Nếu ánh mắt có thể giết người thì Ân chắc chắn đã chết từ mấy ngày trước. Sau hôm Thiện công bố chuyện cô là bạn gái, ngày nào trên hành lang về lớp cô cũng bắt gặp những cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Đi đôi với ánh mắt sắc như dao là những câu mắng nhiếc, nguyền rủa. Tất cả những điều kiện cần và đủ để chứng minh sự ganh ghét trong lòng các nữ sinh trường Lộ Thiên đã hội tụ đầy đủ.

Bỏ ngoài tai mọi thứ, không thèm nhìn một ai, Ân dửng dưng ngẩng cao đầu lướt qua tất cả. Muốn chọc giận cô? Dựa vào cái tư cách hiện có của đám nữ sinh thì cửa sổ cũng không có.

Trước vẻ không coi ai ra gì của Ân, đám nữ sinh càng được dịp tức đến hộc máu.

Nếu như người mà họ đang công kích không phải là một kẻ kiêu ngạo, có lẽ ý định làm cho người ấy tức phát khóc sẽ thực hiện được. Nhưng không may cho họ, Ân lại là người xem sự kiêu ngạo quan trọng hơn mạng sống, chẳng coi ai ra gì. Thế nên thay vì làm cho cô tức phát khóc thì lại tự làm bản thân tức phát khóc.

Vừa bước chân vào lớp đã cảm nhận được luồng khí lạnh phát ra từ những đôi mắt kia, Ân cười khẩy rồi đi về chỗ ngồi, tỉnh bơ như những cái lườm lạnh người kia là hướng về ai chứ không phải hướng về bản thân mình.

“Mp3 của cậu này, tôi đã bỏ vào đó bản nhạc mà cậu thích và một số bài hát cùng thể loại.” – Ngay khi cô vừa ngồi vào chỗ, Hy quay lại bắt chuyện ngay lập tức.

Mí mắt nhanh chóng nâng lên nhìn Hy dò xét rồi hạ xuống ngay lập tức, trong lòng Ân bắt đầu hình thành sự cảnh giác. Công bố hôm trước Hy không phải không nghe, vì cái gì mà tỏ thái độ như không có chuyện gì, nhất thời cô không đoán ra được.

“Đừng nhìn tôi cảnh giác như thế! Tôi không muốn gì ở cậu hết.” – Trước thái độ trước sau dè chừng của Ân, Hy chỉ có thể cười khổ.

“Vậy thì tại sao lại tốt với tôi thế này?” – Ân không ngần ngại mà bắt bẻ đến cùng.

“Vì tôi thích.” – Hy nhún vai.

“Thích đối xử tốt với tôi hay thích tôi?” – Ân cười lạnh, đáy mắt đầy ý giễu cợt.

Hy im lặng chau mày. Những cô gái hỏi cậu có thích họ không không phải là ít. Nhưng hỏi theo kiểu này, với gương mặt và ánh mắt thế này thì cậu chưa gặp bao giờ.

Ân cười nhạt trước sự lúng túng của Hy, không hỏi thêm gì nữa. Dù gì đối phương cũng đã bị dồn vào chân tường, cô cũng nên để cho người ta một con đường thoát.

Nhìn Ân nhắm mắt ngả đầu vào tường, chủ động chấm dứt câu chuyện, đôi mày kiếm của Hy lại càng nhíu lại sát hơn. Mỗi hành động của cô với cậu đều rất lạ lùng, mà phàm là những thứ như thế, con người thường muốn khám phá hơn là tránh xa.

“Anh làm gì mà nhìn bạn gái người khác chăm chú vậy?” – Tiếng Thiện từ dãy bàn bên kia vang đến làm Hy giật mình. Trong tích tắc hai cặp mắt chạm nhau, Nhật và Minh ngồi quan sát cũng thấy lạnh người.

Ân vẫn không buồn mở mắt ra can ngăn.

Nếu không phải giáo viên hóa học vừa vào lớp thì có lẽ mọi người trong lớp đã bị đóng băng.

Không khí đã trở lại bình thường với cả lớp ngay khi giáo viên chủ nhiệm xuất hiện nhưng lại bất thường với Ân. Mười lăm phút đầu giờ còn chưa đủ, tiếp theo sau lại là tiết hóa học. Mệt mỏi làm sao!

Cô vốn rất thích môn hóa thế mà lại chẳng dám tập trung lắng nghe. Sợ rằng mình sẽ bị giọng nói êm mượt như nhung kia mê hoặc, sợ sẽ bị đôi mắt sâu thẳm kia nhấn chìm.

Ở trên bảng, Kiệt dù vẫn say sưa giảng bài nhưng thỉnh thoảng đôi mắt không tự chủ liếc về phía Ân.

Tình cờ mắt hai người gặp nhau, Kiệt nhanh chóng chuyển hướng nhìn và cố gắng che đi cảm giác bối rối.

Về phía Ân, gương mặt vẫn trơ ra không cảm xúc, đôi mắt lạnh lẽo không quan tâm bất cứ điều gì. Không ai biết lúc này trong lòng Ân đang cảm thấy như thế nào.

Giống như một con thuyền bị thủng, nước cứ tràn dần vào. Thêm một phần nước thì thuyền chìm thêm một chút. Ân cố gắng ngăn cái tâm trạng đang vùi dập cô nhưng nó càng lúc càng tồi tệ.

Tức nước vỡ bờ!

“Thầy cho em ra ngoài.” – Ân đứng dậy.

Kiệt hơi sững người, ban đầu anh tự hỏi liệu có phải vì cái nhìn của mình làm Ân khó chịu. Nhưng ngay lập tức lại tự cười chính mình, Thiên Ân mà anh biết đâu dễ bị người khác làm ảnh hưởng đến tâm trạng như thế, mà “người khác” đó là anh thì lại càng khó hơn.

“Ừ.” – Nhận ra mình đã tư lự hơi lâu, Kiệt trả lời gấp.

Ân nhanh chóng lao ra khỏi chỗ nhưng bước chân lại lảo đảo một cách không tự chủ, bóng đêm từ đâu kéo đến. Buông lỏng cơ thể không chủ định, cô khuỵu xuống. Thân hình mỏng manh bất động dưới mặt đất, mái tóc đen bóng xõa dài trên sàn.

“Ân!” – Trong tích tắc khi Ân ngất đi, người ta nghe thấy tiếng ba người con trai cũng hét lên một lúc.

Từ bục giảng, Kiệt lao xuống như tên lửa, Thiện và Hy cũng đồng loạt phóng khỏi chỗ.

Hy là người đến chỗ Ân đầu tiên, cậu luồn cánh tay qua cổ đỡ cô dậy.

“Bỏ tay anh ra!” – Thiện đến ngay sau đó nói như ra lệnh rồi đẩy Hy qua một bên và đỡ lấy Ân.

“Hai em về chỗ ngồi đi! Thầy sẽ đưa bạn ấy xuống phòng y tế.” – Kiệt thuyết phục, giọng nói êm như nhung hơi run lên.

“Thầy cứ tiếp tục bài giảng đi! Em sẽ đưa Ân đến bệnh viện kiểm tra.” – Thiện lạnh lùng nói rồi bế Ân lên.

“Tôi là thầy giáo chủ nhiệm, tôi phải chịu trách nhiệm về học sinh của mình.” – Kiệt cướp Ân ra khỏi vòng tay của Thiện. Một thoáng giật mình, cô gái trên tay anh đã gầy đi rất nhiều so với một năm trước.

“Cậu ấy là người yêu của em, em sẽ chịu trách nhiệm về cậu ấy.” – Thiện quát lên và giằng Ân lại.

Kiệt đứng ngẩn người, rõ ràng anh đã nghe thấy tuyên bố của Thiện nhưng bây giờ vẫn thấy bất ngờ. Nếu là một năm trước, anh mới chính là người nói ra điều vừa rồi. Nhưng hiện tại đã là một năm sau mất rồi.

Bóng Thiện vụt qua mang trên tay người con gái Kiệt không ngờ mình lại yêu, nét sững sờ còn đọng lại trên gương mặt anh rất lâu cho đến khi một nam sinh ngồi gần đó nhắc anh tiếp tục bài giảng.

Suốt thời gian còn lại của tiết học, bài giảng của Kiệt rời rạc như cơm nguội. Đám nam sinh bắt đầu xì xào nghi ngờ không biết thầy hóa học có thật là đỗ thủ khoa hay không khi thấy Kiệt cân bằng sai một phương trình đơn giản. Đám nữ sinh thì bị giọng nói kia mê hoặc nên không nghĩ ngợi gì nhiều.

***

Phòng VIP số 7 bệnh viện Vương Thị, Thiện ngồi im lặng nhìn Ân đang nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền mệt mỏi.

Bác sỹ bảo cô bị suy nhược thần kinh.

Càng nghĩ Thiện càng chau mày, Ân rốt cuộc lo lắng điều gì mà đến mức này?

Nắng xuyên cửa sổ ghé đến nhẹ nhàng phủ lên cô gái đang nằm trên giường làm toàn thân cô bừng sáng như một thiên thần. Làn da trắng như tuyết trở nên hồng hào hơn, đôi môi đỏ được nắng hôn lên làm thêm phần thắm.

Nắng nhảy nhót trên nền da mịn, vuốt ve gò má thon gọn, thỏa sức ôm trọn cô gái. Gió ở bên ngoài hận mình không thể xuyên qua cửa kính đóng chặt kia để đến bên nàng công chúa đang say ngủ.

Trong khoảnh khắc ấy, Thiện như người bị thôi miên, bàn tay vô thức vuốt nhẹ gò má Ân. Cảm giác mịm màng truyền đến làm cậu không muốn rời ra.

Cậu công nhận là khi cô ngủ, nhìn như thế nào cũng giống một thiên thần. Đôi hàng mi dày in bóng xuống nền da trắng tạo thành hai cánh quạt, gương mặt thanh thoát thả lỏng có phần dịu dàng mỏng manh.

Cậu tự hỏi điều gì khiến lúc cô thức lại giống quỷ dữ như thế? Là khí thế bức người? Cái nghiêng đầu thách thức? Đôi mắt như xuyên thấu tim gan hay cái nhướn mày cao ngạo? Có thể là tất cả những điều đó. Thiện không biết nữa, cậu lúc này như người mộng du không ý thức được vẻ xuất thần của mình, cứ mãi nhìn ngắm gương mặt kia, lưu luyến không muốn rời mắt.

Nếu có thể cứ mãi nhìn ngắm như thế này, với cậu không còn gì tốt hơn nhưng Ân đâu thể ngủ mãi, đôi hàng mi dày khẽ rung động, đã đến lúc cô tỉnh lại.

Nhất thời chưa thích nghi được với ánh sáng, Ân khẽ nheo mắt lại.

Ngồi dậy rồi đảo mắt nhìn quanh, cô nhận ra mình đang ở bệnh viện. Màu tường, kiểu ra giường và cách bài trí này chỉ có thể là bệnh viện của Vương Thị.

Ngay khi Ân có dấu hiệu thức dậy, Thiện đã thu tay về và lập tức quay mặt ra chỗ khác. Bây giờ mới từ từ quay lại, làm bộ bất ngờ khi thấy cô đang ngồi trên giường.

“Tỉnh rồi à người yêu?” – Thiện cười, giọng vừa bông đùa, vừa mỉa mai.

Ân khẽ chau mày.

“Nghe kinh quá!” – Vừa nói cô vừa lắc đầu cho tỉnh táo hẳn.

“Có gì đâu. Cậu là người yêu của tôi mà.”

Nụ cười giả tạo của Thiện không thể qua mắt Ân. Cô nhướn mày nhìn cậu rồi cười khẩy.

Thiện đang đùa cợt nhớ ra điều gì bất ngờ trở nên nghiêm túc.

“Cậu có chuyện gì lo lắng à?”

“Không.”

“Vậy tại sao lại bị suy nhược thần kinh?”

“Bác sĩ chuẩn đoán sai đấy.” – Ân nhún vai.

Thiện nhất thời không biết đối đáp thế nào, chỉ có thể gật đầu. Ân nói cũng có lí. Nhìn cô lúc nào cũng tỉnh bơ như không bao giờ có chuyện gì làm bản thân lo lắng, sửng sốt hay bất ngờ. Suy nhược thần kinh? Không đời nào!

Không chỉ có Thiện, tất cả mọi người xung quanh Ân đều bị cái vẻ ngoài kia đánh lừa. Như đã nói, con người quá yếu đuối trong khi cuộc đời lại có quá nhiều thứ được che đậy một cách hoàn hảo. Tâm tư Ân là một trong số đó.

“Về thôi!” – Ân chẳng hề có ý định lưu lại bệnh viện thêm phút nào.

“Đi đây với tôi một lát.” – Thiện nói nhưng không có vẻ như đang đề nghị. Nó như một sự áp đặt.

Nhìn vào đồng hồ đeo tay, Ân ngước lên trả lời Thiện: “Về trường học đi! Để lúc khác rồi đi”

“Khỏi cần học.” – Thiện phẩy tay.

“Không được! Từ đầu năm đến giờ nghỉ mất hai buổi rồi.”

“Này, giờ cậu là người yêu của tôi. Cậu phải nghe lời tôi chứ.” – Thiện hậm hực.

“Tôi là người yêu cậu chứ có phải là con cậu đâu.” – Ân chau mày.

“Trước đây Đan rất nghe lời.”

“Tôi là Lã Thiên Ân. Nhớ cho rõ!” – Ân cau có bước xuống giường và đi ra khỏi phòng.

Bị đem ra so sánh với người khác, Ân thật sự cảm thấy khó chịu. Trước giờ cô luôn thờ ơ với lời nói của những người xung quanh nhưng lần này thì tức giận thật.

Ngay khi kết thúc câu nói thì Thiện đã cảm thấy áy náy, thầm ước mình không nói ra câu đó.

Đứng dậy và chạy theo Ân, cậu kéo tay cô lại định giải thích.

“Bốp!!!” – Với một lực rất mạnh, Ân đá vào ống chân Thiện.

“Aaaaaaaa!!!” – Tiếng la làm

cả bệnh viện giật mình.

Nhướn mày nhìn người con trai đang ôm chân nhảy lò cò mặt nhăn nhó, Ân nở một nụ cười vừa ý rồi quay đầu bỏ đi.

Được vài bước, nghĩ gì đó, cô quay phắt lại, rành rọt tuyên bố.

“Nếu còn có lần sau tôi sẽ không đá vào chân cậu đâu.”

Mặt Thiện từ đỏ chuyển sang trắng, cậu bất giác buông cẳng chân đang ôm khư khư xuống, khom người dùng hai tay che đi phần thân dưới.

Lừ mắt nhìn thằng con trai đang đứng giữa lối đi với tư thế kì cục, Ân quay người bỏ đi. Gương mặt hồng chuyển đỏ vì nhịn cười, đến khi ra đến cổng bệnh viện, Ân bật cười thành tiếng.

Dưới ánh nắng trong như pha lê, nở nụ cười của cô như mùa xuân tỏa nắng, tiếng cười giòn tan hòa vào không trung, gió cuốn lên rồi thổi bay ra xa.

Chim chóc nghe thấy nổi hứng muốn hót vang lên, cây cối cảm thấy như có một sức sống mới, hoa cỏ cũng tươi tốt hơn. Đến cả ai kia đang đi cà nhắc với cái chân đau cũng quên luôn cơn đau mà ngẩn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play