Tỉnh lại thấy xung quanh một màu trắng toát Trang biết mình đang nằm
trong bệnh ,cánh tay cô ê buốt vì được truyền nước quá lâu,cố đẩy chiếc
chăn ra và ngồi dậy,thấy cả thân người mỏi nhừ,chợt Trang cảm thấy có
vòng tay ai đang đỡ mình,một giọng nói quen thuộc vang lên
-Cô là con ngốc hay sao vậy hả,sức khỏe mình mà không quan tâm,cô có biết là cô bị suy nhược cơ thể trầm trọng lắm không?
Cái giọng của anh ta nghe sao mà thấy ghét quá chừng,mình bị suy nhược cơ
thể thì liên quan gì đến anh ta mà dám lên giọng với mình,mà sao đi đâu
cũng gặp hắn vậy nhỉ,ngay cả trong bệnh viện mà hắn cũng không tha nữa
-Anh làm gì ở đây?
-Tôi đến “vọng nguyệt” gặp bạn,không ngờ thấy cô ngất xỉu ở đó nên đưa cô
vào đây, sao định trả ơn tôi cái gì, đừng quên là tôi vừa mới cứu mạng
cô
-Cứu mạng ư,anh dùng từ nghe sao mà to lớn dữ vậy,nếu lúc đó
không có anh thì cũng có người khác tốt bụng đưa tôi vào đây thôi,mà
chắc họ không đòi trả ơn như anh đâu
-Thì cứ cho là vậy đi,theo tôi nghĩ thì công việc của cô đâu đến nỗi vất vả gì sao lại để bệnh nặng thế
-Anh không hiểu gì thì đừng có nói,dù sao thì lần này tôi cũng nợ anh,nhất định tôi sẽ trả còn bây giờ anh làm ơn ra ngoài đi.
Chưa kịp nói dứt câu thì Thục Uyên với chồng sắp cưới của cô hớt hải chạy vào
-Trời đất, cái con quỷ này,mày làm gì mà để ra nông nỗi này,tao đã nói với
mày bao nhiêu lần là phải chú ý đến sức khỏe mà mày có chiệu nghe đâu,đó giờ trắng mắt ra chưa
-Trang nhăn mặt: Mày làm gì mà la toáng lên thế,tao đã chết đâu là lo
-Cái gì, cho mày nói lại đó,thiệt là tức chết với mày luôn
Uyên hơi ngạc nhiên khi thấy Tùng Văn cũng xuất hiện ở đây,tính tò mò nổi lên cô hỏi:
-Ủa anh Văn làm gì ở đây?hai người quen nhau à
-Văn mỉm cười, ừ, cứ cho là như vậy đi
Vỗ tay cái bốp Uyên tiếp tục
-Thế thì hay quá còn gì,khỏi mất công mình giới thiệu anh ha,hai vợ chồng nó cười tinh nghịch
Trang vẫn đang còn ngơ ngác,nhưng dần dần cô hiểu ra mọi chuyện cô lắp bắp
-Đừng nói với tao hắn ta là
-Thì còn ai vào đây,sao anh Tùng Văn thấy bạn em thế nào,Uyên hỏi Văn
-Chẳng giống như lời em quảng cáo gì cả,vô vị
Nghe anh ta nhận xét về mình như thế ,Trang nổi điên:
-Này anh, anh có quyền gì mà nhận xét tôi,không ngờ anh lại là người đó, nếu biết trước tôi đã không mất công đến đó để rồi bị như vầy
-Cô…
Hai người thôi đi cho tôi nhờ, Quân chồng của Trang lên tiếng can ngăn
-Anh ta, cô ta….
Trang vớ lấy cái gối ném vào người hắn,anh đi ra ngoài ngay cho tôi,cả hai người nữa ,đi ra đi
-Uyên trợn mắt, trời đất cái con này, mày đủi cả tao à?
Vừa lúc đó cô y tá trực phòng mang thuốc vào cho Trang thấy tình cảnh đang diễn ra cô ta liền la lên
-Mấy người làm gì mà để bệnh nhân kích động vậy hả,yêu cầu người nhà ra
ngoài hết cho chúng tôi làm việc.Thế là bọn họ lục đục kéo nhau hết ra
ngoài,lúc này Uyên chỉ biết lắc đầu, tội nghiệp nó qua, mình phải làm gì đó đi anh chứ cứ tình trangj này chắc nó bị stress tâm lý sơms quá
……………………………..
Trang xếp lại đồ đạc chuẩn bị xuất viện,mặc dù bác sĩ bảo cô còn yếu nên ở
lại tĩnh dưỡng thêm 2-3 ngày nữa nhưng cô không có thời gian rảnh nhiều
như vậy biết bao nhiêu công việc đang chờ cô,Trang không muốn chỉ vì một mình mình mà ảnh hưởng đến tiến độ làm việc cuả mọi người nhất là vào
lúc này công ty lại sắp cho ra mắt bộ sưu tập mới một trong những dự án
quan trọng của IC lần này.Còn Tùng Văn chẳng hiểu sao sáng nay làm việc
mà đầu óc anh cứ để đâu đâu,không thể tập trung được,buôn bút anh ngả
người ra sau ghế, xoay một vòng, anh với tay lấy quyển tạp chí kinh
tế,Văn lật qua lật lại, cũng chỉ là những tin tức cũ nhàm chán,công ty
này phá sản, gía đất lên, công ty kía thành lập… chợt ánh mắt anh dừng
lại ở bài viết “nghề thời trang dễ hay khó”,không phải nó có gì lạ mà là hình ảnh của Trang đang hiện diện trong cuốn tạp chí đã thu hút
Văn,lướt qua bài báo không có gì nổi bậy có chăng cũng chỉ là những câu
trả lời phỏng vấn thông minh và sắc sảo của Trang,anh nghĩ thầm” lên
hình ăn ảnh đấy chứ? trông thế mà cũng được việc quá nhỉ”,không biết giờ này cô ta thế nào chắc bỏ ăn bỏ uống lo tô tô vẽ vẽ mấy bản thiết kế
trên giường bệnh quá,nghĩ thế anh nhấc máy gọi cô thư ký
-Có gì không anh, cô thư ký lễ phép
–Em cho anh hỏi,đi thăm người bị bệnh suy nhược cơ thể thì nên mua gì vậy em?
-Thăm bạn gái ạ,vậy sếp nên mua sữa đi cho tiện lợi lại gọn gàng
-Rồi, anh cám ơn em nha
-Dạ không có chi
Đằng nào thì sáng nay cũng không làm được gì thôi thì đến thăm cô ta một
chút cũng được,lái xe đi mua 2 lon sữa Văn tới thẳng bệnh viện.
Vừa tới cổng bệnh viện chưa kịp vào trrong Văn đã thấy bóng dáng của Trang
,mình đoán thật không sai mà thế nào cô ta cũng trốn viện hoặc mang công việc đến đây làm,thật là một cô gái kỳ cục,sức khỏe mình mà cô ta coi
như không.Văn mở cửa bước xuống xe thật nhanh và tiến đến chặn đường
cô.Lúc nay Trang không nhìn đường ,cô cúi gằm mặt để đi thấy có người
đứng chặn đường mình Trang lịch sự tránh qua một bên,thật lỳ lạ là người này cũng chận đường Trang nữa,bực mình cô ngước mặt lên quát:
- này anh, đi không biết nhìn đường à, anh không thấy tôi…
Chưa nói hết câu Trang đã bị Văn chận họng:
-Ai cho phép cô trốn viện?
-Là anh hả,anh đến đây làm gì,mà tôi không trốn viện,bác sĩ cho tôi về
-Nói láo, hôm trước lúc làm thủ tục nhập viện cho cô, chính bác sĩ đã bảo
với tình trạng bệnh của cô phải nghỉ ngơi ít nhất là ba ngày
-ừ, thì tôi trốn viện đó,mà có liên quan gì anh sao cứ làm phiền tôi hoài vậy?
Văn bực mình: – Đúng là làm ơn mắc oán mà.Dúi lon sữa vào tay Trang anh giục
-cô lên xe đi,tôi đưa cô về
-Không dám làm phiền anh để tôi gọi taxi
Giật lấy túi sách trên tay Trang,Văn thô bạo mở cử xe đẩy cô vào
-Anh làm gì vậy? bỏ tôi xuống
-Tôi ghét nhất lọai con gái bướng bỉnh,ngồi yên đó đi nếu không muốn xảy ra án mạng
-Gì cơ?
Chứ kịp dứt lời văn đã rồ máy cho xe lao vun vút trên đường,Trang bị giật
ngược ra sau rồi lại chúi người về trước không biết bao nhiêu lần,đầu cô ong lên vì bị va đập vào thành ghế quá nhiều hốt hoảng cô hét lên:
-Thả tôi xuống, đồ giết người.mau thả tôi xuống, anh có nghe không hả
Két…. Văn thắng gấp xe tấp vào lề đường,ánh mắt sắc lạnh nhìn Trang khiến cô thấy ghê rợn
-Anh làm ơn cho tôi xuống xe đi,tôi chịu hết nổi rồi
-Địa chỉ nhà, văn nói cộc lốc
-Nhanh đừng để tôi nổi nóng
-23/1 Quang Trung, Trang nói như một cái máy
Chiếc BMW lao vun vút trên mặt đường trơn,kim chỉ tốc độ tăng lên vùn
vụt,Trang chỉ biết ngồi im phó mặt số phận mình cho Văn không quên lẩm
bẩm cầu nguyện “chúa ơi, con chưa muốn chết đâu, con còn nhiều việc phải làm lắm, xin người hãy phù hộ cho con”
-Tới rồi đó, xuống xe đi
Cả người cô tê cứn,hai mắt nhắm tịt lại,chân tay như không còn cử động
được,một lúc sau cô mới tỉnh cơn mê,đưa tay sờ lên ngực thở phào ra một
cái :”cảm ơn chúa, con vẫn còn sống”.Văn cũng phải bật cười vì cái cách
ngu ngốc của cô nàng, cứ y như đứa con nít lên ba thật chẳng hiểu nổi cô ta,từ lúc gặp mặt tới giờ chỉ toàn thấy cô ta nhăn mặt,cau có chứ chưa
thấy cô ta cười bao giờ chẳng lẽ dây thần kinh cười của cô ta bị đứt
,không sao một khi đã gặp tôi thì tôi sẽ là người nối lại cho cô
-Hoàn hồn lại chứ, xuống xe đi
Lúc này Trang đã tỉnh hẳn,tự nhiên cô cảm thấy một luồn khí lạnh từ dạ dày
đang trực trào nơi cổ họng,lấy tay bịt miệng Trang ra hiệu cho Văn mở
cửa xe,còn văn thì không hiểu mô tê gì cả,ủa cô ta sao vậy cà chẳng lẽ
sợ quá hóa câm,không nhanh vậy chứ mới còn la oai oái đây mà
Trang chỉ tay hoài mà hắn cứ ngơ ngác,hết chịu nổi ,ọc..ọc..ọe… Trang nôn hết ra xe ,ra áo và quần hắn
-cô làm cái quái gì vậy,ôi trời ơi! quần áo của tôi
cả người Văn bốc lên một mùi hôi nồng nặc,toàn là sữa lên men nên mùi của
nó rất khó chịu,Văn lại là người sạch sẽ ngay cả một hạt bụi trên xe còn không có thì cái tình thế trớ trêu này làm sao mà Văn chịu nổi,đưa tay
áo lên ngửi Văn cũng muốn nôn theo luôn,mở cửa bước ngay xuống anh quát
-Còn không may xuống xe,đợi gì nữa hả,giờ cô tính sao đây
Trang chậm rãi bước xuống xe,khuôn mặt đầy vẻ hối lỡi,nhưng đâu phải lỗi tại
Trang hết đâu, một phần là của anh ta đó chứ, ai bảo chạy nhanh,mà cô đã ra hiệu rồi chứ bộ, tại hắn không hiểu thôi,giờ lại đổ hết lên đầu
mình,chẳng lẽ giờ mình đi lau chùi xe cho anh ta.Trang chợt tưởng tượng
ra cảnh mình mặc tạp dề,đầu đội nón, tay cầm giẻ lau xe cho hắn,lật đật
chạy đi giặt quần áo,sấy ủi… mồ hôi đổ ước áo nhưng vẫn giả bộ tươi cười còn anh ta thì ngồi vắt vẻo trên ghế mây,trong thả uống nước miệng thì
không ngừng sai bảo, đôi lúc còn cầm roi lên đe doạ Trang nữa, bừng tỉnh lại cô thấy sởn gai ốc,”ôi chúa ơi”,không thể không thể có chuyện đó
được
http://thichtruyen.vn
-Vậy giờ anh muốn sao đây?
-Đền đi
-Đ.. ề..n ,đền cái gì ?đừng nói với tôi là anh bắt tôi đền cái xe này,tôi nói trước tôi không có nhiều tiền như vậy đâu
-Cô nghĩ tôi là tướng cướp hả,tôi bắt đền cô bộ quần áo này đấy, nghe rõ chưa hả đồ ngốc
-Là sao, ý anh là giặt ủi hả, không tôi không làm đâu
-Này, cô nghe cho rõ đây,tôi không bao giờ mặc một bộ đồ quá một lần kể cả
khi nó bình thường còn đằng này cô đã làm nó như vậy thử hỏi làm sao tôi còn có thể mặc đựoc nữa hả?
-À, thì ra anh muốn tôi mua quần áo mới cho anh,ok, chuyện nhỏ,ngày mai tôi sẽ mang đến công ty anh,còn giờ thì chào anh nha
Nói xong Trang lật đật đi thẳng không thèm quay lại nhìn hắn cái nào,một
phần vì cô sợ hắn đổi ý phần nữa vì cái mùi chua bốc ra từ người hắn làm cô không thể chịu nổi đứng thêm chút nữa chắc cô ngạt thở mà chết mất
mặc dù nó là sản phẩm mà cô đã gây ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT