Với chiếc áo dạ dám nổi bật giữa những chiếc áo đồng phục trắng sáng
màu, chiếc váy kẻ ô caro, đi cùng chiếc tất da đen và đôi bots dài tới
đầu gối, ai sẽ nghĩ Quỳnh Lam là gái quê mới lên thành phố?
Dáng người nhỏ cúi thấp, len dưới hàng chắn sắt màu mè.
Cái trường này! Thật là quá đáng! Tại sao có thể xâm phạm quyền cá nhân của học sinh như vậy? Mà đến nhà ăn trong trường cũng không có. Lại còn cấm học sinh ăn quà vặt, sử dụng điện thoại nữa. Đây mà là trường Trung học phổ thông sao? Vô lý hết sức!
Ôi! Cái bụng Quỳnh Lam nó gọi to
lắm rồi, thật may mắn, cái cửa hàng đồ ăn vặt kia ngay trước cổng. Quỳnh Lam và Thanh Thanh cố chui qua hàng chắn sắt. Cúi xuống cho tới khi vào hẳn trong cửa hàng.
Quỳnh Lam mua vô số thứ linh tinh với lý do
ăn dần. Nhét hết vào balo, ngoại trừ cái bánh có hình chùa một cột trên
bao bì đưa cho Thanh Thanh. Nhưng cô bạn nhất quyết không lấy, nói chỉ
muốn dùng tiền của mình. Mà Quỳnh Lam cũng không ép,chỉ nghĩ nếu mà là
Bảo Vy, chắc cô ấy còn chê ít nữa chứ…
…
Ném chiếc cặp vaod trước, Quỳnh Lam không thèm chui nữa, giờ là…vượt rào!
Xắn tay áo lên cao, Quỳnh Lam bắt đầu trèo trèo.
Thanh Thanh ở bên dưới trợn tròn mắt, cố gắng nghĩ xem cô gái trước mặt với
cô gái dễ thương vừa rồi giống nhau ở điểm nào. Nhìn Quỳnh Lam bây giờ,
không khác gì…tù nhân vượt ngục. Vật vã mà không trèo nổi một nửa chiều
cao hàng rào chắn.
-Quỳnh Lam! Cẩn thận. Sap phải trèo như thế chứ?
Quỳnh Lam nhăn mặt, cúi xuống nhìn Thanh Thanh:
-Thanh à, giúp tớ đi xuống! Tớ không trèo nổi nữa, rách váy mất!
Ặc ặc! Ôi trời ơi…!
Thanh Thabh để cặp xuống bên dưới, cố gắng giữ lấy chân Quỳnh Lam:
-Rồi, cậu xuống đi, cẩn thận một chút!
…
Thật là hết thuốc chữa với Quỳnh Lam. Đã ăn vụng thì nói nho nhỏ thôi, sao
lại toang toang lên thế? Mà lại còn ra khỏi trường trong lúc mọi người ở trong tiết học.
Bị cô phụ trách bắt được, vậy là cả hai đành theo lối lên phòng hiệu trưởng!
…
-Quỳnh Lam! Em là học sinh mới đúng không?
Quỳnh Lam gật gật, thật sự thì nhìn thầy hiệu trưởng không ghê bằng cô phụ trách…
-Dạ!
-Được rồi, vì thế em chưa biết luật quy định của nhà trường?
-Vâng!
Thầy lại nhìn vào Thanh Thanh:
-Thanh, ra đóng cửa đi!
Thanh Thanh nhanh ra đóng cửa, rồi vào cầm góc áo, cúi thấp đầu xuống:
-Ba, con thật sự đói mà, tại sao lại không có nhà ăn? Không được ăn vặt? Lại còn không cầm điện thoại chứ?
Quỳnh Lam trợn tròn mắt, Thanh Thanh cô ấy…vừa mới gọi thầy hiệu trưởng là
ba? À, thảo nào giờ nhìn thấy có nét giống nhau lắm nha!
-Thanh Thanh, con tốt nhất đừng nghịch ngợm như vậy được không?
-Ba, nhưng Lam cũng đói mà. Sao mà chịu được khi năm tiếng ở trường không được ăn gì chứ?
Quỳnh Lam vẫn tròn mắt nhìn, đứng sang một bên nghe hai người kia nói chuyện!
-Thanh Thanh, vậy không phải sẽ giảm cân sao?
Ánh mắt Thanh Thanh nhanh nhẹn nhìn xuống người mình, tự chỉ chỉ:
-Ba còn muốn con giảm cân sao?
Chỉ thấy thầy hiệu trưởng lắc nhẹ đầu, với lấy chiếc điện thoại đưa cho Quỳnh Lam:
-Này, em cố gắng giúp Thanh nhé, tiếng Pháp nó không được giỏi lắm!
Quỳnh Lam gật đầu, lấy lại chiếc điện thoại.
-Vâng, em sẽ có gắng!
Bước ra cửa, mở điện thoại, Quỳnh Lam thấy có hai cuộc gọi nhỡ. Chắc chắn là của Nhật Minh rồi…
Dưới cổng trường, chiếc xe thể thao đen đang lao nhanh bỗng phanh kít lại,
để đằng sau một làn khói bụi mờ mờ với bao dấu bánh xe in trên đường.
Cửa bên lái mở, đôi chân dài, thẳng tắp bước ra, khuôn mặt hoàn hiện lên giữa nắng đông.
Chiếc áo sơ mi mỏng khoác ngoài cùng chiếc quần tây lửng, trông thật…nổi bật
giữa mùa đông Hà Nội. Thật sự mang cho người ta cái cảm giác lạnh hiếm
có!
…
Cửa lớp bật mở, ngay giữa tiết học. Đôi chân thon
dài bước vào, nhìn xung quanh lớp, rồi nhìn thẳng vào cô gái ngồi gần
giữa lớp đang vô cùng chăm chú đọc…doraemon!
Giật lấy quyển sách
trên tay Quỳnh Lam với vài chục đôi mắt mở to trong lớp, Nhật Minh vẫn
vô cùng bình tĩnh kéo Quỳnh Lam ra khỏi cửa, không quên ném lại một câu, vô cùng… lịch sự:
-Em sẽ xử học sinh này giúp cô!
—–
Vừa xuống tới tầng một, Quỳnh Lam đã nhanh miệng giải thích:
-Thật ra, trường không cho dùng điện thoại!
Nhật Minh vẫn kéo tay Quỳnh Lam đi:
-Tớ không học ở trường!
Gì chứ? Cái tên này! Cậu ấy nói thế là ý gì?
-Cậu không bị cấm thì cũng bắt tớ phải dùng sao?
-Quỳnh Lam, cậu thông minh từ khi nào vậy?
Quỳnh Lam nắm chặt tay, túm vào cổ áo Nhật Minh kéo xuống, cắn vào cánh đôi môi mỏng.
Ôi! Nghĩ thế nào vậy Quỳnh Lam? Ở đây là đâu? Mà có biết là…ở tất cả các
hành lang của bốn tầng học đều chật kín người không? Mà…lại còn làm cái
trò đó!
Khoé miệng khẽ cong lên, Nhật Minh giữ đầu Quỳnh Lam thật chặt, khẽ nói:
-Lần này cậu nổi tiếng rồi!
Giật mình, định quay đầu nhìn lại, thì sức lực ở bàn tau Nhật Minh tăng lên:
-Quỳnh Lam, đứng ngoan chút nữa…
Rồi Nhật Minh cúi xuống, hôn sâu vào môi Quỳnh Lam vô cùng, vô cùng…người lớn!
—-
-Ông trời! Có phải ghen tỵ với sắc đẹp của con nên mới vứt nỗi khổ vào người con không?
Quỳnh Lam ngồi trong lớp, kê chiếc balo hồng hồng lên bàn, nằm dài lên, thở dài, trách ông trời quá xấu xa với mình.
Có biết rằng…chắc cũng phải vài nghìn cái ảnh được post lên mạng cùng một
lúc đấy chứ…! Không phải nhà trường đã cấm sử dụng điện thoại sao? Mà
đến lúc như vậy…ai cũng có vậy? Thật là biết đùa mà!
Quỳnh Lam
hết than thở, rồi lại đập đầu vào bàn tự trách mình có hành động…dở hơi. Thật ra đâu phải tại Nhật Minh hoàn toàn? Ai là người nghĩ ra cái trò
đấy chứ?
-Aaa…! Nhật Minh, cậu nổi tiếng làm cái gì cớ chứ? Cái gì mà JK? tức chết mất…!
Thanh Thanh ngồi cạnh, tròn xoe mắt nhìn Quỳnh Lam với những tư thế tự trách…khó nói!
Vuốt vuốt lưng Quỳnh Lam, Thanh Thanh nói:
-Quỳnh Lam, nín đi! Ai bảo cậu không nói với tớ là cậu có biết người nổi tiếng như vậy? Mà lại còn là người đặc biệt của JK! Giờ hết cách giúp cậu
rồi.
Quỳnh Lam nghe thấy vậy, bật dậy:
-Người đặc biệt cái con khỉ! JK á? Cậu ta là tên đáng ghét! Huhu!
Rồi rồi! Sau câu nói đó, sự nổi tiếng của Quỳnh Lam tăng gấp đôi. Vài chục
con mắt trong lớp đang nhìn lại. Đúng rồi, ai cho cô dám nói như thế với thần tượng của họ?
Quỳnh Lam hận! Hận ông trời tới chết! Làm sao có thể như thế chứ? Càng đập mạnh đầu vào…balo êm êm. Trong Quỳnh Lam
lại càng tức tối:
-Cái tên đó! Có lỗi xong rồi bỏ đi luôn chứ! Nhật Minh! Tớ thề…kiếp này không nhìn cậu đau khổ tớ…không làm sao cả!
Ặc! Đúng rồi, Quỳnh Lam thì có thể làm gì được Nhật Minh chứ? Cô là Thỏ
rùa, còn cậu ấy là Sói Báo…sao có thể chứ? Chắc chắn chưa đợi tới lúc
nhìn thấy cậu ấy đau khổ, Quỳnh Lam đã chuyển sang kiếp mới rồi…!
Không phải đã nói bình yên học ở đây sao? Sao lại thành ra như vậy chứ? Có
phải bình yên tới mức vượt cao hơn cả mong muốn của Quỳnh Lam?
—-
-Ê! Nhóc!
Tiếng nói quen quen từ cửa cuối lớp học vọng lên, đang nằm dài ra bàn, Quỳnh
Lam trợn mắt, quay lại nhìn cái tên vừa mới dám gọi mình là nhóc!
Nhưng…Nhật Minh! Cậu được lắm. Dám bảo tên Quang tới để theo dõi Quỳnh Lam sao?
Một tên nhóc con à? Được rồi! Hành hạ tên này cho hả giận. Dù sao, cũng
là người có liên quan tới Nhật Minh. Khà khà, đấy là tại mi tự chui vào
hang…cá sấu đấy nhá. Đừng có trách Quỳnh Lam ra tay độc ác!
Quỳnh Lam ngồi nhìn Quang, cười cười, bắt đầu thực hiện kế hoạch hành hạ
mới…quên mất cái con người trước mặt là do mình bắt tới!
Trong sân trường lớn, hàng ghế mới được in những chữ màu đỏ, mờ mờ của những lớp trước để lại.
Cái lạnh từ đá truyền lên, thấm cả vào da không khỏi làm Quỳnh Lam rùng mình.
Cô nhóc ngồi đó, mặt nhìn về phía thằng nhóc không bao giờ gọi mình là chị mà cười thầm. Cứ nghĩ tới cái khuôn mặt khổ sở của Quang, thật sự,
Quỳnh Lam không thể không liên tưởng tới bản mặt đau khổ của Nhật Minh.
Dù là trong tưởng tượng. Nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái!
Thanh Thanh ngồi cạnh, say đắm nhìn cái con người đẹp trai trước mắt, thật sự không thể nhìn được người bên cạnh đang ngồi cười đểu…
-Này! Cậu mê thằng nhóc này phải không?
Quỳnh Lam nói lớn, cười cũng lớn, vỗ vỗ vào vai Quang, rồi nhếch nhếch mắt:
-Đừng nói là đúng nhé…nó kém cậu hai tuổi đó!
Quang hất tay Quỳnh Lam ra, lườm cô một cái rồi chẳng thèm nói gì, bỏ
headphone ra nghe. Ý là người lớn, không thèm đi chấp trẻ con!
Xí! Lơ à? Quỳnh Lam cho lơ luôn nhé!
Giựt lấy một bên chiếc headphone, Quỳnh Lam lừ mắt:
-Nhóc! Nói tới đây để nghe nhạc à?
Quang bực mình, vứt ánh mắt tức giận về phía Quỳnh Lam:
-Vừa phải thôi nhá! Anh đây đã phải xin nghỉ học để về học với mấy trẻ con cái người đấy! Đừng có châm!
Vỗ vỗ vào vai Quang, Quỳnh Lam vờ lắc đầu:
-Haiz…mới nhỏ mà đã biết hi sinh quá. Chiều chị cho nhóc đi ăn kem nhé!
Cái gì? Hứ! Tưởng Quang còn là trẻ con sao? Cái nhóc này, thật bướng bỉnh mà…!
-Trẻ con! Không thèm chấp!
Quang lại quay ra, dựa vào chiếc ghế đá, cắm headphone vào tai rồi tiếp tục nghe nhạc!
Thanh Thanh ngoài khuôn mặt kia ra thì chẳng còn thấy gì, ngồi đặt tay lên
chân, chớp chớp mắt nhìn cái người đang nghe nhạc kia.
-Ôi trời, thật menly quá.
Ặc! Thật hết thuốc chữa…! Quỳnh Lam khua khua tay trước mặt Thanh Thanh.