Vân bặm môi giận dữ.

+ Đừng nói anh đi với con ranh kia.

+ Trong đầu cô chỉ có tôi và Đan thôi hả?

+ CHỉ có anh và nó thôi *Vân đay nghiến*

Kiệt im lặng và đi thẳng, không nên mất thời gian đứng đôi co với Vân trong khi Đan đang phải đợi.

+ KHÔNG ĐƯỢC ĐI *Vân ném chồng tài liệu vào người Kiệt, tài liệu bay tứ tung khắp phòng*

Kiệt trừng mắt nhìn đống tài kiệu ngổn ngang dưới chân, hắn đá một cú nữa làm giấy tờ bay lả tả. Kiệt giật mạnh cửa bước ra.

+ Kiệt, họp Hội đồng. NGAY BÂY GIỜ *Vân hét*

+ Điên quá. Đừng có mà họp bừa bãi *cười nhạo* Thích thì mình cô đi mà họp. Hừ.

+ Chủ tịch sẽ đến *Vân nghiến răng kèn kẹt* Anh sẽ giải thích

ra sao nếu mẹ thấy anh vắng mặt?

Nghe đến chữ “mẹ” là máu trong người Kiệt lại sôi lên. Kiệt sống mà cứ phải nhìn mặt Vân hằng ngày, phải ngoan ngoãn phục tùng mụ phù thủy Kiệt gọi là “mẹ”. Nhịn thì Kiệt không nhịn được nhưng không nhịn thì còn biết làm sao.

+ Đưa điện thoại cho em !

Vân chạy tới lục túi áo Kiệt, giành lấy điện thoại. Kiệt giữ tay Vân, cả hai giằng co một hồi.

CẠCH

Chiếc điện thoại văng vào tường và vỡ tan tành. Vân không giật được điện thoại từ tay Kiệt nên đã hất mạnh để chiếc điện thoại văng vào tường.

+ Em thừa biết anh vẫn nhắn tin hoặc gọi điện cho nó. Cảnh cáo anh lần cuối, em đang cố nhẫn nhịn đấy. Giờ thì mau ra họp đi.

Vân kéo Kiệt đi, vừa đi Vân vừa gọi cho mẹ Kiệt – chủ tịch tập đoàn T.A để thông báo họp.

Đã 20 phút từ lúc Kiệt nhắn tin, Đan sốt ruột ngó nghiêng chờ đợi.

“Kiệt không đến được thì phải nhắn tin chứ? Hay… anh ấy gặp rắc rối?”

Đan tựa người vào gốc cây, thở dài. Đột ngột một đám người đi xe máy rú ga và dừng ngay trước mặt Đan. Đan hoảng hốt không kịp phản ứng, mấy thằng xon trai mặc đồ đen nhảy xuống xe và túm chặt tay Đan. Một thằng dùng chiếc khăn bịt mũi Đan. Mùi hắc từ chiếc khăn làm Đan chóng mặt, cả người uể oải.

+ Đại ca, Đưa nó đi đâu? *một thằng bế Đan lên xe*

+ Ngôi nhà hoang ngoại thành *giọng con trai nghe quen thuộc lạnh lùng đáp*

Đan cố mở mắt nhìn tên đó, hình ảnh nhòe đi nhiều. Tên cầm đầu mặc bộ đồ đen, hắn cao tầm Kiệt, ánh mắt hắn nhìn Đan làm Đan phải rùng mình. Hắn không phải kẻ xa lạ, Đan biết hắn, từng nói chuyện với hắn, từng được hắn giúp đỡ, che chở….

+ Tùng…

Gọi được tên hắn thì quanh Đan tối sầm. Cô rơi vào trạng thái mê man vô thức.

Không biết phải bao lâu sau đó Đan mới dần cảm nhận được. Xung quanh vẫn đen kịt, Có tiếng xì xào.

+ Nhìn bình thường mà là người yêu của cái thằng kiêu ngạo coi trời bằng vung đó à !

+ Mày nhìn người chỉ bằng con mắt thì không thấy được hết đâu. Con bé phải có điểm đặc biệt thì mới là người của thằng đó.

+ Người ta vẫn bảo “gã đàn ông tầm thường đánh giá phụ nữ bằng con mắt chứ không bằng trái tim” mà.

+ Nhưng ai là gã đàn ông tầm thường?

+ Mày chứ ai. Tao cá mày sẽ chọn một đứa có đôi chân dài chứ không bao giờ chọn một đứa có đầu óc thú vị.

+ Tất nhiên rồi !!

+ Đấy. Tầm thường là ở chỗ đấy.

Cuộc tranh luận của đám con trai ngày càng rôn rả, ầm ĩ.

+ Thôi chúng mày im hết đi. Nhớ bồ thì về mà gặp, tao không bắt ngồi ở xó này. Nhức cả đầu.

+ Dạ, xin lỗi đại ca.

Kẻ im lặng giờ đã lên tiếng, một câu của hắn có tác dụng dập tắt cuộc tranh luận. Đan mơ hồ mường tượng lại hình ảnh khi Đan thấy Tùng đứng cạnh đán người. Đó là Tùng, bạn hương – hơn Đan 1 tuoir. Sao Tùng lại làm thế?

Đan nhích nhẹ 1 tay, hình như Đan bị trói chặt vào đâu đó. Mí mắt nặng trĩu, dầm chớp nhẹ rồi mở ra. Ánh sáng mập mờ từ chiếc đèn nhỏ màu vàng lóe lên yếu ớt. Bóng dáng đám con trai cao lớn che gần gần ánh sáng đèn, chúng nhìn Đan chằm chằm. Ngồi gàn Đan nhất là 1 gã thanh niên có dáng người không lấy gì làm lạ, đứng sau hắn là 3 ~ 4 tên khác, bên tường căn phòng nhỏ cũng có 3 ~ 4 kẻ đứng dựa lưng tám chuyện. Đan lắc mạnh đầu một cái, mọi thứ rõ ràng hơn. Tùng ngồi trên ghế, đan hai tay và nhìn Đan.

+ Tỉnh rồi *1 tên cười và thì thầm*

Đan toát mồ hôi lạnh, nhìn Tùng như nhìn Quỷ, sắp khóc thét lên rồi.

+ Anh làm gì thế Tùng? Em có đắc tội gì với anh không?

+ Em thì không nhưng Kiệt thì có đấy *Tùng lạnh lùng*

+ Kiệt? Kiệt làm sao? Anh có làm gì Kiệt không? *Đan hoảng hốt*

+ Nó đang chiếm lấy NewMen, ăn cướp mà vẫn bình thảnh như không ấy nhỉ?

“Quên mất. Tùng là con trai GĐ NewMen. Thời gian vừa qua Tùng cùng làm nhiều việc để giúp NewMen thoát khỏi dự án. Kiệt mới nói NewMen chỉ còn giữ được đến sáng mai hoặc….sáng gày kia…”

+ Anh bát em làm gì?

Tùng biên sắc, đứng dậy và cầm chiếc cặp của Đan, dốc ngược toàn bộ sách vở xuống chân hắn. Tùng luôn lạnh lùng, ít nói nhưng Tùng rất dễ mạnh tay, những người lẳng lặng như thế nếu tức giận mới thực sự đáng sợ.

Tùng nhặt điện thoại của Đan vừa rơi ra, mở bàn phím và tìm danh bạ. Đó là hành động xâm phạm đời tư đấy nhá !

+ Sao anh lục điện thoại của em? *Đan quát*

Lập tức mấy thằng đàn em của Tùng bức xúc định đánh Đan. Tùng kéo tay và đấm cho mỗi thằng một cú.

+ Hix… *Đan sợ hãi*

+ Khóc cũng được *Tùng chìa điện thoại trước mặt Đan* Hãy nói với nó tổ chức họp báo tuyên bố dừng ngay dự án *Tùng bấm nút* trước khi em không được về nhà bình an.

+ Em không nói !!

Tùng tức giận, dí điện thoại vào tai Đan. Đan ngậm chặt miệng, khốc nấc lên, có bắt chết cũng chịu. Đã không giúp gì được cho Kiệt, Đan không thể vì mình mà Kiệt gặp phiền phúc.

+ Tút…. tút…”thuê bao quý khách…”

Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng trả lời nhàm tai.

+ Điện thoại cô gọi mà nó cũng không thèm nghe sao? *Tùng siết chặt chiếc điện thoại*

Đan thở phào, Kiệt không nghe điện thoại thì càng tốt.

“Kiệt ơi anh cứ làm những gì anh định. Đừng vì bất kì ai mà thay đổi. Em không muốn làm quân bài để người ta điều khiển anh”.

+ Em không có vai trò quan trọng như anh tưởng, bắt em thì cixng không thạy đổi được gì.

+ KHÔNG QUAN TRỌNG? Vậy em không biết rồi, Vân đang mang em ra để khống chế Kiệt thực hiện dự án. Vấn đề là em đang ở trong tay anh, Kiệt nên hiểu hắn phải nghe lời ai lúc này. Hắn làm bao nhiêu việc cũng đề bảo vệ em mà?

Tùng nói lạnh tanh, chút thủ đoạn này đối với Tùng không có phải cắn dứt lương tâm cả.

+ Anh… anh nói…. Vân đem em ra không chế Kiệt?

Từng lời nói của Tùng làm Đan ù dần 2 tai, tiếng tim đập chậm lại, cuối cùng nghẹn ngào không thở được.

+ Đừng trách anh nói thẳng. Để bảo vệ NewMen, anh và Vân thỏa thuận cùng nhau phá hoại chuyện của em với Kiệt. Vân muốn hại em còn anh chỉ nhắm vào Kiệt – người trực tiếp triển khai dự án. Không ngời Vân lật mặt, không những không thực hiện lời hứa với anh mà cô ta còn bảo Kiệt thực hiện nhanh hơn * Tùng khẽ nheo mắt lườm Đan* Anh tự hỏi vì lý gì Kiệt lại ngoan ngoãn nghe lời Vân? Sau một vài tìm hiểu nhỏ, cộng với cái mồm ba hoa của Vân, anh lờ mờ đoán ra. Em hạnh phúc thật đấy, Đan *Tùng cuwofi nwuar miệng* Để tránh việc em và gia đìng em gặp rắc rối nguy hiểm mà 1 kẻ kiêu ngạo phải chịu dưới chướng của Vân.

Đan tròn mắt nhìn Tùng, những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống . Cái giọng chế nhạo của Tùng làm lòng Đan thắt lại, càng nghe Tùng nói lòng Đan càng đau. Đan cắn môi để không hét nên đau đớn, dẫu biết Kiệt ở bên Vân vì lý do nào đó, Kiệt cũng nói Kiệt làm vậy để bảo vệ Đan và hai chị, Kiệt vẫn cố giữ J-Max cho chị của Đan….Nhưng không thể ngờ lý do Kiệt làm tất cả là vì Vân đem Đan làm mồi nhủ.

“Kiệt ơi em xin lỗi….Em xin lỗi nhiều lắm. Tại sao anh phải làm vậy vì em chứ. Có đáng để anh phải làm nhiều như thế không?”

Đan đau đớn khóc nấc từng đợt, tiếng khóc não nề và sầu thảm. Căn phòng phút chốc yên ắng tiếng xì xào, đám con trai hướng mắt về phía Đan, vì Đan cứ khóc thảm thiết như thé nên không kẻ nào dám bỡn cợt hay cười đùa trong căn phòng nữa.

+ Lần dầu thấy một đứa con gái buồn tới lức này *một tên quay đi, tư tưởng “sợ nước mắt con gái” *

Tùng lại bấm số KIệt, áp vào tai Đan.

+ Gọi nó đi, đến bao giờ nó chịu nghe máy.

+ KHÔNG GỌI GÌ HẾT.

Đám đàn em dù thương hại Đan nhưng chúng không đứng nhìn Đan tỏ thái độ hỗn láo với Tùng – người chúng gọi là đại ca. Tùng kéo mặt Đan lên, áp điện thoại vào tai Đan, có chút bạo lực đã diễ nra. Đam mím chặt môi. giãy giụa.

+ Bướng quá ha !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play