5h sáng Đan đã trở mình tỉnh giấc, ngoài cửa sổ vẫn đang mưa phùn, gió thổi mạnh từng cơn. Một cơn mưa kì lạ giữa mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, đêm qua nó ập đến và âm ỉ tới tận bây giờ. Mọi vật vẫn đang bị bóng đêm bao trùm, nhiều người còn đang ngon giấc trong chăn ấm. Đan thở dài, lại 1 ngày đau đầu với Đan. Hầu như 1 tuần qua không lúc nào không có chuyện, từ việc Kiệt bị chém, Vân bị nghi ngờ, Ghim xuất hiện, tai nạn lễ hội... Nghĩ đến Kiệt là Đan lại lo.

+Bực cả mình. Đau hết đầu rồi == A A A.

Đan gào lên rõ to, nằm phịch xuống giường, trùm chăn qua đầu. Cố ngủ thêm 1 chút để lấy sức vậy.

Làm sao Đan biết hôm nay là ngày đau đầu hay là ngày thú vị?

Kiệt vẫn lái xe trên đường. Chiếc điện thoại réo chuông, hắn kéo tai nghe và đeo vào:

+ Sao rồi?

+ “Về chiếc xe hồng, đúng là của Vân” *Trung nói* “Nhưng vào thời điểm trong bức ảnh, Vân đã cho 2 đứa bạn mượn xe, 1 đứa tên Thương, 1 đứa tên Uyên”.

+ Sao nữa?

+ “Xem chừng bám theo ai đó vào rừng, nhưng... tớ không rõ sự việc lắm”.

+ Gọi bọn tới phá tan nhà nhà 2 con bé đó cho tớ, lôi bọn nó tới chân cầu AA. Tớ cũng đang tới đây.

+ “Chúng nó con gái mà, chấp làm gì” *Tuấn *

+ Không biết điều thì phải dạy dỗ. Seo Woo Joong này có bảo không bao giờ đánh con gái đâu. Đôi khi cần phải làm thế, nếu không lũ con gái sẽ được đà lấn tới ! *Kiệt nhếch mép* Cứ làm như tớ bảo đi.

Kiệt gỡ tai nghe ném sang ghế bên, phóng xe hết tốc độ trong màn mưa, Dưới chân cầu AA có 2 chiếc xe đen đã đỗ được 1 lúc. Cách không xa, mấy người đàn ông dữ dằn đang đứng khoanh tay chờ đợi, dưới đất có 1 kẻ đang bị trói và phải quỳ. Hắn ráo rác, hoảng sợ, run cầm cập. Kẻ bị trói là gã con trai đã đi môtô cùng Thương và Uyên - kẻ đã giơ gậy đánh lén Jung Min.

Sau 1 đêm lùng sục và đào xới mọi ngóc ngách trong thành phố, cuối cùng Kiệt cũng tìm được thằng khốn này.

Cái biển xe và mẫu xe “độc” của nó không ngờ lại có ích thế. Giờ đây, nó đang ngoan ngoãn quỳ dưới đất, chờ Ác Quỷ tới trừng phạt tội không-thể-bào-chữa.

Chiếc xe đen phóng nhanh lao thẳng tới chỗ thằng đang quỳ, đột ngột phanh lại. Kiệt bước xuống, đóng sầm cửa, mặt hắn hầm hầm muốn giết kẻ kia. Hai gã đàn ông đứng nghiêm chỉnh:

+ Cậu chủ !!

+ Các ông làm tốt lắm.

+ Thằng nhãi đang ngồi uống rượu, bọn tôi tới nó còn đập vỡ chai định tấn công.

+....... Tôi biết rồi.

Kiệt cúi người, túm tóc nó, hắn gằn từng tiếng:

+ Mày có nhớ tao? Kẻ bị mày đánh sau lưng trong khu rừng?

+ Anh.... Anh Seo Woo Joong, tha tội cho em *lắp bắp*

+ Tha tội?

Kiệt nheo mày, đá mạnh vào bụng gã kia làm gã chới với, đau đớn gục người xuống.

+ Mày đang nói với ai vậy *Kiệt thả tay, đút túi quần* Thằng như mày có gan động tới tao, tao không nghĩ mày sẽ phải nài xin thế này. Đợi 2 con bạn mày tới rồi tụi bay chết chung luôn thể.

+ Anh... Em xin lỗi... Không phải chủ ý của em. Là Vân và 2 con bé kia muốn đánh đứa con gái đi cùng anh, không ngờ anh lại đỡ thay...

Gã bị trói lết đến gần Kiệt để thanh minh, bị 2 người đàn ông lôi ngược lại.

Kiệt đã lường trước nhưng không khỏi bần thần giây lát trước những lời của nó. Sự thất vọng, bực dọc càng khiến tâm trạng Kiệt khó chịu hơn bao giờ.

+ Mày có cần 1 phút để tường trình không? *Kiệt chậm rãi*

+ EM...EM CŨNG KHÔNG RÕ VÌ SAO. Nghe đồn anh có đứa khác bên ngoài, Vân tức quá nên bày trò với Thương và Uyên, định bụng cho con bé lạ mặt một trận. Ba đứa nó nhờ em đánh người thôi !!!!!!!!!!! Em không biết gì cả !!!!! Em không liên quan !!!!! Anh hãy tin em.

+ Ê, mày tham gia mà còn bảo không liên quan *1 người đàn ông thắc mắc*

Kiệt không nói thêm lời nào, lầm lì nhìn ra con đường lớn làm gã kia tái xanh mặt mũi.

10 phút sau, 3 chiếc xe thể thao đi tới, chiếc màu xanh, chiếc màu đỏ, chiếc còn lại màu vàng. Trung mở cửa xe, chạy nhanh đến chỗ ráo tránh mưa. Từ chiếc xe đỏ và vàng, Tuấn và Chi kéo tay 2 đứa con gái ra ngoài.

+ Yaaaa. buông tôi ra, đồ bất lịch sự.

+ Tưởng anh là ai hả? Tôi sẽ không thèm ghé mắt đến anh đâu. Hứ.

+ Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ *Kiệt nhìn theo*

+ Bọn nó tưởng 3 đứa tớ “cuồng” bọn nó quá *thở dài* Đã có người tới nhà của bọn nó đập phá rồi.

Tuấn và Chi lôi 2 đứa con gái tới trước mặt Kiệt. Lập tức cả 2 trợn tròn mắt, chết cứng như tượng.

+ Đây... đây là....

+ Xin chào *Kiệt cười mỉm*

+ Thương !! Uyên !! Cứu anh !! Mau cứu anh !!

Gã kia vùng tới cầu cứu, 2 người đàn ông đè chặt gã xuống đất. Thương và Uyên run rẩy đưa mắt nhìn Kiệt và bạn Kiệt.

+ Vậy... đây là bạn anh Joong??

+ Chứ cô tưởng bọn tôi mê 2 con cá mắm các cô hả *Tuấn mắng*

Sát khí từ người Kiệt tỏa ra, Kiệt vòng ra sau xe của hắn lấy thùng xăng. Tuấn, Chi đẩy mạnh Thương, Uyên xuống bên cạnh gã đang quỳ, ba đứa hốt hoảng nhìn nhau.

+ Trời ơi !! Sao anh lại để lộ chuyện này, chúng ta chết chắc rồi !!

+ Anh đâu có. Tự nhiên bị bắt tới chỗ này.

+ Nghĩ cách đi !!!!!!!!!!!!

CẠCH.

Kiệt đặt thùng xăng trước mặt bọn chúng. Trung - Chi - Tuấn và mấy người đàn ông đứng dẹp sang bên.

+ Chúng mày có biết tao định làm gì không? *Kiệt hỏi*

+ Không.............không.....đừng, e xin lỗi !!

Kiệt mở nắp thùng xăng, mùi xăng khiến 3 đứa như phát điên phát cuồng vì sợ hãi.

+ ANHHHH.......ĐỪNG MÀ ANH JOONG....

+ Bọn em không biết anh chạy ra đỡ cú đánh ấy !!!!

+ Bọn em chỉ muốn dọa con bé kia thôi !!!!!!

Những lời thú nhận làm Kiệt dừng lại, tay vẫn xách thùng xăng, nhìn và chờ đợi thêm những lời thú nhận khác.

+ Tất cả là Vân, nó bày ra trò này. Nó ghen tị khi thấy anh có người mới. Hơn nữa anh còn chiều chuộng yêu quý hơn cả nó.

+ Anh hãy nghe bọn em, thật sự là Vân đứng sau tất cả. Vân cho 2 đứa em mượn xe, trả tiền cho thằng này. Nếu Vân không hỗ trợ đằng sau, làm...làm sao bọn em dám đụng tới anh.

Kiệt đã cầm cả thùng xăng dội lên người 3 đứa. Chúng la hét xin xỏ Kiệt cũng không màng.

+ Đưa tôi.

Kiệt nhìn mấy người đàn ông, họ lấy trong túi chiếc bật lửa đưa cho Kiệt. Trung nhìn Chi - Tuấn, khẽ lắc đầu quay đi.

+ Không......ĐỪNG MÀ. ANH JOONG. BỌN EM XIN ANH.

+ Chúng mày từng biết đến “những sai lầm không bao giờ có thể cứu vãn” chưa? Động tới tao là một trong những sai lầm như thế.

Ba đứa không còn lời nào để cầu xin, biết rằng dù cầu xin cũng vô ích. Ba cặp mắt hướng theo cử động của 1 vật duy nhất trên tay Kiệt: chiếc bật lửa. Khi âm thanh “tách” vang lên, có nghĩa là....

Tiết 1 - Sinh hoạt đầu tuần, Hương và 1 vài chủ nhiệm trong CLB kịch bị gọi lên phòng Hiệu trưởng kiểm điểm. Chỉ vì chùm đèn mà Trang bị bắt đóng cửa CLB kịch. Thật đen đủi. Hiệu trưởng lo sợ những tai nạn khác sẽ làm học sinh bị thương. Ai cũng lùng sục Vân mà không thấy tăm hơi ả đâu.

+ Tiết 1 kiểm tra Sử 15 phút, tiết 2 kiểm tra Toán 1 tiết. Đúng là ngày đau đầu mà T.T

Tiết 3 thể dục, hôm nay lớp Đan có lịch đổi tiết hóa với tiết thể dục.

+Haaaa...Đan !!

Đan, Huyền, Ân trố mắt nhìn sang lớp bên cạnh - đang có tiết thể dục như lớp Đan. Đó là Hương và Ghim.

“Ơ. Chuyện gì thế??? Kiệt đi học rồi?? Cả Trung - Tuấn - Chi nữa”.

Đan ngó lơ luôn Ghim và Hương, tầm mắt của Đan nhắm thẳng tới đám nam sinh đang khởi động (cụ thể là Kiệt). Kiệt cảm thấy có người đang nhìn hắn chằm chằm, sau một hồi ngó ngó nhìn nhìn thì Kiệt bắt gặp Đan. Đan giật mình, lúng túng định quay đi. Kiệt cười tươi và, khẽ vẫy tay với Đan làm Đan kinh ngạc.

Kiệt mà cũng có ngày cười tươi và thân thiết với Đan đến vậy sao? Chắc Đan hoa mắt.

Đan cứ đứng chết trân trong khi Kiệt đã tập chạy với đám nam sinh.

+ Oh my GOD !!

Huyền và Ân hốt hoảng nhìn Kiệt và Đan.

+ Trái Đất quay ngược rồi, đâm ra mọi thứ cũng ngược đời theo. Thằng Kiệt đó uống nhầm thuốc hả?? Sao hắn có thể.. *Ân ấp úng*

+ Cười 1 cách ngây thơ sáng ngời? *Huyền phụ họa*

+ Chẹp chẹp *2 đứa lắc đầu* Này Đan !! Đơ cứng rùi hả !!

+ Hơ, *tỉnh* chuyện gì thế nhỉ???

+ haizzz

Cô giáo TD tập trung học sinh lại, Đan chạy đi nhưng vẫn lén nhìn Kiệt. Chỉ trong phút giây ngắn ngủi Kiệt cười nhưng cũng đủ làm trái tim Đan thấy ấm áp kì lạ. Trông Kiệt có vẻ thoải mái hơn, lúc tối qua Kiệt bỏ đi trong tâm trạng rất tồi tệ. Nhưng rút cục đã có chuyện gì xảy ra suốt đêm qua?

Mặc kệ. Đan không thích nghĩ nhiều thế, khoảnh khắc sung sướng thì phải toàn tâm toàn ý tận hưởng để không phải hối tiếc về sau.

Hôm nay là ngày học liên thông sáng chiều, buổi trưa học sinh trong trường sẽ ăn nhẹ ở canteen. Bốn đứa Ân - Huyền - Hương - Đan cũng xuống canteen và xếp hàng mua đồ ăn. Thật ra thì quanh trường có 1 vài quán ăn khác nhưng trong tiết trời lạnh run cầm cập, mưa phùn, gió rét, âm u ..v...v.. chẳng có ai muốn đội mưa ra quán ăn 1 bữa rồi lại đội mưa vào học. Điều đó giải thích vì sao canteen đông đến nỗi xếp hàng dài lê thê (!!!).

+ Chi ơi anh đang ở đâu??? Em muốn gặp anh !!! *Hương có vẻ hết chịu đựng được khi phải xa Chi quá lâu*

Ring ~ Ring ring..... Chuông điện thoại của Ân reo.

+ A lô Trung à? Tôi đang xếp hàng, anh ở chỗ nào thế... đâu đâu?? *ÂN cố nhảy lên mong cải thiện tầm mắt để nhìn thấy Trung*

+ Cậu và Trung??? *Đan - Huyền há mồm kinh ngạc* Chẳng phải 2 người cãi nhau suốt ngày sao?

+ Ờ *cụp máy, vênh mặt* Thì giờ cũng vẫn thế nhưng mà đấu khẩu với kẻ IQ 300 như anh ta thú vị lắm... kaka.

Thật đúng là 1 cặp gà chọi chứ chẳng phải gà bông nữa ! ==

Đang tròn mắt nhìn Hương và Ân chạy loạn xạ tìm Chi và Trung, 1 giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng cất lên bên tai Đan. Đồng thời là sự xuất hiện của 2 túi bánh to đùng ngay trước mặt Đan.

+ Anh có 2 túi bánh sanwich, Em chọn cái nào?

Huyền hốt hoảng xém rống ầm ĩ lên.

+ Kiệt !!! *Huyền hét to*

Đan quay ngoắt lại thì thấy Kiệt đứng cách mình chưa đầy 30cm. Kiệt xuất hiện như 1 cơn gió, đột ngột đứng sau lưng và thì thầm bên tai Đan, 2 tay Kiệt gác nhẹ lên vai cô.

Đan bị sự thay đổi 180 độ của Kiệt quay vèo vèo như chong chóng.

+ Sao em lại nhìn anh. Hay em muốn ăn cả 2? Nói trước chỉ được chọn 1 thôi, anh không muốn em lên cân tý nào.

+..... *mồm đớp đớp không nói nên lời*

+ Ý gì thế *Huyền đập vào tay Kiệt*

+ Ý gì? *Kiệt hỏi*

+ Anh đang định bắt cá 2 tay à.

+ Không.

+ Thế chuyện này là gì? *Huyền tiếp tục đập tay Kiệt*

+ Cô không cần biết, tính tình cô đúng là hàng vạn vạn tỉ năm cũng không thể thay đổi *Kiệt lừ mắt* Chuyện của tôi với Đan, tự tôi sẽ nói cho Đan hiểu.

+ Ax *Huyền tức giận*

Kiệt hoàn toàn làm ngơ Huyền và nói chuyện với Đan.

+ Về học chờ anh nhé. Anh muốn dẫn em đi đâu đó.

+ *tim Đan đập mạnh vài nhịp* Đi đâu là ...đi đâu?

+ Ừm, cứ đi sẽ biết *Kiệt cười rồi đặt 2 túi đồ ăn còn nóng lên tay Đan* Đây, cho em cả 2, anh mua cho em mà. Anh không thích em gầy như que củi giống bạn Huyền của em.

+ Yaaa !! Anh dám nói hotgirl như tôi thế hả?

BỐP ~ Huyền đập mạnh vào lưng Kiệt nhưng Kiệt chẳng bận tâm.

+ Thôi anh đi đây *cười*

+ Ừ ừ *ngơ ngác*

+ Ê cái thằng Jung Min chết tiệt !! Muốn tôi cho anh lên thớt không *hét* Ơ... *Huyền sựng người*

+ Jung Min ư? *Đan ấp úng nhìn Huyền*

+ Haizzz *che miệng* Không hiểu sao tớ lại buột miệng gọi hắn là Jung Min *lúng túng* Tại vì... vừa nãy hắn biểu hiện y hệt Jung Min - thích khiêu khích tớ, làm tớ nhớ đến hồi trước. Xin lỗi....

Huyền cứ khiến Đan khóc mãi không dừng. Huyền đã nói đúng cảm giác của Đan cả ngày hôm nay, sự thay đổi khó hiểu của Kiệt sao mà giống Jung Min quá.

+ Cậu đừng khóc. Hix. Nhưng không lẽ... Kiệt nhớ lại rồi?

Đan tròn mắt nhìn theo bóng dáng Kiệt đang bước ra cửa canteen. Gần như Đan không thể thở được, hi vọng ngập tràn trong lòng.

“Nhớ lại rồi???”

+ Thôi thôi, tới lượt mình rồi kìa. Mất ăn bây giờ *Huyền vội lảng sang chuyện khác*

“.... Về học chờ anh nhé...” - Đan mông lung.

+ Tớ không đói, tớ lên lớp trước... *Đan thẩn thơ*

+ Ê... Đan !!

Huyền ỉu xìu, đầu tiên là Hương tìm Chi, rồi Ân tìm Trung, giờ thì Đan cũng đi theo tiếng gọi của thần tình yêu. Còn có Huyền là vẫn “cô đơn” một mình. Mấy chục thằng người yêu đời đời kiếp kiếp nối đuôi nhau đến rồi lại ròng ròng nước mắt bị đá bay đi. Vẫn chỉ có 1 mình Huyền, chẳng kẻ nào thay thế được Nam trong lòng Huyền. Thật buồn.

Nam, lúc này hắn ở đâu, làm gì, có nhớ tới Huyền không? Huyền muốn nói với Nam rằng: Huyền luôn cần Nam bên cạnh, dù cho Nam bị Vân phản bội bao nhiêu lần, Huyền đều có thể chờ Nam quay lại. Đan còn có thể chờ Kiệt nhớ ra Đan, làm sao Huyền lại không thể chờ đợi Nam chứ. Quan trọng là Nam có quay lại không.

+ Ha...ha ha Mình yêu hắn quá rồi. Thật điên rồ *Huyền cười nhạt bỏ đi*

.................................

Lại thêm 1 ngày học thả hồn theo mưa của Đan. Bài vở đâu chẳng thấy chỉ thấy Đan ngồi thừ người, suy nghĩ viển vông đủ thứ. Tiếng chuông vừa vang lên, Đan vác cặp chạy thẳng ra ngoài trong khi cô giáo còn đang giảng dạy, học sinh ngồi ghi chép.

Chiều tối sớm hơn bình thường, màn mưa phùn dày và bay nhẹ bao trùm khắp nơi. Kiệt đứng sẵn ở dưới chân cầu thang, thấy Đan ra là hắn mỉm cười.

+ Này, hôm nay anh làm sao thế? Có phải anh nhớ ra gì không?? *Đan hỏi gấp gáp, cả buổi học chiều Đan chỉ muốn hỏi Kiệt câu đó*

Bất ngờ Kiệt lấy con gấu bông trắng to gần bằng Đan ra, ấn nhẹ vào người Đan làm Đan chao đảo vài bước. Mải hỏi chuyện Kiệt mà Đan không để ý Kiệt giấu con gấu bông sau lưng nãy giờ.

+ Con gấu này là sao?

+ Em có lấy nó không? *Kiệt nghiêm mặt*

+ HẢ? Không hiểu.

+ Nó là quà anh muốn tặng Vân nhưng Vân không cần, em có lấy thì giữ lại, còn không anh sẽ vất đi *Kiệt dứt lời nắm tay con gấu định ném*

+ LÀM GÌ HẢ !! *Đan quát, tay giữ khư khư* Dù là quà anh định tặng Vân *Đan thất vọng* Nhưng tôi sẽ lấy con gấu. Việc quái gì phải vứt bỏ con gấu vô tội này. Chỉ vì nó từng được mua làm quà cho cô ta ư?!!

+ Nó vốn là quà tặng Vân em cũng lấy à. Tại sao em phải làm thế? *Kiệt nheo mày khó hiểu*

+ Vì *Đan đưa mắt nhìn Kiệt* Không phải tôi ...dùng đồ của người khác, tôi biết trân trọng những thứ đáng trân trọng, đối với tôi, không cần cầu kì hay khoa trương gì hết, tôi đâu có đòi hỏi gì ! *khẳng định đầy tự tin*

Kiệt bật cười khúc khích, hắn đưa tay xoa đầu Đan.

+ Em hơi ngốc, không việc gì em phải làm thế cả *hắn cười đùa nhưng ẩn sau là sự xót xa buồn bã*

+ Vân có mắt không tròng mà. Cô ta lúc nào chẳng dẫm đạp lên những thứ đáng quý, bởi lẽ cô ta đâu có thấy cái đẹp đẽ của chúng đâu. Ha ha *cười 1 cách nham nhở, khinh thường*

+ Con gấu này không phải tặng Vân nhé, anh mua nó để tặng em *Kiệt thú nhận*

+ *ngạc nhiên* Tự nhiên tặng tôi? Anh không sợ bị Vân yêu dấu...*đưa bàn tay lên cổ kéo 1 đường, biểu thị “đầu rơi máu chảy” * Hồ li chín đuôi xưa nay vẫn ăn thịt người liên tục.

+ Đừng nói vậy *Kiệt nhăn nhó*

+ À, xin lỗi. Tôi không nên XÚC PHẠM bạn gái của anh.

+ Không phải. “Đừng nói vậy” vì anh làm gì thì Vân cũng không có quyền can thiệp vào.

+ Cái... cái gì *choáng*

+ Ai dà !! Lạnh quá *run cầm cập* Vào rạp chiếu phim ngồi cho ấm nha *Kiệt cười*

+ Ơ. Sao lại? Mà tôi sẽ ôm con gấu to đùng này sao?

+ Ra ngoài cổng anh sẽ để nó tạm vào trong xe.

Kiệt kéo Đan chạy 1 mạch trên sân trường, màn mưa nhẹ rơi lên đầu 2 đứa. Kiệt mở cửa trước cho Đan, xong xuôi hắn mới chạy sang bên, ngồi vào chỗ và khởi động xe.

Đến rạp chiếu phim, Kiệt dừng xe.

+ Chờ anh chút.

Đan gật đầu lia lịa, chịu khó đứng ngoài chờ Kiệt mua vé. Đan chợt nhận ra, rằng việc đi xem phim với Kiệt thật giống 1 buổi hẹn hò. Mặt Đan lại đỏ bừng như gấc. Có vài cô gái cũng đứng gần đấy chờ bạn trai, họ càm nhàm điều gì đó về Đan. Chắc tại Đan chưa kịp thay bộ đồng phục cấp 3. Nói ít thì thôi, nói nhiều đâm ra bực mình. Đan nguýt từng đứa 1 cái sắc nhẹm. Thế là bầu không khí bình yên quay về. Con đường dẫn tới rạp chiếu phim khá hẹp, từ bên này Đan có thể nhìn thấy chiếc TV lớn của chủ cửa hàng nọ đang mở tin thời sự trong ngày. Đan bước lên vài bước, bị hấp dẫn.

- Sáng nay dưới chân cầu AA có 3 thanh niên bị trói, ngất xỉu. Một người dân gần cầu AA cho biết đã thấy khoảng 3 chiếc xe thể thao và 2 chiếc xe đen đỗ lại dưới chân cầu khá lâu. Cảnh sát nghi ngờ đây là 1 vụ trả thù của các nhóm xã hội đen, hoặc....

Đan chăm chú nghe tin, mấy người khách trong cửa hàng đó cũng dừng lại nhìn lên màn hình. Những người đi đường đã xem bản tin sáng sớm thì bàn tán sôi nổi về vụ việc.

- 3 thanh niên gồm 1 nam, 2 nữ. Họ bị đánh bất tỉnh, điều đáng chú ý là người 3 thanh niên ướt đẫm xăng dầu. Có thùng xăng vất ngổn ngang kèm theo chiếc bật lửa rơi gần đó. Nhiều khả năng ban đầu có người định....

Nghe tới đây lập tức Đan bị bịt chặt tai lại.

+ Ax *cố gỡ tay hắn*

+ Chờ lâu quá hay sao mà phải xem thời sự? *Kiệt cười mỉm*

+ Đâu có. Tại đang có tin...

+ Ui dào. Vớ vẩn thôi. Đừng xem nữa.

+ Nhưng mà...

Đan để ý thấy mấy đứa con gái khi nãy đã chụm đầu bàn tán, cười hí hửng. Gì chứ? Chúng nó nhìn Kiệt với ánh mắt hình trái tim là sao?

+ Kiệt *khoác tay* Anh có thấy mấy con kia không?

+ Ừm. sao??

+ Chúng nó vừa nói xấu tôi *phóng đại sự thật*

+ *Kiệt phì cười* Thế em muốn anh làm gì bọn nó?

+ Hứ ! Ai cần anh làm gì ! Đi với tôi. Ghừ *phăm phăm kéo đi*

Mấy thằng bạn trai của bọn nó cũng vừa về tới nơi, nhìn cũng bình thường (!!) Nhưng thái độ của mấy đứa con gái đã thay đổi. Chúng nhìn kĩ bạn trai mình rồi liếc qua cái anh cao 1m8, đẹp trai, giàu có đang đi cùng Đan. Chúng gắt gỏng và có phần ganh tị.

Đan đứng lại trước mặt chúng làm cả bọn giật mình, tay Đan vẫn khoác chặt tay Kiệt, Kiệt cố nhịn cười.

+ Chào các chị. Các chị thật đứng đắn (già khú còn bày đặt tới rạp chiếu phim) Chúng ta là người lịch sự (nhìn các người là tôi biết ngay loại con gái vô duyên) Nếu có gì muốn góp ý thì hãy nói trước mặt tôi nè !! (giỏi thì nói lại xem, chỉ dám nói sau lưng thôi à) Tôi là người rất biết tiếp thu, tôi cũng biết cư xử chừng mực (dám nói lại, tôi bụp cho te tua).

+ Gì...?!! *cả bọn ngại chín người trước Kiệt*

Mấy thằng bạn trai vội vàng vênh mặt.

+ Em gái này, không nên nói người yêu của các anh...

+ Xin...chào, mà....các anh nào vậy?

Kiệt chen ngang, hắn cười thân thiện bước ra trước thằng vừa mới phát ngôn “em gái”. Trớ trêu là Kiệt chưa kịp làm gì thì tên kia đã phải lùi lại. Đan căng mắt nhìn Kiệt, bộ não cô đang cố tiếp nhận việc Kiệt vừa ra mặt vì cô.

+ Đi nào Đan, em đang phí thì giờ với bọn rác rưởi đấy *ghé tai thì thầm, vẫn cười như thiên thần trong khi lời nói không thiên thần chút nào*

Kiệt nhanh chóng chấm dứt câu chuyện. Tính Đan hay chấp vặt thì hắn không lạ, thỉnh thoảng mới thấy Đan lôi Kiệt ra để “giương oai”. Nhưng nếu còn mất thời gian thì cả hai sẽ muộn giờ chiếu phim. Vả lại Đan giương oai như vậy cũng đủ làm bọn kia tức rơi nước mắt rồi.

Kiệt đưa cho Đan cầm 2 ống bỏng ngô, 1 gói khoai chiên còn hắn thì cầm 2 cốc socola nóng.

+ Ax. Anh vào xem phim hay vào ăn hả???

+ Cả hai.

Hai đứa chen vào hàng ghế đầu tiên. 30 phút đầu Đan có vẻ rất hào hứng với bộ phim, vừa xem vừa tranh ăn với Kiệt. Nhưng tới 30 phút sau Đan bắt đầu gật gù.

+ Weee.. Anh cá là em sắp ngủ gật == !! *Kiệt đẩy nhẹ tay Đan*

+ Hả *tỉnh* Còn lâu, phim rất hay mà.

+ Để rồi xem.

+ Hứ !!

Chắc Kiệt không biết Đan là người khả năng kém tập trung siêu cao, không thể nào có chuyện Đan ngồi hàng giờ để xem hết phim. Không muốn bỏ nỡ cơ hội (có thể là duy nhất) với Kiệt nên Đan mới bấm bụng ngồi đấy, quan trọng là Kiệt chứ không phải phim !! (vỗ tay)

Tròn 1 tiếng rưỡi từ khi Đan ngồi xuống xem phim:

+ Đan, còn tỉnh không? *huých tay*

Đầu Đan ngả nhẹ vào vai Kiệt làm hắn ngạc nhiên.

+ Ngủ say rồi à?

Kiệt kéo đầu Đan ngả hẳn về phía mình, 1 tay Kiệt nắm chặt tay Đan.

+ Chưa lời hứa nào anh thực hiện trọn vẹn phải không. Anh nghĩ mình chỉ làm tốt một điều đó là “Cuối cùng, anh sẽ không quên em” *Kiệt vén tóc mái Đan, khẽ hôn lên trán cô* Cảm ơn em vì đã chờ anh. Giờ thì anh biết người anh thật sự yêu mến là ai

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play