thấy hả dạ – Milan thở phì phò rít lên như trâu bò

- Cô bình tĩnh lại đi, cô quên kế hoạch của chúng ta rồi sao? – Ả nhìn thái độ Milan mà ko khỏi cười khinh miệt, quả là con đàn bà ngu ngốc

- Hừm, đc rồi, cám ơn cô đã nhắc nhở – Ả tạm tha cho nó

Lôi chiếc di động của nó ra bấm dãy số…

- Alo… Boo, em đang ở đâu?… Em có sao ko? – Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tín hiệu khẩn cấp, giọng nói lo lắng khàn khàn phát lên

- Jun… – Milan mỉm cười nhẹ nhàng gọi tên anh

- Cô là ai? Boo đâu? – Anh nhíu mày hoài nghi, lòng nóng như lửa đốt

- Anh nỡ nào quên em như vậy sao? – Ả õng ẹo phát ra tiếng nhão nhoét gớm ghiếc

- Milan? Tại sao cô lại có đt của Boo? Là cô bắt Boo đúng ko? Cô muốn cái quái gì? Cô ấy đâu? –Anh như phát điên hét lên

- Anh bình tĩnh đi, cô ta vẫn chưa chết mà? – Ả nói giọng giễu cợt liếc xéo nó đang nằm ngất trên sàn

- Rốt cuộc cô muốn gì, mau thả Boo ra, nếu cô ấy có chuyện gì, tôi thề sẽ lột da cô – Jun tức giận hét lên, ko khoan nhượng buông tặng 1 lời cảnh cáo

Ả nghe xong như bị chọc trúng huyệt, máu nóng lại dồn lên não…

- Jun, em cho anh 1 cơ hội, ngay bây giờ anh đứng trước báo chí tuyên bố hủy hôn và tuyên bố cùng em kết hôn… em sẽ nhân nhượng xem lại – Ả nghiến răng nghiến lợi ngu ngốc nói ra những điều ghê tởm ko biết nhục nhã

Sophina lại chiễm chệ ngồi xem ả đàn bà si dại ngu ngốc này… mọi chuyện đều đúng như kế hoạch của ả, chỉ cần lợi dụng Milan ngu ngốc kia, cho dù Jun có đáp ứng hay ko yêu cầu của ả thì nó cũng ko toàn mạng trở về trước ả tiểu thư lòng rắn độc này, ả nghiễm nhiên mượn tay ả Milan *** hại nó mà đường hoàng đến với Ken ko mang chút tội lỗi…



- Cô điên rồi Sophina, cho dù ko lấy Boo thì tôi cũng ko bao giờ lấy hạng đàn bà tâm địa rắn độc như cô, mau thả Boo ra – Anh rít từng câu lạnh thấu xương nghe chừng muốn ăn xương uống máu ả

- Jun… Anh dám nói tôi như vậy… Đc, tôi đã cho anh cơ hội trở về bên tôi nhưng chính anh ngu ngốc cự tuyệt… Anh đợi mà nhận xác con nhỏ khốn khiếp này đi – Ả nghiến răng, bàn tay siết chặt, đầu móng tay bén ngót đâm thủng da thịt tức máu, mắt đỏ ngâu như 1 con thú dữ…

Nhìn vẻ mặt Milan, Sophina đã biết câu trả lời của Jun mà ko cần phải hỏi nhiều, ả nhếch miệng cười thâm, khua gót giày đi đến rủ rỉ vào tai ả Milan…

- Hắn ta đối xử với cô như vậy, tội gì phải nương tay nữa, hành động thôi

Nghe từng lời đốc của Sophina, cơn giận che ngút lí trí, Milan siết chặt chiếc điện thoại, bao nhiêu cơn tức giận dồn hết vào đó mà ném nát chiếc điện thoại ko thương tiếc… Sophina nhếch miệng cười… đột nhiên hốt hoảng…

- Nó đâu rồi?

Tất cả nãy giờ chú ý hết mức vào Milan lúc này nghe tiếng Sophina như người bước ra từ cõi mộng quay về phía lúc nãy nó nằm thì đã ko còn thấy tăm hơi…

- Đồ ngu, chúng mày coi chừng nó kiểu gì thế hả? Mau đi tìm bắt nó về – Milan cuồng điên rống lên với 4 gã đang đứng nhìn nhau ngu ngơ

- Chết tiệt – Sophina nhíu mày **** rủa 1 câu cũng mau chóng bước ra ngoài xe… Nếu như để nó thoát thì mọi chuyện sẽ bại lộ, tốt nhất là nó ko nên sống và ả Milan kia cũng ko thể mở miệng nữa… tất cả kế hoạch đang tiến triển tốt đẹp thì lại thế này khiến ả tức giận cho sự ngu ngốc của ả Milan kia



Trong lúc Milan nói chuyện với Jun, nó lờ mờ tỉnh lại… Phát hiện ko có ai chú ý nó lén thoát ra… may mắn bọn chúng sơ xuất quên mất cánh cửa sau ko đóng… nó lợi dụng thời cơ mà trốn chạy… nó chạy chối chết, cứ nhằm đường cái mà chạy, hi vọng ra đến đường lớn sẽ tìm đc người giúp đỡ… Băng qua cánh đồng cỏ, bàn chân nó túa máu vì cỏ cây chém phải… nhưng nó vẫn ko màng vết thương trên người mà lao đầu chạy… gần đến đường lớn… nó vui mừng khôn xiếc… tưởng chừng mình sắp thoát nạn thì từ phía sau, tiếng xe đuổi theo ngày 1 lớn dần… 4 gã đàn ông phát hiện ra nó liền đạp ga cho xe lao đuổi theo… Nó hoảng loạn chạy như bay ra đường lộ cái…từ trên dốc lao xuống lăn thẳng 1 đường xuống đường lộ, đau đớn gượng dậy tiếp tục chạy tiếp… Ko thể cho xe lao xuống dốc… Một trong 4 gã dùng đt liên lạc…

- Tiểu thư, đã phát hiện nó đang chạy ra đường lớn



Milan nhận cú điện thoại, ánh mắt điên cuồng sắc lên, khóe môi thâm hiểm như muốn giết người, đánh tay lái 1 vòng tròn mạnh bạo chạy thẳng ra đường cái như xé gió khiến Sophina ngồi bên cạnh cũng sợ xanh mặt… Ả này điên thật rồi…



Cảm thấy chiếc xe kia ko đuổi theo nữa, nó thở hổn hển, sức lực cạn kiệt, đầu ốc bắt đầu trống rỗng mờ mịt … từng bước nặng nề lê trên con đường lộ dưới cái nắng nóng cháy da đến ngộp thở… vùng ngoại ô vắng vẻ đánh tan hi vọng mong manh của nó… Đôi mắt hoa lên vì nắng chói.. nó gục xuống đường… da thịt đau đớn nhức nhói vắt kiệt trí óc … Những giọt nước mắt nối nhau lăn xuống bờ môi khô cằn… Tại sao? Tại sao nó phải chịu nông nỗi này… Nó muốn buông tay… buông tay tất cả…

Từ phía sau vang vọng tiếng động cơ xe điên cuồng đánh ngang sự tuyệt vọng, và đánh thức lí trí nó… Ngoái đầu nhìn lại… một chiếc xe đỏ chót dưới cái ánh nắng rực rỡ như khối cầu lửa cuồng điên lao thẳng về phía nó… Ánh mắt mờ mịt nheo lại, khuôn mặt tựa ác quỷ đang giận dữ nhìn nó sòng sọc…

Nó hoảng sợ vội trở dậy, nhưng ko ngờ đôi chân đã như ko còn cảm giác… tê liệt… đau nhức… vô lực… Cơ thể nó giờ phút này phản lại nó… Thật trớ trêu… Nó đau khổ gục ngã hoàn toàn… Buông… nó mệt rồi… nó buông… buông xuôi tất cả… Ngay cả tình yêu cũng chẳng còn… nó cảm thấy mọi thứ vô nghĩa… thế cũng tốt… chấm hết …

Nhìn chiếc xe ko ngừng lao về phía nó… đôi mắt mờ nhạt… nước mắt cũng muốn cạn… từ đôi môi nó nở 1 nụ cười yếu ớt… đôi mắt nhắm nghiền lại chờ đợi nỗi đau đến dần… Trong khoảng khắc… một ánh mắt…một nụ cười… một đôi môi… và… 1 tình yêu… chính anh…là anh… hình ảnh anh ko ngừng hiện lên trong đầu nó… đến giới hạn cận kề tử thần… nghĩ về anh như 1 niềm an ủi… nó mãn nguyện… “Ken… Em yêu anh… vĩnh biệt…”

Milan ko ngừng nhấn ga cho xe lao về phía nó… ả chìm trong cơn ghen mịt mù trở thành con thú khát máu… hình ảnh bé nhỏ vô lực ngồi chờ đợi cái chết đến gần của nó cũng ko đánh thức nổi lí trí làm người cuối cùng của ả… Hai con rắn độc hau háu lao đến điên cuồng mong muốn nghiến chết con mồi… Nó vô lực cảm nhận từng chút…từng chút một chiếc xe đỏ rực tiến đến gần…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play