Dưới ánh đèn nhẹ nhàng, không khí ấm áp hoà cùng với tiếng nhạc, tạo nên cái thứ không khí vô cùng nhẹ nhàng…
Quỳnh Lam cười cười nói nói được một lúc, mặt không ngừng liếc sang chiếc bàn xa kia.
Nhưng chỉ thấy mỗi Quỳnh Lam nói, còn anh đẹp trai vừa ngồi uống cafe
vừa…nhìn vào người mà trên một số vẫn đề, bằng chứng thì được cho là mắc chứng tự kỷ!
Vô cùng, vô cùng xấu hổ, nhưng Quỳnh Lam đã cố gắng rèn luyện cho cái da mặt mình dày lên rất nhiều rồi…
Nhưng thế này là không thể! Bị ánh mắt nhìn mình như vật thể lạ, mà Quỳnh Lam quay sang vân thấy Nhật Minh cười cười nói nới với cái đứa con gái đối
diện.
Thật…thật sự không thể chịu đựng được thêm nữa!
Quỳnh Lam vùng vằng đứng dậy, rút nhanh chiếc điện thoại ra, đi tới chỗ Nhật Minh hét lên:
-Này! Cưới thì cưới! Đừng có dùng cái cách này mà dụ dỗ tớ! Không có được đâu!
Cái gì mà dụ dỗ tớ? Nhật Minh nín cười, không được mà lại xông tới đây nói cưới à? Thật là…!
Cô ấy có một nét dịu dàng đặc biệt, nhìn hình như vẫn còn rất trẻ. Mà, đôi mắt này…không có ở người Việt Nam. Tròng mắt màu xanh dương óng ánh,
lại sâu vô cùng. Chiếc mũi chẻ nho nhỏ, khuôn miệng có đánh chút son
bóng căng mọng. Cả người phát ra mùi nước hoa nhẹ nhẹ.
Chỉ có thể nói, trông cô ấy thật cao quý!
Nhìn lại mình không quá hai giây, Quỳnh Lam cảm thấy thật buồn cười…
Quần jean bó, chiếc áo len rộng dài qua đùi, tóc được búi hành cao. Quỳnh
Lam thấy thật giống với phong cách của giới trẻ ở Việt Nam bây giờ, nhìn có vẻ bụi bụi, nhưng vẫn có nét đáng yêu khi chưa…hoá trang đi theo
dõi!
Đột nhiên, Nhật Minh đứng dậy, liếc về phía anh chàng đang
ngồi kia rất nhanh nhếch nhẹ khoé miệng rồi vòng tay giữ chặt lấy chiếc
eo mảnh khảnh, quay lại nói với cô gái kia:
-Xin lỗi nhé, vợ tôi đang giận, hợp đồng bàn sau!
Cúi nhẹ đầu, Nhật Minh cúi xuống hôn nhẹ vào môi Quỳnh Lam:
-Xin lỗi nhé, đã để em phải tìm vật thay thế!
Ánh mắt Nhật Minh nhìn về phía người con trai kia như khiêu khích! Định đấu với Nhật Minh à? Đâu có dễ?
—-
Quỳnh Lam tròn mắt nhìn, loạt hành động đó là gì? Cái gì mà anh anh em em?
Vừa nghĩ chút xíu đã bị Nhật Minh kéo ra khỏi cửa, choàng thêm chiếc áo
khoác mỏng, rồi Quỳnh Lam bị đẩy vào xe không quá đẹp, cửa ô tô đóng một cái RẦM!
Nửa lời không nói, Nhật Minh quay sang cài dây an toàn cho Quỳnh Lam rồi phóng xe chạy nhanh đến đường cao tốc!
Vẫn tốc này…không phải đùa đấy chứ? Cảnh vật ngoài cửa sổ, thật sự ngoài
màu trắng xanh ra thì Quỳnh Lam không phân biệt được thứ gì nữa…
Khuôn mặt trở nên trắng, mắt mở to, tay nắm chặt lấy tay áo. Quỳnh Lam thật sự không dám nói gì hết.
—–
Thật sự kinh khủng, xe đã dừng lại tại một nơi khá là xa chỗ vừa rồi…
May mắn! Cuộc sống Quỳnh Lam vẫn chưa phải chấm dứt!
-Nhật Minh, cậu sao thế?
Ngoài tiếng thờ đều, nhè nhẹ, một câu nói cũng không có!
Quỳnh Lam lấy hơi thật dài, đưa cánh tay nhỏ ra ôm lấy Nhật Minh…nhân tiện hít hà cái hương thơm thoang thoảng trên áo…
-Nhật Minh, cậu nói không ngoại tình mà?
-Quỳnh Lam, giỏi lắm! Tớ chỉ cười với cô ấy thôi! Còn cậu, cái gì chứ? Xem
phim sao? Thích từ phút đầu gặp sao? Cần tay? Số điện thoại? Mà ai cho
cậu thơm anh ta? Vậy ai là người ngoại tình?
Đáy mắt Nhật Minh không hiện lên một tia sóng, dường như có cảm giác lạnh vô cùng!
…
Ôi trời! Nhật Minh! Một bộ phận nào trong người cậu ấy bị chất chua xâm nhập rồi…
Quỳnh Lam bật cười, kiễng cao lên, ghé sát mũi gần miệng Nhật Minh ngửi ngửi:
-Tớ phải kiểm tra xem cậu có phản bội tớ không đã!
Đột nhiên, Nhật Minh nhấc hẳn người Quỳnh Lam lên, với lấy hộp giấy ướt nhỏ trong cốp xe nơi Quỳnh Lam ngồi, lau thật sạch miệng của Quỳnh Lam:
-Hứa đi! Cậu sẽ không được thơm ai hết!
Quỳnh Lam khúc khích, cứ để mặc cho Nhật Minh lau:
-Kể cả cậu sao?
-Cậu nghĩ cậu có cái quyền đấy à?
-Tất nhiên, đấy là quyền lợi của tớ!
-Cậu thử không cho tớ hôn xem?
Vừa dứt câu, Nhật Minh vứt chiếc khăn nhỏ sang vệ đường, cúi xuống hôn sâu vào môi Quỳnh Lam!
Thật là…xả rác bừa bãi mà!
Ánh nắng chiều len vào cái khí lạnh của mùa đông, xuyên qua lớp cửa kính ô tô đen tạo ra màu hỗn hợp đẹp đẽ.
Trong chiếc ô tô thể thao đen, lò sưởi được mở với chế độ ấm ấm, dòng nhạc cổ điển phát ra từ chiếc điện thoại nhỏ, chiếc ghế được dựa hẳn xuống.
Quỳnh Lam nằm trên đó, chân vắt lên thành, miệng nhẹ phát ra lời bài hát, quay mặt về phía Nhật Minh:
-Ngày Minh, hôm nay tớ chưa có hứng, mai giải quyết sau nhé!
-Ừ!
-Nhật Minh!?
-Hử?
-Nhật Minh!
-Tớ đây.
-Nhật…
Lại cúi xuống, lại hôn…
Nhật Minh! Cậu ấy là bị…cuồng hôn hay sao?
Lắc mạnh đầu, Quỳnh Lam phải nói ra suy nghĩ của mình hiện giờ…
-Này, tớ muốn đi nightbox!
Nhật Minh nghe vậy, đặt tập giấy lên bánh lái, quay sang Quỳnh Lam, khẽ nhíu mày:
-Quỳnh Lam! Không phải cậu đã đi rồi sao?
-Nhật Minh à! Tớ đã hơn mười tám tuổi rồi, mà lúc trước vào nightbox của trẻ con à! Tớ tò mò…
-Quỳnh Lam, đấy không phải chuyện cậu tò mò, đặt IQ của cậu vào việc ngày mai đi!
Hứ! Quỳnh Lam là đã nghĩ xong xuôi rồi! Mai sẽ bảo Quang chuẩn bị. Nhưng
giờ thật sự muốn một lần tới nightbox dành cho…người lớn! Những lần
trước, tất nhiên là có đi, nhưng Nhật Minh toàn dẫn vào chỗ trẻ con,
dưới mười lăm tuổi cũng được vào. Thật sự hết hứng thú!
Quỳnh Lam nhăn mũi, ngồi dậy cắn vào môi Nhật Minh, rồi vòng tay qua cổ nũng nịu:
-Nhật Minh, cậu sẽ đi cùng tớ mà. Phải không?
-Quỳnh Lam, giờ này cậu không phải đi làm thêm sao?
Nhật Minh đáng ghét! Lại định đánh trống lảng sao? Mơ đi!
Quỳnh Lam lại thì thầm vào tai Nhật Minh:
-Nhật Minh, thôi mà, coi như đó là quà sinh nhật cậu tặng tớ được không?
Cái gì mà chịu đựng chứ? Quỳnh Lam có làm gì đâu mà chịu đựng?
Nhật Minh đẩy Quỳnh Lam ra, vặn khoá:
-Quỳnh Lam, cậu nên nhớ cậu đã hơn mười tám tuổi, còn tớ hơn một tháng nữa cơ!
-Cậu nói vậy là có ý gì? Liên quan sao?
-Quỳnh Lam, nếu không muốn bị nghi phạm là quấy rối trẻ vị thành niên thì tốt nhất là đừng thử sức chịu đựng của tớ!
-Này! Cậu nói rõ ra xem nào!
Quỳnh Lam thật sự chẳng hiểu gì hết, vặn nhỏ nhạc, hỏi lại Nhật Minh.
Nhận được là cái nhún vai khó hiểu:
-Sinh nhật tớ sẽ nói!
-Nhật Minh, cậu bí ẩn thế từ bao giờ?
-Khó nói!
—–
Trong phòng chờ sân bay đông người, ánh sáng điện sân bay sáng rực.
Bảo Vy với lấy chiếc vali nhỏ nhỏ hồng hồng của mình, tay móc móc anh Mạnh:
-Anh, không báo trước có ổn không? Anh biết chỗ Quỳnh Lam ở đâu chứ?
Anh Mạnh đút một tay vào túi quần, một tay kéo vali đen, quay lại đằng sau nhìn xem bố Bảo Vy ở đâu rồi mới trả lời:
-Tất nhiên…không biết!
Ôi trời! Cái tên này! Không đánh không được mà! Anh kiểu gì mà không biết em ở đâu? Suốt ngày hẹn hò, xem phim!
-Ơ! Không phải anh nói không cần gọi điện sao?
Anh Mạnh nhún vai, quay lại kéo nốt chiếc vali cho bố Bảo Vy:
-Anh cũng chưa từng nói là biết Quỳnh Lam ở đâu!
Bốp!
Bảo Vy tức giận đá mạnh một cái vào cái chân kia! Thật là đáng ghét! Sao anh ta có thể như thế mà nói chứ?
-Lẽ ra nên bảo bố là không nên cho anh đi!
-Em chắc đang hối hận?
Bảo Vy không thèm trả lời, quay sang nói với người đàn ông đứng bên trên đang làm kiểm soát vé:
-Bố, giờ có trả lại vé, trả lại người về Pháp được không?
-Bảo Vy, nếu con không cưới được Mạnh, đừng trách bố trả con về trước!
Người đàn ông nhăn mặt, búng nhẹ vào má con gái…
Bảo Vy vờ thì thầm, nhưng lại cố tình cho anh Mạnh nghe thấy:
-Bố! Anh ấy ư? Xấu như vậy con thật không có hứng!
Chiếc xe thể thao đen đỗ trước cổng ngôi trường lớn, ánh nắng nhẹ chiếu, in bóng người dài dài, mờ mờ trên sân trường.
Đây là ngày thứ hai Quỳnh Lam học ở trường này. Sau gần một tuần nhập học.
Quỳnh Lam quyết định ở đây thêm một tháng nữa…tính chuyện trả thù. Trong bản hợp đồng đã ghi rõ, nếu một bên làm không đúng theo quy định trong
những điều khoản, bản hợp đồng sẽ vô giá trị. Bên khác có thể làm gì tuỳ ý…
Vậy thì…Quỳnh Lam sẽ không làm người tốt nữa đâu, khà khà!
Nhưng mà…
Nhật Minh này! Thật là…đã ghi ở quê ra, vậy mà lại chở Quỳnh Lam bằng ô tô, lại còn…thể thao mui trần nữa…
-Này!
Cái giọng này nghe quen lắm, nhưng chắc không phải gọi Quỳnh Lam rồi…cô mới tới trường lần thứ ba tính cả lúc nhập học mà.
Quỳnh Lam không quay mặt lại, bước lên chiếc cầu thang dài hồng hồng lên tầng hai.
-Này! Nhóc!
Vẫn không quay lại, Quỳnh Lam vẫn đi thẳng vào lớp, chỉ nghe thấy tiếng
chạy trên sân trường ngày càng gần. Rồi bỗng nhiên, một bàn tay lớn kéo
vai Quỳnh Lam lại.
Khuôn người cao lớn chống tay lên đầu gối cúi xuống thơt hổn hển:
-Này nhóc! Em có biết là em đi nhanh lắm không?
-Anh là ai?
Vì cái người trước mặt cúi xuống nên Quỳnh Lam chẳng nhìn thấy gì…
Chàng trai ngẩng mặt lên, véo nhẹ vào má Quỳnh Lam:
-Không phải em quên rồi chứ?
A, nhớ rồi…
-Anh đẹp trai?
-Đúng rồi, haha! Mà em làm gì ở đây?
Anh đẹp trai đứng hẳn dậy, lấy lại hơi thở bình thường!
Quỳnh Lam cười nhẹ, đi lên cầu thang dài:
-Em mới chuyển tới!
-À, nhóc học lớp mấy?
-Mười một!
-Em tên gì?
-Quỳnh Lam!
-Quỳnh Lam, tên hay đấy.
Quỳnh Lam bước nhanh lên, vào rồi còn hỏi thời khoá biểu với lịch học.
-Anh, em bận rồi, bye!
Gần bước vào cửa lớp, Quỳnh Lam lại bị “anh đẹp trai” kéo tay lại:
-Này, em không định nói xin lỗi đấy chứ? Hay cảm ơn cũng được!
Ơ, người này hay nhỉ? Gặp có hai lần mà bắt người ta xin lỗi rồi cảm ơn. Hâm!
-Về cái gì?
Anh đẹp trai nhíu mày:
-Em quên nhanh vậy sao? Em chẳng lẽ không phải cái người lợi dụng Anh sao?
Quỳnh Lam à dài lên một tiếng rồi nhanh nói:
-Xin lỗi nhé!
Rồi bắt đầu nhanh vào lớp. Hình như…có vài người đang nhìn cô thì phải. Nhẹ nhàng vào chỗ ngồi, để cặp vào trong ngăn bàn như lúc cô ở Pháp thường
làm. Nhưng sao…cái ngăn bàn bé tí thế này?
Lại tìm một chiếc móc cạnh bàn để treo cặp giống như lúc ở Anh, nhưng cũng chẳng có cái móc nào đang chờ Quỳnh Lam hết!
Vậy là Quỳnh Lam liếc nhìn lên bên trên xem những người khác để cặp thế nào, Quỳnh Lam sẽ để thế tránh sự chú ý không đáng có.
À, để sau lưng…
Nhưng sao vướng quá à…thôi! Cố chịu vậy biết làm sao?
Vài bạn gái ở trước nhìn Quỳnh Lam xì xầm to nhỏ, hình như cái gì mà thấy bảo ở quê ra mà đã bám theo Lâm rồi…
Một bạn nam còn vừa quay sách trên tay vừa quay xuống bàn Quỳnh Lam hất hàm:
-Này, thấy bảo từ quê lên mà đi xe đẹp thế?
Biết ngay mà…Nhật Minh ơi là Nhật Minh, cậu sao cứ thích đẩy Quỳnh Lam vào
con đường vòng thế? Chọn đường tắt có phải tốt hơn không?
Quỳnh Lam cười cười phẩy tay:
-Đâu có? Chắc cậu nhìn nhầm rồi, tớ rõ ràng đi xe đạp vào nhà để xe mà!
Phù, may quá, Quỳnh Lam đã tìm hiểu về trường học ở Việt Nam rồi, trường nào chẳng phải có nhà để xe riêng cho học sinh? Haha, ông trời vẫn thật là
thương Quỳnh Lam nha!
-Trường mình làm gì có nhà để xe?
Quỳnh Lam ngắn tũn mặt, cái gì? Không có nhà để xe á?
-Cậu nói gì?
Thấy vẻ mặt Quỳnh Lam như vậy, cậu bạn không nỡ trêu nữa, dừng quay sách:
-Trường mình không có nhà để xe, chỉ có phòng để xe thôi! Haha…
Ôi! Làm Quỳnh Lam giật mình. Cứ tưởng muốn sống yên Bình trong một tháng bị bại lộ chứ? Thật là ông trời vẫn cứ nể mặt Nhật Minh mà thương Quỳnh
Lam…haha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT