Cây và Lá – một tình yêu đẹp đẽ

Nhưng trời khiến Gió làm kẻ thứ ba

Vì yêu Lá, Gió đổi thay thành Bão

Bão ích kỉ, cuốn Lá mãi bay xa

Lá yếu đuối, ngậm ngùi bay cùng Bão

Cây đứng buồn khi Lá đã rời xa

Qua bao thu, Cây không hề quên Lá

Vẫn âm thầm tìm kiếm Lá muôn phương

Trong nỗi nhớ, Cây dường như gục ngã

Chết khô dần, khi mãi ….chẳng tìm ra!

Suzu

Khi nó và hắn trở về, trời đã về chiều, có điều nó và hắn thật sự kinh ngạc khi mình không phải đang ở trong kí túc xá mà đang ở …trong rừng.

Nhật Nam và Ngọc My từ đâu đó bỗng chảy lại nói gấp:

-Thân phận Linh bị lộ rồi, chúng ta phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt!

-Cái gì? – Hắn vuốt mặt, kinh ngạc.

Nó trầm ngâm không nói gì, chỉ cúi đầu. Tại nó mà mọi người bị vạ lây cả rồi, bây giờ phải làm sao?

-Làm sao họ biết được? – Hắn hỏi, giọng tức giận.

-Là Hanaka nói, cô ả còn có cả bằng chứng nữa! – Ngọc My lo lắng

-Chúng ta phải dời khỏi đây rồi hãy tính! – Nhật Nam cắt ngang

-Tạm thời Bọn cũng đuổi theo hai hướng Bắc và Nam! Tôi cùng anh Nam sẽ mỗi người lo một hướng, chị cùng Linh hãy đi trước! Gặp nhau tại Vực Không Đáy! – Hắn nói nhanh.

Mọi người chỉ kịp chia nhau mỗi người một hướng, nó bị Ngọc My kéo đi nhưng vẫn cố quay đầu trông theo bóng hình hắn. Nó linh cảm không hay chút nào, có cảm giác mình bị thứ gì đó tách ra khỏi hắn, và lần gặp này là lần cuối cùng! Tự dưng lệ ở khoé mắt nó chảy, từng hạt từng hạt..lấp lánh dưới nắng hoàng hôn. Nó hét lớn:

-Nhớ ổn đó, Shin!! Đừng quên mình r…. …..

Hắn quay lại, ngón tay cái chìa ra khỏi bàn tay đang siết chặt rồi cười, một nụ cười chấn an. Tuy nhiên hắn cũng biết rằng lần này muốn qua không hề dễ, Black Shamans world vào cuộc rồi. Thế nên, bóng dáng bé nhỏ kia vừa khuất thì nụ cười kia lập tức biến mất, khuôn mặt lạnh lùng che giấu nội tâm lại hiện về như cũ.

Nó ngậm ngùi bước nhanh theo Ngọc My, trong lòng không khỏi lo lắng: ” Bạn phải an toàn đấy, cá sấu! Đừng quên mình….. rất yêu bạn”

——————–

-Đang đi đâu đó? – Hắn hỏi lũ người trước mặt.

-Chúng thần đi bắt pháp sư bóng tối! – Ichida cười cợt.

-Vậy sao? Nếu vậy….bước qua xác Sawada này đã.

Hắn một lần nữa vung kiếm, cầm chân được càng lâu càng tốt. Lũ người có người phần lo sợ. Nhân thấy vậy, Ichida hét lớn:

-Nam thần điện ha chúng thần chú, hãy đem ngài về Shine!

Hắn cười nhạt. Thần chú? Lí do hay đấy, có điều muốn đụng vào hắn cũng đâu phải dễ, lũ pháp sư thường này hắn có thể dễ dàng.

Về phía Nhật Nam, tình hình cũng không khác là bao. Anh vừa đánh vừa nhử chúng theo hướng cách xa nó rồi tìm cách cắt đuôi. Chúng đông hơn anh tưởng nhiều, dù có thoát thì cuộc sống sau này cũng sẽ phải có sự thay đổi lớn.

————————-

Trong khi đó nó và Ngọc My đang rất sốt ruột đứng gần Vực Không Đáy. Cái cảm giác lo lắng cứ dày vò tâm can, thà đi theo hai người họ mà chịu nguy hiểm còn hơn bị cái cảm giác nóng ruột này gặm nhấm.

-Tìm kiếm đi! – Ở phía xa phát ra tiếng nói khiến cho nó và Ngọc My giật Mình.

Chưa kịp định hình việc gì thì Ngọc My đã chạy đi để cho nó một câu nói:

-Chị sẽ quay lại ngay! Cẩn thận nhé!

Nó ú ớ nhìn theo bóng dáng cô chị. Bàn tay siết chặt, lồng ngực đang phập phồng ngày một thắt. Tại sao? Nó đã làm gì mà người ta lại muốn giết nó đến vậy? Nó xấu xa đến mức không đáng tồn tại trên đời sao?

——————-

Hắn đã đánh lui được số người đó và chuẩn bị cắt đuôi được thì một nhân vật tưởng như đã bị lãng quên từ lâu xuất hiện: Moroboshi Dai.

Cậu ta lợi dụng hắn đang mải lo phía trước mà tung mê dược vào mặt hắn. Khi nhận ra mình bị đánh lén cũng là lúc hắn cảm thấy choáng. Lũ người pháp sư cùng Ichida liền theo phía Tây mà Nhật Nam đang chiến đấu, nơi này chỉ còn hắn và Dai.

Chống thanh kiếm xuống đất, hắn lắc mạnh đầu, cố gắng kiểm soát cơ thể thoát ra khỏi cơn khống ch

ế từ mê dược.

-Hazzzzzz, cố gắng vô ích thôi “bằng hữu”! Cứ an tâm mà ngủ đi, không ai giết cậu đâu! – Dai cười lớn, hai tay đút vào túi quần, ngửa mặt lên trời đầy ngạo nghễ

-”………………” Hắn chẳng nói gì, chỉ nhìn Dai với đối mắt sâu thuần tuý.

-Có muốn biết tại sao không? Dai lập tức thay đổi thái độ, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.

-Vì sao? – Hắn cười.

-Bởi vì mày luôn cướp những thứ thuộc về tao! Cái gì tao cố gắng hết sức để có thì mày lại chẳng tốn hơi mà nắm nó trong bàn tay! Tại sao? Tại sao hả tên khốn? – Dai lồng lộn nghiếng răng nói, cái vẻ tao thánh thiện ấm áp thiên thần thường ngày đã biến mất hoàn toàn.

-Vỡ vẩn! – Hắn bật cười to rồi nói tiếp: Mày thấy đó, lí do đó làm tao buồn cười! Nếu đó là thứ của mày thì mày đâu cần phải dành? Cái gì không phải là của mình thì đừng giật, nếu không thì mày chỉ làm hỏng nó thôi. Đồ vật sẽ tự chọn chủ…….và con chim đó ……cũng thế! Lí do của mày đơn giản là vì mày ích kỉ và ghen tỵ thôi!

“Bốp”

Sau câu nói của hắn, Dai đã không ngần ngại tặng cho người bạn của mình một cú đấm vào giữa khuôn mặt. Vì ảnh hưởng của mê dược nên hắn choáng vàng khuỵ xuống đất, nhưng tay vẫn giữ chặt thanh kiếm, mồ hôi từ trán cứ thế rơi xuống, thực sự sắp không chịu nổi rồi!

-Mày biết không Sawada, tao đã từng nghĩ nếu như…nếu như mày vào vị trí của tao lúc này mày sẽ làm thế nào? Mày thấy sao khi phải chứng kiến người mình yêu trong vòng tay thằng khác, mày có muốn nổi điên không khi nhớ lại nụ cười ấy, cái cách cô ấy quan tâm mày nhưng chỉ là thái độ đối với một người bạn! Mày sẽ thế nào khi mày vứt bỏ sĩ diện của một thằng con trai để quỳ xuống mong người đó có thể đáp lại mình và chấp nhận tình cảm nhưng vẫn không được đồng ý! Mày sẽ làm gì khi mày có thể làm tất cả vì người đó nhưng lại……chằng hề có một sự quan tâm dành cho mày! Mày sẽ thế nào? Sẽ ra sao hả Sawada????? – Mỗi câu nói Dai đều chỉ vào trái tim mình, vẻ mặt cực kì đau khổ. Cậu biết yêu đơn phương là thứ tình cảm ngu ngốc nhưng lại không thể kiềm chế, cứ yêu rồi cứ đau. Những kẻ thứ ba thường có hai con đường: một là buông xuôi và chúc cho người mình yêu hạnh phúc, thứ tình cảm kia sẽ cất giấu trong tim như kỉ niệm đẹp đẽ; hai là quyết cạnh tranh đến cùng mặc dù phải biến mình thành một kẻ tha hoá. Không phải ai cũng đi theo được con đường thứ nhất bởi không phải ai cũng có lòng cao thượng, và con đường mà Dai chọn là con đường thứ hai.

-Tao không biết bởi vì….tao không phải là mày. Đừng so sánh tao với mày! – Hắn nói, giọng mệt mỏi.

-Phải rôi, mày làm sao biết cơ chứ! Mày không thể hiểu, mày không thể hiểu được! – Dai nắm lấy cổ áo hắn, nghiến răng nói.

Đáp lại thái độ của Dai, hắn vẫn bình thản, khẽ nhún vai:

-Phải, tao không hiểu và tao cũng không muốn hiểu…. lòng dạ của một tên bán bạn!

-Hừ, hối hận rồi phải không? Nhưng đã muộn rồi anh bạn ạ! – Dai vừa nói vừa chầm chậm lấy tù trong túi áo ra một cái lọ thuỷ tinh chưa thứ dịch màu huyết dụ: Biết đây là cái gì không? Dịch Lãng quên đấy! Tao sẽ cho mày quên đi hết…..kể cả cô ấy!

Hắn nghiến răng bất lực, khoé mắt co giật cố chống lại cơn buồn ngủ khủng khiếp nhưng mỗi giây qua đi lại như được đeo thêm chỉ, thật sự khó có thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa. Cánh tay chống đất trở nên mềm nhũn, cánh tay cầm kiếm cũng đang run lên bần bật, thanh kiếm cư thế lỏng dần, lỏng dần, cơ thể không nghe theo mệnh lệnh của lí trí nữa. Hắn ngã xuống.

Dai cười khẩy, một tay túm lấy tóc hắn xốc ngược, một tay cố dốc thứ dịch đó vào miệng hắn:

-Quên hết đi, quên hết cái hạnh phúc mày đang được hưởng, quên đi sự quan tâm của Linh dành cho mày, quên đi tình yêu của cô ấy, quên hết tất cả!

Thứ dịch đắng chát ấy thẩm thấu vào người hắn, bộ não của hắn lập tức có phản ứng:

“Ăn đi này”

“Giao Khuyên, Quách Giao Khuyên”

“Nếu không phải tại tôi lạc đường, hơn nữa lại sợ mà nên mới…..”

“Anh…độc ác!”

“Đừng tưởng tôi hiền mà dễ bắt nạt”

“Đồng ý, ngoắc tay nào!”

“Marry Chrismas”

“Khi nào bạn mới về đây? Cá sấu!”

“I can fly”

“Valentine hạnh phúc!”

“Tại sao tôi lại thích bản nhỉ?”

“Bạn khô khan!”

“Đừng quên mình!”

“Đừng quên mình!”

Từng kỉ niệm cứ hiện về sau đó cứ mờ dần, mờ dần.

Một cô bé đứng dưới ánh nắng hoàng hôn, trên cách đồng cát cánh, khuôn mặt đẫm lệ nói: Đừng quên mình!

Một cô gái cũng dưới ánh hoàng hôn, trên vùng đất đẫm máu, hai hàng lệ cũng chảy dài và cũng khẩn cầu: Đừng quên mình!

Chỉ có điều hắn không thể làm được rồi, dù muốn lau đi hai hàng lệ kia, dù rất muốn gặp lại, dù nhắc nhở bản thân mình không được phép quên đi nhưng đôi mắt mệt mỏi cuối cùng cũng khép lại, lí trí sót lại cũng tan biến.

Kí ức mờ ảo từ từ tan thành vụn nhỏ…..từ từ biến mất…..như chưa hề tồn tại.

“Xin lỗi nhé, My darling!”

——————————

Nó đã đợi một mình đã được hơn một tiếng. Đầu óc thật sự muốn nổ tung, trái tim cứ thế mà loạn nhịp.

“Xoạch”

“Hắn” từ từ bước đến. Nó mừng như điên chạy đến ôm “hăn” vào lòng. Cuối cùng thì cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Có điều nó bỗng dưng cảm thấy xa lạ, hơi ấm của “hắn” không như mọi ngày, hương thơm thường ngày không có nữa, và cái động tác gõ đầu của hắn mỗi khi nó ôm hắn cũng ….không có. Nó nghi hoặc buông “hắn” ra, lùi ra đằng sau vài bước. Đôi mắt to tròn nhìn xoáy vào vào bóng hình quen thuộc nhưng tình cảm xa lạ kia. “Đó không phải là Shin” – Trong trái tim đang đập liên hồi của nó bỗng hiện lên dòng chữ này…..

-Sao thế? – “Hắn” hỏi.

Nó vẫn lùi dần về phía miệng vực, trên trán lấm tấm mồ hôi.

-Không….không phải là Sh..

Nó chưa kịp nói hết đã bị “hắn” cắt lời:

-Đúng vậy, không phải là Sawada ngày trước nữa! Hàng ngày đều phải diễn kịch với một con nhỏ ngu ngốc như cô tôi thấy mệt lắm rồi! Giờ dính vào rắc rối thế này, thứ đồ chơi như cô nên bỏ thôi!

Nó sững sờ, mỗi lời “hắn” nói như một nhát bứa dội thẳng vào tai nó, một nhát dao đâm vào lồng ngực đang phập phồng. Linh cảm nói đó không phải hắn nhưng rõ ràng khuôn mặt đó là thật, giọng nói cũng không phải là giả. Nó lắc đầu nguầy nguậy, đôi chân ngày càng lùi về phía sau. Lệ chảy ra xối xả, đau…..thực sự là đau lắm!

-Không, là nói dối! – Nó hét lên

-Phải! Là nói dối, nhưng đó là trước đây. Còn bây giờ thì là thật! – “Hắn” phũ phàng.

-Không, không phải!

-Đần độn! – “Hắn” cười khẩy, hai tay đút túi quần, nhìn nó đầy kiêu ngạo.

-Không phải! Bạn không như thế, có thể vô tình, có thể phũ phàng cả thế gian nhưng chắc chắn với tôi bạn không như thế, tôi tin điều đó bởi vì không ai hiểu bạn bằng tôi! Đó chỉ là nói dối thôi! – Nó cương quyết nhưng cơ thể vẫn không dừng việc lui lại về phía sau.

Lời nói của nó khiến “hắn” muốn nổ tung. Bước nhanh về gần nó, “hắn” không ngần ngại đẩy nó ra phía sau:

-Như thế đủ khiến cô hiểu…tôi ghét cô đến mức nào rồi chứ?

Nó loạng choạng rơi xuống.Như một con bướm tuyệt đẹp trong không trung. Vực đen hun hút dần dần nuốt trọn lấy thân hình bé nhỏ, hắn đã cứu nó ra khỏi chỗ này, đã cho nó niềm hy vọng, cho nó biết yêu, cho nó biết hạnh phúc, cho nó mỉm cười và bây giờ hắn lại đẩy nó trở lại đây, vào cái vực tăm tối này, cho nó mất hết niềm tin, cho nó biết hận, cho nó biết đau đớn, cho nó…rơi lệ.

“Không phải như thế! Không phải là Shin” – nó tự nhủ như thế nhưng nó biết chắc một điều là những lời nói đó, hành động đó nó sẽ chẳng thể quên, và hình như ….nó đã tin là thật!

Nhìn bóng dáng nó mất hút sau sương mù và bóng tối, Dai sững sờ. Cậu đã làm gì chính bản thân cậu cũng không biết. Chỉ trân trối nhìn bàn tay đã đẩn người mình yêu đến chỗ chết, cậu bỗng khóc, không thành tiếng nhưng lệ chảy dài. Cậu đã điên thật rồi, điên thật rồi nên mới làm vậy. Bán bạn và sát nhân, có mơ cậu cũng không tin được mình đã làm thế. Đã định biến mình thành một tên ác quỷ nhưng giờ lại thấy hối hận là sao?

Ái tình là chi? Yêu là gì? Ngọt hay đắng? Tại sao lại phải quy luỵ trong vòng xoáy ấy? Điều đó thật khó trả lời. Chỉ biết là đừng lấy nó biện minh cho những thứ xấu xa bởi vì ………yêu không phải là tội.

Một cơn gió thổi nhẹ quanh chiếc lá kia cũng giống như thổi nhẹ quanh bao chiếc lá khác, nhưng rồi chẳng biết từ khi nào Gió lại tương tư chiếc Lá xinh đẹp. Tuy thế dù cho Gió có mơn trớn Lá thế nào thì Lá vẫn cứ rung rinh lắc đầu, vẫn ngọt ngào bên cạnh Cây. Và rồi không thể chịu đươc nữa, Gió kia ích kỉ, nguyện trở thành Bão ……cuốn Là bay đi! Rồi Gió nhẫn tâm tặng Lá cho……đất. Đất rồi sẽ tàn nhẫn mà làm Lá úa vàng…đen…rồi phân huỷ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play