Một buổi sáng cuối đông, trời se lạnh nhưng trong veo, nắng dù nhạt màu vẫn làm mặt đất ấm lên. Ân đứng trên sân thượng, an nhàn tận hưởng bầu không khí sớm mai thoải mái. Nếu không để bản thân nghĩ đến chuyện của Thiện thì hiện tại có thể nói tâm trạng cô đang rất tốt.

Hôm qua bé Phúc đã được xuất viện, sức khỏe rất tốt. Trước mắt, bà Mai cũng không còn nắm được điểm yếu nào của cô. Mọi thứ đã trở lại trong tầm kiểm soát.

Bầu không khí tốt như thế này, thật chẳng đúng lúc khi điện thoại Ân lại đổ chuông. Nhìn số máy trên màn hình, cô chợt cảm thấy bất an. Chủ thuê bao này chắc chắn không gọi để hỏi thăm cô rồi.

Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh được, Ân ấn nút nhận cuộc gọi.

“Chị đang ở đâu vậy?” – Tiếng nói trộn lẫn tiếng khóc từ đầu dây bên kia vọng đến.

“Sân thượng trường học.” – Ân bắt đầu cảm thấy hoang mang.

“Chị ở đó! Em đến ngay.” – Đầu dây bên kia nói vội sau đó cúp máy như sợ Ân từ chối.

Cảm giác bất an giống như một cái cây đang thời kỳ sinh trưởng mạnh, cứ thế lớn dần, phủ tán che khuất lí trí của Ân, làm cô dần mất bình tĩnh.

Trong năm phút, Ân đã nhìn đồng hồ đến ba lần, cảm giác thời gian trôi qua quá chậm chạp. Cuối cùng nơi cửa sân thượng cũng xuất hiện một bóng người.

“Chị! Chị cứu em với!” – Đan vừa đến đã chạy ùa tới quỳ trước mặt Ân, mặt mũi lấm lem nước mắt.

“Có chuyện gì vậy?” – Ân dù lo lắng vẫn không thể hiện ra mặt, cũng chẳng đỡ Đan đứng dậy.

“Nghĩa… anh ấy… anh ấy dọa sẽ công bố ảnh của em và anh ấy.” – Đan càng lúc càng khóc lớn hơn.

“Là ảnh gì?”

Đan im lặng không nói, đầu càng cúi thấp hơn.

Ân lập tức có câu trả lời cho mình.

Điều đầu tiên mà Ân muốn làm bây giờ là cho Đan một trận nhưng cô đã kịp kìm chế bản thân. Làm thì cũng làm rồi, bây giờ có đánh thì cũng chẳng giải quyết được gì.

“Thế mày muốn tao làm gì?” – Cuối cùng, Ân thở dài, giọng nói u ám hướng về phía Đan.

“Anh ấy nói nếu chị chịu đến gặp, anh ấy sẽ đốt phim và ảnh.” – Đan vẫn quỳ dưới đất nói lí nhí, không dám nhìn Ân.

Ánh mắt Ân trong phút chốc trở nên tối sầm, sắc mặt cũng không mấy khả quan, những chiếc gân nơi cô bắt đầu giật giật.

“Đi!” – Sau một lúc im lặng khá lâu, Ân thốt nên một từ khó nhọc rồi bỏ đi trước.

Đan ở phía sau vừa mừng vừa lo, vội vã đứng dậy chạy theo. Họ lên một chiếc taxi, đi về phía đông thành phố.

Trên đường đi, bầu không khí im lặng được xây dựng kiên cố. Đan đến nấc cũng không dám, thỉnh thoảng lén lút quan sát sắc mặt Ân nhưng chỉ thấy chị mình mắt khép hờ, hai tay vòng trước ngực, nét mặt phẳng lặng.

Chính xác là sau hai mươi tám phút, taxi dừng trước cửa công ty thương mại và dịch vụ Trần Trọng.

Cả hai vừa xuống xe thì điện thoại Đan đổ chuông.

“Anh đang ở đâu?” – Đan nhận cuộc gọi ngay lập tức, nét mặt vô cùng mất kiên nhẫn.

“…”

Rõ ràng là bên kia cúp máy trước, Đan ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại rồi nhìn Ân dò xét, miệng mấp máy: “Thang máy số ba, lầu mười một, phòng đầu tiên.”

Ân nghe từng chữ Đan nói, sau đó lẳng lặng đi vụt qua. Đan lại tiếp tục lẽo đẽo theo sau. Cả hai đi theo đúng những gì được hướng dẫn.

Căn phòng mà họ đến hoàn toàn trống, bên trong chỉ có một chiếc ghế mà Nghĩa đang ngồi, một giá tranh trước mặt cậu, dưới sàn là một vài lọ sơn, cửa sổ đang mở nhưng rèm kéo kín.

Ân lạnh lùng tiến vào trong, đôi mắt lạnh lẽo không cảm xúc. Đan rụt rè núp sau lưng chị mình.

“Tôi đến rồi, cậu muốn gì?” – Ân muốn kết thúc mọi chuyện thật nhanh nên hỏi ngay khi vừa đi vào phòng.

“Tại sao phải vội như vậy?” – Nghĩa đang cầm cọ vẽ gì đó, không ngẩng lên nhìn Ân.

“Thời gian thì tôi có nhưng dành cho cậu thì quá phí phạm.” – Ân khoanh tay trước ngực, giọng nói sắc lạnh.

“Cậu ngậm dao trong miệng để nói chuyện đấy à?” – Nghĩa rõ ràng không có ý kết thúc nhanh mọi chuyện. Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn Ân rồi lại tiếp tục công việc của mình. Một vài sợi tóc mái rũ xuống che đi đôi mắt sâu, trông vô cùng lãng tử.

Ân đến đây không phải để đấu khẩu vì vậy cô chọn cách im lặng.

Nghĩa tiếp tục vẽ một lát thì ngừng hẳn, đặt khay màu và cọ xuống sàn, quay nhìn về phía Ân.

“Thôi được rồi, nếu cậu chịu làm người mẫu cho tôi vẽ, tôi sẽ đốt hết phim và số ảnh đó.”

“Người mẫu?” – Ân hỏi lại dù trong lòng cũng mập mờ đoán được. Chính cô đang hy vọng mình nghĩ sai.

“Người mẫu tranh khỏa thân.” – Nghĩa nói ra đáp án trùng khớp với những gì Ân đang nghĩ.

Trong đầu Ân đang có một cơn chấn động ghê gớm, nét mặt còn chưa kịp lo lắng đã đông cứng. Đan ở phía sau cũng cảm nhận được sự sững sờ của chị mình.

“Nghĩa! Anh đừng ép người như vậy!” – Trong sự im lặng chết chóc, Đan quát lớn, gương mặt thanh tú đầy sự giận dữ.

“Anh đâu có ép ai, nếu không muốn thì có thể từ chối mà.” – Nghĩa nhướn mày.

“Anh…” – Đan đuối lí, tức nói không lên lời.

“Điều gì đảm bảo cậu sẽ giữ lời hứa?” – Giọng Ân từ lúc nào đã trở nên khàn đặc.

“Nếu muốn chắc chắn thì có thể dùng đến giấy trắng mực đen.” – Nghĩa bình thản đáp.

Chưa bao giờ Ân ở thế yếu như thế này, không thể nào nghĩ ra cách giải quyết nào khác. Người ta nắm đằng chuôi, cô đâu thể liều lĩnh cầm lưỡi dao giật lại.

Nghĩa có vẻ thích thú với nét mặt Ân lúc này, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi cô suy nghĩ “thấu đáo”.

Căn phòng nhanh chóng bị sự tĩnh lặng nuốt chửng.

“Không cần nữa!” – Rất lâu sau, giọng Đan vang lên nghe vô cùng khô khốc.

Ân bị giọng nói kỳ lạ này làm cho giật mình, chợt cảm thấy bất an, vội quay lại nhìn em mình. Gương mặt Đan lúc này không chỉ có sự tuyệt vọng, nó hoàn toàn trống rỗng, không lối thoát.

Trong giây phút đó, Ân nghe chính mình thốt ra câu: “Tôi sẽ làm người mẫu cho cậu”.

Nghĩa mỉm cười tự tin, không hề tỏ ra bất ngờ hay thích thú, giống như cậu đã biết trước kết quả sẽ thế này.

“Chị không cần phải làm gì cả.” – Đan níu tay Ân lại, nét mặt bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Nếu như Đan khóc lóc thảm thiết thì Ân sẽ cảm thấy vô cùng bình thường, nhưng thái độ của Đan lúc này quá sức kỳ lạ. Linh cảm chẳng lành của Ân càng lúc càng lớn dần.

“Anh sẽ không đạt được điều mình muốn đâu.” – Hướng về phía Nghĩa, Đan nói rành rọt từng chữ.

Nghĩa cũng bị thái độ kia làm cho giật mình. Đan vừa dứt lời lập tức lao về phía cửa sổ.

Trong khoảnh khắc ấy, Ân cảm thấy mọi thứ xung quanh đều đông cứng rồi lập tức vụt qua thật nhanh.

Tấm rèm cửa đã bị Đan vén lên.

Ân không nhớ được mình đã gào tên Đan tuyệt vọng như thế nào. Cũng không nhớ được mình đã lao đến chỗ Đan như thế nào. Chỉ biết rằng cô đã ôm được Đan và bây giờ cả hai đang chịu lực hút của trái đất mà rơi tự do.

Theo tính toán của Ân thì ở độ cao này khi rơi xuống sẽ không thể chết ngay, ít nhất phải mất một vài giây đau đớn. Nhưng kỳ lạ làm sao khi cô không hề cảm thấy đau, trái lại còn thấy rất êm. Thay vì nghĩ rằng mình đã chết nhanh hơn mình nghĩ, Ân lại nghĩ rằng mình còn sống.

Thực tế đã chứng minh cô đúng. Đầu tiên là Nghĩa đang đứng bên cửa sổ, nở một nụ cười viên mãn. Thứ hai là cái cửa sổ đó nằm ở tầng hai, không phải tầng mười một. Cuối cùng là cảm giác êm ái phía sau lưng giúp cô khẳng định mình đang nằm trên phao hơi.

Không nhạy bén như Ân, Đan nằm trong vòng tay Ân, hai mắt vẫn nhắm nghiền, hàm răng cắt chặt.

“Mở mắt ra đi!” – Ân nhìn điệu bộ của Đan mà suýt bật cười. Đan nhát gan, Ân biết rõ như thế. Hôm nay làm ra chuyện như thế này quả thật động trời.

“Nhanh đến vậy sao? Không đau chút nào.” – Đan mở bừng mắt, nét mặt không biết là đang buồn hay đang vui.

“Từ tầng hai rơi xuống đương nhiên là nhanh rồi, hơn nữa sau lưng là phao hơi, làm sao mà đau được.” – Nghĩa đã xuống đến nơi từ lúc nào, giọng nói vì nhịn cười mà không tự nhiên.

Mặt Đan hoàn toàn ngơ ngác.

“Mày chưa chết.” – Không để Đan thắc mắc quá lâu, Ân giải thích.

Mặt Đan rõ ràng viết ba chữ “không thể nào”. Căn cứ vào những gì cô thấy trong phim và trong truyện thì Nghĩa sẽ không thể nhìn thấy cô nếu cô đã chết.

Đan vô cùng đắc ý với suy nghĩ của mình, lập tức thoát khỏi vòng tay Ân, chạy đến trước mặt Nghĩa hua hua năm ngón tay.

“Em làm trò gì đó?” – Nghĩa chộp bàn tay Đan lại, đan năm ngón tay mình vào.

“Em chưa chết?” – Đan hét lên, hết nhìn Nghĩa rồi lại nhìn Ân, đầu quay qua quay lại liên tục.

“Tao vừa nói với mày rồi còn gì.” – Ân thở dài ngao ngán.

“Nghĩa là sao?” – Mặt Đan sau khi vui mừng thì lập tức thộn ra.

Để không phải nhận nhiệm vụ giải thích cho Đan hiểu, Ân lập tức hướng ánh mắt sẵn sàng giết người về phía Nghĩa.

Đan đang nhìn chị mình cũng theo quỹ đạo mắt của Ân mà đáp ánh nhìn trên người Nghĩa.

“À thật ra thì… chẳng có tấm hình nào cả.” – Nghĩa xoa đầu, lí nhí giải thích.

“Anh…” – Đan tức quá nhéo Nghĩa một cái rõ đau, thế mà cậu không những không tránh còn kéo cô ôm vào lòng mình.

“Về với anh! Trả Thiện lại cho chị gái em đi! Chị em thương em vậy còn gì.” – Vùi mặt vào hõm cổ Đan, Nghĩa thủ thỉ, giọng dịu dàng.

Một câu nói của Nghĩa đã làm rõ tất cả những điều mập mờ trong lòng Đan. Lần cô tự tử, Ân liều mạng bắt taxi để cứu cô. Khi cô nói mẹ sẽ đuổi mình ra khỏi nhà nếu Thiện không quay lại, Ân đã chấp nhận buông tay Thiện. Vì cô mà đồng ý làm người mẫu cho Nghĩa. Vừa rồi lại sẵn sàng ôm cô cùng nhảy xuống dưới. Tất cả những điều trên đều dẫn đến một kết luận rằng Ân rất yêu thương cô.

Đan lập tức buông Nghĩa ra, ùa đến ôm chầm lấy Ân vừa mới đứng lên khỏi phao hơi. Kết quả là do Ân đứng không vững nên lại ngã xuống, còn bị Đan đè lên.

“Chị à, sao chị chưa bao giờ nói với em?” – Giọng Đan vô cùng xúc động.

“Nói cái gì?” – Ân cố gắng tỏ ra bình thường, dù hai vành tai đang đỏ dần.

“Nói rằng chị rất thương em.”

“Có thương đâu mà nói.” – Ân phũ phàng phủ nhận.

Nhưng Đan lại không vì câu nói này mà hụt hẫng, trái lại càng ôm chặt chị mình hơn.

Nếu không tính đến sức nặng của Đan thì Ân cảm thấy nằm như thế này cũng rất dễ chịu. Cô nhắm hờ hai mắt, hồi tưởng về một chuyện đã rất lâu, để mặc cho em gái mình thút thít vì xúc động.

Đó là vào một buổi chiều mùa hè của mười hai năm trước, khi đó Ân mới bắt đầu vào lớp một, còn Đan đã đi nhà trẻ.

Kỳ nghỉ hè năm đó, ba cô cho các nhân viên công ty đi du lịch hai ngày một đêm, còn bản thân ở nhà cùng hai chị em cô.

Ân dù nghỉ học nhưng vẫn phải đi học thêm,

không có nhiều thời gian chơi cùng ba mình. Khi cô mang theo cái đói và cảm giác mệt mỏi trở về nhà đã thấy ba mình đang cõng Đan đi lại trong phòng đọc sách. Nhìn nét mặt cả hai rất vui vẻ.

Đan vốn từ nhỏ sức khỏe đã không được tốt nên rất hay nhõng nhẽo, Ân thì ngay khi bé đã tỏ ra xa cách nên chẳng mấy khi luẩn quẩn bên ba mình. Cô cũng chẳng để ý, cho đến ngày hôm nay.

Đó là lần đâu tiên đứa trẻ Thiên Ân biết ghen tị là như thế nào.

Chiều hôm đó, cô rủ Đan chơi trốn tìm ở nhà kho gần nhà, Đan đương nhiên vui vẻ nhận lời, cũng nghe lời cô làm người đi tìm.

Ân chỉ chờ có thế, ngay khi Đan nhắm mắt lại lập tức chạy biến ra ngoài, đóng chặt cửa rồi lao nhanh về nhà, trèo lên giường nằm đắp chăn mà tim đập như trống trận.

Ban đầu khi quyết định làm thì không nghĩ đến, bây giờ làm rồi mới nghĩ tiếp theo phải làm gì. Cứ thế, Ân lật qua lật lại trong chăn, nét mặt vừa bồn chồn, vừa phân vân.

Chẳng mấy chốc mà trời tắt nắng.

Nhìn ra đường chân trời xám xịt, gương mặt Ân cũng không còn chút thần sắc, tức tốc lao ra khỏi phòng, chạy thẳng về phía nhà kho.

Cửa nhà kho vẫn đóng, bên trong không một tiếng động. Ân vội vã mở chốt khóa chạy vô.

Dưới nền nhà lạnh lẽo, Đan nằm co ro, mi mắt còn súng sính nước. Ân thấy vậy lập tức òa khóc, vội vã lay người Đan.

“Đan à, em đừng chết! Chị xin lỗi! Xin lỗi em! Em đừng chết Đan ơi!”

Đôi mi còn ướt của Đan theo tiếng gọi của Ân mà hé mở ra. Trong lúc đó, Ân cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vội ôm chặt em mình vào lòng.

__Chị sẽ dùng cả đời để bảo vệ em.__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play