Loay hoay mãi với đống bát đĩa trong vòng một tiếng đồng hồ mà Văn vãn
chưa rửa xong, cứ tưởng dễ ai dè khó quá trời luôn, mang bao tay vào là
vướng Văn tháo nó ra vứt sang một bên, nước xà bong làm tay anh bỏng
rát, cố nghiến răng anh tự bảo mình phải nhịn, cầm cái tô lên anh đưa
miếng rửa chén quay một vòng, xoảng…………..!!!!!, cái tô thủy tinh rơi
xuống ,từng mảnh vụn ra văn đầy khắp sàn nhà, Văn khiếp đảm nhìn bãi
chiến trường mà mình vừa gây ra,trời ơi!, anh thốt lên trong đau khổ
Trang đang ngồi ở trên nhà xem ti vi nghe tiếng đổ vỡ biết thế nào cũng là
anh cô chạy vội xuống trong lòng cũng lo lắng không biết anh ta có làm
sao không?, thấy anh không sao cô cũng yên tâm nhưng nhìn thấy cảnh
tượng của Văn cô cũng phải phì cười, giả bộ làm mặt nghiêm, Trang quát
-Anh làm ăn thế hả? nhắm không làm được thì đừng có làm, vô dụng
-Anh đâu có cố ý đâu,tại nó trơn quá
-Trơn gì mà trơn, dở thì có, mai mốt ai xui xẻo mới lấy người chồng như anh
-Có em rồi, anh không cần ai nữa
Nghe câu đó hai má Trang đỏ bưng lên vì mắc cỡ ,cố dấu đi vẻ mặt của mình, cô e hèm
-còn không mau dọn dẹp đi, kêu anh rửa chén xong chắc tôi lại mệt chết vì dọn tàn tích của anhquá, đưa đây
Trang tiến lại xoắn tay áo, làm một mạch đẩy Văn xê ra một bên, cô làm nhanh
thoăn thoắt ,cô rửa anh úp lên giá ,loáng một cái đã xong đóng bát đĩa
đầy dầu mỡ, rửa tay cô quay qua anh
-Xong rồi, còn không mau về đi, đứng đó chi nữa
-Anh còn chỗ nào mà về chứ, anh sẽ ở đây
-Anh đừng có đùa, nhà ngoại tôi không có chỗ đâu
-Có chỗ mà, con cứ ở lại đây chơi đi, nhà mình vắng có thêm con nữa cũng vui,bà ngoại ở trên bước xuống nói thêm vào
-Bà…..
-Con cám ơn bà
Văn hí hửng ra mặt đêm va li vào phòng cất đồ ,đối lập với tâm trạng của
Văn là Trang ,cô không ngừng kêu khổ, tại sao bà ngoại lại thiên vị cho
hắn như thế chứ, cái tên ác ma này, mà sao hắn lại mang vali vào phong
của mình chứ, dừng lại không được?
-Đây là phòng của tôi,ai cho phép anh
-Ủa là phòng của em hả,anh đâu biết gì đâu,bà ngoại chỉ anh vào thì anh
vào, mà như vậy cũng tốt ,chúng mình ở chung dễ vun đắp tình cảm
Trang muốn đấm cho vỡ mặt anh ta ra mới hả dạ, cô chạy nhanh ra ngoài kêu la
-Bà ơi, bà nhầm rồi, đó là phòng con mà
-Thi hai đứa ở chung cũng được chứ sao?, chẳng lẽ thằng Văn lại ở chung với
bà, tụi mày cứ bày đặt làm mặt làm mày, giới trẻ bây giờ mày làm như tao không biết không bằng, bà mày tân tiến lắm nha, đúng không ** Mỹ,
-Không, con không muốn thế đâu,ai lại đi
-Kìa em, đây đâu phải lần đầu tiên, em đừng có ngại, tụi con cảm ơn bà, bà tinh ý quá đi,Văn lại pha đám
-Đó ,** Mỹ thấy chưa, đã nói là bà già này cũ ng bắt kịp thời đại mà, haha
Hai bà già cười nắt nẻ, Văn cũng nở nụ cười đểu cán không kém, chỉ có Trang là méo mặc đúng là, hai hàm răng nghiến lên cèn cẹt ,ánh mắt tóe lửa
nhìn Văn, hai tay nắm lại ,cô lẩm bẩm “đồ xấu xa, anh hãy đợi đó”
Cả buổi trưa hôm đó ,Văn chiếm nhẹm hết cái giường bắt cô nằm trên ghế mà
nghỉ trưa khiến lưng cô e ẩm, lăn qua lăn lại mà vẫn không ngủ được ,cô
thầm nguyền rủa anh, cố dỗ giấc ngủ mà sao chẳng được, cô bực bội ngồi
dậy ,nhìn thấy anh đang ngủ ngon lành trên chiếc giường nhỏ, thỉnh
thoảng chép chép cái miêng thấy ghét, tức quá, cô dùng cái gối ném thật
mạnh vào mặt Văn, ta ngủ không được thì nhà ngươi cũng đừng hòng yên
thân.Đang ngủ ngon lành thì như có một hòn đá đáp xuống mặt , Văn giật
mình tỉnh giấc, dáo dác tìm kiếm vật lạ nào dám phá vỡ giấc ngủ của
mình, Trang đứng bên ghế cười lên nắc nẻ ,khuôn mặt Văn lúc này ngố chết đi được khiến cô không thể nhịn được cười,mãi lo hít mắt cô không hay
biết Văn đang tiến lại rất gần cô, nhanh như cắt, Văn dùng hai cánh tay
to lực lưỡng nhấc bổng cô lên đến khi Trang hoàng hồn lại thì cô đã an
tọa trên giường và đang nằm gọn trong vòng tay anh,cô lên oai oái
-Anh làm cái quái gì thế hả, mau buông tôi ra,đồ điên
-Em dám phá anh hả, giờ anh sẽ cho em biết thế nào là sự trừng phạt khi dám bỏ anh, mau tiếp nụ hôn của anh đây
-Không……..
Trang chưa kịp phản ứng thì Văn đã nhanh chóng khóa môi cô lại, Trang cố dãy
giụa nhưng vô ích, từng chút từng chút Văn đang đưa cô vào mê cung của
tình yêu, cô dần dần ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn của Văn, cảm nhận sự
ngọt ngào nơi đầu lưỡi, Văn hôn cô say đắm, hôn đến quên cả thời gian và đất trời, Trang cũng đáp trả nồng nhiệt không kém, cuồng si và mãnh
liệt, phải tuy hai người đã từng hôn nhau nhưng đây mới được xem là một
nụ hôn trọn vẹn,môt nụ hôn đẹp thuần khiết và lãn mạng, ngoài kia những
cơn gió mùa hè như ngừng thổi, hòa quyện với đất trời xanh cao, im lặng
nghe tiếng chim hót trong vườn đầy nắng, khung cảnh hữu tình xuất hiện
bên cạnh một tình yêu đẹp, hi vọng họ sẽ sớm tìm thấy nhau trong đời.
Nụ hôn kết thúc trong sự nuối tiếc của cả hai, Trang đỏ mặt vì xấu hổ, hất vội Văn ra cô chạy nhanh xuống giường, nhưng Văn quyết không chịu buông tha co cô, anh níu tay cô lại khiến Trang mất đà lại ngã chầm vào người anh,hỏang hốt Trang lí nhí:
-anh làm cái gì vậy ,mau buông em ra
-Không được, cho anh hôn cái nữa đi,
-Này ,anh bị điên hả,…………….
-Hai đứa mau ra ăn chè nè, bà ngoại bất ngờ mở cửa phòng khiến Văn và Trang
hốt hoảng vội buông nhau ra, bà đã nhìn thấy hết cảnh tượng của hai
người, mỉm cười tỏ vẻ như thấu hiểu, bà nói
-ÔI, cho bà xin lỗi, hai đứa cứ típ tục đi
-Bà ơi, không phải, Trang và Văn lật đật chạy bung ra ngoài, vuốt lại mái
tóc lòa xòa Trang chạy đến chiếc bàn đựng những chén chè hột sen thơm
phức, cô cố đánh trống lãng
-Chè thơm quá bà ơi!
Văn cũng thêm vào cho đỡ quê
-Đúng đó, là bà nấu hả ngon quá trời
-Thôi được rồi, không càn đánh trống lảng, chè này do ** Mỹ nấu đó,
Hih cả nhà lại cười đùa vui vẻ, bà nhìn hai đứa cháu mà cảm thấy vui lây
trong lòng, đúng là tuổi trẻ ,yêu nhau cũng khó chứ đâu như bà hồi xưa,
cha mẹ đặt đâu con ngồi đó ,có biết cái gì là yêu đâu mà cũng sống với
nhau cả đời được,hay thật.Ăn xong chè, Văn xin phép đưa Trang đi dạo
biển, lúc đầu Trang vùng văn không muốn đi nhưng Văn cứ năn nỉ mãi nên
cô đành miễn cưỡng theo anh
Không khí buổi chiều của mùa hè thật
dễ chịu, những cơn gió như tươi mát hơn, lá cây cũng rì rào hơn, những
đám mây trắng lơ lửng trôi chầm chậm như quyến luyến một nỗi niềm riêng, ngồi trong taxi ngắm cảnh, cô dựa đầu vào thành xe thỉnh thoảng lại hít thật sâu cái hương của mùa hè, dễ chịu và bình yên, Văn đang ngồi bên
cạnh ,anh không ngắm cảnh mà say sưa ngắm Trang, đối với anh mọi khung
cảnh lúc này dù có đẹp đến như thế nào cũng không thể bằng Trang bằng nụ cười tươi rói trên môi của cô,khẽ nắm tay cô anh cười cười
-em cười trong xinh lắm ,đừng cau có với anh nữa nha
Trang quay qua nguýt dài
-ai cho anh ngắm tôi, thu phí
-Ủa ,câu này nghe quen quen à nha
-Thì là hôm đám cưới con Uyên anh đã nói mà
-thật không ngờ em nhớ hết mọi lời nói của anh ,thế mà anh cứ tưởng
-Gì chứ?, không phải nhớ hết đâu, tại cái câu này nó đặc biệt nên, Trang cố chối phăng
Văn cũng không muốn làm khó cô thêm nữa nên anh chỉ cười,Trang cũng vậy ,
ANh taxi ngừng lại ngay quảng trường 2/4, trung tâm của bãi biển,nơi có
tháp trầm hương xinh đẹp sừng sững hướng ra biển ,Trang chạy ùa ra ngắm
với anh mắt thích thú,vì là buổi chiều mùa hè nên khách du lịch đi dạo
biển rất đông, đa số là ngưồi nước ngoài và những khách du lịch ở xa tới đây, quang cảnh của quảng trường rộng mênh mông với những chùm bóng bay được thả rất đẹp mắt,cột đèn cao đang ngạo ngễ ngắm nhìn du khách bốn
phương bằng ánh mắt thân thiện, tưng làn gió lồng lộng thổi vào tóc
Trang khiến nó tung bay tự nhiên trong gió chiều,chọn cho mình một chiếc ghế đá khuất trong vòm cây xanh mát của công viên, Trang ngồi ngắm
cảnh, Văn cũng tiến đến cô, ngồi bên cạnh lặng lẽ quan sát cô, xung
quanh từng cặp đôi cũng đang ngồi bê n nhau trao nhau những cử chỉ tình
tứ, Trang thấy ngại nên không dám nhìn, Văn như hiểu được ý cô anh tinh
nghịch đặt một nụ hôn lên má Trang khiến cô giật nảy mình ngồi dịch ra
xa, nhưng Văn đâu có cho Trang cơ hội, ôm ghì lấy cô anh thủ thỉ
-Vân Trang ,anh yêu em,hãy chấp nhận tình cảm của anh em nhé
Một thoáng bối rối hiện lên trong mắt Trang, trong lúc này cô không còn
biết gì nữa không cần quan tâm đến gì nữa, câu nói này chính cô đã mong
đợi được nghe từ Văn rất lâu rồi, hôm nay cái giây phút ấy đã đến,lãng
mạng và thơ mộng đúng như trong tưởng tượng của cô, mỉm cười bẽn lẽn,
Trang gật đầu, Văn sung sướng ôm chầm lấy cô, mọi công sức anh bỏ ra đã
không còn vô nghĩa, cối cùng anh tìm được người con gái mà anh yêu thực
sự, những cánh chim én chao lượn trên mây trắng như muốn chúc mừng cho
tình yêu của đôi bạn trẻ, xa xa đâu đó, ánh chìu tà của buổi hoàng hôn
cũng đang phản phất ánh nắng hạnh phúc của tình yêu lưá đôi trọn vẹn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT