- Dạ thưa ông chủ, tiểu thư đi chơi với tiểu thư Giao Châu rồi ạ.
- Ừ, ta biết rồi, con bé này thật là, đã dặn nó phải ở nhà rồi mà.
Ông vừa dứt lời thì hắn đến, chiếc Ferrari màu đen bóng lưỡng thắng “ Két” trước cổng nhà. Hắn bước vào, lễ phép chào ông:
- Cháu chào bác ạ, như lời hẹn, cháu đến rước Nguyệt ạ.
- À, chào cháu, con bé đi chơi với bạn rồi, cảm phiền cháu đợi một chút nhé.
- Dạ vâng ạ. – Hắn mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện ông Minh.
Hôm qua tới giờ, mỗi lần nghĩ tới nó là hắn lại cười mãi, lần đầu tiên hắn
thấy có người ngất xỉu khi hôn và bỗng nhiên hắn nghĩ: “ Nhỏ này thật
đáng yêu”. Hắn và papa nó ngồi một lát thì ông lôi bộ cờ ra bắt hắn cùng chơi, chơi hết ván này sang ván khác, tỉ số vẫn hòa, hắn lên tiếng thán phục:
- Bác chơi giỏi thật, nãy giờ chơi không biết bao nhiêu bàn mà cháu vẫn không thắng được bác, xin bái phục, bái phục.
- Không, cháu cũng giỏi lắm, con bé Nguyệt nhà bác nào có thèm đụng tới
đâu nên bác muốn chơi lắm mà vẫn không được, hôm nay có cháu bác mới
được thỏa mãn cái thú vui này đấy, hahaha
Đang trò chuyện rôm rả thì ông nghe tiếng cười nói vui vẻ từ bên ngoài vọng vào, biết nó đã về, ông gọi quản gia đến:
- Ông cho người lên phòng thu dọn quần áo của con bé rồi mang xuống đây cho tôi, cả sách vở và đồ dùng cá nhân nữa.
- Sao ông lại sai người dọn đồ của con bé, ông tính cho nó đi đâu à?
- Phải, tôi cho nó đến nhà cậu Phong ở một thời gian, chắc bà vẫn còn nhớ hôn ước giữa con bé với con trai của Lục Khiết chứ?
- Ừ, tôi còn nhớ, chẳng lẽ cậu này là…..
- Vâng thưa bác, cháu là Lục Chấn Phong, hân hạnh được gặp bác. – Hắn đứng lên cúi chào.
- Ừ, rất vui được gặp cháu. Con bé nhà bác hơi khó bảo, cháu cố gắng nhé. – Bà cười tươi như hoa.
Hắn vừa định đáp lại thì nó và nhỏ bước vào nhà, nghe những lời bà nói, nó ngạc nhiên lắm:
- Mẹ, mẹ nói gì vậy? Sao mẹ lại nói như thể sắp gả con cho cái tên này
vậy? – Nó vừa nói, vừa nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lẻm.
- Đúng vậy, cô sẽ là vợ của tôi. – Hắn thản nhiên nói.
- CÁI GÌ? – Nó quay phắt sang bà Như Huỳnh – Có thật không hả mẹ? Chuyện này chỉ là đùa thôi phải không?
- Cậu ấy nói đúng đấy, con sẽ là vợ của cậu ấy. – Bà nhẹ nhàng nói.
- Không bao giờ, con không làm vợ cái tên này đâu, mẹ ơi, con không muốn, hắn là tên biến thái, là một tên háo sắc……..
– Nó như hét lên, mặc cho nhỏ Giao Châu còn đang đứng như trời trồng khi nghe mẹ nó nói nó sắp có chồng.
- ĐỦ RỒI ĐÓ! – Ông Minh lên tiếng – Con không có quyền quyết định trong
chuyện này đâu Nguyệt, con sẽ đến nhà cậu ấy, ở cùng cậu ấy cho đến khi
con tốt nghiệp, sau đó, con mới có quyền chọn lựa cưới hay là không.
- Vâng ạ! – Tuy không cam tâm nhưng nó cũng phải miễn cưỡng đồng ý vì nó
không thể cãi papa nó được.
Cùng lúc đó, người quản gia cho người xách một va li quần áo to đùng xuống, mồ hôi nhễ nhại, nói với ông Minh:
- Thưa ông chủ, chúng tôi đã dọn đồ đạc xong rồi ạ – Rồi ông quay sang nó – Tiểu thư đem theo cái va li này trước đi, những thứ cón lại chúng tôi sẽ chuyển đến sau.
- Vâng ạ, cảm ơn bác.
Nó nói, cúi xuống xách cái va li lên. “ Ặc, nặng quá, cố lên nào”, nó
nghĩ, cố hết sức nhấc cái va li lên khỏi sàn nhà nhưng không có tác
dụng, cái va li chỉ cách được sàn nhà 3 cm rồi lại hạ xuống mặt đất.
Nhìn bộ dạng của nó khiến hắn bật cười, hắn đến cạnh nó và nhấc cái va
li lên nhẹ như không rồi rảo bước ra xe, không quên chào ba mẹ nó. Nó
ngẩn người một phút rồi cũng quay người đi theo hắn sau khi chào ba mẹ
và ôm nhỏ Giao Châu thắm thiết, nói thầm với:
- Nhất định tui sẽ giết hắn cho bà xem.
Ngồi trên xe, nó không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Hắn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đầy khó chịu:
- Này, cô ghét tôi đến vậy à?
Nó không đáp mà chỉ nhìn hắn bằng cặp mắt hình viên đạn. Hắn như không quan tâm, vẫn nói tiếp:
- Hôm qua thật là một ngày đáng nhớ nhỉ?
Nó vẫn mặc cho hắn độc thoại, đôi mắt nó đằng đằng sát khí nhưng gương mặt lại ửng hồng. Nó lúc này chỉ hận không lao vào bóp cổ hắn chết được vì
hắn đang lái xe, nếu nó làm vậy thì có khác gì tự giết mình đâu. Hắn
không thấy nó trả lời thì thắng xe lại, áp sát mặt vào nó:
- Nếu cô không nói chuyện với tôi, tôi sẽ hôn cô vậy. – Hắn cười ranh mãnh.
Tỏ vẻ ngoan cố đến cùng, nó quyết không nói nhưng khi thấy hắn làm thật, nó vội hét lên khi mặt hắn chỉ còn cách nó đúng 1 cm:
- Tránh xa tôi ra, anh muốn nói chuyện gì cũng được hết á!!!!
- Phải vậy mới được chứ.
Hắn mỉm cười, tiếp tục lái xe và bắt đầu đặt câu hỏi với nó.
- Cô thích màu gì?
- Màu đen – Nó lạnh lùng đáp
- Thích loại đá quý nào?
- Pha lê
- ……………….
Hỏi tới câu thứ.….n, thấy nó không còn trả lời hắn nữa mà thay vào đó là sự im lặng, hắn cũng không buồn quan tâm, hắn cũng cảm thấy chán trò đùa
này rồi nên chỉ tập trung chạy về nhà.
Chiếc xe dừng lại trước
một căn biệt thự màu đen được xây dựng theo kiến trúc hoàng gia của Anh, bên ngoài khảm đá hoa cương màu đen lấp lánh dưới ánh mặt trời. Khu
vườn được trang trí rất đẹp với đầy hoa hồng đỏ, ở giữa còn có bồn phun
nước,….
- Này, chúng ta tới nơi rồi đấy. – Hắn nói với nó.
- ………………. – Im lặng.
- Này, cô có nghe tôi nói không đấy?
- ………………………………… – Vẫn im lặng.
Nói mãi không thấy nó trả lời, cũng không thấy nó nhúc nhích, hắn cảm thấy
lạ, hắn quay sang nó và ngay lập tức phì cười với cảnh hắn đang chứng
kiến.
Hắn mỉm cười nhìn nó, hiểu ra lí do vì sao nó không trả lời hắn từ lúc nãy đến giờ: nó đã ngủ từ lúc nào không biết. Đứng lặng nhìn nó hồi lâu, nhìn khuôn mặt thanh tú, đôi môi đỏ mọng (mà hắn đã hôn
qua) và làn mi dài cong vút, hắn cảm thấy tim hắn đập mạnh.” Chết tiệt,
không lẽ mình thích con nhỏ bạo lực này? Không thể nào? Thiếu gia ta đây chỉ muốn trả thù thôi chứ làm gì có chuyện kết nhỏ!!!! Đúng thế, chỉ vì ta muốn trả đũa thôi”, hắn tự nghĩ thầm.
Nhìn nó một hồi, hắn quyết định bế nó vào nhà
Sau khi chạy xe vào nhà, hắn bế nó ra và ẵm nó vào phòng hắn. Trong vòng
tay hắn, thỉnh thoảng nó lại cựa quậy và khẽ mỉm cười. Hắn dừng lại, mỉm cười:
- Không ngờ con nhỏ bạo lực này lúc ngủ lại đáng yêu như
vậy. – Nói rồi, hắn cúi xuống, đặt vào môi nó một nụ hôn
Sau khi đặt nó lên giường, đắp chăn xong xuôi, hắn cảm thấy nóng nên đi tắm.
Một lúc sau, nó cũng tỉnh giấc, nhìn xung quanh một hồi nó mới biết nó đang nằm trên giường, trong một căn phòng xa lạ, nó vội lấy tay sờ khắp người rồi tự nói với bản thân:
- Không sao, không sao, vẫn còn quần áo.
Cùng lúc ấy, hắn từ phòng tắm bước ra và nói:
- Cô dậy rồi đó hả? Con gái gì mà ngủ say như chết ấy?
- Cái…… – Nó ngước lên, định cãi lại thì nguyên một cảnh tượng sexy hiện
ra trước mắt nó: hắn chỉ quấn độc nhất cái khăn tắm trên người, toàn bộ
phần trên của hắn hiện ra trước mắt nó khiến nó nhìn muốn xịt máu mũi.
Nó hét ầm lên và lấy tay che gương mặt đang đỏ bừng bừng lại:
- Mau mặc quần áo vào đi.
Nhìn phản ứng của nó, hắn cảm thấy nó thật đáng yêu và bỗng dưng hắn lại
muốn chọc ghẹo nó. Nghĩ đến đó, hắn tiến về phía nó và leo lên giường.
Nhìn thấy hắn tiến đến mỗi lúc một gần, nó vớ đại lấy cái gối phang
thẳng vào đầu hắn, hét lên:
- Tránh xa ta ra, AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, bớ người ta.
Nhìn phản ứng của nó, hắn phải cố gắng lắm mới không bật cười, hắn nắm lấy tay nó, đè nó xuống giường, áp sát vào mặt nó:
- Em có biết là em càng chống cự thì anh càng thích thú không? – Hắn cười, cắn nhẹ vào tai nó.
Nghe hắn nói, nó thôi không chống cự nữa mà chuyển qua phương án….khóc. Thấy nó khóc, hắn vội thả nó ra. Không hiểu sao khi nó khóc, hắn chẳng biết
phải làm gì, cứ cuống cả lên:
- Này, tôi chỉ đùa thôi, cô…..cô….đừng khóc nữa.
Nó vẫn vờ khóc, thích thú vì kĩ thuật diễn xuất của chính mình. Nhanh như
chớp, nó nhắm thẳng vào hạ bộ của hắn mà tấn công. Dù đang bối rối nhưng hắn cũng không phải tay vừa, hắn né được nhưng mất đà, ngã đè lên người nó. Đâu đó có một cái khăn bay lên và hạ xuống sàn nhà. Nó lấy tay xoa
xoa đầu, mắng hắn xối xả:
- Anh làm cái gì vậy hả? – Nó bực tức nói.
Vừa mới mở mắt, đập vào mắt nó là “em trai” của hắn. Thấy nó tròn mắt ra
nhìn, hắn cũng thấy lạ, nhìn theo nó hắn mới biết cái khăn đã bay mất
tiêu. Bây giờ, cơ thể hắn không có lấy một mảnh vải che thân, hắn vội
lấy tay che lại nhưng đã quá muộn, nó đứng hình đúng 5 giây nữa ngồi xỉu tập hai.
*******
Thời gian: buổi tối
Nó choàng tỉnh, ngơ
ngác nhìn xung quanh, nhanh như chớp, nó vớ lấy cái điện thoại gọi cho
nhỏ Giao Châu, mặc đại một cái váy và phóng như bay ra ngoài, không đếm
xỉa tới ánh mắt ngạc nhiên của hắn.
Tại quán Rose, phòng riêng cho khách vip……..
- Huhuhu, cứu tui với. – Nó ôm lấy nhỏ, khóc bù lu bù loa lên.
- Sao vậy? Bà gặp chuyện gì? – Nhỏ lo lắng.
- Huhu, hắn cướp đi sự trong trắng của tui rồi, huhuhuhu – Nó tiếp tục khóc lóc.
- Hà???? – Nghe nó nói, mắt nhỏ muốn rớt ra ngoài qua quá ngạc nhiên – Chẳng lẽ bà với Chấn Phong làm chuyện đó rồi hả?
- Dĩ nhiên là không phải rồi, bà điên hả?
- Vậy chứ sao bà nói hắn lấy đi sự trong trắng của bà?
- Huhu, không phải ý đó, ý tui là đôi mắt tui đã bị hắn làm cho vấy bẩn, huhu, chuyện là vầy nè…….
Nó ngồi xả một hồi, nhỏ chỉ biết chịu đựng mà không dám xen vào. Nhưng khi nó nói được gần….30 phút, nhỏ không chịu được nữa, xen vào:
- Thôi, bây giờ mình gọi cái gì mạnh mạnh uống đi cho quên sự đời nha, vậy đi.
- Ừk, lẹ đi, gọi gì cũng được. – Nó đáp, không cần suy nghĩ, nếu có thể tống những “hình ảnh” đó ra khỏi đầu, nó sẽ làm mọi thứ.
Tuy hơi ngạc nhiên khi nó đồng ý nhưng nhỏ không nói gì, nhỏ gọi một chai
rượu cho nó. Khi nhỏ vừa uống được một ly thì nó đã xử hết nguyên
chai, hai đứa lại gọi thêm một chai nữa và lần này nhỏ không hề uống mà ngồi nhìn cái cảnh nó uống rượu như
nước lã. Đến chai thứ 4, nó không còn biết gì nữa, gục xuống bàn nằm
ngủ. Nhỏ thở dài và lấy điện thoại ra gọi xe đến rước.
***********
Địa điểm: biệt thự nhà Chấn Phong
- Híc….bà đưa tui đi đâu vậy? – Nó say khướt, la ầm lên.
- Im coi, tui lấy đồ bịt miệng bà lại bây giờ, biết mấy giờ rồi không? – Nhỏ gắt.
Nghe nhỏ nói, nó thôi không nói nữa mà chuyển sang cười như điên. Bó tay + bực bội con bạn mình, nhỏ gõ như muốn phá cánh cửa:
- Lục Chấn Phong, mở cửa ra, anh chết trong đó rồi à.
- Lục Chấn Phong….híc…..hắn là cái thá gì? Hahaha, đúng, không là cái thá gì….. – Nó đứng không vững, quơ quào hai tay khiến nhỏ xém ngã.
Vừa lúc đó cánh cửa hé mở, anh nhìn bộ dạng của nó thì vô cùng ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy? Sao cô ấy lại say như vậy?
- Tại anh chứ ai? – Nhỏ cười bí hiểm.
- Sao lại tại tôi? – Hắn ngạc nhiên.
- Haiz, anh thử nghĩ đi, nó là một đứa trước giờ chưa biết gì về con
trai, vậy mà đùng một cái, anh phơi bày thân thể ra trước mặt nó nên nó
phát cuồng lên rồi nè. – Nhỏ mỉm cười, giải thích cho hắn – Thôi, trả
cho anh, sáng mai nhắn với nó là trường cho nghỉ một tuần nhé, lo ở nhà
nghỉ ngơi đi.
Dứt lời, nhỏ giao nó cho hắn rồi ra về. Hắn bế nó vào phòng và nhẹ nhàng đặt nó lên giường.
- Hay thật, vừa mới định đi tìm cô thì đã có người đưa cô về nhà. – Hắn mỉm cười.
Nằm cựa quậy một lát, nó ngồi bật dậy và nhìn
xung quanh. Nó ôm chầm lấy hắn, nhìn hắn bằng con mắt puppy long lanh:
- Cho tôi nước đi.
Nó vô tư không biết rằng hành động trẻ con đó khiến tim hắn đập thình
thịch. Thấy hắn ngồi im, nó làm bộ mặt giận dỗi, hai má phồng lên:
- Cho tôi nước đi, tôi khát nước mà.
- Được rồi, đợi một lát.
Hắn đi lấy một ly nước rồi trở lại giường đưa cho nó:
- Nè, uống đi.
- Hihihi. – Nó cười tít mắt, nhận lấy ly nước.
Uống một phát hết sạch ly nước, cảm thấy vẫn còn khát, nó chìa ly ra cho hắn:
- Cho nước nữa đi.
- Haiz, thua cô thật, đợi tôi một lát.
Vì lí do hết nước, hắn phải xuống lầu lấy cho nó. Ở trong phòng hắn, dù
điều hoà đang là 18 độ nhưng do rượu khiến nó thấy nóng nên nó vô tư kéo dây kéo xuống và nằm xuống giường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT