Ôi trời ơi!

Đau tim tới chết mất thôi!

Trước cửa toalet là dáng người cao lớn. Khoé miệng cong nhẹ, đưa tay búng vào cái trán trắng nõn, giọng nói trầm ấm nhẹ vang lên:

-Thái độ đó, rất tốt!

Cô nhóc thấp thấp xoa xoa cái trán vô tội, nhăn mặt:

-Không phải nói là hai ngày sao? Sao lại tới đây để theo dõi tớ?

Kéo thân hình nhỏ bé đẩy lên khoang hạng nhất, nơi cô gái xinh đẹp đang ngồi chờ…

-Minh!

Giọng nói dịu dàng, mềm mại, vô cùng dễ nghe vang lên. Khuôn mặt trái xoan ngước lên nhìn Nhật Minh cười nhẹ nhàng.



Khuôn mặt đang ngạc nhiên trở lên cứng đờ. Sao lại là cô gái đó? Ngồi cạnh Nhật Minh? Lại còn gọi tên thân mật như vậy nữa? Hai người đó, là đã tiến tới bước nào rồi?

Quỳnh Lam trợn lớn mắt, nhìn chằm chằm vào hai bát súp còn dở…

Vậy là hai người đó cũng đã ăn cùng nhau?

Bỗng nhiên, giọng nói nhỏ nhẹ lại vang lên:

-Minh, em gái anh thật dễ thương!

Quỳnh Lam nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế thứ quái quỷ đang bốc cháy trong người mà quay ra cười cười:

-Chắc cô không biết rồi, tôi là người yêu của Nhật Minh, không. Nói chính xác hơn là vợ sắp cưới!

Quỳnh Lam nhấn mạnh từng từ như sợ người nghe bỏ xót bất kì một chữ nào…

Nụ cười nhẹ nhàng lại vang lên, cô gái lấy tay che miệng, đôi chân dài vắt lên nhau đúng kiểu con nhà cao quý:

-Minh à, em gái anh thật có khiếu hài hước đó! Nhìn cũng giống anh lắm.

Quỳnh Lam! Quỳnh Lam! Dìm xuống, dìm cái cảm giác khó chịu đó xuống. Tốt nhất lúc này đừng để nó bùng nổ…

-Cô không nghe tới thần giao cách cảm sao?

Quỳnh Lam cười khẩy, đẩy Nhật Minh vào chiếc ghế trong cùng để mình ngồi giữa, cũng vắt chân lên, nói như vô cùng hiểu chuyện:

-A! Tất nhiên là không rồi, thế nên làm sao cô có thể biết được giữa chúng tôi có thần giao cách cảm lớn chứ?

Cô gái cười nhẹ một cái, đôi mắt màu xanh lam hơi co lại, tạo một đường cong tuyệt đẹp:

-Bé à, bé bao nhiêu tuổi vậy?

Quỳnh Lam quá tức giận! Cái gì chứ? Bé sao? Cái gì mà bé chứ?

Khẽ cúi vào tai cô gái, Quỳnh Lam cười cười:

-Tất nhiên cô phải gọi là chị rồi!

Cô gái cười nhẹ, khẽ quay qua Nhật Minh hỏi:

-Minh, con bé thật dễ thương, chắc mới học lớp chín đúng không?

Nhật Minh gật đầu, đáy mắt hiện rõ ánh cười:

-My nghĩ thử xem!

Cái gì? Không chỉ cô gái đó! Mà con Nhật Minh cũng vậy sao?

Bóp chặt vào cổ tay Nhật Minh, Quỳnh Lam tức giận , hét lớn:

-Này! Quá lắm rồi đấy! Có cần xem passport không? Tôi còn nhiều tuổi hơn cái người cô gọi là anh đấy!

Cô gái ngồi trước mặt bật cười, lắc nhẹ chiếc đầu:

-Sao có thể chứ? Trừ khi làm giấy tờ giả thôi, phải không Minh?

Nhật Minh không nói gì, chỉ nhún nhẹ vai…đồng ý…

Quỳnh Lam lại càng tức, đứng lên:

-Mấy người có muốn tâm sự thì tâm sự đi! Tốt nhất đừng có lôi tôi vào!

Dầm dầm bước đi xuống hạng hai dưới con mắt ngạc nhiên của không ít người, Quỳnh Lam ngồi vào chiếc ghế cạnh Nam, nhìn về phía khoang trước mặt…

-Nam, chắc anh mới tới Pháp lần đầu đúng không? Vậy em dẫn anh đi chơi nhé!

Quỳnh Lam thân mật khoác tay Nam, cười cười nói.

Nam lại nhìn cô nhóc vô cùng cảnh giác…vì từ lúc đi toalet xong, cái thái độ coi thiên tài âm nhạc là con muỗi làm phiền bên cạnh hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là những câu nói sến tới nỗi sởn da gà…

Áp tay vào trán Quỳnh Lam, Nam nhún vai:

-Hình như không có sốt!

Nghĩ gì đó lại quay dáng người nhỏ bé một vòng:

-Hay bị đứt cái dây nào rồi đúng không?

Quỳnh Lam định hất tay cái tên kia ra, mắng cho một trận! Nhưng mà nể tình Nam đã bên cạnh Quỳnh Lam lúc cô tức, nên tha. Chứ còn dám nói cô đứt dây! Dây gì chứ? Có anh ta mới đứt dây đó!

-Vy! Tớ ở đây!

Quỳnh Lam vẫy vẫy khi vừa nhìn thấy dáng ngươi quen thuộc đang đứng hét ở đằng xa với ông anh mình!

Chỉ nghe thấy tiếng anh Mạnh quát lớn rồi lại đi tới chỗ Quỳnh Lam:

-Đi với thằng đó thì tốt nhất để anh đón Lam! Em khỏi đến mất công!

Woa nhẹ một tiếng, Quỳnh Lam lần thứ hai thấy anh Mạnh tức tới vậy sau lần Quỳnh Lam trốn đi rừng cùng Bảo Vy.

Đúng là sức mạnh của tình yêu, haiz…đánh quật cả cái tên lăng nhăng đó.

Quỳnh Lam cười khúc khích, kéo kéo tay anh Mạnh:

-Kìa, người ta giận rồi kìa, đuổi theo người ta đi!

-Lam, đừng có như vậy, anh đuổi theo làm gì chứ?

Anh Mạnh giật chiếc vali lớn trên tay Quỳnh Lam kéo đi, rồi đột nhiên quay lại nhìn vào người con trai đi theo sau cô nhóc, ghé vào tai quỳnh Lam nói nhỏ:

-Nhật Minh đâu rồi? Không phải bị đá rồi đấy chứ?

Quỳnh Lam vừa nghe vậy, lườm anh Mạnh một cái thật dài:

-Anh đang đùa à? Ai mới là người bị đá?

Rồi lại vui vẻ khoác tay vào tay Nam nói lớn như sợ có người không nghe rõ:

-Cậu ấy à? Bị em đá rồi! Đây mới là người em yêu thật sự!

Anh Mạnh vờ cười một cái, xoa xoa đầu Quỳnh Lam, nhìn về phía dáng người vừa đi qua nói:

-Ừm, anh thấy làm vậy rất đúng, không thể đi theo con người mặt lúc nào cũng lạnh như tiền vậy được!

Quay mặt về phía Nam, anh Mạnh bỗng mở lớn mắt nhìn người mà vừa nãy nhìn lướt qua còn nghĩ người vức đồ mà ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ quá. Giờ nhìn kỹ thì đã nhận ra…

-Ê, không phải ca sỹ đang nổi tiếng sao? Đến đây làm gì? Hay đi cùng Lam?

Quỳnh Lam hất mũi, vỗ vỗ vào vai anh Mạnh:

-Tất nhiên rồi, mà anh ấy còn ở nhà chúng ta nữa đó!

Nam mở to mắt, quyết định này hình như chưa có bàn qua…Mà vừa nãy hình như Quỳnh Lam nói linh tinh hơi bị nhiều…

-Này, Quỳnh Lam, em nói gì vậy? Ai là người yêu của em? Ai nói sẽ ở nhà em?

Quỳnh Lam đưa tay lên miệng xuỳ xuỳ ra dấu im lặng:

-Đươc rồi được rồi! Từ bây giờ cho tới lúc anh về Việt Nam, em đảm bảo sẽ tán đổ anh! Okey chứ?

-Này, em nói sao?

Nam vừa nói vừa tháo chiếc kính to trên mặt, đằng sau lưng lại bị Quỳnh Lam đẩy lên, miệng cô nhóc không ngừng nói:

-Đi thôi, đi thôi!

Anh Mạnh đứng cạnh thì mở lớn miệng ngạc nhiên:

-Nhỏ kia, mẹ chưa đồng ý mà em đã quyết định cho bạn trai về nhà sao? Không tốt đâu!

-Có gì mà không tốt? Em cũng đã đưa Nhật Minh về nhà. Sao không thấy mọi người nói gì, còn vui mừng cơ mà? Cậu ấy không phải là bạn à?

-Nhưng Nhật Minh khác.

-Không khác gì hết. Về thôi, em đói rồi, chúng ta đi ăn max đi!

Những tờ giấy bị vo tròn vứt lung tung trên sàn nhà, mặt bàn, đệm giường…

Thân hình nhỏ bé gục đầu xuống bàn, đẩy hết những tờ giấy kia lộn xộn trên bàn xuống đất, than dài một tiếng:

-Aaaaa!!! Đại học đáng ghét, bộ sưu tập chết tiệt, sao cứ hỏng mãi vậy?

Quỳnh Lam là muốn thi vào trường đại học thời trang, tất nhiên không cần phải giỏi toán văn mà vẫn có thể vao được. Cơ mà kỳ thi tuyển sinh sắp hết hạn rồi, chỉ còn có một tuần nữa thôi, vậy mà còn cần cả một bộ sưu tập quần áo giày dép cho mùa hè tới…

Dù là rất có năng khiếu trong lĩnh vực thời trang nhưng lúc này Quỳnh Lam không thể tập chung được, đầu óc lúc này cứ bay lên tít đâu đâu đó.

Ặc! Cứ nghĩ tới hai người kia, gọi nhau thân mật, ăn cơm cùng nhau, nói chuyện cùng nhau, thật là khó chịu vô cùng!

-Lam, mẹ gọi kìa!

Anh Mạnh đứng dựa lưng vào cửa ăn bim bim, nhìn đống rác trong phòng ngủ, lắc đầu:

-Xong rồi thì lên mà dọn cái ổ gà này đi, bừa kinh quá thể!

Cắn mạnh đầu bút tới nỗi kêu thành tiếng, Quỳnh Lam lườm anh Mạnh một cái:

-Chút nữa, em nói với mẹ thì tốt nhất anh đừng có xen vào, nếu không thì đừng hòng em tha cho!

Anh Mạnh nhởn nhơ:

-Anh chẳng thèm quan tâm, chỉ là muốn để ý chút thôi, haha…

-Được rồi, cứ đứng đó mà cười đi, nếu Nam không được ở cùng chúng ta, em đảm bảo anh cung không được sống yên đâu. Hứ!

Quỳnh Lam nói xong, đẩy ghế xa, xỏ đôi dép bông trắng ấm trong nhà, đi qua anh Mạnh không quên sút mạnh một cái vào chân cho bõ ghét.

-Em không hiền mà để anh đá mông như hồi nhỏ suốt đâu. Đồ chuối!

-Nhóc ngon lắm, cứ thử gọi anh như vậy nữa xem…

Anh Mạnh đút một đống bim bim vào miệng, vênh mặt thách thức…

-Đồ chuối…đồ chuối…đồ chuối…

Quỳnh Lam lè lưỡi nói nhiều lần rồi chạy xuống dưới tầng một, không quên ném lại một câu:

-Tốt nhất là anh cứ ở trên đó đi, đừng xuống đây làm hỏng chuyện của em!



-Hừ, được lắm! Nhóc con! Tưởng anh đây hết cách dạy dỗ nhóc rồi à? Đừng quên là anh vẫn hơn nhóc hai tuổi đó!

Anh Mạnh tự nghĩ, đứng dựa lưng vào tường cười…nguy hiểm.(=.=, ặc, em chả hiểu em viết gì cơ…)



Phòng khách được toả ấm bởi màu vàng nhạt của ánh đèn neon lớn.

Bốn người ngồi trên bốn chiếc ghế khác nhau đang tạo ra không khí rất…khó nói!

-Bố, mẹ! Một việc con nhờ bố mẹ đầu tiên là việc con sang đây học đại học, thời gian đầu xin đừng nói với mẹ Ly. Còn việc thứ hai là…

Đưa mắt theo dõi khuôn mặt hai gia chủ, Quỳnh Lam có chút rùng mình! Tên Mạnh kia, anh đã quang quác gì với bố mẹ thế hả?

Bố Hoàng đột nhiên lên tiếng:

-Quỳnh Lam, bố biết là hai đứa cãi nhau, nhưng tuổi trẻ bồng bột, còn chưa hiểu rõ chuyện, con không nên làm như vậy với Nhật Minh!

Mẹ Ngọc ngồi bên cạnh chen ngang:

-Mẹ, không có vẫn đề! Chỉ là nếu không phải Nhật Minh thì mẹ sẽ không đồng ý một ai khác.

-Mẹ, mẹ hiểu nhầm ý của con rồi, con muốn là…

Mẹ Ngọc dơ tay ra hiệu cho Quỳnh Lam dừng lại:

-Stop! Con không cần giải thích, mẹ đã nói với Nhật Minh rồi, nó nói tối nay nó sẽ dọn đồ tới!

-Mẹ à! Nhưng mà…

-Không cần nói gì nữa, bố con còn phải đi làm, Quỳnh Lam, ra cửa hàng đồ Việt mới mở mua đồ ăn với mẹ!

Quỳnh Lam phụng phịu:

-Không được, con còn bài tập tuyển sinh vào đại học.

-Quỳnh Lam, muốn học cũng không sao, nhưng phải nói cho mẹ Ly, hiểu chứ?

Quỳnh Lam định cãi lại, nhưng lại không nhanh gật đầu:

-Vâng, tuỳ mẹ quyết định.

—–

Chiếc điện thoại trên bàn bỗng nhiên đổ chuông làm sự tập chung giật mình…

Đưa tay với lấy chiếc điện thoại, Quỳnh Lam nhìn vào số máy hiện trên màn hình, cô không khỏi giật mình. Là…mẹ Ly!

-Alo!

-Quỳnh Lam à?

-Vâng! Con đây!

Trong điện thoại truyền đến tiếng nói của mẹ Ly:

-Con đang ở Pháp đúng không?

Quỳnh Lam khẽ trả lời:

-Vâng, là mẹ Ngọc nói với mẹ đúng không?

Nén tiếng thở dài, mẹ Ly nói:

-Quỳnh Lam này, con lớn rồi, mẹ cho con quyền quyết định nơi con muốn sống, nhưng phải nói trước với mẹ hiểu không? Nếu không phải Nhật Minh nói, thì mẹ chắc chắn vẫn còn đang nghĩ con ở Mỹ với Nhật Minh.

-Là Nhật Minh nói sao?

-Ừ, Quỳnh Lam, mẹ và bố còn phải trông nom công ty bên này, con phải biết tự lo cho mình, hiểu không? Nếu con có thời gian rảnh thì tới chơi với bố mẹ nhé, bố nói rất nhớ con đấy!

Quỳnh Lam tự nhiên khóc nấc lên, cô vẫn mãi mãi chỉ nghĩ tới điều mình muốn, không nghĩ tới bố mẹ nhớ mình tới vậy, mà suốt ngày chạy lung tung rồi làm họ thêm lo lắng…

-Mẹ…con cũng nhớ bố mẹ lắm!

Quỳnh Lam nghe thấy tiếng mẹ Ly hơi khản đi:

-Rồi rồi, khi nào có thời gian thì qua đây, con định học đại học bên đó sao?

-Mẹ, mẹ khóc đấy à?

-Quỳnh Lam, mẹ khóc đấy, vậy nên tốt nhất từ giờ đừng làm bố mẹ lo lắng tới phát ngất như vậy, hiểu chứ?

-Mẹ, con hứa với mẹ!

Quỳnh Lam đặt ra lời hứa rồi khúc khích vừa cười vừa khóc với mẹ ly trong điện thoại…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play