Bộ não đau nhức, cảm giác như hàng nghìn con kiến vừa bò, vừa cắn bên trong. Cả thân thể như tê liệt vì rát, vì bỏng tuyết…
Cố gắng khẽ cử động vì đã nằm lâu một tư thế, đôi mắt mỏi nhừ cố gắng mở
ra, tìm kiếm thứ cảm giác, mùi thơm quen thuộc bên cạnh…
Nhưng đôi mắt cứ dính lại với nhau, không thể mở dù chỉ muốn xem một chút ánh sáng nhỏ…
Tại sao lại có cảm giác như vậy chứ? Có phải đã sinh ra ảo giác từ những ý
nghĩ không đúng? Có phải là quá nhớ cái cảm giác đó? Hay đây là ở một
thế giới khác, thế giới mà chỉ có trong những câu chuyện cổ tích?
Thiên đường ư? Sao có thể chứ? Thiên đường, chỉ dành cho thiên thần, còn
những người ích kỷ, chỉ nghĩ tới mình, không quan tâm tới người khác thì không xứng đáng!
Nhưng…nếu vậy, thì đây là nơi nào? Hơi ấm quen
thuộc này là của ai? Cảm giác an toàn này là ai sẽ mang lại? Không phải
chỉ có duy nhất một người sao? Được sao? Không phải đã tự mình làm người đó đau sao? Không phải đã tự mình làm người đó không thể tỉnh lại sao?
Trên khoé mắt nhắm nghiền, lại oà ra bao nhiêu là chất lỏng trong suốt, óng
ánh chảy dài xuống hai bên tai, chiếc miệng nhỏ bé phát ra tiếng thì
thầm, chỉ như hơi toả vào không khí…xin lỗi, tớ xin lỗi…
…
Hơi thở ấm áp hoà vào dòng nước mắt…vô cùng nhẹ nhàng, lại đan vào đó là sự dịu dàng quen thuộc…
Dáng người nhỏ bé cảm nhận được, nước mắt lại càng trào ra, bây giờ là trách ông trời nhẫn tâm hay tự trách mình quá yêu cậu ấy, lại quá nhớ cảm
giác đó cùng tự căm ghét mình vì đã quá trẻ con?
-Quỳnh Lam, tớ không sao, đừng khóc nữa…
Giọng nói nhẹ nhàng như đang thì thầm bên tai, kích thích mạnh tới mọi dây thần kinh…
Nhưng sao thế này? Đôi mắt cuối cùng không quan tâm đến ý trí, đến trái tim mà cứ ngang nghạnh nhắm nghiền.
Khuôn miệng nhỉ nhắn, yếu ớt cố gọi tên mà dường như không bao giờ quên:
-Nhật Minh…Nhật Minh…
-Quỳnh Lam, đừng lo lắng, tớ đây rồi.
Giọng nói dịu dàng, hơi thở ấm nóng bay vào thính giác…
Chắc chắn, không thể sai nữa, trừ khi ảo giác của Quỳnh Lam đã đảo lộn với cuộc sống bên ngoài…
Bây giờ, là thời gian, tâm hồn, thể xác, cảm giác, trái tim và lý trí đấu
tranh với đôi mắt! Quỳnh Lam muốn xác định, đây chắc chắn không phải là
mơ…
…
Đúng! Một nghìn con kiến chắc chăn cắn chết một con voi…
Đôi mắt dần dần hé ra, màu nâu sữa đậm cố gắng nhìn người bên cạnh. Từ
trong tim truyền đến những thứ vô cùng thoải mái, như là vui sướng quá
mức vậy!
Đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt phía trước để biết mình không bị ảo giác lừa!
Nhật Minh! Đúng là cậu rồi!
Cảm giác thật sự đã ùa về, không phải là hơi ấm quen thuộc, không phải là
sự dịu đang vốn có…Nhưng, vừa rồi đã mang lại sự chân thật, cảm giác
thân quen kia sao?
Một khuôn mặt hoàn toàn khác?
Đôi mắt
giơ này đã hoạt động hết công suốt! Đúng, tất cả chỉ là nằm mơ! Khoé mắt lại trào ra những thứ nước óng ánh. Tại sao lại như vậy chứ? Cuối cùng
thì cũng chỉ do ảo giác của Quỳnh Lam tạo ra sao? Khuôn mặt lặng xuống,
Quỳnh Lam còn không cần biết tại sao mình lại ở chỗ này, tại sao ngươi
con trai kia lại làm như vậy, tại sai anh ta lại ôm Quỳnh Lam rồi còn
biết cả tên cô để rồi nói như vậy. Hay…đó cũng chỉ do ảo giáo đáng ghét? Chính xác là Quỳnh Lam không muốn biết!
-Em, hiểu tiếng Việt?
Giọng nói dịu dàng lạ lẫm vang lên, đến một chút quen thôi ha vừa rồi cũng biến mất không dấu vết!
Quỳnh Lam như không nghe thấy, vẫn nằm quay mặt vào mảng tưởng màu xanh, mảng gối bên dưới đã ướt đẫm. Đổi lại câu hỏi chỉ là sự im lặng…
-Không hiểu? Vừa em còn nói tiếng Việt!
Quỳnh Lam một lòng thủy chung với sự im lặng, vẫn đang đổ tất cả mọi lỗi lầm về mình…
-Nayd, em có vẫn đề về tai à?
Chàng trai ngồi bên cạnh vẫn bình thường hỏi, không có biểu hiện của sự tức
giận khi vừa bị lơ thẳng mặt…lại còn mỉm cười, ánh mắt không giấu nổi sự thích thú:
-Em…thất tình? Em bị đá hay em là người cắm sừng?
Chết tiệt! Cái tên này đang làm gì vậy? Cứ ở bên cạnh người ta mà lải nhải hoài…
Quỳnh Lam lật mạnh chăn, bật dậy, hét thẳng vào mặt người đang ngồi đằng trước:
-Ừ! Thất tình! Để tôi yên!
Đi thẳng ra phía cửa chính, Quỳnh Lam mở cửa, định lao ra ngoài thì đột nhiên dừng lại…
Không! Chắc chắn lại là ảo giác! Cô chắc chắn không thể tin lần thứ hai vào
thứ hạnh phúc có thể rơi từ thiên đường tới địa ngục chỉ trong một tích
tắc…
Quỳnh Lam đi đến, thẳng tiến vào dáng người cao gầy trước mặt, không thèm tránh khỏi thứ mà tự mình cho là ảo giác!
Bịch!
Dáng người cao lớn ngồi bịch xuống mặt đất, khuôn mặt xanh xanh khẽ nhăn, đôi môi mỏng mím chặt như để kìm lại cơn đau!
-Quỳnh Lam! Tớ chưa nằm trên giường được ba ngày mà cậu đã dám ngoại tình sao?
Bước chân khựng lại! Giọt nước mắt cố nén trên mi mắt giờ đây đang trào xuống!
Quỳnh Lam kinh ngạc nhìn về phía dáng người kia, những xúc động dồn nén trong lòng hoàn toàn được trào ra…
Đây! Chắc chắn là Nhật Minh của Quỳnh Lam rồi!
Cô nhóc ngồi xuống bên cạnh, vuốt nhẹ lên khuôn mặt kia, rồi đột nhiên bật khóc lớn:
-Híc…huhu…Nhật Minh…tớ…xin lỗi…
Nhật Minh cười nhẹ, đưa tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Quỳnh Lam:
-Cậu! Ai mới phải là người đáng khóc chứ? Nhìn thấy mà còn lơ tớ rồi đi qua sao?
Quỳnh Lam ôm chặt Nhật Minh, nhưng cố gắng không để tay chạm vào vết bỏng lớn sau lưng…nghĩ thật may mắn khi bây giờ Nhật Minh mới tới…nếu không, cậu ấy mà nhìn thấy cảnh vừa nãy chắc…
-Cậu còn đau không? Cậu không sao chứ? Có lạnh không? Nhật Minh, cậu có đói không?
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra, Quỳnh Lam không muốn ảo giác này trôi qua,
lại càng không muốn níu giữ nó lại…vì, chính cô cũng không biết, đây có
phải sự thật, hay cũng chỉ là nhất thời cảm xúc hỗn độn?
-Quỳnh Lam! Đây không phải nhà mình!
Nhật Minh lên tiếng, Quỳnh Lam giật mình nhớ ra, rồi quay mặt lại, nhìn thấy người đang ngồi kia vẫn giữ vẻ hoàn toàn bình tĩnh khi biết người lạ
không thèm để ý đến chủ nhà là ai, lên tiếng:
-Cũng có thể ăn cơm nhà tôi nếu đói!
Nhật Minh hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt lạnh lẽo quét qua người nửa nằm nửa
ngồi trên giường, kéo Quỳnh Lam đi mà không quên vứt lại một câu:
-May mà anh là người cứu Quỳnh Lam đấy, nếu không thì đừng nghĩ sẽ được ôm vợ tôi thân mật như vậy!
Người con trai kia vắt chân lên nhau, đầu tựa vào thành giường…
-Đối xử với ân nhân như vậy, thật phí công giúp đấy!
-Nhật Minh chẳng thèm nói gì, cứ coi thường chủ mà kéo Quỳnh Lam ra nhà,
hướng đến chiếc xe thể thao đã đứng sẵn ở trước cửa chính mà đẩy cô vào
ghế trước.
Quỳnh Lam, đến bây giờ vẫn chưa kiểu có chuyện gì hết! Khuôn mặt vẫn dán một chữ “đơ”to tướng, cho tới lúc bị đẩy vào xe, mới
tỉnh dậy, nhìn vào dáng người đang đi tới phía cửa lái, lắc đầu thật
mạnh, rồi dùng hai tay vừa véo vừa tự tát vào má mình, để chắc chắn lại
một lần nữa…đây hoan toàn không phải ảo giác!
A! Có cảm giác…lạnh lạnh của gió mà rát rát của cái tát nhẹ!
Vậy…đây là sự thật sao?
Quỳnh Lam trợn tròn mắt, không phải bác sỹ đã nói là khó có thể tỉnh lại sao? Mẹ Phương không phải đa khóc hết một ngày sao?
Quá xú động, Quỳnh Lam chạy ra khỏi ô tô với chiếc váy cùng chiếc áo khoác
mỏng hét ầm lên rồi chạy đến bên của lái, mở bật cửa rồi ôm chầm lấy
Nhật Minh, không nói được thêm, chỉ khóc với khóc.
Có phải…vì quá là vui? Nỗi sợ hãi đã biến mất? Sự lo lắng được dập tắt?
Không biết! Quỳnh Lam không cần biết! Chỉ cần Nhật Minh đang ở trước mắt, có thể nói chuyện với cô là tốt lắm rồi!
Nhật Minh giật mình, cố gắng kéo Quỳnh Lam vào trong xe:
-Này! Bên ngoài đang âm độ đấy!
Quỳnh Lam dụi đầu vào ngực Nhật Minh, cũng không để ý đến vết thương sau lưng cậu, nét mặt đang nhăn lại vì đau.
-Quỳnh Lam, tớ đau!
Quỳnh Lam tỉnh lại sau cơn mộng, nhưng vẫn chưa bỏ Nhật Minh ra mà đưa tay
lên ôm vào cổ, vẫn như con mèo nhỏ mà dụi đầu vào ngực Nhật Minh, thì
thầm nho nhỏ:
-Xin lỗi, vì tớ chỉ biết nghĩ tới mình…
Nhật Minh mỉm cười, kéo Quỳnh Lam vào trong xe, ôm thật chặt:
-Quỳnh Lam, lạnh không?
Quỳnh Lam lắc nhẹ đầu, chỉ cảm thấy ấm áp xung quanh, hơi lạnh một chút cũng biến mất không dấu vết!
Đúng rồi, Nhật Minh thì sao có thể để Quỳnh Lam mà đi một mình chứ?
Thật là may mắn quá, may mắn vì Nhật Minh đã tới sớm…vì, suy nghĩ tiêu cực
đã từng hiện trong đầu Quỳnh Lam, ý nghĩ vô cùng không tốt đẹp gì hết!
…
-Quỳnh Lam, có muốn về không?
Nhật Minh lắc đầu khi thấy Quỳnh Lam giữ chặn tay, không cho mình lái xe. Cô nói nhất định phải đợi Quang tới. Nhật Minh đang đau mà thật sự Quỳnh
Lam không muốn việc kia lặp lại lần nữa…
Quỳnh Lam, từ lúc đó…ghét mùa đông, ghét tuyết!
Trong ngôi nhà lớn, tiếng nức nở vang lên không ngừng…
-Các con sao có thể coi trời bằng vung như vậy?
Quỳnh Lam đứng khép nép đằng sau Nhật Minh, tay không ngừng túm lấy mép váy,
khuôn mặt nhìn xuống đất, chiếc giày búp bê hồng không ngừng di trên sàn đá mát mát…
Nhật Minh hơi dựa vai vào tường, vết thương sau lưng làm cậu không thể đứng thẳng, rát như ngấm vào trong người mà khổng thể dùng tay xoa dịu.
-Mẹ, con còn đau!
Nhật Minh bỏ lại mẹ Phương đang ngồi trên bàn khóc, tay kéo Quỳnh Lam lên tầng…
Đây…có phải vì tình yêu mà quên tình mẫu tử?!
Mẹ Phương thở dài…thật may là Quỳnh Lam, bà vừa mới nghĩ tới đã sợ, sợ nếu Nhật Minh bị sao ở đầu, mang một nhỏ lạ hoắc về nhà rồi nói đó là con
gái cưng của bà thì chết…
Haiz…cái tính tưởng tượng vô căn cứ này phải dẹp bỏ ngay thôi!
…
Quỳnh Lam bị dồn dần vào góc tường, miệng không ngừng lắp bắp giải thích:
-Này, cậu định làm gì?
Nhật Minh không nói gì, chỉ là ngày một tiến lại gần Quỳnh Lam với khuôn mặt khó đoán…
-Tại sao lại để cho anh ta ôm?
Nuốt một ngụm không khí, Quỳnh Lam che hai tay trước ngực:
-Sao…sao…cậu nhìn thấy?
Ánh mắt Nhật Minh cong lên…
-Quỳnh Lam, cậu cho tên đó ôm, mà tớ lại gần thì lại như vậy?
Haiz…Nhật Minh, khuôn mặt cậu như vậy, ai mà dám để cậu tới gần chứ?
Quỳnh Lam ho ho vài tiếng, đứng thẳng người dậy, vênh mặt lên nói:
-Nè, vì ai chứ? Vì ai mà tớ phải đi dưới tuyết? Vì ai mà tớ bị ngất? Vì ai
mà tớ còn bị ảo tưởng từ người này tới người kia? Hả? Lại còn như vậy
nữa sao? Hứ!
Giận dỗi bỏ lên giường, chùm chăn kín đầu…
Nhật Minh lắc đầu, vừa mới tưởng Quỳnh Lam giờ đã thành người lớn…vậy mà
thấy thất vọng quá. Quỳnh Lam, bao giờ cậu mới hiểu được đây? Có phải đã cưng cậu quá đúng không?
…
Thời tiết bắt nạt Quỳnh Lam!
Không chỉ vừa ốm còn vừa mệt nữa! Trong người lúc nóng lúc lạnh.
Nằm trên chiếc giường lớn, mồ hôi chảy ra trên khuôn mặt, nhưng cơ thể nhỏ bé vẫn không ngừng run lên trong chăn!
-Tớ vẫn lạnh…lắm.
Quỳnh Lam nằm dưới hai chiếc chăn dày vẫn kêu lạnh. Cả người run bật!
Nhật Minh cúi xuống áp trán mình vào trán Quỳnh Lam, rồi đứng lên pha thuốc vào cốc nước màu xanh lam nhạt:
-Quỳnh Lam, cậu nghĩ gì mà đi chân không trên băng chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT