Một lúc sau, hắn trở lại phòng. Vừa thấy hắn, Tuyết Lan đã ôm chầm lấy tay hắn, nũng nịu:

- Anh Phonggggggg, em muốn đi chơi, anh chở em đi nha.

- Anh còn phải làm việc mà, à mà Nguyệt này, chúng ta đi thôi – Hắn mỉm cười nhìn nó.

- Đi đâu? – Nó mỉm cười nhưng trong lòng vẫn còn để tâm điều Tuyết Lan nói.

- Đi làm việc – Rồi hắn quay qua Tuyết Lan – Em về nhà trước đi, hôm khác anh chở em đi chơi.

- Vâng, anh hứa đó nha – Tuyết Lan xịu mặt xuống rồi bỏ về, trong lòng thì căm ghét nó vô cùng, nhất định cô ta phải chia rẽ hai người thì mới vừa lòng.

Đến chỗ hẹn, hắn và nó ngồi chờ đối tác đến. Trong lúc chờ đợi, nó hỏi hắn:

- Lần này chúng ta gặp ai hả anh?

- Rồi em sẽ biết thôi, người quen đó – Hắn mỉm cười ra vẻ bí mật.

- Chẳng lẽ là….. – Nó chưa kịp dứt lời thì Eric đẩy cửa bước vào trong.

- Chào hai người, đợi lâu chưa?

Nhìn thấy Eric, nó rất vui:

- Dạo này anh khoẻ không? Sao không liên lạc với em? Hay là đi hẹn hò với cô nào nên quên em rồi? – Nó trêu.

- Anh làm gì có ai? Còn em thì sao? Mới hôm trước khóc lóc ầm ĩ mà bây giờ đã hoà nhau rồi sao? – Eric cũng không vừa, trêu ngược lại nó.

- Anh…. – Mặt nó đỏ ửng – Em không thèm nói chuyện với anh nữa, hứ

Ngồi im lặng nhìn hai người đấu khẩu, hắn cảm thấy khó chịu trong lòng khi nhìn thấy nó thân thiết với Eric. Hắn lãnh đạm lên tiếng:

- Này, có lẽ chúng ta nên vào vấn đề chính nhỉ?

- Anh nghĩ có người ghen rồi đó – Eric thì thầm vào tai nó – Anh nghĩ em nên qua bên đó ngồi với Phong thì tốt hơn

- Vâng, vậy hôm nào mình nói chuyện sau nha, em đi đây – Nó cũng thì thầm lại rồi an phận ngồi kế bên hắn.

Hắn khẽ cau mày lại, nói khẽ vào tai nó:

- Em được lắm, tối nay về biết tay anh.

Nói rồi, hắn và Eric bắt đầu bàn về công việc, còn nó thì ngồi im lặng, trong lòng không ngừng gào thét kêu cứu. Sau khi bàn việc xong, nó muốn đến nhà nhỏ chơi, suy nghĩ một lát, hắn đồng ý nhưng ra điều kiện là nó phải về sớm. Tuy không cam tâm nhưng nó cũng phải đồng ý. Đến nhà nhỏ, hai đứa rủ nhau lên phòng đóng cửa lại, bắt đầu mở hội buôn dưa lê. Nhỏ trịnh trọng thông báo:

- E hèm, tôi xin tuyên bố buổi thảo luận về vấn đề “lẩu thập cẩm” của chúng tôi xin được phép bắt đầu.

Nó ngồi nghe xong thì vỗ tay hưởng ứng. Nhỏ tiếp tục:

- Xin hỏi tiểu thư Bạch Nguyệt của chúng ta muốn chia sẻ chuyện gì?

- À, đây là một chuyện hơi khó nói – Nó gật gù – $^(#$^^%*^$#%^#$%^*^&^$%, rồi xong, chuyện là vậy đó thưa hội trưởng hội buôn dưa lê.

Nghe nó kể xong, nhỏ đứng hình, tới mức nó phải nhắc khéo:

- Hội trưởng ơi, coi chừng ruồi bay vào miệng đó – Nó trêu

Nhỏ lấy lại bình tĩnh và gào ầm lên:

- Vậy là bà làm chuyện đó rồi hả????????????

- Im coi – Nó lấy tay bịt miệng nhỏ lại – Tui đâu có mướn bà hét lên đâu.

- Hihi, xin lỗi, tại tui bất ngờ quá, công nhận, trẻ con bây giờ lớn nhanh thật – Nhỏ giả vờ ngẫm nghĩ – Tội lỗi, tội lỗi

Nhỏ vừa nói xong, hai cái gối trên tay nó phi thẳng vào mặt nhỏ, nó gằm gè:

- Bà nói nữa đi, rồi tui sẽ thương bà lắm – Nó nhoẻn miệng cười

- Thôi, thôi, mà nè, nói chuyện nghiêm túc đi, bà không định làm gì con Tuyết Lan à? Tui nghĩ nó không đơn giản đâu.

- Bà đừng nói bậy, Tuyết Lan rất tốt, với lại, cô bé có vẻ hay lo lắng cho người khác, chắc chuyện lần dó chỉ là vô tình thôi – Nó mỉm cười – Mà Giao Châu nè, có khi nào anh Phong có người con gái khác ngoài tui không?

- Bà bị ấm đầu sao? Tui thấy Chấn Phong thương bà quá trời luôn, làm gì có chuyện đó – Nhỏ sờ trán nó – Đâu có nóng đâu ta, mà sao bà hỏi vậy?

- Giỡn hoài, tại…tự nhiên tui thấy lo, tui sợ anh Phong chán tui, haizzzz – Nó thở dài thườn thượt.

- Điên nè – Nhỏ đánh vào đầu nó một cái – Không có chuyện đó đâu, mà bà cũng đừng có ỷ y, lo mà giữ chồng đó, coi chừng bị con em cướp mất bây giờ.

Nhỏ nói xong, nó vật nhỏ ra và bắt đầu chọt léc, nó cười man rợ:

- Nãy giờ tui thấy bà giỏi quá nhỉ? Dám đánh tui cơ đấy, cho bà biết tay nè.

- Thôi, tui xin lỗi, tui xin lỗi, hahahahah – Nhỏ cười như điên.

Một lát sau, nó bỏ nhỏ ra, mỉm cười:

- Đừng có làm thế nữa nhé, không thì biết tay tui

- Biết rồi, bà là đồ ác ma đội lốt người, tui “may mắn” lắm mới có con bạn như bà – Nhỏ liếc nó, thở như sắp chết

- Cám ơn, quá khen, quá khen – Nó cười vô tư

- Mà Nguyệt, tui nói thật đó, cẩn thận với Tuyết Lan, tui có linh cảm xấu về cô ta – Nhỏ nghiêm túc nói

- Ừ, tui biết rồi, thôi, mình nói tới chuyện của bà đi – Nó vui vẻ

Nguyên buổi chiều, cho tới lúc hắn tới rước nó, buổi “thảo luận” của tụi nó dường như chưa có điểm dừng.

Về đến nhà, nó đi làm bữa tối cho hắn, đang loai hoai nấu thì một vòng tay ấm áp vòng qua eo nó, nó mỉm cười, mắng yêu hắn:

- Không thấy người ta đang làm việc sao?

- Thấy chứ, nhưng ai kêu vợ đáng yêu quá làm gì khiến chồng không kềm chế được – Hắn mỉm cười, hôn vào cổ nó – Tại vợ dụ dỗ chồng đó nha.

- Gì chứ…..ưm ưm…..

Nó chưa kịp nói xong thì đã bị hắn chặn lại bằng nụ hôn cuồng nhiệt. Vừa hôn nó, tay hắn vừa vuốt ve từng đường cong trên cơ thể nó. Hơi thở nó dần trở nên gấp gáp, người nó trở nên mềm nhũn, không còn sức chống cự. Hắn cười gian tà, bế nó trên tay, hắn mỉm cười:

- Em muốn làm ở đây hay trên phòng?

- Nhưng còn cơm tối thì sao? – Nó vội nói, mặt dần đỏ ửng lên.

- Mặc kệ nó, anh đếm đến 3 nhé, ở đây hay lên phòng? – Hắn cười cười và bắt đầu đếm – 1, 2,….

- Trên…..trên phòng…….. – Nó ấp úng trả lời, giấu gương mặt đang đỏ ửng vào ngực hắn – Ít nhất cũng phải tắt bếp chứ.

Hắn mỉm cười và hôn lên tóc nó:

- Vậy mới ngoan chứ, vợ yêu

Nói rồi, hắn tắt bếp rồi bế nó lên phòng. Đặt nó lên giường, hắn nằm đè lên người nó, cười gian:

- Vợ à, em có nhớ lúc chiều anh nói gì không?

- Nói gì là nói gì? – Nó nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu – Không, em không nhớ.

- Lúc chúng ta gặp Eric, anh đã nói gì nhỉ? Em không nhớ thật à? – Hắn tiếp tục cười.

Ngẫm nghĩ một lát, nó chợt nhớ ra, khuôn mặt đang đỏ hồng càng trở nên đỏ hơn nữa, nó cười giả lả:

- Em không nhớ gì hết á, anh đâu có nói gì đâu, không có nói gì hết á – Nói xong, nó vớ lấy cái chăn – Thôi, đi ngủ, ngủ sớm tốt cho sức khoẻ.

Nói rồi, nó đẩy hắn ra và trùm mền lên người, nhắm chặt mắt lại. Hắn bật cười thành tiếng, giọng điệu ẩn chứa sự đe doạ:

- Vậy sao? Anh không có nói gì sao? Hình như trước kia có người từng hứa là sẽ không nói dối thì phải.

Nằm cuộn mình trong chăn, nghe hắn nói xong, nó lạnh cả sống lưng nhưng vẫn vờ nằm ngủ. Hắn nhướng một bên mày lên, thì thầm vào tai nó:

- Xem ra em ngoan cố quá nhỉ? Để anh cho em biết thế nào là trừng phạt.

Nói rồi, hắn giật tấm chăn trên người nó ra và đè lên người nó, hôn nó một cách cuồng nhiệt. Hắn hôn đến khi nó giơ tay chịu thua mới dừng lại. Sau đó hắn cởi bỏ quần áo của nó ra và ném xuống đất. Bất ngờ, nó lấy tay che cơ thể mình lại, mặt đỏ như quả cà chua, miệng lắp bắp:

- Anh làm gì vậy?

- Trừng phạt – Hắn mỉm cười – Em còn ngại ngùng gì nữa? Đây đâu phải là lần đầu?

Nói rồi, hắn bắt đầu chiến dịch trừng phạt của mình. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, chiến dịch kết thúc. Nó nằm gối đầu lên tay hắn, thở mệt nhọc. Lấy tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi nó, hắn mỉm cười:

- Sau này còn dám nói dối nữa không?

- Không – Nó thở không ra hơi – Em sợ anh lắm rồi, anh là đồ tàn bạo, hichic

- Tại em nói dối chứ không phải tại anh nhé – Hắn bật cười – Mà vợ đói không? Chồng nấu mì cho vợ.

- Ưm – Nó khẽ gật đầu, bụng nó cũng bắt đầu biểu tình khi nghe hắn nhắc tới mì.

- Vậy để chồng đi nấu – Hắn nhảy khỏi giường và mặc quần áo vào, trước khi ra khỏi phòng, hắn nói thêm – Lạnh thì vợ mặc tạm cái sơ mi của chồng đi nhé, cấm mặc đồ khác.

Nói xong, hắn chạy xuống bếp nấu mì, bỏ lại nó đang tức muốn xì khói.

- Cái gì chứ? Lạnh như vậy mà kêu mình mặc sơ mi của hắn sao? Đúng thật là tên đáng ghét mà, hichic

Nói là nói vậy thôi chứ nó không dám cãi hắn, mặc vào người cái áo sơ mi trắng, nó lết về giường và nằm xuống, thầm nguyền rủa hắn:

- Hic, tên đáng ghét, ê ẩm hết mình mẩy rồi nè, hic.

Đang ngồi “than ngắn thở dài” thì tiếng nói của hắn vang lên:

- Hay quá nhỉ? Dám ngồi nói xấu chồng mình phải không? Được rồi, không cho vợ ăn mì.

Nó giật mình quay lại thì thấy hắn đang đứng ở cửa, tay bê hai tô mì. Nó vội nói ngọt:

- Hihi, em nói đùa đó mà, hihi

- Không biết, không cho ăn – Hắn nói tỉnh queo khiến nó tức sôi máu.

- Thôi mà, hichic, người ta đói lắm rồi, em chỉ đùa thôi mà, anh là người tốt nhất trên đời này luôn á – Nó cố nén giận, ngọt ngào nói.

- Thật không? – Hắn nhướng một bên mày lên

- Thật mà, em đâu có gạt anh bao giờ đâu – Nó nở nụ cười vô tội nhìn hắn.

Hắn mỉm cười, đưa cho nó tô mì. Ngồi ăn cùng nó, thỉnh thoảng hắn lại quay sang đút cho nó ăn, nhìn gương mặt đáng yêu của nó, hắn cảm thấy rất vui và cảm giác chiếm hữu trong hắn ngày càng lớn hơn. Hắn sẽ không tha thứ cho bất kì ai dám đụng đến nó và đặc biệt là cướp nó đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play