Tiếng còi xe cấp cứu hú vang kèm đó là chiếc xe lao vun vút trên đường, đám đông bắt đầu tản ra hết những tiếng xì xào cũng vụt tắt nhường chỗ cho các bác sĩ và điều dưỡng sơ cưu cho hà My, đưa cô lên cán chiếc xe lại lao về hướng bệnh viện chỉ có một người được đi theo, đó là Lâm, nhìn My mà lòng Lâm tan nát ,vì anh mà cô ấy ra nông nỗi này nếu nếu Hà My có chuyện gì chắc cả đời này anh sẽ không tha thứ cho mình, nắm chặt tay Hà My Lâm nhủ thầm “cố lên, sắp tới bệnh việc rồi, anh xin em, đừng bỏ anh”,.phòng cấp cứu mở rộng đội ngũ bác sĩ điều dưỡng nhanh nhẹn lao vào xử trí, Lâm đành đợi ở ngoài, đứng ngồi không yên,,gia đình Hà My cũng đã được báo tin, họ cũng đang đợi cùng Lâm, nhìn vẻ mặt lo lắng và sợ hãi của họ Lâm thấy tội lỗi vô cùng, anh bước đén trấn an mẹ Hà My

-Bác hãy bình tĩnh cháu tin rằng cô ấy sẽ vượt qua thôi, đừng bi quan bác à

-cảm ơn cậu ,nếu không có cậu chắc con My nhà tôi… hu…hu…

5h đồng hổ trôi qua vẫn không có động tĩnh gì, ai cũng mệt mỏi và bất lực ,bỗng cánh cửa mở toan người bác sĩ già mở khẩu trang tiến đến và cất giọng

-Ai là người nhà của bệnh nhân Vũ Hà My

-Là chúng tôi, sao rồi bác sĩ ,mọi người hỏi dồn

Người bác sĩ chậm chạp lên tiếng:

-Đầu cô ấy bi va đập mạnh, bị máu tụ sau màng cứng chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật lấy chúng ra, hiện nay tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng tạm thời cô ấy vẫn chưa tỉnh ,theo chúng tôi suy đoán thì phải 14- đên 15 ngày sau cô ấy sẽ tỉnh lại tuy nhiến cũng tùy thuộc vào ý chí và sự chăm sóc của mọi người mà thời gian có thể rút ngắn hơn

-cám ơn bác sĩ rất nhiều

Mọi người đã đỡ lo lắng được phần nào, tuy biết Hà My đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê nên họ cũng rất lo lắng, đặc biệt là Lâm anh càng lo hơn,cả đêm hôm đó anh túc trực bên giường bệnh của My để chăm sóc cho cô, và thầm cầu xin chúa, “xin người đừng mang cô ấy đi”,con có lỗi gì mà những người bên cạnh con đều xảy ra đau khổ, Ngọc Diệp đã là quá đủ rồi, con xin người

Hai tuần trôi qua, hà My vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Bác sĩ bảo tình hình sức khỏe hiện nay của cô ấy đang diễn biến theo chiều hướng tốt, mạch và nhịp thở đang dần trở lại bình thường, huyết áp cũng đã ổn ,chắc chỉ trong vòng vài ngày tới là My sẽ tỉnh, Lâm đã xin nghỉ phép ở công ty để đến bệnh viện chăm sóc My, do đã có kinh nghiệm trong việc chăm sóc người bệnh nên anh làm rất tốt, ba mẹ Hà My cũng thấy vậy nên cũng yên tâm giao cô con gái rượu cho Lâm.Hôm nay cũng vậy như thường lệ Lâm đến bệnh viện vào sáng sớm, bầu trời đang chuẩn bị vào đông từng cơn gió lạnh như sâu xé lòng người , mặc thêm chiếc áo ấm anh nhờ bà bác bên cạnh canh chừng hộ ,Lâm ra ngoài mua chút cháo xay cho My, vì vẫn còn đang hôn mê nên cô được bác sĩ chỉ định cho ăn bằng ống thông dạ dày, loại thức ăn được bơm vào cũng phải đặc biệt ,mềm, dễ tiêu, và phải được xay nhuyễn,khéo léo bơm vào ống cho My mà nước mắt Lâm ứa ra, trông cô gầy và xơ xác quá còn đâu một hình ảnh Hà My tinh nghịch nhí nhảnh ngày nào, nhìn những đường gân xanh gầy gọc nổi lên trên da thịt, anh thấy thương hà My vô cùng, hơn lúc nào hết anh cảm thấy mình cần cô ấy biết nhường nào, nếu bây giờ Hà My tỉnh dậy anh sẽ không ngần ngại chăm sóc tận tình cho My, yêu thương My,có những thứ hạnh phúc đang song hành với ta trong cuộc sống thường ngày nhưng ta không biết níu giữ đến khi bất chợt vụt mất lại lao đi kiếm tìm, Lâm cũng vậy, khi sự sống và cái chết đang cận kề anh mới tháau hiểu, mình cần và yêu ai.

Nhờ có sự chăm sóc tận tình của Lâm mà hôm nay Hà My đã tỉnh lại, cố nâng đôi mi mắt nặng trĩu My mở mắt, cô đang cố định hình lại không gian và thời gian,đưa mắt nhìn xung quanh đâu đâu cũng một màu trắng toát, những tiếng tút tút của máy theo dõi nhịp tim cứ vang len đều đều bên đôi tai bé xinh của cô, nào dịch truyền, bơm tim,…,mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến cô choáng váng cả đầu óc,mơ hồ trong tiềm thức My đoán là cô đang ở bệnh viện nhưng tại sao cô lại ở đây thì My không nhớ rõ, cố tập trung tư tưởng để nhớ lại mọi chuyện ,từng chút từng chút sự kiện ùa về trong trí nhớ như một thước phim quay chậm, đưa tay ôm lấy đầu những vết thương chưa lành khiến cô đau nhói từng mảng băng trắng xóa quấn xung quanh còn thấm dịch đỏ thẫm, cố nâng cánh tay đang tê dại vì quên hoạt động đã lâu một cảm giác ấm áp len lỏi trong tâm hồn, bằng trực giác của một người con gái My đang cảm nhận được sự nồng ấm yêu thương được phát ra từ người đang ông đang gục đầu trên giường bệnh của mình, cố nhẹ đến mức có thể để không làm thức giấc ngủ của anh, My rút tay mình ra khỏi tay Lâm, cố dùng chút sực lựt yếu ớt hiện tại My xoa xoa đầu Lâm, một hành động trẻ con nhưng rất đáng yêu phải không các bạn

Lâm dụi mắt, đêm qua anh đã có một đêm không ngủ để chăm sóc cho Hà My, sớm nay khi tình hình cô đã ổn định anh mới tranh thủ chợp mắt một chút, trong giấc mơ anh mơ thấy Hà My tỉnh lại mỉm cười dắt tay anh đi dạo xung quanh đồi hoa mặt trời, như có linh cảm ai đang xoa đầu mình Anh bừng tỉnh, đôi mắt thâm quầng chợt rực sáng như ánh dương khi thấy My đã tỉnh lại, vội nắm chặt lấy tay cô anh thều thào

-Hà My, em đã tỉnh lại rồi sao, có phải anh đang mơ?

-My nở nụ cười héo hắc:

-Vâng, anh không mơ, là em ,em đã tỉnh lại

Khóe mắt Lâm ươn ướt, anh vội vàng nắm lấy tay cô, “từ nay đừng hành động ngu ngốc như thế nữa nhé”,My bẽn lẽn gật đầu

Người bác sĩ già cũng đã kịp thời khám sơ bộ lại tình hình bệnh tật của cô, gật gù tỏ vẻ hài lòng ông quay ra căn dặn người nhà

-Cô ấy đã vượt qua một cuộc phẫu thuật lớn và nguy hiểm, hiện giờ sức khỏe cô ấy đang đi vào chiều hướng tốt, các vết thương vùng đầu mặt cũng đã lên tổ chức hạt, chỉ nội trong một vài tuần tới cô ấy sẽ khỏi hắn, tuy nhiên cũng còn có một số biến chứng có thể xảy ra ,người nhà hãy chú ý chăm sóc và cho bệnh nhân uống thuốc đúng giờ,yên tâm đi …

Cả gia đình thở phào nhẹ nhõm Lâm, xin phép ra về để mẹ con Hà My tâm sự với nhau, một phần cũng đã hai tuần qua anh không về nhà, có thì cũng chỉ ghé qua một chút ,chắc bụi đã đóng lớp lớp trên bàn thờ của Diệp rồi anh phải về quét dọn thôi

…………………………………

Tháng 11, trời đã vào giữ mùa dông, đường phố như hoang tàn vì đã bị các trận mưa lớn vùi dập, những cơn mưa to và kéo dài dai dẳng 2-3 ngày khiến ai ai cũng ái ngại không muốn ra ngoài, trên các đoạn đường thấp nước ngập lên láng lút cả bánh xe, tình trạng tắt đường không còn do xe cộ nữa mà là do nước, những người lao công phải hoạt động liên tục để dọn rác do lá và cành cây bị gió đánh rơi, Trang đang nằm trong chiếc chăn ấm ,cuộn tròn như một chú mèo con chỉ chừa ra cái đầu để xem sách ảnh về thời trang, đã hai ngày nay cô không ra ngoài do ngại cái lạnh của mùa đông, nằm vùi ở nhà thưởng thức món bánh canh cá dầm do mẹ nấu đến ngon vô cùng,từ lúc ở Nha Trang về cô không hề liên lạc gì với Văn, cô đã giữ đúng lời hứa của mình “khi nào về Sài Gòn cô sẽ gạc bỏ hình bóng anh ra khỏi trái tim mình”, Văn gọi điện cô không nghe máy, Văn đến tìm cô cáo bận không típ, là bạn bè thì gặp nhau cũng là chuyện thường nhưng Trang không dám ,lần trước trên cầu Trần Phú đã là quá đủ Trang không muốn phải lún sâu thêm để rồi tự làm khổ bản thân mình,nhìn đồng hồ đã 8h tối, đưa tai lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài Trang cố vượt qua cái lạnh tung chăng bước về phía ban công ngắm mưa, từng hạt từng hạt rơi tự do trong không trung, bay xối xả dưới những ngọn đèn neon trên đường phố, đường phố vắng ngắt không một bóng người, lâu lâu chỉ có một vài chiếc xe vội vã lướt qua của những người đi làm ca đêm hay cuả những người bán rong , những hạt mưa laị bất ngờ men theo cơn gió tạt ùa vào làm chiếc áo lạnh của cô lấm tấm những hạt nước li ti, đưa tay hứng lấy, tâm trạng cô có vẻ thoải mái hơn đôi phần,đâu đó văng vẳng lên bài hát của kí ức

“Phố sương mù, phố chưa lên đèn

Núi quanh đồi như mùa trăng cũ

Từng dốc phố, quấn quanh núi đồi

Vẫn đi tìm bóng trăng lẻ loi

Tháng mưa về, tiếng mưa ru hời

Phố bên đồi đứng chờ em tới

Hồ xanh thẵm trong mưa buồn rơi

Tiếng em cười nói quanh đời tôi

Mai tôi đã rời xa núi đồi

Sẽ mang theo hương đêm ngày cũ

Lời em có hằng vết son buồn

Khép đôi mi câu hát vô thường”

Khẽ nhắm mắt ép cho những giọt sương mỏng manh trào ra, quay về với thực tại Trang khép cửa đi tới với chiếc giường của mình, đưa tay bật điện thoại lại 5 cuộc gọi nhỡ là số của Văn, lướt nhẹ những ngón tay trên bàn phím chần chừ một lúc cô delete tất cả, cố tập trung vào vẽ cho xong mẫu áo cưới tuần tới còn giao hàng,lao vào công việc cũng là một biện pháp để cô có quên anh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play