Ân vừa nhận được cuộc gọi từ một khách hàng mới. Qua điện thoại, vị khách này muốn gặp cô để trao đổi trực tiếp, đồng thời cho cô xem hình để nhận mặt con nợ. Theo địa chỉ khách hàng cung cấp, cô ra khỏi cô nhi viện, hướng về phía ngoại ô.

Đường nhựa kết thúc, trước mắt Ân là một con đường đất vắng vẻ, càng chạy vào trong nhà dân càng thưa thớt.

Cuối cùng nơi cô cần tìm cũng hiện ra trước mắt…

Nó là một khu tập thể bỏ hoang.

Ân lúc này đã nhận ra mình bị lừa.

Cùng lúc đó, từ trong đám bụi cây hai bên đường, rất đông những đứa con gái ăn mặc bụi bặm, đầu tóc kỳ quái tiến về phía cô cùng với dao và ống tuýp.

“Tưởng mày thông minh cỡ nào, hóa ra cũng không khó đánh lừa.” – Một giọng nữ lanh lảnh vang lên.

“Mày muốn gì?” – Ân gằn giọng, ánh mắt liên tục đảo quanh đề phòng bị đánh lén.

“Mày có gan giành địa bàn của tao thì đừng có hỏi tao muốn gì.” – Từ trong đám đông, một đứa con gái tóc tém ung dung tiến ra phía trước.

“Giành địa bàn gì chứ?” – Ân cười qua hơi thở.

“Mày giành hết các mối làm ăn của tao mà giờ còn hỏi à?” – Cô gái tóc tém quát lớn.

“Vì mày không có khả năng ép con nợ nhả ra tiền nên người ta không thuê mày thôi.” – Vẻ coi thường hiện rõ trong giọng nói của Ân.

“Con chó này! Mày nói ai không có khả năng?” – Cô gái tóc tém giận dữ đá mạnh cục đá dưới chân.

“Tụi mày đập chết con này cho tao.” – Quay sang đám đàn em đang đợi sẵn, cô ta ra lệnh.

Như chỉ đợi câu đó, đám con gái nhảy bổ vào Ân. Đứa nào cũng hung hăng như muốn lấy mạng cô.

Dù có mạnh nhưng trong tay không có vũ khí, Ân biết mình khó lòng lành lặn trở về. Đã xác định sẽ bị thương thì phải làm sao cho bị thương càng ít càng tốt.

Cô nhắm một đứa con gái duy nhất mà đánh, đồng thời nhanh nhẹn tránh những cái tuýp sắt đang nhằm vào mình.

Sao khi đánh ngất đứa con gái đã nhắm từ đầu, cô nhặt cây tuýp của cô ta lên, quay lại nhìn bọn kia với ánh mắt thách thức. Một khi đã có vũ khí trong tay, cô không cần phải né đòn nữa.

Trong không gian vắng lặng, tiếng tuýp sắt va vào nhau vang lên chói tai, âm thanh vun vút liên tục hòa vào không khí.

Gió thổi khẽ đung đưa những thân cây đen đúa, bóng trăng chiếu xuống sáng rực như thể để ông trời có thể nhìn rõ chuyện đang diễn ra.

Trong áng sáng trắng bạc của mặt trăng, bóng cô gái nhỏ đang chuyển động liên tục. Một mình cô vừa chống đỡ vừa đánh trả. Những cú đá tuyệt đẹp và những món quyền được tung ra vừa vặn, chính xác đến từng li.

Bầu trời đêm nay cao tít tắp.

Một lúc không lâu sau, hơn nửa số con gái bị Ân đánh nằm dưới đất, số còn lại tản đều ra quan sát cô thật kỹ.

Đứng cách đó vài mét, “chị đại tóc tém” liên tục hò hét chỉ huy.

Liếc mắt nhìn kẻ đang một tay chống hông, hô hoán như thánh như tướng, một nụ cười khinh bỉ hiện ra trên miệng Ân. Dưới ánh trăng bạc, nụ cười ấy quyến rũ vô cùng và cũng thật bí ẩn.

Đôi mắt Ân lạnh lùng lướt qua từng đối thủ đang bao vây mình làm chúng không khỏi lạnh người. Nét quỷ dữ ngày một hiện rõ trên gương mặt ít khi giận dữ của cô.

Sau một hồi thăm dò đối phương, những đứa trước mặt Ân gật đầu ra hiệu với nhau rồi cùng xông vào một lúc. Chúng đã nhận ra sai lầm của mình là quá khinh địch nên lần này tỏ ra đề phòng hơn.

Trận đấu tiếp diễn cho đến khi Ân thấy bên eo mình đột nhiên đau đến thấu xương.

Đưa tay sờ vào chỗ vừa bị đau, cô chạm phải một thứ chất lỏng ấm nóng. Là máu!

Ánh trăng chiếu xuống, đứa con gái đứng phía sau lưng cô mỉm cười ngạo nghễ, trên lưỡi dao còn ướt máu.

Ân cũng cười, một nụ cười chế giễu. Nếu đã đâm thì tốt nhất đâm sâu một chút, đâm có từng đó mà nghĩ có thể làm cô gục xuống sao?

Tặng riêng cho đứa vừa đâm mình một cú đá mạnh vào thái dương làm nó ngã xuống bất tỉnh ngay lập tức, Ân quay lại quắc mắt nhìn những đứa còn lại. Quả nhiên đã tức giận thật rồi!

Thấy Ân bị thương mà vẫn có thể một đòn đánh ngất người, đám con gái du côn bỗng nhiên sợ hãi. Chúng lùi dần, lùi dần rồi chạy mất dạng, mặc kệ đồng bọn còn đang nằm lại.

“Chị đại tóc tém” ban nãy còn đứng chỉ tay năm ngón, giờ thấy đàn em bỏ chạy thì cũng tháo chạy theo, tuy vậy vẫn không quên ném lại vài lời đe dọa.

***

Trên chiếc môtô, bờ vai gầy của cô gái nhỏ run lên từng hồi.Taytrái ôm ghì lấy eo phải. Qua kẽ tay máu liên tục chảy ra.

Dừng xe lại trước một phòng khám tư nhân, Ân chệnh choạng đi vào trong để khâu lại vết thương.

Khi cô về đến cô nhi viện, đèn phòng bếp vẫn sáng. Chắc chắn Linh hoặc Phụng hoặc cả hai đang thức đợi cô.

Chỉnh lại quần áo, Ân lặng lẽ đi vào trong.

Bên trong căn bếp, ngồi cạnh bàn ăn, vẻ lo lắng trên gương mặt Linh dần giãn ra khi thấy Ân đứng ở cửa bếp. Cô hỏi han vài câu nhưng thấy Ân có vẻ mệt nên thôi.

Đợi một lúc lâu sau khi Linh về phòng, Ân cũng lên phòng và đi thẳng vào phòng tắm.

Thuốc tê đang dần hết tác dụng, cơn đau kéo đến tập kích làm Ân khẽ rùng mình.

Căn phòng giờ chỉ còn ánh đèn ngủ và ánh trăng đang soi vào cửa sổ. Thỉnh thoảng tiếng nói mớ của Phụng phá tan không gian yên lặng rồi lại im bặt. Không ai biết rằng trên tầng thứ ba của chiếc giường, cơ thể Ân đang nóng như lửa.

Nhiệt độ về đêm xuống khá thấp, gió qua khung cửa sổ để ngỏ tràn vào căn phòng. Trong cơn mê man vô thức, Ân cuộn tròn như trái bóng, nắm chặt chiếc chăn. Trên trán cô, mồ hôi hột thỉnh thoảng lại chảy xuống thấm ướt gối.

Bên ngoài, từng giọt sương đang bung mình phủ kín trùng điệp cây cối. Một đêm lạnh!

Thức dậy một cách khó nhọc, Ân đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Mọi thứ truyền vào mắt cô có phần nhòe nhoẹt không rõ.

Bữa sáng nay Ân ăn rất ít rồi lại đi học. Linh và Phụng nghĩ cô có tâm sự gì nên không hỏi. Thời gian cả ba sống chung đủ lâu để hai cô hiểu rằng Ân không thích bị ai nhìn thấy tâm tư của mình.

Những chuyển động của Ân khiến vết thương bắt đầu rỉ máu. Đến khi tới trường thì chiếc áo sơ mi trắng bên trong áo vest đồng phục đã loang rộng một khoang đỏ.

Ân không hay biết gì cho đến khi cảm nhận được vạt áo ướt đang dính vào da.

Qua mắt cô, mọi thứ đều mang một màu xanh kỳ dị và càng lúc càng mập mờ. Cô biết mình cần một chỗ yên tĩnh để nằm xuống. Trên sân thượng, có một chỗ như thế.

Trước đây, nơi các cặp tình nhân trong trường thường xuyên lui tới nhất là nhà kho. Chiếm hai phần ba diện tích sân thượng, không gian hoàn toàn sạch sẽ lại vô cùng kín đáo, chẳng có lý do gì mà nó lại không trở thành chốn hẹn hò.

Cho đến gần một năm trước, không biết từ đâu rộ lên tin đồn rằng khi đêm đến, trong nhà kho phát ra những tiếng động lạ, từ đó, nó trở thành nơi “không nên đến nhất trong những nơi không nên đến”.

Bên trong nhà kho, những chiếc bàn cũ được xếp ngay ngắn trong một góc. Những tưởng nó sẽ chẳng bao giờ được dùng đến, không ngờ hôm nay lại trở thành “chiếc giường tạm thời” cho Ân.

Cô thiếp đi, mãi đến khi nghe được tiếng nói ở ngoài mới lờ mờ mở mắt.

“Em nói cái gì? Muốn chia tay sao?”

Dù không nhìn thấy nhưng Ân có thể nhận ra đó là tiếng của Thiện, giọng cậu có vẻ đang rất kích động. Từ hôm tin tức Vương Thị phá sản được tung ra, hôm nay cậu mới xuất hiện ở trường.

“Em xin lỗi!” – Giọng nói thứ hai này cũng không hề lạ lẫm với Ân.

“Em thử nói lý do anh nghe xem!”

“Em có nỗi khổ riêng, xin anh đừng hỏi!”

Sau câu nói của Đan, Ân nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Hình như một trong hai người vừa bỏ chạy khỏi sân thượng. Sau chuỗi âm thanh đó, sự im lặng như lớp không khí lạnh đóng băng mọi thứ, không còn âm thanh nào phát ra.

Ân thận trọng đợi thêm một lúc khá lâu cho đến khi chắc chắn bên ngoài không còn ai mới rời khỏi “giường” để đi ra.

Một tiếng “két” mở cửa nặng nề miết vào không gian im lặng làm người nghe thoáng rùng mình. Thiện đang quỳ dưới sàn, hai tay chống xuống đất cũng vì tiếng động đó mà giật mình. Những giọt nước mắt trên khuôn mặt còn chưa kịp lau đi.

Bất giác Ân đông cứng tại chỗ, nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.

Không chỉ có mình Ân sững người, Thiện cũng mất vài giây định thần mới vội vã đứng dậy, lau nhanh dòng nước mắt. Bàn tay vuốt qua mặt, cảm giác tự ái và tức tối dần hình thành.

“Nghe hết rồi sao?”

“Tôi…”

Lần đầu tiên trong đời, Ân cảm thấy khó xử. Nói không nghe gì thì là nói dối. Nói nghe hết rồi thì chẳng khác nào thừa nhận mình nghe lén. Nhưng sự thật cô đâu có cố ý. Khổ nỗi cô lại không phải là người theo chủ nghĩa giải thích.

“Cậu vừa ý chưa?” – Giọng Thiện vang lên đầy giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Ân căm phẫn. Trông cậu chẳng có vẻ gì là không muốn xé xác cô ra.

Ân đứng im nhìn Thiện không nói gì. Bị nhìn thấy trong tình trạng thảm hại thế này, nổi nóng cũng dễ hiểu thôi.

“Tôi đã thua rồi đó, giờ cậu muốn gì?” – Thiện gào lên, tiếng thét chứa đựng vô vàn thanh âm đau đớn. Nỗi đau này có lẽ cậu sẽ không bao giờ quên, khắc cốt ghi tâm bài học đầu đời trong lòng.

Mối tình đầu, mối tình hơn hai năm, cuối cùng kết thúc như thế này đây. Một cái kết mà có nằm mơ cậu cũng không ngờ.

Vậy là tất cả đã vỡ nát, vỡ tan tành.

Ân vẫn tiếp tục im lặng, đông cứng trong sự bối rối.

“Tôi thua rồi, giờ cậu muốn gì?” – Thiện dường như đã dồn hết sức lực để hét lên, đến nỗi giờ đây lời thốt ra trở nên thều thào yếu ớt.

Giữa sân thượng hoang vắng, cậu khẽ nheo mắt lại để ngăn dòng nước bướng bỉnh đang chực trào tuôn rơi.

Nhìn vào sự tuyệt vọng trên gương mặt Thiện lúc này, Ân thấy được mình của ngày xưa.

Cảm giác bị người mình yêu lừa dối, ít nhất cô cũng đã nếm một lần rồi. Đau đến phát điên! Chỉ thiếu điều chưa vỡ vụn ra làm trăm mảnh. Nỗi đau thấm sâu vào cơ thể, khắc tận xương tủy.

Sống mà không tin ai thì thật đau khổ! Nhưng biết tin vào ai khi người luôn miệng nói yêu ta lại phản bội ta?

“Tôi chẳng muốn gì cả.” – Mất một lúc khá lâu sau, Ân chậm rãi trả lời Thiện.

“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Cậu có biết là cậu giả tạo lắm không?” – Thiện nổi cáu, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ ngầu.

“Tất cả chỉ tại cậu, nếu không phải tại cậu thì tôi sẽ không phải biết cái sự thật đau đớn này.” – Ngoài việc là một ngườ

i nóng tính, Thiện còn là người chưa bao giờ biết cách kiềm chế. Giữ cho bản thân bình tĩnh trong vài giây ngắn ngủi với cậu là quá đủ. Guồng chân cậu chuyển động theo từng tiếng hét, lao nhanh về phía Ân.

Đứa con gái đầu tiên bị cậu đánh là Ân. Lần thứ hai cậu ra tay đánh con gái vẫn là Ân.

Một phần vì bất ngờ, phần còn lại vì không đứng vững, Ân ngã xuống đất.

Lòng tự trọng bị xúc phạm, cô đứng bật dậy, ánh mắt phẫn nộ.

“Đấu bây giờ luôn đi. Trận đấu của tôi và cậu.”

“Đúng ý tôi đấy! Tôi cũng đang muốn đánh người đây.” – Vừa dứt lời, Thiện thu nắm đấm hướng về phía Ân.

Nhanh chóng né sang một bên rồi lùi lại vài bước, cô mạnh chân đạp thẳng vào bụng cậu.

Thiện lùi lại vài bước, cảm giác tưng tức khó chịu nơi bụng kéo lên não làm cơn giận trong cậu tăng lên theo cấp số mũ. Không suy nghĩ nhiều, cậu lao vào cô như con mãnh thú lao vào kẻ xâm chiếm lãnh địa của mình.

Trận đấu diễn ra không lâu, nhà kho ngăn nắp đã bị cả hai biến thành một đống đổ nát không hơn không kém. Đồ đạc bị ném ngổn ngang không thương tiếc, một số thứ đã vỡ tan tành.

Sau một hồi bất phân thắng bại, cả hai đều thấm mệt, đòn của đối phương ra cũng trúng không ít.

Xét về thể lực, Ân có thể thua Thiện nhưng về kỹ thuật thì tuyệt đối không. Cậu chuyển động chậm hơn cô và có khá nhiều sơ hở.

Chớp lấy thời cơ, cô mạnh chân đá vào cổ làm cậu lảo đảo dựa vào bức tường sau lưng. Đã đến lúc ra đòn quyết định.

Thiện thường xuyên xem phim kiếm hiệp, cậu để ý thấy mỗi khi nhân vật trong phim giao đấu và ra những đòn đẹp mắt thì cảnh đó được quay rất chậm. Nhưng hiện tại đâu phải là phim, Ân cũng chẳng có lý do gì để ra đòn chậm lại, cậu thật không hiểu vì sao cú đánh cuối cùng chưa giáng xuống mình.

Buông hai tay đang đỡ mặt xuống, cậu nhìn quanh và cuối cùng dừng mắt dưới sàn nhà. Ân không hiểu làm trò gì mà lại nằm bất động dưới đó.

Một thoáng chau mày, cậu dùng chân khẩy cô nhưng không thấy cô trả lời. Cậu mạnh chân hơn một chút nhưng vẫn không thấy cô nhúc nhích.

“Này! Làm trò gì đó?” – Giọng Thiện toát lên vẻ nghi hoặc.

“Định làm cái quái gì vậy? Muốn nằm thì nằm đó đi nhé!” – Nói là làm, cậu dượm bước về phía cánh cửa nhà kho đã sớm bị đóng lại, hai tay ung dung bỏ túi quần.

Thiện có thói quen mở cửa bằng chân, lần này cũng không ngoại lệ. Có điều, nếu những cánh cửa khác đều mở “ầm” và muốn gãy rời sau cú đá của cậu thì cánh cửa này lại lì lợm nằm im không nhúc nhích, trong khi chân cậu muốn gãy rời. Vẻ bực bội, cậu tăng lực vào chân mình nhưng xem ra cánh cửa kia không có ý định nghe lời.

Thiện bắt đầu cảm thấy hoang mang.

Nhìn sang tấm bản lề rỉ sét, nó cong hẳn lên, hình như đã bị hư. Có lẽ cửa bị kẹt.

“Này, dậy đi! Chúng ta bị kẹt rồi.” – Không thể thản nhiên mở cửa bằng chân được nữa, Thiện liên tục huých vai vào cánh cửa.

“Này, dậy giúp tôi một tay đi!” – Thấy Ân vẫn không lên tiếng, cậu càu nhàu.

Cửa thì không có dấu hiệu mở trong khi vai đã bắt đầu đau, Thiện bực bội đi đến chỗ Ân, quyết tâm lôi cô dậy cho bằng được.

“Không đùa nữa, dậy nhanh!” – Cậu ngồi xuống lay mạnh cô.

Trên vạt phải của áo vest màu sữa cà phê mà Ân đang mặc bị ướt một khoang màu đỏ sẫm. Chỉ có mù mới không thấy, Thiện đương nhiên không phải mù. Có điều, thấy rồi cũng không dám nghĩ thật sự là thứ đó.

Thiện lướt nhẹ ngón tay qua khoảng màu lạ, thứ nước đỏ theo đó dính vào tay cậu. Đưa tay lên ngửi thử, cậu cứng đờ mất vài giây. Cái mùi tanh nồng, mằn mặn đặc trưng của máu không thể nào nhầm lẫn được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play