Nàng đến tột cùng đang suy nghĩ gì?

Coi phu quân như hắn đã chết rồi sao?

( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )

Nàng chẳng lẽ không biết hắn thời gian này sở dĩ cam tâm tình nguyện đi cùng làm ăn cũng là không phải bởi vì muốn cho bọn họ một con đường hay sao?

Vì cái gì nàng không thể an phận làm 1 nữ nhân bình thường mọi việc đều muốn can thiệp vào.

Chuyện như vậy lúc đầu có thể khiến người ta cảm động, nhưng nhiều lần chỉ khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, bởi vì nàng quả thực hoàn toàn không đem là một người nam nhân mà đối đãi.

Hắn biết rõ nàng lo lắng cho hắn thế nhưng không phải llàm như vậy thì lo lắng qua đi! Nàng một thân một mình tiến cung có thể làm gì bị Hoàng Thượng 1 đao giết sao? Sau đó nàng còn không có thành quả phụ, mà hắn đã thành người goá vợ rồi.

“Ta mới vừa hỏi Hỉ nhi cùng Hoàn nhi, bọn nó nói hai ngày nay chúng ta đi ra ngoài có 2 người nam nhân tướng mạo khí thế xuất chúng vào phủ, sau đó Diệu Cần cùng 2 người đó nói chuyện với nhau một hồi, nhưng sau khi hai nam nhân này đi Diệu Cần lại thường thường thất thần, trên mặt cũng không có nụ cười.”

Không có nụ cười, vậy nụ cười hôm qua là sự việc thế nào? Hắn ít ỏi nghĩ cũng biết tới người đến Thượng Quan gia là ai. Như thế nào, giết không được hắn liền động đến người của hắn đây?

Sau đó nữ nhân kia lại thật sự tin tưởng rồi tự động làm con tin cho tên kia. Này sao có thể nhịn, hắn không thể nhịn! Hắn hiện tại phải tiến cung, đem cái nữ nhân cả gan làm loạn bắt trở lại!

Thượng Quan Cực Phẩm hổn hển đi ra ngoài, ai biết hắn chân mới bước ra ngưỡng cửa, đã bị đụng phải 1 người.

“Đại sư huynh! Hoàng Phủ tướng quân cùng Hách Liên gia, tất cả đều đến đây.”

“Để làm gì?” Thượng Quan Cực Phẩm tức giận đáp, hắn hiện tại căn bản sẽ không có thời gian, cũng không còn tâm tình gặp khách.

Hắn phải vội vàng tiến cung nếu không nữ nhân ngu ngốc kia không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Hắn cũng muốn hỏi một chút tên Long Ngạo Vân kia một sự việc, hắn có bao nhiêu việc quốc gia đại sự sao không để ý tới, còn có bản lãnh đến trêu chọc nữ nhân của hắn.

Hắn chẳng lẽ không biết hiện tại biên thuỳ chiến sự căng thẳng một khi thành bị phá một hồi máu tanh giết choc sẽ tránh khỏi sao? Hắn còn có thể làm Hoàng Thượng nữa à?

Đầu tiên là măc chứng vọng tưởng luôn cho là hắn muốn cướp đi vị trí hoàng đế, bây giờ còn ăn no không có việc gì tới trêu chọc nữ nhân của hắn.

( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )

Nghĩ đến lại khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, làm cho người ta ước gì muốn xông vào trong cung thật tốt hỏi một chút hắn đến tột cùng ý muốn gì?

“Nhưng Hoàng Phủ phu nhân nói, huynhnhất định phải gặp cô ta bởi vì cô ta là tới truyền đạt ý tứ của đại tẩu nếu là huynh không thấy thì tuyệt đối sẽ hối hận.”

Nghe vậy suy nghĩ trong lòng Thượng Quan Cực Phẩm lửa giận càng rực. Được lắm…chắc nàng lưu lại tin tức cho mọi người chỉ giấu mình hắn. Nàng chẳng lẽ đã quên, hắn là phu quân của nàng sao?

Hai đấm nắm chặt thành quyền, nàng tốt nhất cầu nguyện hắn tìm ra nàng, nàng không có nửa điểm tổn thương bằng không cho dù nàng từ trên trời xuống hoàng tuyền hắn cũng sẽ tìm nàng sau đó thật tốt trừng trị nàng một phen.

Chỉ thấy Hoàng Phủ Ngạo Phàm không nói gì gật đầu nhẹ, Thượng Quan Cực Phẩm biết rõ là hắn đáp ứng.

Nhắm mắt lại, làm cho trái tim phiền loạn phải tỉnh táo khi mở mắt lại con mắt của hắn đã loại bỏ được rối loạn.

Nên một lần vất vả để suốt đời nhàn nhã, trước kia có gì thì mặc cho nên luôn kệ cho Long Ngạo Vân muốn làm gì thì làm dù chơi cùng hắn mất mạng cũng không sao cả. Nhưng…… Lúc này hắn sẽ không nhượng bộ.

Vì nữ nhân kia không biết từ khi nào ăn sâu vào ý thức vào đáy lòng của hắn, hắn không thể không đánh bạc một phen này.

“Kỳ thật, ngài cũng là không bỏ được chàng đi?” Cầm trong tay 1 quân cờ, Bạch Diệu Cần ngón tay nhỏ nhắn đặt trên bàn cờ, đột nhiên đánh vỡ sự trầm mặc của Long Ngạo Vân, chậm rãi nói ra.

Như bị người ta đâm phá tâm sự Long Ngạo Vân vẻ mặt cứng rắn, khó được đối với nàng giương cao âm điệu bác bỏ nói:

“Hồ ngôn loạn ngữ!”

Có người là muốn dùng đuổi giết để diễn tả ý không thôi.

Nữ nhân sợ là trong cung buồn bực hay sao mà lại bắt đầu điên đảo thị phi lên rồi.

Ngước mắt cười nhìn qua Long Ngạo Vân một cái, con mắt làm như sắc bén muốn xuyên ngụy trang của người đối mặt.

Như không phải là không bỏ được thì khi Thượng Quan Cực Phẩm bị trọng thương tính mạng thân là hoàng thượng hắn có nhiều biện pháp có thể làm cho hắn đi đời nhà ma.

Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không có, hắn chẳng những không có phái thích khách, thậm chí được 1 lúc an bình. Cho đến khi thân thể Thượng Quan Cực Phẩm, hắn mới lại đi ra tạo loạn.

Đây hết thảy cũng làm cho Bạch Diệu Cần nhịn không được hoài nghi, kỳ thật người nam nhân trước mắt này làm đủ loại chẳng qua là nghĩ khiến cho người nào đó chú ý.

Bộ dáng kia, tựa như đứa nhỏ muốn được chứ ý sẽ khóc rống để hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Tôi nói đúng thì sao?” Để xuống lần 1 quân cờ, sau đó Bạch Diệu Cần cũng biết mình nói kỳ thật là đúng như vậy.

Người nam nhân này cũng không phải là thật sự cực hận Thượng Quan Cực Phẩm, hắn chỉ bất quá là khí Thượng Quan Cực Phẩm không để ý cho nên mới phải dùng thủ đoạn ngây thơ như vậy nghĩ muons kích động sự chú ý của chàng.

Trước mấy lần đuổi giết, còn có lần này bắt nàng tiến cung, tất cả đều xuất phát từ cùng một nguyên nhân. Bởi vì một mình hắn ở chức vị cao kỳ thật cũng muốn có 1 người thân để ý ở bên.

Cho nên khi hắn biết rõ Thượng Quan Cực Phẩm tồn tại trong lòng hắn tràn trề mâu thuẫn, trong lòng hắn muốn nhận huynh nhưng Thượng Quan Cực Phẩm không để ý tới hắn, cũng không nguyện tiến cung nửa bước.

Trong lòng có hận hắn mới có thể ý tưởng này, nhận định Thượng Quan Cực Phẩm là không nguyện quen biết nhưng thật ra là bởi vì lòng muốn cướp đoạt ngôi vua của hắn. Có ý nghĩ như vậy cho nên ngày ngày ở vào thế bất an mới hạ sát thủ.

“Hoàng Thượng, huyết mạch chí thân, vốn là không đi tàn sát, hoàng thượng có không có nghĩ qua muốn giết chàng không phải là bởi vì chàng có khả năng đoạt ngôi vị hoàng đế mà là bởi vì chàng không để ý tới ngàii.”

“Pằng” một tiếng, Long Ngạo Vân bàn tay đập vào quân cờ trên bàn lực đạo to lớn kia làm bàn cờ các quân cờ toàn bộ dời vị trí.

“Trẫm là thích nàng nhưng cũng không chuẩn nàng nói loạn như vậy nếu thật muốn chọc giận trẫm, lãnh cung có lẽ là chỗ đi tốt nhất.”

“Hoàng Thượng, chẳng lẽ nói lời nói thật là có tội?” Nàng ngưng mắt nhìn về phía Long Ngạo Vân, thái độ vẫn như cũ không kiêu ngạo không sợ hãi.

Trong cung nghỉ ngơi như vậy một hồi, mặc dù ngăn cách, không chiếm được bất kỳ có quan hệ Thượng Quan Cực Phẩm tin tức, nhưng nàng tin tưởng, hắn tuyệt đối tại làm chính mình chuyện nên làm.

Lúc trước, nàng sở dĩ đi một bước này cờ hiểm, cũng là hi vọng làm cho hắn có thời gian hoàn toàn chấm dứt chuyện này.

“Nói thật không sao nhưng hồ ngôn loạn ngữ liền mang vạ khó tránh khỏi.” Long Ngạo Vân tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình đi trêu chọc Thượng Quan Cực Phẩm chỉ là bởi vì tịch mịch.

Trong cung to lớn như vậy ngay cả 1 người tâm sự cũng không có, tư vị này…… kỳ thật rất khó chịu .

Mọi người đều cho rằng long ỷ này là 1 chỗ tốt nhưng chính thức ngồi trên mới biết rõ có bao nhiêu quyền lực thì phải chịu bao nhiêu cô tịch.

Cho nên hắn không quen nhìn Thượng Quan Cực Phẩm cùng là hoàng tử, nhưng có thể tại ngoài cung tự do tự tại hưởng thụ cuộc sống, hắn muốn hắn ta lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng tựa như hắn.

“Hoàng Thượng, ngài cũng hiểu rõ ràng nếu không tiếc nuối cái gì đều không thay đổi được .”

“Nàng cho rằng nói như vậy, trẫm liền sẽ thả nàng xuất cung sao?”

“Tôi không ngại cả đời chết già trong cung, chỉ cần trong lòng hướng tới thì ở đâu cũng như nhau. Nhưng Hoàng Thượng, ngài xác định đây là cái ngài muốn sao?”

Long Ngạo Vân không thể nào không biết Thượng Quan Cực Phẩm tuyệt đối sẽ dung tất cả giá nào đem nàng cứu khỏit cung, lúc này án binh bất động chỉ sợ là vì không để cho hắn có bất kỳ cơ hội giãy giụa.

Vì hắn nàng có tự tin dựa vào hắn tưởng niệm mà sống sót.

“Cô….. người đâu……”

Tức nha, tức giận đến môi phát run tâm tư Long Ngạo Vân bị nhìn thấu chỉ muốn thật tốt dạy dỗ nữ nhân to gan trước mắt này một phen.

Nhưng ai biết hắn lời còn chưa nói xong, đã có nội thị chạy như điên tới cấp báo.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, không tốt rồi !”

“Chuyện gì mà vội vàng hấp tấp như vậy?”

Mắt trừng lên làm thị vệ đã sợ đến mau tè ra quần nhưng vì bảo vệ cái mạng nhỏ cũng bất chấp chính mình thất thố, vội vàng nói:

“Chiến sự biên thuỳ căng thẳng, đồn đại là Hoàng Phủ tướng quân chết trận, biên quan sẽ là khó giữ được ……”

Long Ngạo Vân vừa nghe sắc mặt trong nháy mắt trắng xanh, hắn vội vã đứng dậy mà đi, không chú ý tới Bạch Diệu Cần bên môi nổi lên một cái cười.

Nụ cười kia sau khi nàng liền không thấy còn bây giờ là nụ cười phát ra từ nội tâm. Rốt cục, ngày đó đã tới sao?

Bạch Diệu Cần nội tâm tung tăng như chim sẻ đối với nỗi nhớ Thượng Quan Cực Phẩm lại càng giống như nước sông cuồn cuộn như thế nào cũng không ngừng được.

Mọi âm thanh đều tịch mịch, Long Ngạo Vân ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, lòng như nặng ngàn cân, hoàn toàn không thấy vẻ tươi cười. Nhìn qua núi tấu chương trước mắt kia Long Ngạo Vân tâm tình càng nặng.

Biên cương chiến sự căng thẳng đã không phải là chuyện ngày một ngày hai ngày nhưng hắn vẫn chưa từng để ở trong lòng luôn luôn cho rằng chỉ cần có Hoàng Phủ tướng quân thì chiến sự cuối cùng sẽ có ngày dẹp loạn. Nhưng rất hiển nhiên là hắn khinh thường.

( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )

Hôm nay Hoàng Phủ tướng quân chết trận, tướng lĩnh biên cương như rắn mất đầu, rồi chuyện lương thảo cũng bởi vì Bạch gia không muốn phối hợp mà chậm chạp không cách nào vận chuyển tới.

Trở thành cửu ngũ thống lĩnh thiên hạ một hồi giờ cảm giác vô lực.

Hắn có thể dùng thánh chỉ bức bách bạch gia áp giải lương thảo nhưng sự tình quan hệ tới biên quan nếu là Bạch gia bởi vì chuyện Bạch Diệu Cần bằng mặt không bằng lòng, chậm chạp không đem lương thảo tới đến lúc đó chỉ sợ liên luỵ tướng sĩ vô tội.

Hắn đến tột cùng nên làm như thế nào mới tốt?

Đang lúc hắn vô lực thì tại thư phòng đề phòng nghiêm ngặt, một giọng nói rầm thấp phá tan, thanh âm kia vừa xa lạ lại có vẻ quen thuộc.

“Buồn đến hốt hoảng sao?”

Nghe lời nói không có quá kinh hoảng, Long Ngạo Vân đã đoán được người đến là ai, giương mắt chăm chú nhìn lên quả nhiên thấy người nam nhân hắn chưa bao giờ gặp mặt, lại cùng chảy 1 huyết mạch.

“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn qua hắn trong mắt có căm hận, có oán hận, Long Ngạo Vân thái độ bất thiện mở miệng chất vấn.

Thượng Quan Cực Phẩm cẩn thận nhìn Long Ngạo Vân thì ra đây… chính là em trai của hắn.

Không đếm xỉa đến Long Ngạo Vân đề phòng, Thượng Quan Cực Phẩm nhẹ nhàng chậm chạp bước chân thẳng tắp bước đến trước thư án của Long Ngạo Vân dừng lại.

“Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?” Đến thăm và chê cười hắn sao?

Nhìn qua người xem ra cùng mình có vài phần giống kia, Long Ngạo Vân tuyệt đối tin tưởng mình bây giờ gặp khốn cảnh cùng nam nhân ở trước mắt không thoát được quan hệ.

Đây là trả thù việc hắn giam cầm Bạch Diệu Cần sao. Hắn trước kia làm sao sẽ ngây thơ cho rằng hắn là có thể nghĩ mình muốn giết cứ giết, muốn lưu liền lưu ?

Nhìn qua Thượng Quan Cực Phẩm ánh mắt sắc bén, Long Ngạo Vân càng hiểu hôm nay hắn tới đây tuyệt đối là có chuẩn bị mà đến.

Hắn đã từng cho rằng trải qua khoảng thời gian này, Thượng Quan Cực Phẩm lại không thấy giận tím mặt, cũng không có bất kỳ động tác gì tất cả đều là bởi vì hắn đối với Bạch Diệu Cần không có để ý.

Nhưng…… Hôm nay thấy hắn ngang nhiên đứng ở trước mặt mình, hắn liền biết rõ Thượng Quan Cực Phẩm cũng không phải là không thèm để ý, mà là chờ tới thời cơ chín muồi mới có thể lấy về nữ nhân của mình.

“Ta không muốn làm cái gì.” Cười một tiếng nhìn đệ đệ cùng cha khác mẹ kia trong mắt lại không có một tia oán hận như băng, thay vào đó là một hồi ấm áp.

“Vậy ngươi đêm khuya xông vào đình, vậy là có ý gì?”

“Ta là tới cho Hoàng Thượng 1 lễ vật .” Nhìn một chút Hoàng Thượng kia giữa lông mày không được tự nhiên, hiển nhiên hắn cũng không biết nên như thế nào đối mặt hắn.

Khi đối mặt với hắn một khắc kia, Thượng Quan Cực Phẩm đột nhiên đã hiểu hắn hiểu được Bạch Diệu Cần vì sao một mình không ngại hiểm, chắc hẳn có một nguyên nhân là Long Ngạo Vân kia phái dưới ngạo khí che dấu sự cô đơn cùng tính trẻ con.

Bởi vì biết rõ Long Ngạo Vân không phải là thật sự muốn giết hắn, cho nên không muốn hai người bọn họ dùng cách cứng rắn đấu khiến cho hai bên lưỡng bại câu thương, nên mới có thể tự thân mạo hiểm bức Long Ngạo Vân nhìn thẳng ra tình cảm huynh đệ.

Về điểm này hắn cũng là tốn nhiều ngày mới nghĩ thông suốt .

Trừng mắt nhìn Thượng Quan Cực Phẩm khí định thân nhàn, Long Ngạo Vân tức giận hỏi:

“Tặng lễ vật gì?”

Tặng lễ vật? Hắn ngược lại cảm thấy hắn là đến thăm chê cười mình!

Biết rõ hắn cùng với biên cương loạn không thoát được quan hệ, vừa thấy hắn xuất hiện liền nhận định hắn là khoe khoang năng lực của mình đối với hắn cảnh giác quá mức.

Không đếm xỉa đến hắn ánh mắt căm thù, Thượng Quan Cực Phẩm đem một phong thư tự trong ngực móc ra sau đó nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn.

“Đây là cái gì?”

“Đây là ngân phiếu lợi nhuận mấy năm gần đây của Thượng Quan gia cùng Bạch gia, còn có ta đãsắp xếp xong xuôi việc vận chuyển lương thảo.”

“Ngươi…… Vì cái gì?” Long Ngạo Vân khó nén kinh ngạc hỏi.

Tại sao phải cho hắn những thứ này? Hắn là không có lúc nào không muốn lấy tính mạng người này, vì sao……

Nguyện ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho hắn như vậy trong lòng đến tột cùng có những chủ ý gì?

“Cho dù có những thứ ngân lượng này, nếu như mất đi chủ soái cũng là uổng công.” Không tự chủ, Long Ngạo Vân lại trừng mắt nhìn lá thư, đem nội tâm chính mình sầu lo nói ra.

“Hoàng Thượng yên tâm, Hoàng Phủ tướng quân chỉ là bị thương vài chỗ ta đã mời đại phu cùng thuốc tốt nhất trị liệu, chắc hẳn tướng quân đã không còn đáng ngại.”

Ánh mắt ngạc nhiên liếc về phía Thượng Quan Cực Phẩm, hắn không hiểu vì sao Thượng Quan Cực Phẩm có thể giúp hắn như vậy.

Hiển nhiên là nhìn ra cái mặt kia tràn đầy nghi hoặc, Thượng Quan Cực Phẩm nói ra:

“Bất luận ta và ngươi ân oán thế nào ngươi cuối cùng cũng là đệ đệ ruột thị của ta, ta nghĩ tiên hoàng trên trời có linh thiêng sẽ không vui khi gặp huynh đệ tranh chấp.”

Hắn từ đáy lòng cảm kích Bạch Diệu Cần, bởi vì nàng hắn rốt cục học được buông tay, ngoại trừ quan hệ huyết thống và các loại ân oán khác hắn đều lựa chọn không so đo nữa.

Giống như lúc trước Bạch Diệu Cần không muốn truy cứu Trác Ám Nguyên vì sao đối với nàng làm ra loại chuyện đó, hắn cũng nguyện ý học nàng khoan dung cùng tha thứ.

Lại nói vì không để cho Bạch Diệu Cần lo lắng hắn cũng nguyện ý yên tâm thả nút thắt trong lòng xoá đi hận thù.

( truyện được đăng tại blog http://tuyetlien90.wordpress.com/ )

Đối với hắn mà nói hiện tại Bạch Diệu Cần mới là quan trọng. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn xoay người đi ra khỏi cung điện vàng ngọc, hắn tin tưởng bọn họ sẽ lại gặp nhau rất nhanh sẽ đến.

“Đợi một chút!” Kinh ngạc vì Thượng Quan Cực Phẩm không có sở cầu, Long Ngạo Vân vừa rồi còn tưởng rằng hắn sở dĩ chủ động bày tỏ là vì nghĩ muốn đòi lại vợ của hắn nhưng hắn không hiểu vì cái gì Thượng Quan Cực Phẩm một câu cũng không nói.

“Còn có chuyện gì sao?” Thượng Quan Cực Phẩm quay đầu, mắt thấy Long Ngạo Vân trong mắt ngạc nhiên trong nội tâm lại nổi lên một tia chọc ghẹo mừng thầm.

Kỳ thật, có một em trai làm Hoàng Thượng có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn đổi về nương tử của mình sao?”

Long Ngạo Vân cho rằng, Thượng Quan Cực Phẩm sở dĩ làm những thứ này, tất cả đều là vì tìm về thê tử của mình, ai ngờ Thượng Quan Cực Phẩm ngay cả một chữ cũng không còn nói, chỉ là như vậy cũng đủ để làm cho hắn không hiểu ra sao .

Nghe được vấn đề của hắn, Thượng Quan Cực Phẩm hắng giọng cười một tiếng, bởi vì hắn hôm nay tới một bước này cho nên thái độ của Long Ngạo Vân cũng đi theo chuyển biến.

Nhìn qua huynh đệ con ngươi còn có mấy phần lạnh nhạt nhưng ít ra đã không hề mang theo nồng đậm căm hận. Mặc dù kết quả như vậy có trong dự liệu của hắn, hắn thủy chung tin tưởng Long Ngạo Vân sẽ là 1 hoàng đế yêu dân là, chỉ cần cho hắn giải khai tâm kết hoàng triều dưới sự dẫn dắt của hắn nhất định là một cái quốc gia thịnh thế. Hắn người làm ca ca này đương nhiên vui mừng khi thấy 1 kết quả như vậy.

“Không được, nhìn ngươi thích lưu nàng làm khách bao lâu thì tuỳ!” Hắn tin tưởng, không bao lâu nàng tuyệt đối sẽ trở lại bên cạnh hắn.

Quả phụ cuối cùng không thể thành phi! Ở triều đình chúng thần ngày ngày tranh luận kịch liệt, Long Ngạo Vân từ trước đến nay chuyên quyền độc đoán rốt cục vẫn phải nhường bước.

Hắn tự mình dẫn Bạch Diệu Cần lên kiệu, đang khi màn kiệu sắp che khuôn mặt Bạch Diệu Cần, hắn cũng mở miệng.

“Nói dùm cho đại ca trẫm, Thượng Quan gia cùng Bạch gia thuế kêu đại ca phải hàng năm tự mình đưa vào cung cho trẫm.”

“Hoàng Thượng yên tâm, chắc chắn dân nữ sẽ chuyển cáo tới cho Thượng Quan Cực Phẩm.” Biết rõ Long Ngạo Vân trong lòng phẫn hận đã hoàn toàn tiêu trừ, Bạch Diệu Cần vui vẻ toét ra một nụ cười hứa hẹn.

Từ nay và sau đó, nàng tin tưởng không còn có bất kỳ nguy hiểm nào ngăn cản nàng cùng Thượng Quan Cực Phẩm nữa .

Theo cỗ kiệu đung đưa trở lại Thượng Quan gia, gấp gáp nàng không đợi kiệu đặt đất liền cuống quít xuống kiệu.

Nhìn đống người chờ ở cửa lớn kia, hiển nhiên Hoàng Thượng sớm đã đi trước một bước đem tin tức nàng hôm nay trở về thông báo cho, Hoàng Phủ Ngạo Phàm cùng Thiên Tuyền, Hách Liên Thương cùng Mạc Vấn Linh, thậm chí ngay cả Phúc bá Phúc thẩm trong phủ đương nhiên cũng không thiếu được phụ thân trong hàng ngũ nghênh đón.

Nhưng nàng trái nhìn nhìn phải chính là không thấy người nàng muốn thấy nhất.

Hắn đâi?

Phảng phất nhìn ra nghi ngờ của nàng, Mạc vấn Linh từ trước đến nay luôn mềm lòng vội vàng nói:“Thượng Quan Cực Phẩm đang thư phòng… tự nhốt mình ở trong đó.”

Nàng hảo tâm nhắc nhở chỉ sợ Bạch Diệu Cần không biết, cho dù chuyện đã giải quyết viên mãn nhưng có người trong đầu vẫn như cũ rất tức giận.

Nghe vậy Bạch Diệu Cần hướng mọi người gật gật đầu xong vội vàng chạy tới thư phòng.

Trong thư phòng tĩnh lặng đến dọa người, trừng mắt nhìn cửa đóng chặt, Bạch Diệu Cần lại thật lâu không có dũng khí mở cửa phòng ra.

Nàng nghĩ trái cũng chu toàn, nghĩ phải cũng chu toàn chính là đã quên tính đến nam nhân tính tình ngoan cố kia nhất định sẽ cực kỳ tức giận khi nàng hành vi tự chủ trương như vậy.

Bởi vì sợ nhìn thấy hắn mắt lạnh như băng, Bạch Diệu Cần tay cứ như vậy cứng trong không trung, chậm chạp không dám mở cửa.

Rốt cục khi nàng rốt cục quyết định đưa tay đẩy cửa, cửa chợt bị kéo ra làm hại nàng cả người ngã vào lồng ngực của Thượng Quan Cực Phẩm.

“Chàng……” Cái hơi quen thuộc kia, phút chốc chui vào trong mũi nàng, Bạch Diệu Cần tâm đột nhiên mừng như điên, cơ hồ nói không nên lời, chỉ có thể miệng mở rộng chàng…chàng không ngừng.

“Ta cái gì, nàng cái nữ nhân đáng chết này, nàng có biết hay không ta nên hung hăng trừng phạt nàng đây, làm sao nàng có thể tự cho mình là đúng chạy vào cung, nàng có biết hay không…… ta vì nàng mà hàng đêm không thể ngủ.”

Mặc dù tin tưởng nàng nhất định sẽ chăm sóc mình thật tốt nhưng vẫn là không an tâm xem với nhớ thương tức giận cứ từng giọt từng giọt tích tụ ở trong lòng phải rống cho nàng co đầu rụt cổ mới có thể tiêu tan.

“Thiếp không biết chàng sẽ lo lắng, thiếp cho rằng……” Bởi vì tin tưởng hắn không thương nàng, cho nên không cho là hắn sẽ vì mình mà đau lòng nên mới dám buông tay vậy đi làm.

“Nàng cho rằng cái gì? Nàng luôn tự cho mình là đúng, nàng nghĩ rằng ta không yêu nàng cho nên nàng có thể làm xằng làm bậy hả?” Cho là hắn không biết nàng ngốc này đầu đang suy nghĩ gì sao? Hắn còn cố ý nói ra:

“Nàng có biết hay không cũng bởi vì sự tùy hứng của nàng bỏ rơi ta, cho nên mấy ngày này ta ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng không yên……”

“Chàng nói cái gì?”

Nàng nghe lầm đi…… Hắn làm sao có thể nói yêu nàng? Nam nhân này hắn lại……

Chuỗi nước mắt từng giọt, từng giọt xuống xuyên thấu qua đôi mắt đẫm lệ, mặc dù nhìn không rõ ánh mắt của hắn nhưng từ hành động hắn sít đem nàng ôm vào trong ngực thì nàng đãtin.

Hắn yêu nàng, đây cơ hồ là chuyện nàng tha thiết ước mong…… Tâm tình kích động vạn phần nàng rốt cuộc bất chấp cơn giận của hắn, nín khóc mỉm cười. Thì ra là đây là cảm giác được người ta yêu sao?

“Ta nói ta yêu nàng, nàng ngốc.” Nhìn nàng trong mắt không dám tin, Thượng Quan Cực Phẩm 1 bụng tức như thế nào cũng không phát ra được .

Đành phải tiết hận sít sao đem nàng ôm ở trong ngực lực đạo như muốn đem nàng hoà vào trong cơ thể của mình.

Nàng cứ như vậy tùy ý cho hắn ôm, một lòng còn vẫn say mê khi hắn nói yêu nàng. Trừng mắt nhìn nàng bộ dáng như này Thượng Quan Cực Phẩm tức giận lắc đầu, cứ như vậy lẳng lặng ôm nàng cũng không nói chuyện. Lúc này, hắn biết rõ không có bất luận kẻ nào có thể đem nàng từ bên cạnh hắn đoạt đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play