Toà nhà màu nâu đỏ lớn, mang theo chút gì đó vô cùng hợp thời cùng cảm giác ấm áp nhưng khá xa lạ!

Quần jean ngắn, áo len rộng và khoác thêm chiếc balo nhỏ trên hai vai, dáng người nhỏ bé, chẳng khác gì học sinh trung cấp tới đại học để chơi…

Bảo vệ từ bên trong đi ra, dơ tay ngăn Quỳnh Lam lại:

-Đây không phải chỗ chơi!

Quỳnh Lam tròn mắt nhìn, rồi Thái độ chuyển sang tức giận vì bị chọc vào chỗ đau không thầm kín…

-Tôi tới đây học! Học đấy!

Người mặc đồng phục bảo vệ không tin, cánh tay vẫn dơ tới trước mặt không cho Quỳnh Lam đi tiếp.

-Thẻ sinh viên!

Quỳnh Lam giận tím mặt, ông bảo vệ này, là không tin cô học ở đây sao? Thẻ sinh viên sao? Tưởng cô không có chắc? Cứ đứng đó mà vênh mặt đi!

Quỳnh Lam đỡ balo bằng chân rồi lục tìm khắp các ngăn để tìm ra bằng chứng duy nhất, một cái thẻ có thể chứng minh cô là người lớn…

Nhưng mà? Nó đâu rồi? Đừng nói là không có đấy! Quỳnh Lam chắc chắn đã để vào ngăn nhỏ nhất rồi cơ mà? Sao giờ lại không thấy đâu thế này?

Bàn tay loạng xoạng sờ hết tất cả các ngăn nhỏ nhất, chết rồi…không thấy đâu hết.

Quỳnh Lam tức giận đổ hết mọi thứ từ trong balo xuống đất để tìm bằng được cái thẻ quý giá, nhưng mà khuôn mặt dường như nhớ được ra thứ gì đó…không phải là làm rơi trên ô tô Nhật Minh đấu chứ? Ôi! Chết mất thôi. Sao ngày đầu tiên mà đã như vậy rồi chứ?



Vì đợi quá lâu, rồi thấy hành động của Quỳnh Lam chẳng khác gì…con nít, bảo vệ chẳng những không cho vào mà còn nói thêm:

-Có đi không? Chỗ này là nơi để học, không phải thích tới chơi thì chơi. Không đi là tôi gọi cảnh sát đó!

Quỳnh Lam tức nghẹn, cái ông bảo vệ ăn lắm, ngồi lắm bụng phệ này, không có việc gì làm sao? Rảnh rỗi quá rồi muốn đi kiếm chuyện với người ngoại quốc xinh đẹp như cô sao? Đáng ghét!

Cầm lấy chiếc điện thoại, Quỳnh Lam gọi vào số điện thoại mới lưu được hôm qua, lấy từ trên trang wed của trường…gọi cho thầy hiệu trưởng!

Sau hồi chuông vang lên là tiếng trầm trầm của đầu dây bên kia:

-Alo!

Quỳnh Lam chào hỏi xong rồi vào vấn đề chính luôn, cái chuyện này hôm nay nan giải tới đây là quá đủ…



Nói một hồi, Quỳnh Lam còn đưa cả điện thoại tới cho bảo vệ nói, thấy ông ta đong đưa mãi, lại còn nói thấy Quỳnh Lam giống học sinh lớp tám lại không cho vào…thật là tức điên lên với cái ông bảo vệ này!

Bĩu môi cướp lại điện thoại khi thấy ông bảo vệ vừa cúp máy, Quỳnh Lam chỉnh lại balo rồi bước vào trường, không quên đá đểu một câu:

-Người như cái thùng rỗng!

Ông bảo vệ tức điên, đứng đó lườm Quỳnh Lam một lúc, nghĩ từ ngày mai chắc chắn phải làm khó đứa nhỏ hỗn láo này!



Vì sơ đồ trường gần như hoàn toàn không giống với nhưn trường khác, nên Quỳnh Lam tìm phòng khá lâu, một hồi đi đi, đi lại quanh trường để tìm hiểu thêm về các phòng học rồi tìm thời khoá biểu chung.

Vừa đi vừa nhìn bàn đồ trên tay, bàn tay còn vại vô ý đút vào túi áo…

Ặc! Cái gì đây?

Quỳnh Lam cầm ra, ôi trời! Thẻ sinh viên trong túi áo, vậy mà cứ tìm đâu đâu, điên chết mất, vừa tốn công giải thích với hiệu trưởng, mất thời gian cãi nhau với ông bảo vệ và nhất là…tốn mất khoản tiền điện thoại của Quỳnh Lam…

——

Nhăn mặt nhăn mũi bước vào cửa phòng học đầu tiên, Quỳnh Lam khá là choáng với cái căn phòng rộng như vậy. Tất cả các tầng ghế không thẳng hàng mà trên nhau một bậc, tạo thành căn phòng…cao dần cao dần.

Nhưng mà…phải tìm chỗ ngồi trên đầu, nếu không, mắt Quỳnh Lam sẽ không chịu nổi mà dẫn đến khiếm thị mất…

Cơ mà…vòng đi vòng lại, mấy chỗ ngồi bàn đầu đều có người ngồi hết rồi, chẳng lẽ bây giờ đi xin người ta đổi chỗ cho mình? Ngại chết!



Bước tới cô gái bàn đầu tiên, Quỳnh Lam ngọt ngào cười cười bắt chuyện rồi dần dần xin người ta nhường chỗ nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu…mà tự Quỳnh Lam thấy rằng nó rất ngứa mắt và vô duyên!

Lại bước tới bạn trai đang gục mặt xuống bàn ngủ, Quỳnh Lam lay lay, nhưng chẳng thấy động tĩnh gì…



Haiz…thở dài thượt! Quỳnh Lam nằm dài trên bàn ở những hàng ghế trên cùng! Mệt muốn chết! Thôi, để lần sau vào lớp sớm rồi tranh chỗ cũng được, giờ ngủ đã…!

——————————

Sắc tím…vàng cam cả khoảng không gian!

Màu nắng buổi chiều bỏ quên trên những bông hoa tulip tím ánh vào cửa kính man mát trong không khí mùa xuân.

Chiếc mũi nhỏ khịt khịt hít vào để cảm nhận mùi hoa mới còn đang chớm nở cùng nắng và cảm nhận cái ấm ấm ngấm dịu vào da!



Trong phòng kính, dáng người nhỏ ngồi bên cạnh vườn hoa, hơi hơi khom lưng hít hít…rồi bông nhiên, ngồi bệt xuống đất, tựa vào hàng dào nhỏ nhỏ dễ thương thở dài.

Thật không nỡ lòng nào làm như vậy. Mà, việc ban nãy định làm còn không mang chút ý thức gì hết! Vậy nên, thà bị thua chứ không bao giờ muốn sát hại thực vật!?

-Quỳnh Lam!

Tiếng gọi từ cửa phòng kính vang tới, cắt đứt hai dòng suy nghĩ đang vô cùng đối lập trong não cô gái nhỏ!

Giật mình, khuôn mặt hơi trắng đi…chết rồi, Quỳnh Lam quên đây là nơi cấm vào. Vậy mà cứ thản nhiên ngồi như không…

Quá xấu hổ, Quỳnh Lam còn sợ bị…phạt tiền, tiền ăn vặt đã hết, mẹ còn bắt tự lập, sẽ không cho khoản tiền nào để tiêu nữa, phải tự kiếm lấy. Mẹ Ngọc lại ghê như vậy từ lúc nào? Mà bây giờ nếu bị phạt tiền, chắc Quỳnh Lam nhịn mua đồ cả tháng luôn mất!

Không được! Mất tiền như vậy thật không hay, phải trốn…

Cố gắng cúi cúi thấp đầu xuống, trốn sau mấy bông hoa cao bằng đầu gối, hai tay giữ lấy chiếc balo đội lên đầu…trông vô cùng gây chú ý!

Nhưng mà, sao lại biết tên Quỳnh Lam? Lại còn gọi thật rõ ràng như vậy, giọng nói còn quen quen.

Định bỏ balo xuống đứng dậy thì có cánh tay lại giật lấy, làm Quỳnh Lam thêm một phen giật mình!

-Doạ chết tớ mất!

Cô gái trước mặt bĩu môi, lườm lườm Quỳnh Lam:

-Ai doạ ai? Sang tới đây mà không thèm gọi cho người ta một lần, có biết là tớ giận cậu lắm không?

Quỳnh Lam cố cười cho qua chuyện, rồi tự nhiên chọc chọc vào tay Bảo Vy:

-Tớ thấy tình yêu dạo này không qua lại với chuối nhá, hí hí, vẫn cãi nhau à?

Bảo Vy bĩu môi, lườm dài Quỳnh Lam mấy cái:

-Thôi khỏi bản tới, cậu nghĩ tên chuối đó xứng với tớ sao? Mơ!

Quỳnh Lam cười cười, lại tiếp tục cái điệu chọc chọc trêu trêu:

-Tớ thấy cậu cũng hay thật, người ta là ghen rõ ràng, trước mặt người ta còn muốn đi chơi với người khác, lại cò giận cái gì chứ?

-Lam, thôi đi, cậu tưởng tên đó ghen sao? Trước mặt tớ sao không kể tới hắn thân thân mật mật với lũ Tây trong điện thoại? Nhìn thấn ghét!

Quỳnh Lam bật cười ha hả, đổi ngay sang chủ đề khác vì không muốn nói tới chủ đề này nữa. Họ cãi nhau thì cô càng vui, có thể từ bên này kích sang bên kia, vui vô cùng!

Chỉ chỉ vào trong túi áo len, Quỳnh Lam hơi che miệng cười duyên:

-Biết cái gì không?

Bảo Vy thừa biết, lại cái gì của JK đưa cho chứ gì? Nhìn cái điệu là biết ngay…

-Nhẫn cưới à?

Quỳnh Lam chun mũi:

-Có đã tốt!

Nhưng lại lấy lại vẻ mặt tươi cười, từ trong túi áo cầm ra một chiếc thẻ có cái ảnh xinh xinh:

-Nhìn đây! Còn có giá trị hơn cả nhẫn cưới đấy! Tén ten…

Chiếc thẻ sinh viên được chao đi chao lại trước mặt Bảo Vy làm mắt cô vòng vòng khó chịu, lại chẳng nhìn được gì, bực mình, với tay giật lấy, rồi bắt đầu cười lớn:

-Haha, cái này thật không xứng với cậu nha, bé như vậy mà đã có thẻ sinh viên rồi sao?

Quỳnh Lam đang tươi cười bỗng trợn tròn mắt, nhìn cô gái cao hơn mình chút xíu đang chê mình, thật là xấu hổ, hận không thể đào đất dưới vườn hoa mà yên nghỉ nằm xuống!

Aaaaa!!! Chết mất! Tại sao ai cũng nói như vậy hết chứ? Có phải là Quỳnh Lam muốn bé như vậy đâu?? Ông trời thật không công bằng mà!

Màu hoa hồng sáng rực bên hồ nước lấp lánh, cô gái nhỏ ngồi trên thảm cỏ, chân thả xuống nước nghịch nghịch, bàn tay xoa nhẹ khuôn mặt quen thuộc bên cạnh. Đối với cô, có phải cuộc sống này quá ưu đãi cho cô? Dường như cô có tất cả, về cả vật chất lẫn tinh thần. Chỉ cần sống cho ngày mai, quá khứ sạch sẽ, một chút lo nghĩ cũng không có. Cứ như nàng công chúa, không gặp phải mụ phù thuỷ hay người mẹ kế nào, tất cả đều như được sắp đặt sẵn, con đường cô đi luôn có hoa hồng, và gai đã được tỉa sạch sẽ!

Mỉm cười nhẹ, người mang cho cô cả một bịch chocolate đen này là điều ngọt ngào nhất mà cuộc sống của cô đã ban tặng, được bảo vệ và được ai đó yêu thương là thứ tuyệt vời nhất…

-Nhật Minh, dù cậu không cưới tớ, nhưng tớ cũng không bao giờ cho phép cậu rời xa tớ đâu!

Nhật Minh cười cười, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé:

-Nếu tớ cưới một cô gái khác?

Quỳnh Lam cắn nhẹ vào môi Nhật Minh, không nói hai lơi quyết định:

-Cô gái đó phải là tớ! Nếu không, tớ sẽ mách mẹ Phương!

Đột nhiên Nhật Minh nghiêm giọng:

-Quỳnh Lam, cậu sẽ cưới tớ chứ?

Nháy mắt một cái, bẹo chiếc má mịn mịn của Nhật Minh:

-Tớ có thể coi đây là một lời cầu hôn sao?

-Không!

-Nhưng mà tớ thích…

-Nó chính xác không phải lời cầu hôn đâu!

Nhìn ra cặp đôi đang ôm nhau bên bờ sông kia, Quỳnh Lam nói:

-Tớ với đôi kia, tớ sẽ lấy cậu nếu họ có thể cãi nhau ngay tối nay!

Nhật Minh cười cười nhìn về đằng xa, cô gái đang cầm chiếc túi xách đập mạnh vào người tên con trai, mắng ầm lên:

-Đồ dê xồm! Biến đi!

Quỳnh Lam mặt…ngắn tũn, không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe được câu nói nhẹ nhàng phát ra từ miệng Nhật Minh:

-Quang, cậu cũng dê xồm sao?

Quỳnh Lam ngạc nhiên, dụi dụi mắt tới vài lần rồi nhìn sang bờ sông bên kia, thấy thằng nhóc lắm chuyện đang đá mạnh vào chiếc ghế gỗ bên cạnh, rồi ôm chân kêu đau.

Không phải chứ? Câu nói của Quỳnh Lam sao lại…

-Nhật Minh, ý gì?

-Cậu không lấy tớ, nhưng được làm vợ của tớ!



-Nhật Minh! Xuống ăn cơm!

Quỳnh Lam từ dưới chân cầu thang gọi vọng lên tầng hai…

-Nhóc, nói bé thôi, anh đang nói chuyện với Vy!

Quỳnh Lam bĩu môi:

-Vừa sáng hôm nay mới nói là không cần nhau xong, rồi giờ lại nói chuyện với nhau là sao?

-Nói ít thôi, à mà bố mẹ đi du lịch theo đoàn rồi, rảnh quá, anh đi chơi đây, nhóc ở nhà trông nhà nhá!

Anh Mạnh vừa nói vừa nháy mắt khoác tạm chiếc áo mỏng bước ra cửa xỏ giày, rồi chạy ra ngoài khoá cửa, không quên vọng lại:

-Ăn cơm rồi cứ ngủ đi nhá, anh có chìa khoá rồi, chắc sáng mai mới về cơ!

Quỳnh Lam đá đá cửa rồi đi vào nhà, miệng nói vọng ra:

-Khiếp! Nhớ nhau thế sao?

—-

-Quỳnh Lam, lên đây một chút!

Nhật Minh từ trên tầng hai gọi, Cô nhóc liền chạy lên…

-Cậu không ăn cơm…

Chưa nói hết câu đã bị nụ hôn của Nhật Minh cướp mất, còn cảm thấy người bỗng nhiên nhẹ tênh…

-Aaaaa! Nhật Minh, chân tớ không đau! Cho tớ xuống!!

Nhật Minh không nói gì, chỉ cúi xuống hôn Quỳnh Lam rồi bước chân vào phòng…

Quỳnh Lam vô cùng hoảng sợ, đập loạng xạ:

-Này! Này! Thả tớ xuống!

Không thấy Nhật Minh nói gì, Quỳnh Lam khẽ xui vào tai Nhật Minh:

-Nhật Minh, tớ không muốn ăn cơm trước kẻng!

Khẽ thơm vào vành tai Quỳnh Lam, giọng nói mờ ám:

-Nhóc này, mẹ nói là đông ý cho chúng ta kết hôn vào tuần sau, vậy cậu nghĩ cả nhà đi du lịch làm gì?

Mặt Quỳnh Lam đỏ bừng:

-Này!! Nói trước là tớ không ăn cơm trước kẻng đâu!

-Lam, tớ không biết nấu cơm, cậu không biết nấu, vậy sao có thể ăn cơm được?

-Aaaa!!! Mẹ ơi!!! Cứu con!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play