- May, May, em có sao không? Mau gọi cấp cứu đi – Eric hốt hoảng la lên khi thấy máu trên người nó bắt đầu tuôn ra.
- Nguyệt, Nguyệt – Nhỏ chạy đến, nước mắt rơi lã chã, khuôn mặt vô cùng hoảng sợ.
- Cô là ai vậy? Cô có biết nói tiếng Anh không? Hãy gọi xe cấp cứu đi.
- Tôi là bạn của cô ấy, tôi…tôi đã gọi rồi, cô ấy không sao đúng không? – Nó nói trong nước mắt.
Nó vừa dứt lời, xe cứu thương đã đến nơi, nó và Eric nhanh chóng lên xe.
Đến bệnh viện Thành phố, nhỏ chạy theo nó đến phòng cấp cứu nhưng các y
bác sĩ không cho nhỏ vào. Đứng bên ngoài, nhỏ khóc nức nở, Eric cố gắng
an ủi nhỏ nhưng nhỏ không ngừng khóc, anh thật sự chẳng biết phải làm
gì. Bây giờ anh cũng không khác gì nhỏ mà cũng đang rất lo lắng cho nó.
Một lúc sau, hắn và Gia Long chạy tới, Tuyết Lan chạy theo sau. Nhìn thấy
Eric, hắn có hơi ngạc nhiên một chút nhưng rồi nhanh chóng quên đi. Hắn
nắm lấy vai Eric, lo lắng hỏi:
- Cô ấy sao rồi? Mau cho tôi biết đi.
- Tôi không biết, nãy giờ vẫn chưa thấy bác sĩ ra ngoài.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Cô ấy bị tai nạn, nhưng mà……. – Eric ngưng lại – Anh bình tĩnh lại đi.
Tuyết Lan khẽ mỉm cười, gương mặt cô ta cực kì hả hê. Cô ta tiến đến bên Phong, rưng rưng nước mắt:
- Anh bình tĩnh lại đi, có em đây mà, cô ấy sẽ ổn thôi
Miệng nói vậy chứ trong lòng cô ta đang cầu cho nó chết cho xong, cô ta không hề biết Eric đã nhìn thấy nụ cười lúc nãy. Hắn chẳng quan tâm tới Tuyết Lan, ngồi phịch xuống ghế, hai tay đan chặt lại với nhau.
“Làm
ơn đừng có chuyện gì xảy ra”, hắn thầm cầu nguyện. Một giờ đồng hồ trôi
qua, không khí vẫn nặng nề vô cùng. Hắn và Tuyết Lan ngồi trên ghế, Eric thì đứng nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, còn Gia Long đang dỗ dành nhỏ.
Mọi người ai cũng đều có cùng một tâm trạng, một suy nghĩ là mong cho nó tai qua nạn khỏi.
Cánh cửa phòng cấp cứu hé mở, vị bác sĩ già bước ra bên ngoài. Hắn vội chạy đến nắm lấy vai ông:
- Bác sĩ, cô ấy có sao không? – Hắn lo lắng vô cùng.
Ông ấy thở dài, dùng tay mở khẩu trang ra:
- Cô ấy không sao, không bị va đập mạnh, chỉ có điều………. – Ông lại thở dài.
- Thế nào hả? Mau nói đi
- Cậu hãy bình tĩnh – Ông lại tiếp – Chỉ có điều cô ấy bị mất máu hơi
nhiều vì vết thương ở đùi. Nhưng cậu cứ yên tâm, cô ấy ổn rồi, chỉ cần
nằm viện theo dõi vài ngày thôi.
Nghe bác sĩ nói xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhỏ thì mừng đến mức ngất xỉu khiến Gia Long lo lắng vô cùng. Hắn và
Eric vào thăm nó còn Tuyết Lan thì tức đến tái mặt nhưng cũng vào theo.
Nó vẫn còn đang ngủ, khắp người chỉ bị xây xát và chân của nó đang được
băng bó lại. Nhìn thấy nó vẫn ổn, hắn và Eric thở phào nhẹ nhõm. Tuyết
Lan mắt ươn ướt tiến lại bên giường bệnh, giọng nói pha chút mừng rỡ:
- Vậy là chị ấy ổn hả anh? Em lo quá!!!!
- Em đừng quá lo, cô ấy ổn rồi.
Hắn mỉm cười, đặt một tay lên vai Tuyết Lan. Eric thì không nói gì, chỉ
đứng lặng lẽ nhìn nó. Anh rất vui vì nó không sao, nếu lúc đó anh chậm
một bước thì chắc có lẽ nó đã mất mạng rồi.
- Tại sao anh lại ở đây? – Hắn hỏi.
- Tôi đến Việt Nam làm việc cùng ba tôi, ông ấy bận nên tôi sang đây trước.
- Anh có thể nói rõ cho tôi biết sự việc xảy ra lúc đó không? – Ánh mắt
hắn ẩn chứa sự giận dữ – Nhất định tôi sẽ tìm ra tên đó bằng bất cứ giá
nào.
- Lúc đó tôi đang đi dạo ngoài đường thì nhìn thấy cô ấy,
tôi định đến chào cô ấy một tiếng thì từ xa có một chiếc xe lao thẳng
tới. Tôi vội lao đến đẩy cô ấy ra còn chiếc xe kia thì chạy mất. Đó là
một chiếc xe màu trắng nhưng có vẻ hơi cũ, biển số là 52U 25xx.
- Cám ơn những thông tin của anh và cảm ơn vì đã cứu cô ấy.
- Không có gì đâu. Thôi tôi về đây, ngày mai tôi sẽ trở lại thăm cô ấy, chào anh.
Eric chào hắn xong thì nhanh chóng ra ngoài, anh cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, và còn cô gái lúc nãy, tại sao cô ta lại nở nụ cười thoả mãn đó khi mọi người đang rất lo lắng cho nó……
Sau khi Eric đi rồi, Tuyết Lan mới nói chuyện với hắn:
- Anh nè, hồi nãy anh chàng đó nói gì vậy?
- Không có gì đâu, anh ta chỉ nói một vài chuyện về vụ việc thôi mà.
- Vậy hả? – Cô ta trầm ngâm một lát – Anh ta có nói chuyện gì đặc biệt không anh?
- Không, sao em quan tâm đến chuyện này quá vậy? – Hắn mỉm cười.
- À không, tại em muốn biết thôi mà, em thấy tội nghiệp chị Nguyệt quá,
không biết ai mà đi làm mấy chuyện này nữa – Tuyết Lan buồn rầu.
- Em đừng buồn, dù gì cô ấy cũng ổn rồi, em đúng là một cô gái tốt – Hắn
xoa đầu Tuyết Lan – Thôi, em về nhà đi, anh muốn ở đây với cô ấy.
- Vậy em về trước nha, tạm biệt anh.
Nói rồi, cô ta nhanh chóng đi ra ngoài và gọi xe đến rước mình. Trong phòng bệnh, hắn ngồi im lặng nhìn nó. Khi nghe tin, hắn thật sự vô cùng sợ
hãi, đây là lần đầu tiên hắn sợ đến như vậy, hắn sợ sẽ mất nó, sẽ không
còn nhìn thấy nó nữa, điều đó đối với hắn còn đau đớn hơn cái chết. Đang miên man nghĩ ngợi, tiếng nói của Gia Long kéo hắn về với hiện tại:
- Cô ấy sao rồi?
- Vẫn chưa tỉnh – Hắn đáp – Còn Giao Châu?
- Cũng chưa tỉnh, bác sĩ nói cô ấy lo lắng quá mức nên bị ngất, chắc lát nữa sẽ tỉnh thôi.
Gia Long vừa dứt lời, nhỏ đã đẩy cửa xông vào phòng và chạy đến nắm lấy tay nó, mừng rỡ:
- May mà bà không bị gì, thật là may quá – Nhỏ lấy tay lau nước mắt.
- Em lại khóc nữa rồi, đúng là mít ướt mà – Gia Long nắm lấy tay nhỏ, nhoẻn miệng cười – Đừng quá lo lắng, cô ấy ổn rồi.
- Ừ, em khóc vì vui mà – Nhỏ lè lưỡi – Em có mít ướt đâu.
Hắn thì không quan tâm đến cặp đôi trẻ con kia mà chỉ nhìn nó. Đột nhiên
hắn nhìn thấy nó khẽ cau mày, bắt đầu cựa quậy, hắn mừng rỡ nói:
- Cô ấy tỉnh rồi, gọi bác sĩ đi, nhanh lên.
5 phút sau, bác sĩ có mặt, sau khi khám cho nó xong, ông ấy mỉm cười:
- Cô ấy ổn rồi, chỉ cần tịnh dưỡng thì sẽ mau chóng bình phục thôi.
Nói rồi, bác sĩ ra ngoài, hắn và Gia Long thì đứng nhìn nó, còn nhỏ thì
ngồi cạnh giường, nắm lấy tay nó. Rồi nó cũng mở mắt ra. Nhỏ mừng rỡ ôm
chầm lấy nó:
- Hay quá, bà tỉnh rồi, làm tui lo muốn chết luôn nè, bắt đền đi, huhu
- Ay, đau, nhẹ tay một chút, làm gì mà bạo lực vậy – Nó trêu nhỏ – Mà tui đang ở đâu vậy?
- Hihi, xin lỗi, tại tui vui quá – Nhỏ buông nó ra – Bà đang ở trong bệnh viện đó.
- Sao tui lại ở đây? – Nó ngơ ngác.
- Bà không nhớ hả? Bà bị tai nạn đó
Ngẫm nghĩ một lúc, nó mới sực nhớ ra:
- Tui chỉ nhớ là tui thấy một chiếc xe, rồi sau đó tui không biết gì nữa hết. Hình như có ai đó đã cứu tui phải không?
- Là Eric đã cứu em – Hắn lên tiếng.
- Eric sao? Anh ấy làm gì ở đây? – Nó ngạc nhiên vô cùng – Vậy anh ấy đâu rồi?
- Eric nói là đến đây làm việc, mai anh ta sẽ trở lại thăm em, còn bây giờ thì anh ta đã đi rồi.
Nghe hai người nói chuyện nãy giờ, nhỏ mới sực nhớ ra:
- A, Eric là anh chàng tóc vàng mắt xanh lúc nãy phải không? – Nhỏ mỉm cười
- Ừ – hắn và nó đồng thanh.
- Wao, anh ta trông đẹp trai quá chừng, hihi – Nhỏ mê mẩn.
Nó phì cười, ngoắc nhỏ lại nói nhỏ:
- Nè, bà làm gì mê trai lộ quá vậy? Không sợ chết hả?
- Sao chết? – nhỏ ngây thơ.
- Thấy ngón tay tui không? – Nó giơ ngón tay ra, cười gian – Nhìn theo hướng ngón tay tui nha.
Nói rồi, nó chỉ ngón tay về hướng Gia Long, nhỏ nhìn theo, gương mặt đang
hồng hào bỗng dưng tái mét. Gia Long không nói gì, chỉ mỉm cười. Nhỏ
quay qua nó, nói khe khẽ:
- Nguyệt ơi, cứu tui đi, tui hứa sẽ bao bà một chầu mà.
- Bà tự lo liệu đi nhé, tui không biết đâu. – Nó cười gian – Hình như Gia Long có chuyện muốn nói với bà đó, mau lại đằng đó đi.
- Nhưng mà….. – Nhỏ chần chừ
- Thà biết tự giác còn được chết toàn thây, không thì…… – Nó nhăn răng ra cười, lấy tay xẹt ngang qua cổ.
Nghe nó nói xong, nhỏ lạnh xương sống nhưng cũng đứng dậy và lại đứng với Gia Long. Anh mỉm cười, thì thầm vào tai nhỏ:
- Có anh rồi mà còn khen người khác đẹp trai, em cũng can đảm quá ha?
- Đâu có đâu, đó giờ em nhát gan lắm, chắc anh lộn em với ai rồi đó – Nhỏ cười giả lả
- Lộn với ai sao? Bây giờ em muốn chết đuối hay bị phanh thây? – Gia Long mỉm cười
- Hic, em lỡ lời mà, tha cho em đi mà, huhu – Nhỏ năn nỉ.
- Anh sẽ xử lí em sau – Gia Long nói một câu chắc nịch – Và lần này không nhẹ nhàng đâu.
Nghe anh nói xong, nhỏ đứng năn nỉ không biết mệt. Trong lúc hai người đang
“xử lý chuyện riêng tư”, hắn đến ngồi cạnh nó, dịu dàng nói:
- Em thấy khoẻ chưa?
- Cũng không sao đâu anh, em chỉ thấy hơi ê ẩm, đau nhất là ở tay và chân – Nó cười
- Em thật là, đi đứng kểu gì không biết, mai mốt cấm em ra ngoài luôn – hắn cau mày
- Hơ, thôi mà, đâu phải tại em đâu, lúc đó là đèn đỏ mà, hic, anh mà nhốt em trong nhà chắc em chết vì chán quá – Nó nhõng nhẽo.
- Không là không – hắn quả quyết.
- Hứ, anh nhớ nha, em-không-thèm-nấu-ăn, không thèm làm gì hết, chỉ nằm chơi thôi – nó dỗi
- Em cũng biết làm khó người khác quá ha? Ít nhất thì trước khi lành hẳn
thì em không được ra ngoài khi không có anh đi theo – Hắn nhượng bộ.
- Ừ, hihi
Sau đó, nhỏ ở lại với nó cho tới khi cô y tá báo hết giờ thăm bệnh, còn hắn và Gia Long lấy lí do có việc, nhanh chóng ra về để đi điều tra xem ai
đã lái xe đụng nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT