Đứng trước cánh cửa kính trong
suốt và rộng lớn của trung tâm thời trang bậc nhất thành phố,
An Lâm nắm nhẹ tay Trúc Diệp rồi ghé vào tai cô nói trìu mến:
- Anh rất mong muốn được nhìn thấy em mặc một chiếc váy dạ
hội. Anh biết, lúc đó em sẽ như một nàng công chúa trong cổ
tích.
Trúc Diệp chỉ thoáng cười nhẹ để che giấu nỗi buồn trong đôi
mắt. Cô không hiểu tại sao mình lại khó chịu đến vậy. Từ
trước đến nay, không phải cô chưa từng nhìn thấy cảnh Nam Lâm
đang ân ái với một người con gái khác. Nhưng chưa lần nào cô
thấy mình bị ảnh hưởng đến như vậy. Từ tận con tim cho đến tâm hồn. Nó như ăn mòn, mài miết từng thứ trong cô. Khiến cô đau
khổ và buồn bực.
Tuy là vậy, nhưng có lẽ cô cũng tự nhắc mình phải biết kiềm
chế. Dù cho có khó chịu đến đâu thì người đang đứng cạnh cô
là An Lâm - người cô yêu và cũng là người yêu cô. Cô không thể
ích kỉ mà buồn bã lúc này rồi bỏ mặc anh ấy trong niềm hạnh phúc mới chớm nở giữa hai người.
An Lâm không thể phát hiện ra tâm tư của Trúc Diệp, dường như anh đang bị hút hồn bởi nụ cười tươi và đôi tay đang quyến luyến
lấy cánh tay anh rồi. Trong anh đang dâng lên một niềm hạnh phúc
mãnh liệt, như một con sóng lớn đánh ngập tâm hồn anh. Khiến
cho anh vui sướng lạ kì.
Nam Lâm dựa người vào ghế lái vẻ mệt mỏi. Trên người vẫn
thoang thoảng mùi nước hoa của cô gái nóng bỏng bên cạnh. Anh
đang tự hỏi: "Mình đã làm gì thế này?" Phải, anh đang làm gì
vậy? Anh đang cố gieo giắc một sự đau đớn hay một sự ghen tuông
cho ai kia? Chẳng nhẽ anh không biết cô ấy bây giờ đang rất rất
hạnh phúc hay sao? Một khi hạnh phúc, con người ta sẽ rất ích
kỉ, sẽ không để ý gì đến xung quanh, sẽ không để ý những tâm
tư và buồn khổ trong anh. Và...anh đã quên Trúc Diệp là ai sao?
Cô ấy là em gái "bất đắc dĩ" của anh. Là người mà anh không -
được - phép - yêu. Là người dù anh có cố gắng cũng không thể
có được. Vậy thì anh làm điều điên rồ này để làm gì?
Nam Lâm đã quá tự tin với lòng rằng: chỉ cần Trúc Diệp nhìn
thấy cảnh này thì cô sẽ ghen. Nhưng anh đã quên mất một điều
thiết yếu, cô ấy đâu có yêu anh, khi đã không yêu thì cô ấy sẽ
chỉ nhếch môi cười nhạt rồi cho qua.
Cô gái bênh cạnh vội vàng ngả đầu vào vai Nam Lâm nói giọng nũng nịu:
- Anh Nam Lâm! Người ta nóng lắm, anh cho tăng điều hòa lên đi.
Giọng nói phảng phất sự ngọt ngào mà sao khi nghe, Nam Lâm lại
chỉ thấy nó như những mũi dao đâm nát hồn anh. Nóng sao? Anh
đang lạnh đây! Đang rất lạnh. Như một nhà thám hiểm bị bỏ quên
ở Bắc Cực. Như một người liều lĩnh thích chơi trò tình ái
rồi cuối cùng để thua không điều kiện. Ồ! Vậy cô ấy có biết
không? Anh đang lạnh đến tận xương tận tủy như vậy thì cô ấy có biết không? Cô ấy hoàn toàn và mãi mãi sẽ không biết. Cho dù
cô ấy muốn thì anh cũng không cho biết. Còn một chút nỗi lòng
này, chẳng lẽ anh lại để cô ấy cướp đi mất, rồi mình thành
con người vô cảm hay sao? Anh sẽ giữ nó lại. Cho riêng anh thôi.
Thế đấy, cho dù tất cả đều hoàn hảo. Nhưng chỉ cần một thứ
không vừa mắt thôi là có thể khiến cho mọi thứ cũng xấu đi và không vừa mắt như cái thứ kia. Chẳng biết mọi người có như
vậy hay không nhưng Trúc Diệp lại ghét nó. Ghét đến thấu tim
gan, ghét đến...đau lòng.
Và như bao người khác, An Lâm đã bị hút hồn bởi bộ váy hoàn
hảo đến say đắm lòng người ấy, anh chỉ tay lên nói:
- Bộ đó...em cũng thấy đẹp phải không? - An Lâm chắc chắn như
vậy là vì từ trước đến nay, anh và Trúc Diệp rất hợp nhau.
Cứ như là có thần giao cách cảm vậy.
Tuy nhiên anh lại không biết rằng: Thời gian có khả năng bào mòn ghê gớm. Trúc Diệp đang đứng trước anh đã thay đổi ít nhiều.
Cô và anh mãi mãi sẽ không còn những ý nghĩ tâm đồng như ngày
xưa nữa. Tất cả sẽ lùi rồi...dừng hẳn lại nơi ấy - nơi mà hai người đã từng bước qua. Đó là yêu thương.
Khi nghe An Lâm nói vậy, Trúc Diệp cười gượng gạo rồi kéo tay anh và nói:
- Chúng ta sang hàng khác. Bộ đó em biết là rất đắt.
Nhưng bước chân còn chưa được nhấc lên thì An Lâm đã giữ lại rồi nói vẻ kiên quyết:
- Anh có thể mua được nó cho em. Đừng vì một chút chuyện không
đáng có mà đánh mất những gì ta đang thích. Để lỡ rồi thì
sau này ắt sẽ hối hận. - Ánh mắt An Lâm càng kiên quyết hơn
nữa - Anh chắc chắn là như vậy.
Trúc Diệp chẳng biết nên cười hay nên khóc. Cô biết giải thích
với An Lâm thế nào đây? Nói rằng cô không mua vì cô ghét nó à?
Vì Nam Lâm đã làm cô phải ghét nó à? Hay là bảo với anh ấy
rằng tình cảm của cô đã chèn ép cô phải ghét nó? Sự ghen
tuông đáng buồn cười trong cô đã khiến cô phải nhíu mày ghanh
tị trước vẻ đẹp mĩ lệ của nó? Cô không thể nói ra những từ
đó. Vì cô biết, mỗi câu khi cô nói ra đều sẽ là những mảnh
vụn sắc bén cứa nát tim An Lâm. Cô không thể là người nhẫn tâm
như vậy được.
Trúc Diệp vẫn kéo An Lâm đi và khẳng định:
- Em không thích nó. Vì em... không thích dáng váy ôm sát người. Em không quen, ta mua bộ khác được không anh?
Sao An Lâm có cảm giác câu nói này là một sự thành khẩn, một
sự cầu xin của Trúc Diệp vậy? Hòa quyện vào đó còn là một
chút sợ hãi nữa. Tất cả đều khiến anh hoang mang. Cô ấy không
thích nó thật sao? Nếu không thích thì anh chắc chắn sẽ không
để tâm nhưng ánh mắt, giọng nói và cánh tay đang không ngừng
kéo anh đi là sao? Lúc này, anh hận mình sao thật quá kém cỏi. Người mình yêu suy nghĩ gì mà chính mình còn không biết. Đang
sợ hãi những gì mà chính mình cũng không biết cách để kéo cô ấy ra. Anh thấy mình bất lực hoàn toàn.
Cuối cùng, Trúc Diệp đã chọn cho mình một chiếc váy màu xanh
lá tương đối trẻ trung. Nhưng chắc chắn là nó không thể đẹp và quyến rũ như bộ váy màu đỏ kia được. Cái đáng nói nhất ở
bộ váy chính là chiếc nơ ở phần eo. Chiếc nơ như một nét chấm phá cho bộ váy, gợi nỗi tò mò nhưng không biết nên tò mò về
cái gì khi ta nhìn vào.
Giống như Trúc Diệp vậy. Cô ấy hoàn toàn khó hiểu, đến chính
cô còn không hiểu nổi lòng mình thì người khác nhìn vào sao
có thê hiểu nổi!
* * *
Vậy là chỉ còn 1 ngày nữa là đến trung thu. An Lâm và Trúc
Diệp đã hẹn nhau để về nhà. Chỉ còn mình Nam Lâm là vẫn bơ vơ không biết nên về hay nên ở lại. Anh không muốn phải nhìn thấy
cảnh Trúc Diệp và An Lâm quấn quýt bên nhau. Anh không thể chịu
được khi nhìn thấy nó, vả lại anh là người có sức chịu đựng
cực kì kém. Khi tất cả đã lên đến đỉnh điểm anh không biết
mình có thể làm những việc gì nữa.
Ông Phùng và bà Hoa chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn rồi chờ
các đứa con của mình về. Cả năm họ chỉ ước có những ngày lễ tết để được gặp những người mà mình đã tận tay săn sóc. Đó
là thành quả, là mồ hôi, là công vun trồng sau những năm tháng
khó khăn, vất vả của họ. Ước mong cho chúng sau này có thể
làm những việc có ích cho đất nước. Tuy là vậy, nhưng có mấy
ai muốn để con mình toàn tâm toàn ý với xã hội đây. Họ là con người, là những người làm cha làm mẹ và họ có quyền ích
kỉ. Một chút gì đấy dưới đáy tâm hồn, họ vẫn không muốn phải xa những đứa con của mình trong một thời gian dài. Đó là lí
do vì sao mà cả ông Phùng và bà Hoa đều mong chờ và háo hức
khi trung thu sắp và sẽ đến.
Tuổi già thường hay an nhàn, an nhàn quá lại sinh ra chán ngán. Một số thì muốn mình được trở lại hai, ba năm về trước để
tham lam hưởng nốt những thứ mà mình chua được hưởng. Số còn
lại thì hầu như là tiếc nuối, tiếc nuối với tất cả. Khi đi
làm chỉ mong về hưu, về hưu rồi lại muốn hóa trẻ. Đời thật
không như ý muốn.
Ông Phùng và bà Hoa đã đến tuổi để an nhàn. Ở nhà chỉ có hai người, họ cảm thấy buồn cũng là điều không tránh khỏi. Ông
Phùng không nói gì nhưng bà Hoa biết, ông cũng có một suy nghĩ
giống mình đó là muốn có cháu bế lắm rồi. Chỉ tiếc những
đứa con của họ quá chuyên tâm vào công việc mà không để ý gì
đến ý nghĩ và mong muốn của hai người già này.
Bữa cơm đã được dọn sẵn mà chưa thấy bóng dáng ba người đâu. Bà Hoa lo lắng nhìn đồng hồ rồi nói:
Khi ông Phùng nói như vậy, hai người chợt có chút tự hào và một chút lo lắng đan xen.
Quả nhiên là vậy, một lúc sau thì ngoài cổng đã nghe thấy
tiếng còi xe kêu tin tin. Bà Hoa vui mừng chạy ra mở cổng.
- Nam Lâm! Anh con và Trúc Diệp đâu? Sao ba đứa không đi cùng một xe cho tiện?
Nam Lâm đã định không về rồi nhưng thiết nghĩ có gì mà phải
trốn tránh chứ? Anh trước nay là Nam Lâm cuồng ngạo nổi tiếng,
là người không sợ trời cũng chẳng nể đất. Việc gì phải trốn
tránh và sợ hãi chút chuyện cỏn con. Chẳng lẽ bao nhiêu năm
được huấn luyện làm công an, bản tính đó đã bị ép xẹp xuống
rồi hay sao? Không, anh không phải là người như vậy. Anh sẽ cho
Trúc Diệp thấy, cho dù cô ấy có yêu ai, có lựa chọn ai thì anh cũng mặc kệ.
Anh sẽ cố gắng không quan tâm! Bởi vì anh là...em trai An Lâm.
Khi nghe dì Hoa nói vậy thì Nam Lâm mới biết hóa ra Trúc Diệp
và An Lâm chưa về. Anh nhấn nút chốt cửa xe trên điều khiển rồi quay ra trả lời dì:
- Con không biết. Chúng con làm khác nơi, giờ tan sở cũng không
phải là trùng lặp cho nên như thế thì không tiện. Vả lại bây
giờ có xe riêng cả rồi mà! Trúc Diệp thân với An Lâm hơn, để em ấy đi với An Lâm đi ạ!
Bà Hoa nghe thế cũng thôi không hỏi nữa. Trúc Diệp thân với ai
hơn bà là người rõ nhất. Đúng là nó thân với An Lâm hơn thật
nhưng chẳng lẽ Nam Lâm lớn rồi vẫn không hề thay đổi thái độ?
Con gái bà cũng chẳng phải là đứa chua ngoa đáng ghét, tại sao lại phải xa lánh nó như vậy? Điều này làm bà Hoa rất buồn.
Bà lại là người quý Nam Lâm cho nên nỗi buồn trong lòng lại
càng được nhân lên khi nghĩ đến vấn đề này. Phải chăng cả ba
người cùng đoàn kết và yêu thương nhau như những người anh em
thật sự thì bà vui biết mấy. Nhưng bà biết, đời đâu thể bắt
ép cái gì được. Đành phải để nó xuôi theo tự nhiên thôi.
Nam Lâm vừa bước vào nhà thì chợt khựng lại khi nhìn thấy bố
đang ngồi đọc báo. Dạo này ông hơi gầy thì phải. Trong lòng anh chợt muốn hỏi ông một câu nhưng sự khó gần giữa hai bố con
suốt bao nhiêu năm nay như một rào cản vô hình. Khiến anh ngượng
ngùng mà chỉ chào ông một câu đầy ngắn gọn:
- Con chào bố!
Ông Phùng không nói gì, ông chỉ đưa mắt lên liếc Nam Lâm một cái rồi lại chăm chú vào tờ báo trên tay. Nam Lâm thấy vậy cũng
bước lên nhà luôn. Nếu vừa rồi anh hỏi ông, chắc có lẽ anh
cũng chỉ nhận được một cái liếc nhìn thờ ơ như vậy thôi đúng
không? Nam Lâm nhếch môi cười nhạt, anh không ghen tị đâu, không bao giờ ghen tị với anh trai mình. Anh biết, cho dù có giỏi như anh ấy hoặc hơn thì anh vẫn chỉ được bố đối xử như vậy. Vì anh
là Nam Lâm!
Nam Lâm bước vào phòng rồi thả người xuống giường. Sức nặng
của cơ thể khiến tấm nệm không chịu được mà khẽ nảy lên, đồng thời người anh cũng bị đẩy lên theo. Tâm trạng anh mấy ngày nay không được tốt. Nói chính xác hơn là nó rất xấu. Anh chẳng
biết nên làm gì để cho vơi bớt đi cái tâm trạng chết tiệt ấy.
Cái anh làm là đâm đầu vào những trò chơi mà mình vẫn hay
đánh cược và rất ít khi thua. Đó là tình yêu.
Con gái đối với anh không phải là khó, nhưng để tìm được một
người khiến mình phải ngả nghiêng, phải bồng bềnh, trôi nổi
trên những xúc cảm ngọt ngào thì có lẽ chỉ có mình Trúc
Diệp thôi. Nhưng giờ đây, anh đang hận cô ấy. Anh đang hận cô một
cách đầy giả tạo và dối trá, anh đang cố tình ép bản thân
phải ghét cô, phải trả thù cô. Để cho niềm kiêu hãnh của Nam
Lâm vốn ngự trị trong anh được khôi phục. Anh không muốn bản thân của mình bị xoay chuyển bởi một cô gái. Mà điều đáng nói cô
ấy lại là em gái mình.
Chỉ tiếc là anh đang tự dối lòng mà thôi!
An Lâm và Trúc Diệp đã trở về sau khi mua một chút hoa quả. Họ hơi bất ngờ khi nhìn thấy xe Nam Lâm. Rồi mỗi người lại rơi
vào một tâm trang riêng. Không ai nói nhưng đều hiểu rằng, có Nam Lâm là không khí sẽ bị kéo giãn ra, như những sợi dây đàn.
Căng thẳng đến tột độ. An Lâm ngập ngừng hồi lâu rồi quay ra
Trúc Diệp cố gắng mỉm cười nói:
- Chắc anh ấy không ăn cơm ở nhà đâu. Đám bạn bất lương của anh ấy còn đang đọi nữa mà.
Nói như vậy lại khiến không khí như được bơm thêm ô xi, dễ thở
hơn một chút. An Lâm đưa tay véo nhẹ mũi Trúc Diệp, vừa cười
anh vừa nói:
- Em vẫn không thể thay đổi cách nói về đám bạn của Nam Lâm hay sao? Chúng đều có việc làm hết rồi, đứa nào ra đứa nấy.
Không thể lẫn với bọn "bán côn đồ" ngày xưa nữa đâu.
Trúc Diệp cúng cảm thấy dễ chịu hơn, trong giọng nói không phảng phất nét gượng gạo nữa, cô mỉm cười:
- Dù sao thì cũng quen rồi mà.
- Em thật là cứng đầu!
Nói rồi An Lâm cốc nhẹ đầu Trúc Diệp rồi kéo cô vào lòng. Dù chỉ một chút thôi, nhưng trước khi vào nhà, trước khi đối mặt
với sự căng thẳng. Anh muốn trái tim được thêm một chút sức
mạnh. Như vậy anh sẽ tự tin mà bảo vệ cô ấy khỏi những gì mà em trai anh sắp và sẽ gây ra cho cô.
Cộc cộc!
Trúc Diệp vội vàng đẩy An Lâm ra như một phản xạ tự nhiên.
Điều này khiến anh hơi bất ngờ và hụt hẫng. Đây là lần thứ
hai cô ấy từ chối sự ân cần và tình cảm của anh. Mà nguyên
nhân lại là vì Nam Lâm.
An Lâm hạ kính xuống rồi nói:
- Có chuyện gì thế?
Nam Lâm đứng ngoài xe cố tỏ ra thờ ơ và lãnh đạm. Anh tự cho phép mình rằng sự có mặt của Trúc Diệp là hư vô.
- Anh còn định ở ngoài này đến bao giờ nữa? Dì và bố đã dọn cơm rồi, chỉ chờ có hai người thôi đấy.
Nói rồi anh bỏ vào nhà luôn.
An Lâm và Trúc Diệp chỉ kịp nhìn nhau trong một thoáng yên
lặng. Nam Lâm không đả động gì đến chuyện hai người nữa, có
cảm giác như Nam Lâm đã ngầm cho qua chuyện này.
Liệu anh có cho qua mọi việc dễ dàng như vậy không?
Vừa bước vào nhà đã thấy tiếng của dì Hoa vang lên vẻ vui sướng:
- Hai đứa về rồi đấy hả? Vào đây, vào đây ăn cơm nhanh lên.
An Lâm và Trúc Diệp lấy lại nét mặt bình thường rồi cùng nhau ngồi vào bàn. Trúc Diệp khẽ liếc Nam Lâm một cái, dường như
trước mắt anh ấy chỉ toàn đồ ăn thì phải, anh ấy không còn để ý gì đến xung quanh. Việc anh đang làm là gắp thức ăn và...ăn. Có một điều mà cô thấy lạ là lần về nhà này Nam Lâm không đi cùng đám bạn của anh ấy nữa hay sao?
Ông Phùng thấy Nam Lâm không đợi mọi người mà đã ăn trước như vậy thì liền nói giọng trách móc:
Nam Lâm nghe vậy thì ngẩng mặt lên nhìn An Lâm. Nhìn xong rồi anh kéo bát của An Lâm lại và gắp thức ăn cho anh mình. Đến khi
thức ăn ở bàn đã bị gắp đến một phần ba thì Nam Lâm mới
ngừng rồi đẩy bát về phía An Lâm và nói:
- Anh ăn đi không bố lại bảo em ăn hết phần của anh!
Nói xong anh lại chúi mũi vào ăn khiến cho cả bốn người kia
đều trố mắt ra nhìn anh. Đúng là Nam Lâm, trước sau vẫn đơn
giản và khó gần như vậy, qua bao nhiêu năm mà anh ấy vẫn không
thay đổi. Họ đang tự hỏi rằng: Anh ấy tại sao lại phải lớn lên trong tình trạng tâm tư luôn buồn bực với người khác và thờ ơ
với cuộc đời? Vì người mẹ đã mất hay là do bẩm sinh anh ấy
đã như vậy?
Bà Hoa thấy không khí trong gia đình có vẻ hơi ngượng ngập thì vội cười sởi lởi:
- Ăn đi chứ! - Vừa nói bà vừa đẩy cái bát đang đầy ụ thức ăn
về phía An Lâm - An Lâm, con ăn đi. Ăn nhanh không thức ăn nguội
hết đấy!
Ông Phùng trợn mắt với Nam Lâm được hồi lầu rồi cũng dịu
xuống. Có lẽ Nam Lâm bản tính đã như vậy rồi, hơn nữa tâm hồn
nông nổi của nó vẫn chưa lớn hẳn. Ông không nên chấp nhặt nó
nữa. Chẳng phải việc mà ông mong nhất ở Nam Lâm đó là nó sẽ
nên người và không còn lêu lổng như thuở thiếu thời nữa hay sao? Và nó đã làm được điều ấy rồi. Nghĩ vậy, ông liền lắc đầu
và đưa bát lên ăn.
Trúc Diệp cũng lắc đầu như mọi người. Xem ra bữa cơm gia đình
lại một lần nữa bị Nam Lâm phá hỏng rồi. Tại sao trước mặt
bố mẹ, anh ấy không bộc lộ những cái tốt đẹp của anh ấy ra?
Bộc lộ những thứ mà anh ấy đã từng để lộ trước mặt cô, rồi
người khác sẽ mỉm cười và yêu quý anh ấy như An Lâm vậy.
Nhưng anh ấy lại không làm.
Về phía An Lâm, anh đã từng lo sợ là Nam Lâm sẽ nói với bố và dì chuyện tình cảm giữa anh và Trúc Diệp. Anh đã từng phải
sống trong lo lắng, trong sợ hãi như vậy đấy. Và giờ thì...lại phải sống trong sự chờ đợi một điều khủng khiếp sắp đến.
Nhưng phút giây này, trước thái độ hờ hững của Nam Lâm, anh lại có phần yên tâm hơn. Có lẽ nó biết anh là người yêu thương nó
nhất cho nên đã cho qua chuyện này. Tận sâu trong tâm khảm...có
lẽ anh nên cảm ơn Nam Lâm - em trai anh một cách chân thành nhất.
* * *
Buổi tối, An Lâm bất ngờ nhận được điện thoại của bệnh viện.
Họ nói anh phải đến đó ngay vì đang có một ca mổ tim tương đối phức tạp và có cả nguy hiểm. Anh là trưởng khoa, người nhà
bệnh nhân lại bỏ tiền ra yêu cầu những bác sĩ giỏi nhất cho
nên anh không thể vắng mặt.
Trúc Diệp tuy có hơi thất vọng, chỉ là hơi thôi! Vì cô biết
với anh, quan trọng nhất vẫn là công việc. Hơn nữa, trong anh
luôn có một tấm lòng thương người, một tình thần của y sĩ cao
cả. Cho dù là họ có tiền hay không thì anh cũng phải ra tay
giúp đỡ. Đó là An Lâm mà cô biết. Trúc Diệp mỉm cười trìu
mến và cố gắng động viên anh:
- Anh đi đi. Ngày mai mới là trung thu, cố gắng hoàn thành công việc rồi về nhà đón tết với gia đình.
An Lâm nghe vậy cũng quay ra nói với cả nhà:
- Vậy con đi đây, ngày mai con đảm bảo sẽ đón trung thu với mọi người.
Bà Hoa cười hiền hậu:
- Đi nhanh lên! Người ta đang cần con.
An Lâm nghe vậy thì vội vàng bước ra khỏi nhà. Điện thoại trong túi anh đang không ngừng réo rắt. Như một tiếng gọi không ngừng khiến anh không thể bỏ mặc mà thờ ơ với họ. Vậy thì anh chỉ
có thể tận tâm với họ mà thôi!
An Lâm vừa đi khỏi thì Nam Lâm đã bật to loa điện thoại lên nói
chuyện rất tự nhiên với một người con gái nào đó:
- Cưng à! Hay là ngày mai đến nhà anh đón trung thu đi. Nghe chừng đang thiếu một người đấy.
Cô gái bên đầu dây có vẻ rất xúc động, cô ta vui sướng đến nỗi chỉ biết lặp đi lặp lại một câu nói:
- Thật sao? Thật sao?
Bà Hoa đang dọn bát, nghe thấy tiếng nói của con gái trong điện thoại Nam Lâm thì cũng lên giọng đùa cợt:
- Đúng đấy Nam Lâm, con dẫn người yêu về nhà ra mắt đi. Dì cũng muốn có cháu bế lắm rồi!
Nam Lâm vội liếc Trúc Diệp một cái, chỉ thấy cô cố tình tỏ ra không nghe thấy gì thì lại nói to:
- Nhưng mà nhà anh chật lắm, em ngủ với anh sao?
Bà Hoa lại tiếp tục đỡ lời:
- Đúng đúng, cho nó ngủ với con đi.
Nói xong rồi bà cười giòn giã cứ như thể cô gái đó sắp thành con dâu của bà rồi cũng nên.
Trúc Diệp ngồi trước cửa sổ ngắm vầng trăng tròn vành vạnh.
Người ta nói rằm tháng tám trăng tròn đầy tình thân, nếu chưa
đến rằm thì tình thân vẫn còn thiếu xót nhiều quả không sai.
Mặc dù ngày mai đã đến trung thu nhưng hôm nay vẫn chưa phải thì chưa thể làm cho ta cảm thấy đầy đủ. Với cô, vầng trăng này
vẫn làm cô cảm thấy chưa thiếu vắng một chút gì đó. Chưa đủ
cho một tâm hồn khao khát yêu thương như thế này.
Vốn mất bố từ nhỏ cho nên trong cô, đâu đó vẫn có một cái
rãnh sâu hoắm làm cô cảm thấy thiếu thốn mỗi khi nghĩ về tình yêu thương của gia đình.
Giờ đây, trước một vầng trăng "thiếu", cô lại nghĩ về Nam Lâm.
Anh ấy đang cố tình làm cho cô phải ghen, phải buồn nên mới làm như vậy. Anh ấy muốn nhìn cô đau khổ đến thế sao? Hận và ghét cô đến như thế sao? Anh ấy thật ích kỉ!
Biết vậy mà sao cô vẫn không thể chịu được trước lòng ích kỉ ấy? Cô thật sự...thật sự đang rất ghen.
Trong một thoáng nghĩ ngợi, tâm hồn của Trúc Diệp chẳng hiểu
đã bị lèo lái theo một chiều hướng nào. Cô lấy quần áo rồi
bước vào nhà tắm. Có lẽ cô nên cởi bỏ lốt ủ rũ và sự ghen
tuông đáng buồn cười mà "ai kia" đã gây ra.
Làn nước ấm vờn quanh cơ thể khiến Trúc Diệp cảm thấy đôi
chút thoải mái và dễ chịu. Nhưng dễ chịu không có nghĩa là
cởi bỏ được mọi thứ. Cô không những không cởi bỏ được mà còn
càng cảm thấy trái tim mình nóng rực và bùng chảy hẳn lên.
Tại sao càng nghĩ cô lại càng cảm thấy không thể chịu được như vậy? Ngay lúc này cô muốn làm một cái gì đó.
Phút giây ấy...
Trúc Diệp đã nhận ra...
Cô yêu anh! Cô đã yêu Nam Lâm mất rồi.
Cô không thể chịu được nếu như anh ấy để ý đến một người con
gái khác, không thể làm ngơ nếu như anh ấy dành tình yêu cho
một kẻ không phải là cô. Cô không thể không buồn nếu như đôi môi
anh quyến luyến lấy đôi môi khác với một nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng. Và cô không thể chịu được giọng nói yêu chiều của anh
ấy lúc nghe điện thoại với ai kia.
Tại sao cô không thể nhận ra sớm hơn? Tại sao cô lại cố tình
kìm nén để rồi nhiều lần lại giả vờ tự hỏi mình đã có ý
gì với Nam Lâm? Đó không phải là yêu thì là gì?
Nghĩ vậy, Trúc Diệp vội vàng khoác chiếc áo choàng tắm rồi
chạy nhanh sang phòng Nam Lâm. Cô vội vàng đến nỗi chẳng cần
biết hình ảnh của mình đang đẹp hay xấu. Cô muốn nói rõ tình
cảm mình ngay lập tức, chỉ sợ rằng sự chậm trễ của cô lại
làm lỡ mất mọi việc và cô sẽ phải hối hận suốt đời.
Giống như lời An Lâm đã từng nói với cô " Đừng vì một chút
chuyện không đáng có mà đánh mất những gì ta đang thích. Để
lỡ rồi thì sau này ắt sẽ hối hận".
Phải, nếu cô bỏ lỡ...nhất định cô sẽ hối hận.
Trong lúc đó, Nam Lâm đang ngồi nói chuyện với cô nàng của
mình. Giọng nói anh bề ngoài thì mang vẻ yêu chiều nhưng bên
trong thì lại thể hiện rõ sự mệt mỏi. Thế mà cô gái kia vẫn
chỉ chăm chăm vào vẻ bên ngoài của nó mà nũng nịu:
- Nam Lâm! Vậy ngày mai em có được đến nhà anh không?
- Tùy em thôi, nếu như em muốn! Nhưng ngày mai có thể anh trai anh sẽ về.
- Anh có anh trai sao? Anh ấy có đẹp trai như anh không?
Bỗng nhiên Nam Lâm chợt gắt lên:
- Em hỏi để làm gì? Muốn trở thành người yêu anh ấy à?
Tại sao ai cũng quan tâm đến anh trai anh? Ngay cả cô bạn gái
"hờ" này cũng vậy? Anh đã cố tình làm lơ, không ghanh tị với
anh ấy vậy mà mọi người không biết rằng họ đang làm cho bản
thân anh phải ghét anh trai mình. Anh không muốn như vậy.
Nam Lâm nói được câu đó xong thì tức giận tắt điện thoại. Có
gì đâu! Cho dù là bỏ cô này thì anh cũng có thể kiếm một cô
khác cơ mà. Sợ gì đời không có người để cho anh đùa chứ! Dù
gì thì tháng ngày đằng đẵng này vẫn còn dài.
Khi Nam Lâm vừa vứt được chiếc điện thoại xuống giường thì cửa phòng anh bị một lực đẩy mạnh khiến nó bật mở. Bóng dáng
Trúc Diệp thấp thoáng nơi đó, trên người cô còn tỏa ra một làn hơi nước, mái tóc vừa gội xong khẽ nhỏ vài giọt xuống thấm
vào chiếc áo choàng. Bộ dạng này khiến anh đôi phần nhớ lại
cái kí ức tồi tệ về 6 năm trước.
Lúc này, con tim anh bỗng nhiên bị lạc đi hẳn một nhịp. Chính
vì bị lạc mất một nhịp mà nó không còn đập bình thường nữa. Giống như một dàn nhạc, khi đang chơi rất say xưa và nhập tâm,
nếu như người điều khiến dàn nhạc đó mắc lỗi thì lập tức,
cả dàn nhạc cũng sẽ mắc lỗi theo. Giờ đây trái tim anh như
thổn thức, như hồi hộp, như chờ đợi. Cô ấy định làm gì?
Nam Lâm cố gắng kìm nén cho cảm xúc của mình không trào lên
nữa nhưng nó lại như mất tự chủ. Không theo ý của anh một chút nào. Lúc Nam Lâm nói, giọng anh đã run lên như trái tim đang
không ngừng đập mạnh kia:
- Em sang đây làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT