+ Cẩn thận !!!

Giọng nữ cao vang lên ngay khi chiếc xe lao tới. Bóng dánh một cô gái nhỏ nhắn mặc áo sơmil xanh bạc, tóc bạch kim vụt từ bên đường, xô Đan ngã dạt sang bên. Đan được cứu trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Chiếc xe hồng bấm ỏi inh ỏi để chuồn đi, tức giận vì không đạt được mục đích. Ngồi trên chiếc xe là bốn đứa con gái ăn mặc hớ hênh, đứa cầm lái đeo kính đen, thả tóc, thoáng qua khá giống Vân.

Huyền và Ân kéo Đan dậy, phủi quần áo hỏi han.

+ Xin lỗi nha, tớ tưởng cậu sẽ tránh được *khóc*

+ Ai dè…. *lau nước mắt, ôm chặt Đan*

Đan nở nụ cười chua chát, biết là Huyền – Ân không cố ý cho cô chết bẹp dưới bánh xe. Chợt nhớ ra cô gái vừa cứu mình, Đan tiến lại gần, thấy cô gái xoa nhẹ vết trầy trên tay.

+ Bạn bị thương hả? *Đan ngó nghiêng*

+ Không sao. Ngoài da. Cậu không bị thương chỗ nào chứ?

+ Ừ. Cám ơn cậu đã cứu tớ.

+ ……..

Cô gái ấy trông nhanh nhẹn có phần cho người ta cảm giác giống Hương. Nhưng điểm đặc biệt, cô ấy không hoạt bát vui vẻ bằng Hương mà hơi lạnh lùng, tiết kiệm lời. Nhìn cô ấy cá tính, có mái tóc ngắn bạch kim ánh vàng, mặc áo nam và đi đôi giày trắng.

+ Trần Đan phải không? Nghe nhắc về cậu đã nhiều.

Cô ấy dùng ánh mắt… khó hiểu giành cho Đan. Ba đứa vừa lạ vừa thắc mắc. Tại sao biết Đan? Cô ấy quen Đan sao?

+ Cậu là…???

+ Tớ là Thu, có thể gọi Ghim, anh tớ thường gọi thế.

+ Hơ, Ghim??? Nghe lạ quá.

+ Cậu là người thứ hai sau thằng anh tớ được gọi đấy nhé *cười* Thôi, tớ biết cậu sẽ không xong với Vân nên đến giúp một tay. Tạm biệt, sẽ sớm gặp lại.

Đan cứ chớp mắt nhìn Ghim bỏ đi, cô nàng tóc bạch kim nói gì mà Đan không hiểu nổi. Thật là một cô gái đặc biệt từ ngoại hình đến tính cách.

Nhờ Ghim mà Đan thoát chết, cô ấy cũng gửi lời cảnh báo tới Đan. Người tìm cách hại Đan chính là Vân ! Nghĩ đến Vân là người Đan nóng rực, ả dám bày trò hành hạ Đan, không trả đũa ả thì Đan không hả giận. Ghừ…

Thù này…. nhất định phải báo (hừng hực khí thế) !!!

+ Tớ biết là con hồ li mà *Huyền xắn tay áo* Lột da vắt lông nó !!

+ Huyền, tớ đi cùng cậu !

BINH ~ BỤP

Huyền và Ân chạy như bay tìm Vân thì bị Đan ngáng chân ngã dúi dụi.

+ Đan, chán sống hả *chảy máu mũi*

+ Các cậu chẳng hiểu gì cả. Tớ chịu khổ lâu nay không thể tính sổ bằng một làm đánh nhau được. Phải trả thù từ từ, âm thầm….. Khử khử….*cười man rợ*

Đan vừa tính toán vừa cười gian tà, Huyền và Ân rùng mình nhìn nhau rồi nhìn Đan. Đan sẽ làm gì với Vân?

—————–

Sáng sớm tinh mơ đã thấy Đan vắt vẻo trên cây, tay cầm một hộp giấy. Cả phố bị điệu cười khả ố của Đan đánh thức. Hai chị vội vàng chạy ra sân gọi Đan vào.

+ Đan !!! Điên rồi hả em. 5 rưỡi sáng mày lên cây làm tổ với chim à? *chị cả An*

+ Xuống ngay !! *chị hai Lan*

Đan vẫn cười lăn lộn trên cành, tay khuơ khuơ chiếc hộp đựng chiến lợi phẩm.

“Hôm nay là ngày giỗ của mi rồi Vân ơi !!! Muahaha…”

Đan sửa soạn đến trường từ 6h, trường vắng tanh không một bóng người. Kế hoạch sẽ được tiến hành trong êm ấm.

Đan rón rén mò sang lớp Vân (cũng là lớp Kiệt và 3 gã hâm), cô liếc qua sơ đồ lớp học, định vị đư ợc chỗ Vân thì bịt mồm cười.

Sau khi thả cái hộp giấy đã mở nắp vào ngăn bàn Vân, Đan chạy rẽ đất tẩu thoát.

BỊCH.

Một học sinh đến sớm bị Đan xô đập đầu vào cửa lớp, loạng choạng xiêu vẹo.

+ Xin lỗi bạn. hic hic *cuống quýt*

+ Ôi, cái trán của tôi…. *lồm cồm bò dậy mò cái kính*

Đan thấy học sinh này mặc đồng phục nam, vừa nhìn thì kêu ngay một câu với hai mắt hình trái tim:

+ ĐẸP TRAI !!!!!!!!!!!!!! (nhưng không bằng Jung Min)

+ Đẹp trai á? *ngạc nhiên*

Học sinh kia kéo balo ngước lên nhìn, Đan tròn mắt. Màu tóc bạch kim cùng đôi mắt hơi nâu chỉ mới gặp hôm qua.

+ GHIM???? Cậu học trường này hả? *sung sướng*

+ Trần Đan? Ơ…. học cùng lớp? *chỉ tay lên cái bảng nhỏ phía trên đầu hai đứa*

+ Không, tớ lớp bên cạnh. Rất vui được gặp lại cậu *lao vào ôm ân nhân*

+ Ax… ngạt thở….

+ Cậu mặc đồng phục nam, không nhận ra nữa. Ghim đẹp trai quá *mắt hình trái tim* Mà cậu cân tihj hả??? Đep kính làm chi? hôm qua có đeo đâu?

+ Ừ. Không hợp mặc đồng phục nữ *ngại* Mà mặc đồng phục nam thì tớ thích đeo thêm kính.

+ Cậu đừng cho ai biết giới tính, cậu sẽ thành hotboy đấy. Hi hi *tưởng tượng*

+ Mà cậu sang lớp tớ làm gì?

Ghim khiến Đan tắt cười vỡ mộng, Đan sang là để “hạ thủ” Vân, nhỡ ai biết thì… mất hay.

+ Không có gì. Tớ về lớp đây, bái bai !! *chuồn lẹ*

Ghim nheo mày nhìn theo Đan.

Trường bắt đầu đông học sinh, Huyền và Ân chưa kịp ngạc nhiên vì thành tích đi học sớm của Đan thì lớp bên có tiếng thét kinh hồn làm cả khu nhà phải chao đảo.

+ Á Á Á…. ĐỨA NÀO THẢ BỌ VÀ SÂU RÓM VÀO BÀN CỦA TAO????????????

Mọi người chạy xô lại xem, Đan nằm bò ra bàn cười ầm ĩ, tay đập loạn xạ.

+ Cậu làm hả? Thả sâu róm vào ngăn bàn Vân *Huyền trố mắt*

Thật ra sâu róm là “lực lượng” chủ đạo, bên cạnh đó Đan còn vô tình chiêu mộ thêm một vài LOÀI quanh quanh trên cái cây. Điển hình phải kể đến BỌ NGỰA, BỌ XÍT….v…v….

+ Chưa hết đâu, cức chờ mà xem *Đan tự đắc*

—————–

Vân cùng mấy đứa con gái vào WC, Đan lặng lẽ bám theo. Chỉ chờ lúc Vân bước vào và khép cửa WC thì Đan xách nhanh xô nước lau nhà gần đó, thẳng tay đổ ụp vào trong.

ÀO.

+YAAAAAAA. HÔI QUÁ. Đứa nào? hu hu !!!

Vân đạp cửa xộc ra thì Đan đã chạy mất, còn mỗi chiếc xô lăn lóc. Lũ bạn Vân mở cửa thấy Vân ướt nhẹp, đầu tóc rũ rượi bốc mùi hôi, cả bọn bịt mũi.

+ Chúng mày bịt mũi cái gì !!! Chiết tiệt, đứa nào chơi Vân này thì lộ mặt đi !!! *dậm chân*

Bên ngoài cửa, Đan vểnh tai nghe ngóng, sung sướng chạy đi thực hiện thêm vài kế hoạch cao cả. Từ góc cửa đối diện, một bóng người nhỏ bé tay đút túi quần bước ra, nhìn chằm chằm theo Đan. Màu tóc bạch kim cùng một cái gườm sắc nhẹm. Đó là cô bạn Ghim đã cứu Đan hôm qua.

Ghim không mấy khó khăn đoán được tác giả của một đàn sâu róm, giờ thì tận mắt chứng kiến Đan tắm cho Vân bằng một xô nước lau rửa WC. Ghim nhếch mép nhìn vào trong – Vân đang bắt mấy con bạn lau mặt cho mình. Ghim rút một tay từ túi quần chiếc điện thoại. Một kiểu ảnh ghi lại khoảnh khắc hiếm có của Vân !

Sau khi đặt tấm ảnh làm hình nền điện thoại, Ghim cũng lặng lẽ rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play