+ Buông ra ! Cậu làm tớ không thể đuổi theo được nó đấy !!!

Chi vùng tay Kiệt, quay lại khu thi đấu, vội vã. Kiệt ngạc nhiên.

+ Hơ… cái thằng này. Quay lại đó để bị xé xác một lần nữa à. Từ từ đợi lũ nữ sinh tan đã chứ.

Tiếc thay Chi chẳng hay thiện chí của Kiệt. Từ trong Sân đa năng tiếng la hét chạy uỳnh uỳnh vang lên, Kiệt cười như sắp vỡ bụng tới nơi.

+ Haizzz. Ủa. Tuấn vs Trung đâu? *Kiệt nhìn xung quanh*

Hắn chỉ có 1 mình, đầu óc Kiệt bỗng dưng trùng xuống. Hắn xoay gót đi thẳng, không đợi Trung hay Tuấn quay lại. Tâm trạng Kiệt không tốt nên có lẽ hắn sẽ tới một Bar nào đó, uống rượu. Không có hắn thì bạn hắn cũng tự giác về biệt thự T.A. Nghĩ là làm, Kiệt ra xe hơi, chui vào và phóng đi, sao hắn không nghĩ là bạn hắn cùng 4 ông HLV sẽ phải cuốc bộ vì không mang tiền nhỉ?! Chẹp !

+ Chia tay ở đây nhé. Em vào nhà đi.

Tùng nói vs Đan, khẽ nháy mắt ra hiệu rằng Tùng sẽ đưa Huyền và Ân về nhà yên ổn. Nhất là Ân – người cố chấp cho rằng đáng lẽ phải đấm cho Kiệt 1 trận tơi tả. Huyền đỡ Ân, ỉu xìu giống cái bánh bao thiu, ai vui được trước sự thất bại ngay phủ đầu?

+ Có gì không ổn anh gọi cho em nha? *Đan cố cười và tạm biệt Tùng*

Tùng chỉ gật đầu cười lại, quay ra dìu Huyền, Ân đi. Đan đứng dõi theo một lúc, cho tới khi cô rùng mình vì cái lạnh đêm tối, Đan chạy vào khu cao ốc. Tiếng thang máy rì rì đưa Đan tới tầng cao ốc phía trên, 2 bà chị Đan thích “ngắm thành phố” mà, có vậy Đan mới phải đứng thang máy tê cứng cả 2 chân !

Đây rồi, căn hộ nhỏ của 3 chị em, hừm, 2 tháng trời nhưng cũng không thể phủ nhận căn nhà từng có con trai sống cùng – người con trai tuyệt vời nhất Đan gặp được. Đan nhói đau bởi cái ý nghĩ ma quỷ rằng anh chẳng tồn tại ở đâu trên thế giới, ngoại trừ trong tâm tưởng Đan. Cô chớp mắt để sự mềm yếu không lan rộng, trớ trêu là mỗi lần về nhà đứng trước cửa, Đan hy vọng lại nhìn thấy bóng hình Jung Min ra đón mình.

“ Ừm, không nhớ nữa. Không được nhớ !!!”

Đan khụt khịt mũi kéo tay nắm cửa vào trong nhà, cởi bỏ giày và phóng tới khu bếp mong mỏi kiếm được đồ ăn.

≈Bum≈

+ Á đau !!!!!!!! *Đan ôm đầu, quay phắt lại cửa gian bếp, hốt nhiên ăn thêm 1 phát đau điếng*

≈bum≈

+ Mày biết mấy giờ rồi không? Mày chán sống rồi ! Sao không đi lang luôn hở emmmmm???

Đó là Lan – bà chị 2 của Đan, và hiện thời thì bà ấy vẫn đeo tạp dề, lăm lăm cái muôi trong tay mà rượt Đan 1 vòng quay bếp.

+ Á…. Huhuhu ! Chị ! Em có lý do nên mới về muộn !

+ Mày khám phá đường phố, lượn lờ quán Nét chứ gì. Chị mày chẳng biết tỏng mày rồi *Lan chồm người qua cái bàn tặng Đan 1 cốc vào đầu*

+ UI DA !!! Chị buồn cười nhỉ. Em vì J-Max đấy nha !

Nghe Đan nói Lan tụt giận nhưng vẫn làm mặt hình sự.

+ Sao? Đấu vs Kiệt à? *Lan dè chừng khi nhắc đến Kiệt*

+ Đương nhiên. Em thua *Đan trung thực vs 1 cái xị mặt không thể dài hơn*

Lan im lặng ngẫm nghĩ, 1 tay chống hông và 1 tay lắc lắc quay quay cái muôi làm Đan phải cảnh giác cao độ. Gì chứ chuyện này Đan kể hết cho Lan và An, dấu diếm hình như không phải cho lắm, chuyện này không phải chuyện của riêng Đan.

+ Hừ--------- *Lan tru dài câu nói, bước vào bếp bê cơm cho Đan* Ăn đi. May cho mày chị 2 mày tử tế.

Mắt Đan bừng sáng long lanh, cô mở chiếc lồng i-noc reo lên hạnh phúc. Ăn cái này sẽ giúp Đan lấy lại sức lực hụt đi vì trận đấu. Cô ngồi xuống ăn ngon lành, chị 2 lại nhìn Đan suy tư. Đan cố lơ đi để nuốt cơm mà khó thật.

+ Chị ăn chưa? *ánh mắt của kẻ không hề muốn chia sẻ bữa tối*

+ Ăn rồi. Chị không tranh ăn vs mày, em gái ạ ! *Lan đã hiểu cái lườm của Đan*

+ Tốt *cặm cụi ăn tiếp* Chị cả đâu?

Câu hỏi của Đan lập tức làm Lan giật tạp dề, hốt hoảng chạy toán loạn.

+ Chết. Bà ý bảo mang cơm tối mà quên béng mất ! Mải đợi mày….Trời. Chắc bà ấy đói lả rồi ý chứ?!

Đan ngậm cơm đầy miệng, 2 chân mày nhíu lại vs nhau. Lan chẳng buồn để ý, bà chị 2 đang bận thay quần áo và lần mò ổ cơm được chuẩn bị cho chị cả. Xem điệu bộ lóng ngóng kìa, đồ đạc trên bếp rơi lả tả rồi.

“ Chị 2 gì mà như người ngớ ngẩn, mình đói đã đành, đằng này còn bắt bà chị cả đói theo… Bệnh đãng trí của mấy bà nội trợ luôn nguy hiểm như thế….”

≈bum !!! ≈

+ UI DA !

+ Hừ, Sáng mai chị về là chị la mày mất xác em ạ.

Vội cuống lên nhưng Lan không quên cầm chiếc muôi múc canh cú phát trót vào trán Đan và đe dọa. Cánh cửa đóng sầm vào, rung chuyển bàn ăn của Đan. Đan ngồi yên, lắng nghe tiếng muỗi vo ve, tiếng “kẹetttt…” não nễ từ chiếc cửa chưa khép chặt. Đan cứ nhìn mâm cơm trân trân.

Ngôi nhà chỉ còn Đan, thật hoang vắng, tĩnh mịch. Bốn phía như trải rộng thêm hàng mét vuông, trời lạnh, gió rít từng cơn nghe như 1 bộ phim kinh dị. Sao lại là hôm nay? Tâm trạng Đan có tốt đẹp gì đâu, sao lại phải ở nhà 1 mình hết đêm chứ?

Đan đói, nhưng mấy món trên bàn chẳng còn sức hấp dẫn gì, nhìn lâu khiến Đan bực dọc. Cô đập đôi đũa, vơ cái lồng chụp lên, hậm hực nhai nốt mồm thức ăn lúng búng. Sớm sủa gì, đã 9h tối. Đan loẹt quẹt đôi dép bông vào phòng tắm đánh răng thay quần áo. Ngoài việc lăn tròn trong chiếc chăn ấm áp và làm 1 giấc say nồng thì Đan chẳng còn muốn gì hơn.

“ Chị cả làm gì ở công ty nhỉ? J-Max đang trong tầm ngắm của T.A, kí hợp đồng bây giờ sẽ rất điên rồ…”

Đan tròn mắt nhìn vào gương, miệng súc nước, 1 tay cầm ca 1 tay cầm bàn chải.

“ Khổ ghê. Còn cả cái vết xước chết tiệt do ngã lúc tập chạy nữa. Ái, đau…”

Tay cầm bàn chải khuơ tới khuơ lui. Nhiều thứ phải nghĩ, Đan thẫn thờ cố làm mình bận rộn vs hàng loạt câu hỏi để quên nỗi cô độc hiện tại.

Đánh răng xong, Đan lao vù vù lên cầu thang, nhảy nhót và ậm ừ 1 giai điệu tự chế (phởn không thể tả !). Kết thúc ngày hôm nay tại đây, cơ thể Đan cũng bắt đầu phản ứng đau nhức nhiều nơi, Đan buông mình rơi xuống chiếc nệm màu sôcôla nhạt, quay người quấn kín chăn như con tò vò. Tốt rồi, ấm rồi, khá thoải mái. Đan cười khúc khích khi phải lết người giống con sâu đo không chân không tay lên gần chiếc gối đầu giường.

Nhắm mắt lại, hít thở sâu, thư giãn để vào giấc ngủ. Thất bại hôm nay khó chịu tới nỗi đầu Đan muốn nổ tung, sẽ kéo theo bao nhiêu việc như: Hương buồn, Ân tức, Huyền càu nhàu, J-Max chông chênh bờ vực… Đan sẽ không nghĩ những thứ đó, chúng được để giành ngày mai – nếu sức Đan đã trở lại.

Ừm. Yên lặng thả hồn theo gió (ngoài cửa sổ) và mây trời (trên nóc nhà), Đan thấy mí mắt trĩu dần trĩu dần… Trạng thái vô thức đến nhanh hơn Đan tưởng. Cô đã có 1 giấc ngủ dễ dàng nếu cái chuông cửa điên khùng không làm Đan bật dựng người, mở thao láo mắt mà vểnh tai xuống tầng dưới.

≈ tinh tong, tinh tong, tinh tong…≈

Ai đó bấm chuông gấp gáp và dồn dập, Đan hốt hoảng cố gỡ nhanh khỏi cái kén bông, nó vướng víu hơn là Đan tưởng tượng.

Bịch.

Đã vội còn rối ! Đan lộn nhào xuống nền, vs cái chăn lùng bùng chưa tháo được ra…

+ Ghừ, điên quá !!!!!!!!!!

≈ TINH TONG, TINH TONG, TINH TONG… ≈

+ Gruuuuu….. người ta không điếc ! đợi tý !!! *Đan gào lên, tay chân múa may, cuối cùng cũng rũ được cái chăn*

“ An? Hay là Lan? Hay là 1 tên khùng nào mắc chứng mộng du? Ta sẽ đá vào cái mông của kẻ khốn kiếp vừa làm ta tan giấc mộng đẹp”.

Bằng tất cả nỗi niềm chất chứa, Đan nện mạnh vào cầu thang như kẻ điên thâm niên có tiền án tiền sự.

“ Để xem ! Dù là ai thì mi cũng sẽ lĩnh một chưởng của ta. Điều đó chắc như đinh đóng cột”.

Đan túm chùm chìa khóa treo trên bảng hộp cạnh cửa, mở cái khóa, sau đó mở tiếp mật mã (khu cao ốc cao cấp nó thế).

Rầm.

Cánh cửa bị đẩy tung ra ngoài, vs 1 bộ dạng “ngầu” nhất có thể, Đan trừng mắt vs cái dáng đập ngay mặt mình. Cô chỉ cao chưa tới cổ hắn, Đan phải lướt nhanh và lần dò khuân mặt kẻ kia bằng 1 cái ngước nhìn.

“Ai thế này??? Hoa mắt chăng???”

Tim Đan đạp dồn đập như trống hội, đầu váng vất khi tầm mắt mở rộng, nhìn được toàn thể kẻ đứng trước mặt cô đây.

+ KIỆTTTTTTTTTT.

Tiếng hét đó sẽ làm cả khu cao ốc phải tỉnh ngủ, từ già tới trẻ, không chừa 1 đứa nào (nếu họ đang ngủ !)

Đan loạng choạng giật bắn người, bấu víu cửa giữ thăng bằng, đôi chân cô đang run rẩy và tê liệt cảm giác. Chuyện gì xảy ra vậy nè? Hắn biết địa chỉ nhà Đan?

Kiệt không nói không rằng, hắn nhìn Đan chằm chằm, không thấy cử động chớp mắt. Kiệt dường như cũng đang run rẩy, hắn căng thẳng, lo lắng, đau đớn, buồn bã… Vài tích tắc thôi mà bao nhiêu khung bậc cảm xúc được Kiệt thể hiện. Đan sắp tắt thở vì dáng vẻ của Kiệt rồi, tim đập nhanh chẳng thể nghe nổi âm thanh, có lẽ Đan sắp phải dùng tới máy trợ tim.

Thứ mùi mà Đan không ghét cũng không ưa len lỏi vào thính giác, cô ngạc nhiên nheo mày.

+ Anh uống rượu hả? Men nồng thế này *trong giọng nói của Đan ngạc nhiên, cô đã bay biến cơn tức giận*

Mắt Kiệt hơi nhòa đi, hắn mím môi, bước vào nhà Đan. Chẳng cần máy trợ tim, chắc Đan nên tới thẳng nhà xác.

Hành động nhanh như cắt và khó hiểu của Kiệt làm Đan từ ngạc nhiên chuyển sang kinh ngạc. Kiệt chỉ 1 bước đã kề bên Đan, hắn vòng nhẹ 1 tay túm hờ lưng áo để cô khỏi phải ngã ngửa, rồi Kiệt tiếp tục vòng 1 tay qua đầu Đan.

Hắn hôn Đan mà Đan thì choáng nặng.

Từng cử chỉ của Kiệt rất nhẹ nhàng, ân cần, nụ hôn của Kiệt ngọt ngào và… hắn không có ý định dừng lại ! Đan cảm nhận được tình cảm trân thành từ đôi môi đó, nó tràn đầy nỗi nhớ cùng tâm trạng vỡ òa.

Kiệt. Có đúng Kiệt không?

Đan lạc cả hồn vía, cho đến khi tiếng khóa cửa tra vào nhau vang 1 tiếng “cạch”, Đan tức thì tròn mắt, vội đẩy Kiệt ra. Vị trí đứng của Kiệt không hề xê dịch, chỉ có Đan là đụng người vào tường, nhờ cú đẩy của Đan.

+ Kiệt… Kiệt…*Đan chưa thở đều lại, tiếng tim đập át tiếng nói của cô* Anh… anh làm cái gì vậy??????? *khóc thét* Buông tôi ra !!!

Kiệt chống nhẹ 2 tay bên cạnh Đan, hắn hơi cúi xuống, vẫn cái kiểu nhìn trân trối. Giờ Kiệt chưa muốn nói gì, tâm trạng hắn rối loạn như những phân tử electron gặp nhiệt độ dung nham.

+ Lui ra… Mắc mớ gì kẹp tôi? *Đan đẩy người hắn khi cả cơ thể Kiệt như đổ ập lên Đan, sự cố gắng đó vô dụng*

Đan nói ngày một to, đi đôi vs những hành động đánh đấm và kéo đẩy. Trong tư thế này, không vậy thì… Đan không biết hắn còn làm gì !

+ Đan à.

Cái ngưỡng giọng ấm áp trìu mến của Kiệt làm tim Đan thắt lại. Bao lâu rồi. Bao lâu rồi chưa được nghe giọng nói thân thương đó?

Đan khựng lại, ngẩng mặt nhìn Kiệt, đầu óc quay như chong chóng.

Hắn cũng đang bất động như tượng. Thực tình hắn chưa muốn nói bất cứ gì cả, nhưng Đan sốt sắng không đủ kiên nhẫn chờ tới lúc hắn muốn nói chuyện. Kiệt miễn cưỡng mở mồm cất tiếng.

+ Đan…

Hai hàng nước mắt lăn dài má Đan, Đan hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của nó. Đan tròn mắt, đợi Kiệt nói thêm điều gì đó, để cô hiểu đây là thực hay mơ.

+ Anh xin lỗi….

Khuân mặt Kiệt nhăn nhó vì đau đớn và tội lỗi.

+ Giá mà em biết anh bị dằn vặt thế nào vì hành động của “thằng vô nhân tính” Seo Woo Joong…..

“Gì nữa?.... Anh …..nói thêm đi…. Tôi chưa hiểu…..”

Như đọc được diễn biến suy nghĩ của Đan, Kiệt khẽ nuốt khan, nở 1 nụ cười hiền, trên cái mặt nhăn nhó khó coi.

+ Anh… là Jung Min !

“Anh là Jung Min?”

Cô và hắn im lặng, Kiệt lại cười nhưng đã tươi tỉnh đôi chút.

+ Nhìn em nghệt mặt ngốc thật đấy. Không tin rồi. Cũng phải thôi…

+ Hơ… *đã lạc giọng*

Đan lay nhẹ tay áo Kiệt, nấc từng tiếng. Lần này thì Kiệt đã cười giòn giã.

“ Sao… sao có thể cười trong khi mình khóc? Tôi chưa hiểu, tôi chưa hiểu…”

+ Ôi em như con cún con ấy… *lại cười lăn lộn*

“ Đừng có cười nữa, tôi không hiểu… Anh khen tôi giống chó à???”

Đan nhăn mặt khóc thút thít, đúng là chuyện này chẳng hài hước như Kiệt đang thể hiện, thậm chí 1 tẹo hài hước cũng không.

+ Được rồi. Anh xin lỗi…*Kiệt dãn đôi lông mày của hắn, đưa tay quệt nước mắt cho Đan*

+ Không… hiểu…*Đan khóc dữ hơn rối rít* Không hiểu… Là sao?....Kiệt !!! Anh dám bày cái trò vô nhân đạo này à?????? Anh trêu ngươi tôi hả??? đừng có lôi vết thương của tôi ra “sát trùng” !!!! huhuhu.

Đan đấm Kiệt, Kiệt đau liền hạ nhanh tay xuống ôm cái bả vai bị đập như dã chàng.

+ We. Nghe anh đã…

+ Cút !!! Cút ngay !!! Để tôi vác dao ra là chạy không kịp đâu *Đan vận hết sức bình sinh mà hét, nước mắt rơi như mưa*

Thế đấy. Sao Đan vẫn yêu loại người này? Hắn làm được gì ra hồn ngoại trừ đánh Đan cả về thể chất lẫn tinh thần. Nếu không phải vì Jung Min…!

Đan tức giận tống hắn ra khỏi cửa, Kiệt chới với. Hắn say mà, say vs 1 cái tửu lượng cao như đỉnh Phan-xi-Păng !

≈Rầm≈

+ Nghe anh nói đi. Anh không chắc đủ thời gian để nói và làm những điều anh muốn hơn nửa năm qua đâu.

Kiệt nghiêm mặt, đập cửa quay ngược vào trong, hắn nhanh nhẹn khép cửa lại, kéo chặt tay Đan.

+ Ê ê ê… *Đan dựng tóc gáy khi Kiệt lôi cô vào nhà, tránh xa cái cửa*

“ Có gì thì chạy làm sao đây? Hix hix”.

Đột ngột Kiệt quay ngoắt lại, giữ 2 tay Đan thật nhẹ nhàng không làm cô đau, Kiệt hơi cúi người nhìn thẳng mắt Đan.

+ Em không nhận ra anh sao?

Đan nín thinh.

+ ..Anh.. là ai? Kiệt chứ còn ai? *Đan nói, Cả người cô run lên bần bật, “đôi mắt”, không, chính xác thì “ánh nhìn” này cũng thân thuộc vs cô*

Kiệt chun mũi, vừa tự ái vừa thấy… buồn cười trước bộ dạng Đan.

+ Anh là ai??? *hắn cố trừng mắt cho Đan biết hắn đang giận, mặc dù phản tác dụng vì cái miệng hắn cứ nhếch lên bởi 1 nụ cười ngầm rất duyên*

+……. Kiệt.

+ Em bị “thằng vô nhân tính” đấy ám nhiều quá hả? *sờ trán Đan*

+ Kiệt… Kiệt… *Đan bối rối khi Kiệt tỏ ra thân thiết, ân cần vượt_mức_hắn_có_thể*

+ Jung Min !

Kiệt nhấn mạnh làm Đan quên cả cách vận động hệ hô hấp và hệ tuần hoàn máu.

+ Anh là Jung Min ! Jung Min ! Không phải Kiệt !

+………*quay mòng mòng*

+ Này Đan, em sao thế. Anh không đùa. Gọi Jung Min xem nào, cứ Kiệt – Kiệt thì ra thể thống gì !!! *tới lượt hắn lay Đan như bão lay chuối*

Đan bật khóc nức nở. Cái tên Jung Min mà nghe như xé lòng Đan ra thành trăm mảnh. Kiệt cười hòa chịu thua, hắn vỗ nhẹ lưng Đan và áp cô vào lòng hắn. Một cái ôm ấm áp như mặt trời đang tỏa nắng bình minh, Đan quặn lòng đau hơn.

Jung Min ư?

Không. Đan khóc dữ dội, kéo chặt lấy áo Kiệt, cơn đau không thể kìn nén trong lòng, Đan bắt đầu gào thét, ghì sát mặt vào vòm ngực ấm áp kia.

Sao anh lại có thể ở đây ôm Đan, gọi cô dịu dàng đến thế này cơ chứ?

Kiệt lại vỗ về Đan, giờ thì cả hắn cũng chẳng thể bình tĩnh. Hắn đeo lại bộ mặt của 1 kẻ tội lỗi chất cao như núi.

+ Anh không hiểu bằng cách nào, vì sao…*Kiệt nói thủ thỉ* Kiệt uống rượu như uống nước lã, ý anh là Seo Woo Joong. Hắn đau đầu chóng mặt, gục xuống bàn, lịm đi. Cho tới khi nhân viên Bar tới gọi thì người bừng tỉnh nhận thức được là anh, Jung min mà không phải Seo Woo Joong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play