Ông Phùng khuôn mặt nghiêm nghị nhìn hai đứa con của mình. Bà
Hoa thì như già đi đến mấy tuổi, khuôn mặt tiều tụy, hốc hác.
Tròng mắt đỏ hoe in hằn sự thật vọng. Mái tóc có điểm vài
sợi bạc đã rối cả lên và bung ra khỏi cái búi sau đầu. Bà
nắm chặt tay ông Phùng như để làm điểm tựa cho tinh thần của
mình, thỉnh thoảng bà lại nấc lên khe khẽ khiến cho khung cảnh
trước mặt đã im lặng lại càng khó xử và căng thẳng thêm.
Nam Lâm sau một hồi nghĩ ngợi, anh cũng ngẩng mặt lên nói dõng dạc:
- Bồ, dì. Con yêu Trúc Diệp thật lòng. Hãy để mặc con và cô ấy đi, như vậy sẽ không gây sức ép cho ai cả.
- Hoang đường!
Ông Phùng đập bàn quát lớn. Ánh mắt ông đỏ lừ nhìn chằm chằm vào Nam Lâm với một sự giận dữ khó tả. Tại sao thằng con đốn mặt của ông mãi mãi và không bao giờ có thể làm cho ông hài
lòng với nó? Tại sao lúc nào cùng vậy, nó nhất nhất phải
làm ông tức lên thì nó mới chịu được? Giờ đây nó còn đòi yêu
cả em gái mình nữa, cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng
trên mặt pháp luật chúng nó đã là anh em rồi. Nó học trường
công an bao nhiêu năm chẳng lẽ nó không hiểu hay sao?
Trúc Diệp thấy bố tức giận như vậy thì cũng chỉ kéo tay Nam Lâm nói khẽ:
- Anh Nam Lâm! Đừng nói nữa.
Bà Hoa tưởng chừng như mọi thứ trước mặt đều mờ ảo đi cả
rồi. Chân tay bà bải hoải và rụng rời ngay từ khi nhìn thấy
Trúc Diệp ở trong phòng Nam Lâm. Lúc đó, bà đã mong đứa con
gái đó không phải là con bà biết bao, bà đã mong chuyện này
chỉ là một cơn ác mộng mà bà vô tình gặp phải và...bà còn
mong nhiều thứ khác nữa.
Nhưng tất cả đều không giống như vậy.
Ông Phùng hạ thấp giọng như răn đe:
- Nam Lâm, tao đã nuôi mày từ thuở bé đến bây giờ, là người
sinh thành ra mày. Vậy mà mày xem, hai mươi sáu năm nay mày đã
làm được gì cho tao và cái gia đình này chưa? Hay là mày chỉ
gây ra những chuyện khiến cả gia đình mệt mỏi? Mày có biết
Trúc Diệp là ai không? Nó là em gái mày đấy. Tỉnh lại đi con
ơi! Ngay cả em mày mà mày cũng yêu hay sao? Nếu như trên đời này mọi người sống không rèm pha, không lời ra tiếng vào thì tao
sẽ chấp nhận, tao sẽ chấp nhận tất cả. Nhưng mày là con người đúng không? Mày là công an đúng không? Vậy mày thấy bố mẹ mày đáng là trò cười cho thiên hạ bàn luận à? Tao cũng chỉ là
một con người bình thường, tao cũng như bao nhiêu người bố người mẹ khác. Tao cũng yêu thương mày như An Lâm. Nhưng hình như mày
chỉ toàn làm ngược lại đúng không? Nếu như mày vẫn cứ cố
chấp đi theo cái con đường riêng của mày thì tốt nhất là hãy
đoạn tuyệt cái tình nghĩa cha con này đi.
Bà Hoa và Trúc Diệp hoảng hốt. Bao nhiêu năm qua, dù Nam Lâm có
làm những chuyện tày đình đến đâu thì ông Phùng cũng chỉ mắng mỏ rồi bỏ qua. Họ chưa bao giờ thấy ông tức giận đến mức độ
này, chưa bao giờ thấy ông Phùng phải mang quan hệ cha con giữa
ông và Nam Lâm ra để dọa nạt cả.
Nam Lâm nhìn thẳng vào mắt người bố của mình. Cái anh muốn
làm nhất bây giờ đó là cười nhạt, cười nhạt trước cuộc đời
đầy rẫy những khổ đau và bất công này. Tại sao Trúc Diệp lại
là em gái anh? Anh chưa bao giờ coi cô ấy là em gái cả. Từng
giờ từng phút anh chỉ coi cô ấy là người mà anh đã và đang
thương yêu.
Khi nghe ông Phùng nói như vậy, Nam Lâm cũng chỉ im lặng. Không
phải anh đang phân vân mà anh biết rõ rằng, cho dù anh có đoạn
tuyệt quan hệ với bố thì Trúc Diệp cũng sẽ không đồng ý. Cô
ấy là một người con có hiếu cơ mà. Tuy nhiên, Nam Lâm lại hỏi
một câu:
- Bố, nếu như An Lâm và Trúc Diệp xảy ra chuyện này thì bố sẽ chấp nhận đúng không? Bố sẽ làm ngơ mà cho qua đúng không?
Cả ba người đều nhìn Nam Lâm với ánh mắt ngỡ ngàng. Tại sao anh lại hỏi như vậy?
- Con đã nói những gì bố còn chưa nghe rõ sao? Chỉ sợ con nói
lại sẽ làm bố không đứng vững - Nam Lâm nói thờ ơ.
Trúc Diệp hoảng hốt:
- Anh Nam Lâm, anh đang nói linh tinh cái gì thế? Đừng nói nữa, em xin anh! Đừng nói nữa.
Bà Hoa cũng chỉ kịp lắp bắp:
- An Lâm...và Trúc Diệp...nhất định không thể, nhất định không.
Nam Lâm cười nhạt rồi đứng dậy, anh hoàn toàn không thể chịu
đựng nổi nữa rồi. Còn ngồi đây nữa là đầu óc anh sẽ nổ tung. Cuối cùng thì anh cũng biết, mọi thứ đối với anh chỉ là hư
vô, cứ ngỡ đã bắt được rồi, cứ ngỡ đã nắm thật chắc trong
tay rồi. Nhưng tất cả chỉ là một thứ mà mắt thường không nhìn thấy được. Anh cũng không thấy được! Có những lúc, anh đã
tưởng mình thành công rồi, mình đuổi kịp hạnh phúc rồi...Vậy
mà ngỡ ra, anh lại chẳng có gì. Những lời nói của Trúc Diệp, đến cô ấy còn không dám chắc. Thế mà anh lại cứ tin, tin và
cười như một thằng ngốc vậy.
An Lâm đang trên đường về nhà, bên ghế lái phụ là hộp bánh
trung thu mà anh đã mua để tối nay cùng đón trung thu với gia
đình. Tâm trạng An Lâm lúc này đanh dâng trào một thứ cảm xúc
khó tả, anh rất nhớ Trúc Diệp. Cuối cùng thì ca phẫu thuật
cũng thành công tốt đẹp, người nhà bệnh nhân đã giữ anh ở lại để tiếp đãi nhưng anh đã từ chối. Nỗi nhớ đã khiến anh suýt
nữa thì không tập trung được cho ca phẫu thuật kia rồi.
An Lâm đỗ xe trước cổng, anh cầm hộp bánh và bước vào nhà.
Ngay từ khi mới đặt chân vào nền gạch sáng và lạnh đến run
người thì anh đã cảm nhận được một thứ không khí căng thắng
đang vất vương. Nếu như là mọi năm, tết trung thu của cả nhà sẽ rộn ràng hơn nhiều. Dường như giờ đây nó đã bị cái thứ im
lặng này nhấn chìm đến không còn dấu vết rồi thì phải. Anh
vào phòng khách, chỉ thấy dì Hoa và Trúc Diệp ngồi ôm nhau
khóc. Tiếng nấc của hai người hòa vào nhau khiến anh chẳng
nhận ra ai là người buồn hơn. Chỉ thấy đôi vai của Trúc Diệp
rung lên không ngừng, đôi vai gầy gò chống đỡ những tiếng nấc
tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại hóa nặng nề đến không tưởng.
An Lâm đi tới và đặt bàn tay mình lên vai Trúc Diệp hỏi khẽ:
- Trúc Diệp, có chuyện gì thế?
Bà Hoa vội vàng lau nước mắt rồi nói nghẹn ngào:
- Con ngồi đây với Trúc Diệp nhé? Dì đi làm cơm.
Sau khi bà Hoa đi khỏi, An Lâm liền ngồi xuống ghế và dùng tay
lau đi những giọt nước mắt làm nhạt nhòa khuôn mặt của Trúc
Diệp. Đôi mi của cô ướt nhẹp vì nước mắt, chúng dính lại với
nhau và không còn mượt mà như thường ngày nữa. Khi thấy anh, cô
không những không ngừng khóc mà còn khóc dữ hơn khiến anh hoảng hốt:
Trúc Diệp vừa khóc vừa lắc đầu. Cô chỉ mong bản thân mình
biến mất khỏi nơi này. Để không còn thấy An Lâm, không còn thấy những thứ mà mình cảm thấy khó xử nữa.
Được một lúc, Trúc Diệp ngừng khóc, cô đã bình tĩnh hơn. Đã
có thể đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt, đã có thể tự
chấn an mình cho khỏi nấc mạnh nữa, và đã có thể nhìn thẳng
vào mắt An Lâm và nói:
- An Lâm! Chúng ta...là anh em có đúng không?
* * *
Nam Lâm trở lại làm việc ngay trong ngày trung thu. Anh xin cấp
trên cho tham gia vào vụ án tham ô của ông chủ tịch thành phố C. Dù chỉ là người không đáng để có mặt cũng được, anh muốn có một không gian riêng, không gian mà Trúc Diệp không thể xem vào.
Nhưng đi rồi anh mới hiểu, dù có chạy xa tới đâu thì cũng không thể thôi nhớ về cô ấy. Chính anh đã đưa tay kéo cô ấy đi cùng
thì làm sao mà có thể chạy trốn được cơ chứ? Người ta từng
nói: "Khi yêu, con tim cũng đã hòa vào nhau rồi!" Đã hòa vào
nhau rồi thì có thể lấy tay gạt bỏ được hay sao? Có thể tự
tiện phân tách ra được hay sao? Có thể như một người bác sĩ,
mang nó lên bàn mổ rồi phẫu thuật cho chúng trở về làm hai
nửa được hay sao?
Không! Hoàn toàn không được nữa rồi.
Hay nói cách khác, không kịp nữa rồi. Tất cả đã dung hòa làm một!
Dương Thùy đứng đợi Mạnh Đức ở trước cổng công ti. Giờ đây cô
đang ngập tràn trong thế giới tình yêu của mình. Chính cô cũng
không ngờ là mình và Mạnh Đức có thể đến với nhau lần thứ
hai.
Ngay cả khi bố cô giờ đây đã bị cảnh sát tìm đến nơi rồi.
Mạnh Đức bước ra từ công ti, anh tươi cười đưa tay véo má cô rồi nói:
- Dương Thùy, về nhà ăn cơm thôi!
Dương Thùy mỉm cũng phì cười vì những hành động của anh. Trẻ
con vô cùng! Mà trong khi đó, lúc nào anh cũng nói cô trẻ con.
Khi đã cài xong dây an toàn, Dương Thùy mới hỏi:
- Mạnh Đức này, em...thực sự thì...
- Anh biết rồi. Chẳng phải anh đã nói với em rằng anh đã biết tất cả mọi việc từ khi chúng ta yêu nhau sao?
- Nhưng...ai nói cho anh biết?
- Anh tự tìm hiểu không được à?
Sự việc xảy ra khoảng vài tháng trước. Lúc đó, Mạnh Đức và
Dương Thùy mới yêu nhau được hai tuần. Cô và anh như hình với
bóng, gắn bó đến nỗi đồng nghiệp suốt ngày chỉ biết và bĩu
môi trêu đùa đến quên cả công việc. Cho đến một ngày, anh nhận
được một cuộc điện thoại của bố Dương Thùy. Ông nói rằng ông
đang công tác tại thành phố này cho nên hẹn anh ra nói chuyện.
Như những thằng đàn ông khác, khi bố vợ gọi điện thường có
cảm giác không an tâm. Hoặc cũng có thể là anh đã bị ảnh
hưởng bới phim truyện và sách báo nhiều quá cho nên mới sinh ra hiện tượng đứng ngồi không yên cả buổi như vậy.
- Tôi nghĩ anh và Dương Thùy nên chia tay đi!
Đó là câu nói đầu tiên khi bố của Dương Thùy nói về vấn đề
của anh và cô. Chỉ một câu nói ngắn gọn, một giọng nói trầm
nhưng có sức vang và sức ép khủng khiếp.
Và đó cũng là lần đầu tiên anh có cảm giác, bố của Dương Thùy không hề đơn giản như những ông bố khác.
Mạnh Đức đã cố tình tỏ ra điềm đạm và tự tin, nhưng chỉ cần
ông ấy nói một câu đã khiến chiếc thìa nguấy cà phê trong tay
anh rơi vào thành cốc. Khi rơi xuống, nó kêu những âm thanh đến
chói tai và có phần rợn người.
- Tại sao lại phải chia tay ạ? - Mạnh Đức chỉ biết hỏi như
vậy. Anh hoàn toàn không có một lời biện hộ hay phản kháng
nào khác.
Còn ông ta thì vẫn điềm nhiên, cái uy phát ra từ người ông như
một thứ sức mạnh phi thường khiến Mạnh Đức phải nhún nhường.
Bố anh đã từng nói: Kẻ nói nhiều mà làm ít chỉ đáng để coi
thường cho cuộc sống thêm vui. Nhưng kẻ mà đã nói ít và làm
nhiều, hơn nữa lại làm có hiệu quá, có thể khiến cho mọi
người nể phục. Thì đó mới là kẻ đáng để ta phải ngước nhìn
và chịu thua không điều kiện. Giờ đây, trước mặt anh đã xuất
hiện kẻ thứ hai mà bố anh nhắc đến.
- Chàng trai! Tôi vẫn chưa biết tên câu. - Bỗng nhiên ông ta lại
trở lên thân thiện lạ thường. Đây là biểu hiện của những kẻ
mà ta phải đề phòng ư?
- Cháu tên là Mạnh Đức.
- Ồ! Tên hay đó chứ? Nhưng cái tôi cần không phải là cái tên
của cậu đâu. Tôi biết cậu đang nghĩ gì, đang toan tình những
gì. Và tôi cũng biết bản thân mình giờ đây đáng ghét cỡ nào.
Nhưng tôi thực sự không muốn con gái mình đau khổ lúc về sau.
Mong cậu hãy hiểu cho.
Ông ta chỉ cười rồi cố nhẫn lại mà trả lời anh:
- Khi tôi vào tù thì cậu sẽ biết. Và lúc đó, cậu sẽ thở
phào mà nghĩ rằng: Cũng may là mình không dính vào con bé đó.
Rồi ông ta bỏ đi.
Tháng ngày cứ trôi, đẩy dần những quá khứ đi và mang lại
những điều mới mẻ mà ta chưa biết của tương lai. Những chuyện
mà ta biết rồi nhưng vẫn cứ tò mò, những sự việc mà ta chưa
hay và đang cần được giải thích.
Ngày đó, bố Dương Thùy đã vào tù vì tội tham ô. Ông chính là
chủ tịch của thành phố C, là người đứng đầu thành phố và
cũng là nhân vật chính của vụ tham ô ngân sách được mọi người
bàn tán trong những ngày qua. Hóa ra tất cả mọi chuyện là như
vậy. Cuối cùng thì Mạnh Đức cũng hiểu ra những việc làm của
ông ấy. Ông muốn tốt cho con gái, muốn con gái không phải đau
khổ nên đã chọn con đường không ban cho Dương Thùy chút hạnh
phúc nào. Về cơ bản thì có vẻ như ông là một người bố tốt,
nhưng về sâu xa thì ông đã đi nhầm hướng mất rồi. Ông đang đánh
đồng tất cả đàn ông trên thế giới này, ông cho rằng con người
ta sinh ra đã sống vì cái lợi. Sinh ra là để đấu tranh vì hạnh phúc của cá nhân.
Cho nên ông ấy mới tham ô nhiều như vậy sao?
Giờ đây, ngồi nghĩ lại những gì mà bố của Dương Thùy đã nói, Mạnh Đức chỉ biết cười. Anh còn có thể làm gì khác đây?
Trách ông cũng không thể mà cảm ơn ông lại càng không. Chỉ biết cười vì ông ấy đã quá ngu ngốc trong sự khôn ngoan của mình.
Năm ngày trước, cô đã được tin bố cô bị bắt. Lúc đó, cảm xúc
của cô rơi nhiều lắm, vương vãi nhiều lắm, có nhặt thế nào
cũng không hết. Cuối cùng thì ông ấy cũng vào tù rồi, sau bao
nhiêu năm làm chủ tịch, sau bao nhiêu năm tìm đủ mọi cách để
tham ô và nhận hối lộ từ những người cấp dưới. Cuối cùng thì cái ông nhận được cũng chỉ là cái còng số tám của công lí.
Sau khi nghe cái tin đó, Dương thùy đã tưởng mọi thứ đều sụp
đổ dưới chân. Hoang tàn và đổ nát trong ánh mắt. Cô đã nói gì với bố nhỉ? À, nói rằng dù bố có bị công an tìm đến, dù
bố có chết thì cô cũng không quan tâm nữa. Nhưng cô không làm
được, hay nói cách khác là cô không thể ép bản thân mình làm
vậy được.
Từ lúc cô sinh ra đến giờ, ông là người thương yêu cô nhất. Là
người tốt với cô nhất, hơn cả những gì mà một người mẹ có
thể làm. Mẹ của cô đâu? Cô không muốn nhắc đến, bà đi rồi, bà
đã bỏ đi từ cái thời cô biết nói. Bà cho cô đủ lượng sữa cần thiết như bố thí, xong rồi bà bỏ đi luôn. Bỏ luôn cái gia đình sau lưng mà thản nhiên nắm tay một người đàn ông khác để đi
đến cái thứ hạnh phúc ích kỉ của bà ta.
Thật là đang phỉ nhổ!
Thế đấy.
Giờ thì Dương Thùy đã thấy khá hơn rồi, cô có thể mỉm cười
trước mặt người mình yêu. Có thể lắng nghe anh nói những lời
ngọt ngào mà tâm hồn không bị treo ngược cành cây nữa.
Bất giác, điện thoại cô rung lên một hồi. Cô nhìn Mạnh Đức rồi đưa sát điện thoại lên tai. Tiếng của bố trầm ấm truyền vào
khiến cô không kiểm soát nổi nhịp thở:
- Dương Thùy, bố đây. Có lẽ sau này, bố không thể ở gần con
nữa rồi. Bố xin lỗi! Sau này con phải sống tốt vào đấy. Hãy
tha thứ cho bố thời gian qua, không phải vì bố không thương con
đâu. Chỉ là...Thôi! Hết giờ rồi, lần cuối nhé. Con nhớ câu nói ngày xưa của bố con mình chứ? "Nhất định sẽ hạnh phúc hơn
mẹ". - Dừng một lúc rồi ông lại nói nhỏ, tiếng nói nhỏ hết
sức chỉ mình Dương Thùy nghe thấy mà thôi - Bố đã lén chuyển
hết tiền đến tài khoản của con rồi. Đó là những đồng tiền
trong sạch cho nên con không phải lo đâu. Hãy sống tốt như bố vậy trông mong. Chào con gái!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT