Hắn cụp máy, lại nhìn Đan đầy mưu tính, một cái nhếnh mép rợn gáy của Kiệt khiến Đan rùng mình, có khi nào Đan chủ quan khi nhận lời chuẩn bị bữa tối cho Kiệt không nhì?

+ Đợi tôi dưới này.

+ Tại sao tôi phải đợi?

+ Tất nhiên đợi để tôi đi thay đồ. Hay muốn…. xem???

+ Yaaaa.

Trong lúc đợi Kiệt, Đan lén lấy điện thoại gọi về nhà xin phép 2 bà chằn với lí do vô cùng chính đáng:

+ Chị cả !! Chị hai !! Chỗ em đang mưa rào to lắm !!!!! Lụt đường rồi !! Em phải ở nhà bạn đến khi nào tạnh mưa.

+ Mày giỡn các chị hả. Mưa rào ở đâu?

+ Thật mà chỗ trường em mưa to lắm *cố cãi* Thôi sóng yếu quá. pái pai nha ~

Đan thở dài thườn thượt, lẩm bẩm đủ điều cho dù cô đã quyết định chọn ở lại nấu bữa tối cho Kiệt.

“Xem chừng tối nay vất vả vào bếp rồi đây. Không biết hắn hạch sách những gì”.

+ Ê !

Kiệt mặc áo khoác dài màu đen, áo cao cổ và quần đen. Tuy trông Kiệt đen từ đầu tới chân nhưng không thể phủ nhận dáng điệu thiếu gia đẹp trai ngời ngời.

+ Bắt lấy, thay nhanh lên.

Kiệt đứng trên cầu thang quăng 3 túi đồ to đùng xuống sô-pha chỗ Đan ngồi. Đan cầm lên và mở ra xem. 3 túi đồ – 1 bộ trang phục nữ.

+ Anh dự trữ đồ nữ trong phòng sao?

Kiệt im lặng, hắn đeo kính đen lên và quay mặt đi, không muốn trả lời.

+ Cô sẽ không muốn biết lí do đâu. Đó là đồ mới của năm nay, tôi còn mấy chục bộ mới tinh, nhưng tôi nghĩ tính cách của cô không hợp những thứ quá diêm dúa. Tôi chọn một bộ, không thích thì thôi…

+ *khẽ lắc đầu khó hiểu* Không. Tôi sẽ mặc. Dù gì anh cũng chọn cho tôi mà *cười*

Đan nhanh nhẹn lao đi. Kiệt đã tưởng Đan sẽ không chịu mặc những thứ đó. Hắn cười mỉm, thoáng nét buồn bã.

+ Mà này. Nhà tắm ở đâu?

+ Trời ạ. Thế mà chạy như đúng rồi *Kiệt thét* Đằng này *chỉ tay*

+ Hì, Thank u *chạy như bay*

……………….

Kiệt dùng chiếc xe màu đen của hắn chở Đan ra khỏi khu đô thị, mấy (chú) cảnh sát (đẹp trai) khi nãy cúi đầu chào với hắn trong khi hắn lạnh lùng phóng thẳng. Tập đoàn T.A có vai trò to cỡ nào đối với khu đô thị này?

Đã 6h tối, Kiệt phóng xe vượt đầu xe khác, thậm chí hắn còn vượt đèn đỏ. Ruột gan Đan lại được thể nôn nao. May là hắn đã dừng xe trước siêu thị khi Đan sắp ngất xỉu.

Để coi. Xét đi xét lại thì Ân vẫn chỉ là tép diu, tên điên sa lộ nào “bản lĩnh” và “điên rồ” bằng Kiệt chứ.

Kiệt đẩy cửa vào, cả siêu thị phải quay ra trầm trồ, hắn khựng lại nhìn Đan đang chật vật đẩy cửa. Chỉ tại hắn quay Đan trong xe, đang chóng mặt nhất thời không đẩy nổi cửa ++ Kiệt vốn đã có bộ mặt khó dò, giờ hắn cứ đeo kính đen nên Đan chẳng biết thái độ của hắn ra sao. Kiệt bước tới kéo mạnh cái cửa kính cao hơn 2m, Đan đổ ập vào người hắn.

+ Cô giống con nít lắm biết không. Cửa mà không đẩy nổi. Có khi nào cô còn đi lạc, không biết tìm đường?

+ Lạc?? Tôi… lạc nhiều lắm.. *thành khẩn khai báo*

Hắn thở hắt bất lực. Kiệt nắm tay Đan lôi đi. Thật tình không lãng mạn cho mấy, Kiệt lạnh lùng như tảng băng di động. Hai đứa đi khắp mọi ngóc ngách, Kiệt xem hết món này đến món kia, Đan chỉ có nhiệm vụ đẩy xe theo sau. Nhìn Kiệt lựa đồ rất kĩ lưỡng, có vẻ hắn am hiểu còn nhiều hơn Đan.

” Có khi nào, vì lẽ đó mà hắn yêu cầu bữa tối rất cao không” – chẹp miệng – “Chết mình rồi trời ơi”.

Điều lạ đầu tiên Đan nhận thấy là các nguyên liệu Đan chọn đều được Kiệt quăng thẳng về vị trị cũ không thương tiếc.

+ Tôi nấu cơ mà. Sao anh cứ ném hết đồ vào thế *bất mãn*

Kiệt đáp lại Đan là cú liếc + lườm phóng ra lửa. Đan im re và tiếp tục đủn xe sau Kiệt.

Điều lạ thứ 2, Kiệt chọn rất nhiều nguyên liệu đắt tiền – những thứ hắn cảm thấy hài lòng.

” À. Vậy là hắn sẽ chọn nguyên liệu để chế biến. Kiệt sẽ bắt mình phải nấu cho ra món hắn yêu cầu. Tên này thâm hiểm quá” – Đan gục mặt khóc trên xe đẩy.

Ở quầy thanh toán tiền, 2 bà chị xinh đẹp không ngừng làm rơi thực phẩm.

+ A… Xin lỗi vì làm rơi *ngại*

Kiệt nhặt lên và không nói một lời, hắn có lạnh lùng hơn thì vẻ điển trai lãng tử chẳng hề suy giảm. Đan giương hai con mắt như 2 con ếch dõi theo thái độ ve vãn của các “nàng” nhân viên thu tiền. Dường như 3 kẻ này đang quên mất sự có mặt của Đan.

+ Ahh ơi anh có ở gần đây không anh? *một nhân viên viên nữ tranh thủ bắt chuyện trog khi nhân viên kia cố gắng ghim giá nhanh hết công suất*

+ ….. Nhà tôi, các cô không vào được đâu *thờ ơ*

+ Ôi, sao…lại…thế??? *sáp lại gần*

Kiệt ngẩn đầu thì thấy mặt cô nhân viên đáng yêu đã rút ngắn khoảng cách đáng kể, cô nhân viên còn lại thì mắm môi mắm lợi ghen tị.

+ Thế cô định tán tôi à? *Kiệt chống 1 tay thách thức*

+ Dạ…. Có thể… hí hí *tim đập nhanh, sát lại gần Kiệt*

RẦM.

+ Chị à. Hắn có bạn gái đẹp gấp nghìn lần cái nhan sắc khỉ đột của chị đấy *Đan đập bàn, nhảy lên chen ngang*

+ Hở. Em gái anh đấy à?

+ Ashiii. Đồ cáo già *vươn tay tùm áo*

+ Thôi thôi *Kiệt túm tay Đan và bế cô xuống đất* Tính tiền đi !

+ À vâng, của anh là xxx 000đ *chìa hóa đơn*

Kiệt đẩy thẻ tín dụng về phía 2 nhân viên, chờ đợi. Hắn không thể ngừng nhìn Đan và nhịn những tràng cười. Hắn hiểu Đan đang… ghen.

Về tới nhà Kiệt, hắn dồn cho Đan một núi lỉnh kỉnh với nhiệm vụ:

+ Tôi cất xe, cô mang vào nhà, rơi thứ nào tôi tính sổ.

+ Hứ ! *chu mỏ*

Không phải “hơi nặng” mà là “rất nặng”. Đan xách hơn chục cái túi lên đến cửa mà còng cả lưng. Ăn hết đống này thể nào hắn cũng tắt thở vì bội thực, cái khẩu phần cho một đàn voi !!!

An ninh ở khu Kiệt sống chặt chẽ, đi đâu khóa cửa hay không cũng không quan trọng, cứ coi đó như thủ tục thôi. Và gã Kiệt là kẻ đã hào phóng bỏ qua thủ tục đó. Đan xách túi lên, loạng choạng đẩy cửa bước vào. Có 2 cánh tay đã chống cửa cho cô. Đan ngước lên nhìn thì thấy Kiệt đã ở đằng sau từ lúc nào. Hắn nhẹ nhàng xách hết mấy túi đồ và đi vào trước, tha bổng cho Đan.

+ Hôm nay anh sẽ MUỐN ăn MÓN gì? *đeo tạp dề – cầm con dao – cái thớt khuơ qua khuơ lại*

Kiệt đặt phịch đống đồ lên bàn, hắn buộc cao tóc mái dài thành một “Chỏm” đằng sau, cởi áo khoác và mặc vào người cái tạp dề. Hắn giật lại con dao – cái thớt từ tay Đan, cô chỉ biết tròn mắt.

+ Anh làm cái gì thế?

+ Nấu ăn !!

+ Hả?? Không phải tôi nấu sao?

+ Cô? Tôi không muốn giao tính mạng của tôi cho người như cô.

Kiệt bắt đầu ra lệnh cho Đan lấy phụ hắn. Đan còn đang ngây ngây con gà tây nên thực hiện ngoan ngoãn từng việc một. Đan cứ tròn mắt há hốc mồm nhìn Kiệt thái hành nhanh tới độ Đan ý thức được thì hắn đã chuyển qua… băm thịt từ lúc nào.

Không phải nói gì đâu, nhưng quả thật Kiệt giỏi nấu nướng quá.

+ Anh từng học nấu ăn hả?

Hai đứa đã ngồi vào bàn, trước mắt là thực đơn tự chọn cho một bữa tiệc. Hắn tháo tạp dề vắt lên thành bếp.

+ Cô không thấy tôi rất giỏi đủ để tự nấu sao *tự tin* So với tài nấu nướng của cô thì chắc chắn cô phải gọi tôi bằng Đại sự phụ.

” Ọe !!~~ Ở đâu ra thằng cha tự sướng thế này”.

Kiệt ăn, Đan cũng tò mò ăn thử.

+ Ax….. Sao ngon thế??? *kinh ngạc*

+ Này. Khen ngợi với thái độ gì vậy *lừ mắt*

+ Thật, thật không tin được. Ai dạy anh? Nói đi *vặt vẹo*

+ Ăn thì lo mà ăn. Hỏi làm gì *quát*

+ Thôi mà nói đi *năn nỉ* Tôi cũng muốn được sư phụ đó dạy nấu ăn.

+………..Chết rồi.

+ *đơ người*

+ Bố tôi dạy tôi, ông ấy chết rồi.

Kiệt nói một cách thản nhiên trong khi Đan đã mắc nghẹn miếng thịt bò nướng.

+ Mất rồi? Nhưng không lẽ bị…. (bệnh), hay…(tai nạn)…. chứ không thể nào…(mất sớm thế!! Mẹ anh còn sống sờ sờ đây??)…..*lúng búng, vừa muốn hỏi nhưng cũng ngại hỏi*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play