” I’ o I’ o”. Xe cảnh sát và xe cứu thương đến cùng 1 lúc. Bà Jen và lũ
xã hội đen đều bị còng tay lôi về sở cảnh sát. Bà Jen như lên cơn điên
hò hét ầm ĩ rồi cười man rợ:
- Hahaha.. Cuối cùng tao đã giết được mày…hahaha.
Anh và mọi người căm phẫn nhìn bà ta rồi nhanh chóng đưa nó lên cáng xe cấp cứu. Chiếc xe rời đi. Trên xe có tất thảy 4 người: nó- một người yếu ớt khuân mặt trắng bệch, nhìn rất mỏng manh dễ vỡ và cần được bảo vệ. Anh- một người đem khuân mặt u uất , buồn sầu. Chị- một người nhí nhảnh
nhưng hiện giờ đang rất hoang mang cùng đôi mắt buồn. Một cô y tá đang
cố gắng sơ cứu để giữ lại mạng sống cho cô gái bé nhỏ. Chiếc bình hô hấp gắn chặt trên mặt nó. Những tiếng thở khó nhọc. Tất cả đều lo lắng, tất cả đều sợ hãi. Duy chỉ có cô gái đang nằm đó là nở một nụ cười thanh
thản trông rất mãn nguyện. Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô áp lên má mình. Miệng khẽ lẩm bẩm những câu nói nhỏ.
Cô gái bên cạnh anh
tay bịt chặt miệng, mắt tuôn ra những dòng lệ trong suốt. Cô tự trách
mình tại sao lại vào quá muộn để nó phải chịu những ấm ức này… Anh dường như ko để ý đến cô gái bên cạnh, chỉ cầm chặt lấy tay nó. Miệng vẫn khẽ lẩm nhẩm. Nghe ra đây là một bài hát. Một bài hát quen thuộc của anh và nó. Phải chăng anh đã nhớ ra điều j?
Chiếc xe cấp cứu dừng lại. Đội
ngũ các bác sĩ và y tá đã đứng chờ sẵn. Họ nhanh chóng đưa cô gái nhỏ
kia vào phòng cấp cứu. Chiếc cửa phòng cấp cứu đóng lại. Anh bất lực
đứng dựa ở đó. Dòng lệ trong suốt chảy dài trên má anh. Thầm cầu nguyện
rồi anh khuỵ xuống. Cô gái kia nhanh nhẹn chạy đến ôm anh vào long. Để
nước mắt anh thấm đẫm trên bờ vai mình. Một lúc sau cô nhẹ nhàng dìu anh dậy để anh ngồi lên chiếc ghế xanh. Mọi người đã tụ tập đông đủ. Họ đều đang mong chờ tin tốt lành từ vị bác sĩ. Chợt chiếc điện thoại trong
túi áo anh rung lên với nhạc chuông quen thuộc “Wound”. Đó chính là
chiếc điện thoại của nó. Anh mặc kệ anh ko nghe. Chiếc điện thoại vẫn
vang lên từng hồi. Cho thấy sự kiên nhẫn của người bên kia. Anh bực bội
cầm chiếc máy lên ấn nút nghe mà không them nhìn xem người gọi là ai:
- Ngọc….._ Người đầu dây kia chưa nói hết câu đã nghe tiếng quát của anh.
- Ai vậy? Xin đừng làm phiền nữa._ Đây là lần đầu tiên anh gắt lên như vậy.
- Ngọc… không.. xin hỏi anh là ai? Sao lại nghe điện thoại của Ngọc?_ Giọng nói bên kia có chút hoảng hốt.
- Tôi là anh trai của Sally. Còn cậu là………
- Tôi là chồng cô ấy. Xin anh cho tôi gặp Bảo Ngọc.
- Chồng…. Có lẽ.. ko được rồi… con nhóc đang ở trong bệnh viện……_ Anh nói nhỏ dần.
- Bệnh viện? Sao cô ấy lại ở tỏng đó? Bệnh viện nào? Hãy nói cho tôi?_ Hắn sốt sắng.
- Được. Đây là bệnh viện X.
Nghe xong hắn liền cụp máy. Vội vã bắt tãi lũ bạn thấy thế liền cũng chạy
theo. Chiếc taxi nhanh chóng chở hắn cùng mấy người kia đến bệnh viện.
Đến nơi, hắn vội vàng đi xuống phi ngay vào bệnh viện. Sam và Windy cũng vội vã đi theo. Way ở lại trả tiền rồi cũng chạy theo. Tất cả mọi người đều mang một tâm trạng lo lắng khó tả.
->> Liệu nó có làm sao ko?
Là câu hỏi hiện hữu trong đầu mọi người. Sau một hồi chạy đi chạy lại cuối cùng cả năm cũng dừng lại trước cửa phòng cấp cứu. Hắn sốt sắng chạy
đến lay vai anh
- Đã có chuyện j xảy ra với cô ấy?
- ………….._ Anh chỉ im lặng không biết nói j.
- Hãy nói cho tôi biết. Hãy nói đi_ Hắn hét lên.
Mọi người đều ái ngại nhìn hắn. Way và vic liền đến bên vỗ vai hắn:
- Bình tĩnh mọi người sẽ nói cậu đừng làm ồn như thế nữa.
Hắn cũng im lặng làm theo. Quản lí Jun thay anh kể mọi chuyện cho hắn. Nghe xong hắn tức giận nắm chặt tay. ĐẤm mạnh vào tường. Miệng **** thề:
- Mẹ kiếp. Tôi sẽ làm cho cả gia định bà khuynh gia bại sản.
Rồi hắn bất lực khuỵ xuống. Nắm tay buông lỏng. Hắn hận mình sao không bảo
vệ được nó. Sao khi nó sang đây hắn lại ko đi theo. Sao hắn lại có thể
tin tưởng nó cơ chứ? Hắn ngẩng mặt mà không dám hét. Chỉ tay lên trần
nhà ý như muốn nói:
Chỉ tay lên trời hận đời vô đối
Xong lại cúi mặt xuống thì thầm:
Úp mặt xuống đất nói dối ngại ghê.
Mọi người nhìn theo từng cử chỉ của hắn mà mắt to mắt nhỏ. Không hỉu hành
động đó là j? Sam và Windy đang ôm nhau khóc nức nở mà cũng phải dừng
lại để nhìn hắn. Bất chợt cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Một cô y tá xông vội ra vẻ mặt thoáng lo lắng. Mọi người chạy xô đến.
- Ai có nhóm máu trùng hợp với bệnh nhân? Bệnh nhân đang thiếu máu trầm trọng xong máu của nệh viện lại ko đủ.
Mọi người nhìn nhau. Ko ai có nhóm máu trùng với nó cả. Cô chị vừa nãy lập tức lên tiếng.
- Tôi. Nhóm máu của tôi là nhóm máu O.
Mọi náh mắt lập tức dồn về phía cô. Anh ngạc nhiên ko nói nổi câu nào.Cô
mỉm cười nhìn anh. Cô y tá tươi cười lập tức cầm tay cô như bắt đc vàng:
- Được. Cô đi theo tôi.
Thế là chiếc cửa phòng cấp cứu lại mở ra 1 lần nữa và lại đóng vào một lần
nữa. Đã 6 tiếng rồi, bác sĩ vẫn chưa ra. Ai cũng đều lo lắng. Có một số
người đã về. Nhưng cũng có một số người vẫn đứng đó đợi. Tất cả đều mang trong mình 1 hy vọng mong manh. 1 tiếng nữa lại trôi qua. Cuối cùng vị
bác sĩ cũng bước ra. Ông gỡ bỏ chiếc khẩu trang rồi thở phào 1 cái. Mọi
người chạy ùa lại chỗ ông.
- Bác sĩ. Cô ấy sao rồi?
- Tạm
thời bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng còn phải theo dõi thêm . Ai
là người nhà bệnh nhân xuống gặp tôi._ Vị bác sĩ nói thế rồi bỏ đi.
Anh và hắn nhìn nhau rồi cùng đi xuống. Sam , Windy, Way và Vic thì ở lại với nó. Nó đã đc chuyển qua phòng hồi sức.
- Bác sĩ. Cô ấy có vấn đề j sao?_ Cả hai cùng đồng thanh hỏi khi đã ngồi trên ghế.
- Hừm. Đúng vậy. Tuy đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng do mất quá nhiều máu
cộng với việc bị tổn thương tâm lí nặng nề lên cô ấy khó có thể thỉnh
lại.
- Sao?_ Cả 2 người thảng thốt.
- Nhưng đó cũng chỉ là có thể thôi. Nếu như lí trí cô ấy phục hồi nhanh thì cô ấy sẽ tỉnh lại. Nhưng việc đấy có vẻ là xa vời. Khoảng thời gian để cô ấy phục hồi và
tỉnh lại rất dài. Có thể là 1tháng, 10 tháng, 1 năm hay 3 năm_ Vị bác sĩ nói vs vẻ mặt lo sợ, rụt rè.
- “ Rầm”… Mặc kệ là 1 năm, 10 năm,
hay 100 năm. Cho dù cô ấy có ko tỉnh lại đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ
chăm sóc cô ấy. Yêu cô ấy đến suốt đời._ Hắn đập bài cái rầm rồi bực bội bỏ đi.
- Mong bác sĩ thông cảm._ Anh nói bằng giọng buồn buồn. Giờ đây cái chấưt giọng lạnh băng đã bị tan chảy rồi.
- Ko sao. Chỉ vì cậu ta quá yêu con bé thôi._ Vị bác sĩ già lắc đầu.
Anh ngồi thêm vs bác sĩ 1 lúc để nghe về tình trạng của nó. Hắn thì khuân
mặt hầm hầm bước đi. Trong long thổn thức bao suy nghĩ. Bước chân đi
nhanh dần. Về lại nơi có nó. Nó nằm đấy. Như nàng công chúa ngủ trong
rừng.
………………… Bệnh nhưng vẫn đẹp……………….
……………………. Đau nhưng vẫn cười ……………..
Hắn đau xót nhìn nó. Cầm chặt lấy bàn tay nó nước mắt khẽ rơi. “ Cho dù em
có thế nào. Anh vẫn sẽ mãi yêu em”. Rồi hôn nhẹ lên trán nó. Mọi người ở ngoài nhìn vào trong. Thấy hắn như vậy thì ko khỏi đau long. Sam và
Windy nước mắt rơi lã chã. Họ cảm thấy thương tâm cho cô bạn và cô chị
của mình. Hai người con trai kia nhẹ nhàng ôm họ vào long mà vỗ về. Anh
đứng đó như pho tượng. Khổ tâm. Làm sao đây. Đứa em gái bé bỏng tội
nghiệp của anh. Hắn đuổi tất cả mọi người về. Không cho ai ở lại kể cả
anh.
- Mọi người về nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ ở lại. Ko cần ai ở cùng đâu.
Ánh mắt hắn kiên định làm mọi người muốn ở lại cũng ko được. Thế là cả lũ
lật đật kéo nhau về. 4 ng kia về khách sạn ở còn anh thì về ngôi biệt
thự của mình. Sau khi mọi người về hắn lập tức vào phòng. Cầm chặt tay
nó nhìn ngắm nó suốt đêm rồi ngủ quên khi noà ko biết. Sáng thức dậy, nó vẫn vậy vẫn nằm im đó cùng nụ cười dang dở trên môi. Đôi mắt vẫn nhắm
nghiền. Khuân mặt xanh xao hốc hác. Hắn xót xa.
Bà Diệp sau khi
nghe tin con gái mình liền ngất lên ngất xuống. Ông Diệp cũng đau xót ko kém. Chưa một ai nói cho ông bà biết về đứa con trai mất tích của mình. Bố mẹ hắn cũng rất buồn vì đứa con dâu bị vậy.
1 tuần sau:
Tại bệnh viện thần kinh:
- Này. Sao mày dám ăn chuối của tao? Đồ khốn kiếp_ Bà Jen nhảy chồm chồm lên.
- Con ranh. Mày ăn trộm còn nói tao hả?_ Một bà mập mập nói.
Á à. Mày chết với bà._ Bà Jen tóc tai xoã xượi, rối tung, tai cài bông
hoa chạy đến chỗ bà mập nói. Thế là hai bà một béo 1 gầy xông vào đánh
nhau. 1 tên thanh niên gần đấy nhảy lên ôm thân cây cao hứng hát vu vơ:
Bơm xăng thôi em mà.
Bơm cho anh đi mà
Bơm xong đi la cà
Thật là đen vì xe hết xăng.
- hú hú. Gầy cố lên. Đánh chết mụ béo đi. Hú hú_ Tên điên hét lên.
Mấy y tá nhanh chân chạy lại gỡ 2 bà sư tử hà đông ra. Mặt bà gầy đã xuất
hiện vài vết cào nhìn như mèo do dính phải nội công thâm hậu của bà mập. Bà mập cũng vậy. Miệng rớm máu do xơi phải cú đám trời giáng của bà
gầy. Bọn hắn đứng đấy. Nhếch mép cười nhạt.
- Hoàng Thanh Vân bà mà cũng có ngày này sao?
Rồi tất cả quay về bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho nó. Hắn đã quyết
định sẽ đưa nó về Việt Nam để dễ bề chăm sóc. Mọi người ai cũng đồng ý
vậy.
************************
Tại Việt Nam:
- Cô Hồ Linh Đan! Yêu cầu cô phối hợp vs chúng tôi. _ Vị cảnh sát già lên tiếng.
- Phối cái đầu các ông ý. Tôi có làm cái j đâu mà phải theo về cái chuồng bò của các ông?_ Linh Đan mạnh miệng.
Mấy vị cảnh sát ở đó đã hết sức nhẫn nhịn mà cô ta vẫn cứ **** mắng. Họ định xông lên nhưng vị cảnh sát già giơ tay cản lại.
- Chuồng bò? Haha. Rất tiếc. Cái chuồng bò đấy là nơi cô sắp cư ngụ đấy. Bắt cô ta lại
- Bỏ tôi ra. Mấy người đang lzj vậy? BA ba ơi!_ cô ta ra sức giẫy dụa.
Ông Hồ sợ hãi ko dám ra. Ông đã hoàn toàn suy sụp cái uy danh của ông ngày
trước lẫy lừng bnhiu thì bây giờ lại phải xấu hổ bấy nhiêu. Ông thật sự
ko biết sao mình lại lấy đc 1 người vợ thâm hiểm và đứa con gái sinh ra
cũg thâm hiểm y vậy. Ông đau long đến nỗi muốn chết đi sống lại.
*************************
4 năm sau:
Hắn giờ đây đã là một vị giám đốc uy quyền đầy mình. Tiếp nhận công ty của
ba và làm cho nó càng lớn mạnh hơn. Nó vẫn vậy vẫn nằm đó. Anh thì đã
quay về với gđ của mình. Và hiện giờ anh đang yêu cô chị khỉ chuối đó.
Cô ta là con gái cưng của ông bà Triệu. Cô đã yêu thầm anh từ ngay lần
đầu lúc ông bà Triệu dẫn anh về nhà. Cô ko coi anh là anh trai. Mà luôn
coi anh là một nửa của mình. Ông bà Triệu cũng đồng ý để anh và cô đến
vs nhau. Thôi thì ko làm con nuôi thì làm con rể vậy. 2 cặp kia cũng
vậy. Họ cũng rất hạnh phúc. Họ yêu nhau đã được gnót ngét gần 6 năm
nhưng họ chưa làm đám cưới. Họ chờ nó tỉnh lại rồi cưới luôn 1 thể cho
nó vui.
Hôm nay, hắn về nhà sớm. Chạy lại phòng mình. Hắn hôn lên trán nó thì thầm:
- Này vợ iu! Sao em nằm mãi vậy. Dậy mà coi anh nè. Anh sắp trở thành ông cụ rồi. Em chả thương anh j sất. Anh kể cho em nghe nè. Hnay công ty
vừa ms nhận một nhân viên mới. Cô ta khá là xinh xắn. Làm việc lại giỏi
giang nữa. Em mà ko tỉnh dậy là anh sẽ lấy cô ấy để mặc em đấy._ Rồi hắn cười. Suốt 4 năm qua ngày nào hắn cũng nc với nói. Mặc kệ nó có nghe
thấy hay ko. Hắn vẫn nuôi hi vọng nó sẽ tỉnh dậy. Và đúng thế giờ đây,
ngón tay nó khẽ động đậy trong bàn tay hắn. Hắn giật mình nhìn kĩ xem
mình có bị hoa mắt hay ko? Ko. Trời ơi. Đây có phải sự thật ko? Nó đã cử động sau 4 năm nằm im lìm.
- Người đâu gọi bác sĩ ngay nhanh lên.
Mọi người náo lạon nhanh chóng gọi bác sĩ. Họ đềi mong cô chủ nhỏ này tỉnh lại.
- Bác sĩ Trần sao rồi?
- Chúc mừng cậu. Đây là dấu hiệu cho biết cô ấy sắp tỉnh lại._ Ông bác sĩ vui mừng nói.
Hắn cũng vui mừng ra mặt. Mắt nó dần dần hé ra. Nó lờ mờ nhìn thấy khuân
mặt của mọi người. Do tiếp xúc với bong tối quá lâu mà nó chưa kịp thích nghi với ánh sang.
- Vợ iu! Vợ iu của nah cuối cùng cũng tỉnh lại rồi._ Hắn vui sướng ôm chầm lấy nó.
- Ax. Ngạt thở. Ngạt thỏ_ Nó khó nhọc thốt ra từng tiếng 1.
- Ây. Anh xl vợ iu. Tại anh mừng quá.
- Con gái._ Bà Diệp đi đến cạnh nó_ Cuối cùng con cũng tỉnh lại. Có phải
con muốn doạ mẹ muốn chết đúng ko?_ Bà nghẹn ngào cố ngăn cho nước mắt
ko rơi.
- Con xlỗi._ Khoé mắt nó ươn ướt.
- Được rồi. Con
dâu đã tỉnh rồi bà phải vui lên chứ. Sao lại sưowts mướt thế này. Con bé sẽ buồn đấy._ Bà Đinh lại gần vỗ vai bà diệp.
Bà Diệp gật gật đầu đứng dậy. 3 tiểu quỷ cô nương chạy đến nước mắt rơi như mưa.
- Mày/ chị thật là tệ_ Cả 3 đồng thanh.
- Sao bắt chước tôi/ em_ Cả 3 lại đồng thanh.
- Cấm nhại_ Lại một lần nữa.
Tất cả cùng phì cười vì cái tính trẻ con cảu mấy cô tiểu quỷ này.
- Em phải mau bình phục nhe_ Hắn ghé tai nó nói thầm. Nó mỉm cười. Cái tay ko phỉa truyền nước giơ lên ngoắc ngoắc:
- Chụt. Phần thưởng cho sự chờ đợi_ Nó cười toe. Mọi người cũng cười theo.
1 tháng sau:
- Nào. Sao nhìn luộm thuộm thế kia?
- Có cậu luộm thuộm ý. Người ta đẹp như tiên sa cá lặn thế này mà dám bảo lộm thuộm.
- Hừ mấy cô nươg cho tôi xin.
5 cô dâu ngồi trong phòng cãi nhau chí choé. Đố mọi người mấy cô dâu đó
là ai? Vâng đó chính là nó, Sam, Windy, Kim Ly và cô chị khỉ chuối Triệu Thuyên Di. Kim Ly đã tìm được 1 anh cahngf nhà giàu bảnh tria để yêu.
Cô đã theo đuổi cậu ta suốt 2 năm để đc đồng ý. Và ông trời ko phụ long
kẻ biết cải tà quy chính. Đã cho anh động long để đến với cô.
- Mọi người đã đến giờ._ Một người hét lên.
5 cô dâu hồi hộp đứng dậy. Đi ra ngoài. 5 ông bố đã đứng đó chờ sẵn. Họ
mỉm cười nhìn những đứa con gái của mình. 5 cô dâu cũng cười thật tươi.
Chú rể nhìn cô dâu say đắm như con cá trắm. Những ông bố vợ đặt tay con gái mình lên tay những chàng rể, nháy mắt rồi đi xuống phía khan đài. 5 cặp song bước bên nhau đi lên chỗ cha sứ.
- Ukm. Vì có 5 cặp lên ta sẽ hỏi gộp luôn cho nhanh. Hehe. Cacá con đồng ý chứ?_ Vị cha sứ nháy mắt.
Tất cả gật gật đầu.
- Các nàng tiên xinh đẹp các con có đồng ý lấy các chàng hoang tử đây làm chồng ko? Dù cho có đói ăn, nghèo khổ, phải ra đường ăn xin….ái nhầm ko có nhà để ở các con vẫn nguyện sống bên các chàng chứ?_ Vị cha sứ hồn
nhiên nhìn ra chỗ khác mặc kệ ánh mắt nảy lửa của các chàng trai.
- Chúng con……….._ Mọi người đều hồi hộp_ …………ko đồng ý?
- ………._Vị cha sứ ngớ người.
- Tại sao chúng con phải đồng ý_ 5 cô gái đồng thanh.
- Vì các chàng yêu các nàng._ 5 chàng trai đồng thanh.
- Được. Vậy chúng con đồng ý._ 5 cô nàng cười toe.
- Vậy còn…._ Cah sứ chưa kịp ns xog đã bị chặn họng.
- Tất nhiên là chúng con đồng ý rồi.
5 cô dâu vui vẻ quay sang phía chàng trai. Họ trao nhẫn cho nhau rồi ôm
nhau hôn thắm thiết. Các cô dâu tung bó hoa hồng lên rôi nhìn nhau cười
hạnh phúc. Những đợt sóng nhỏ đánh nhẹ vào bờ. Thật bình yên.
Chúng ta chỉ là 1 cặp vợ chồng bất đắc dĩ
Nhưng cuối cùng lại bị chính trái tim mình chinh phục.
Chúng ta thật sự yêu nhau…………….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT