Tiếng cửa lại mở ra, ánh sáng bên ngoài lại chiếu vào, chói mắt vô cùng!
Quỳnh Lam cố gắng ngẩng mặt lên, sức lực cuối cùng…lạnh, đói, khát, cùng một
thứ khó chịu đau rát, mạnh mẽ xâm chiếm lấy cảm giác bình thường vốn có ở mọi giác quan…
Lại vào, định thăm Quỳnh Lam mấy lần nữa mới đủ đây?
Chẳng còn sức nữa, đến gần hai ngày Quỳnh Lam chẳng có gì vào bụng hết, đến đi vệ sinh cũng không được nữa…
Chẳng thèm để ý, cánh tay buộc vào nhau giờ đã tê cứng, một chút cảm giác
cũng không có. Quỳnh Lam cúi mặt xuống, Nhật Minh đáng ghét kia, sao
không tới chứ? Quỳnh Lam thật buồn ngủ đến chết rồi!
-Ha! Cuối cùng thì mày cũng đến cái lúc này rồi mà còn bướng bỉnh sao?
Giọng nói đanh quánh vang lên, Vương Huyền vuốt vuốt thứ tóc xoăn đỏ mỏng
dính, bộ váy bó ngắn cũn cùng đôi tất lưới mỏng manh. Chiếc áo khoác
toát ra cái loại mùi nước hoa nồng nặc.
Sao cô ta khỏe vậy? Lạnh như thế mà xem mặc như thế rồi còn đến nói đểu sao? Vô duyên!
Quỳnh Lam chẳng thèm nói gì, giờ chỉ muốn vào giấc ngủ nhanh để quên đi mấy thứ cảm giác lẫn lộn này, chắc ốm quá…!
Vương Huyền lại gần, bàn tay sơn móng đỏ loè loẹt giữ trên cằm Quỳnh Lam, kéo khuôn mặt nhợt nhạt đối thẳng với khuôn mặt vài lớp phấn.
-Mày lơ à? Khinh thường tao à? Không được phép!
Nhấn mạnh từng chữ, bàn tay siết chặt lấy cằm Quỳnh Lam, những chiếc móng tay dài làm xước chiếc cằm nhọn nhọn, xanh xanh.
Đổi lại, Quỳnh Lam chỉ hơi nhăn mặt rồi lại cúi xuống, thật sự không còn
sức để nói nữa. Mà nói đúng thì Quỳnh Lam khinh thường cả nhà Vương
Huyền chứ không phải một mình cô ta! Dùng cái cách mà hèn hạ nhất để có
được thứ mình muốn. Vậy…không được xem thường sao? Họ đang mơ?
Vương Huyền tức giận khi nhìn thấy khuôn mặt Quỳnh Lam tỏ thái độ như vậy. Dùng lực ở bàn tay lại càng lớn…
-Mày nghĩ cứ thế này mà có thể sống về với ****** à? Bảo vệ công ty gia đình sao? Cứ cái kiểu này, tao thấy mày chắc chết quá, ở dưới âm phủ thì
cũng đừng mò lên đây đòi mạng nhé!
Nụ cười của Vương Huyền càng
thêm lớn, lộ rõ cái núm đồng tiền sâu hoắm. Đem đôi mắt một mí đánh mắt
sâu đen đậm híp lại, bàn tay thì không ngừng dùng sức…
Mặt Quỳnh
Lam đã trở lên trắng hơn, dưới chiếc cằm nhỏ nhỏ, những vết xước ứa máu
đỏ, nhưng biết làm sao? Quỳnh Lam đâu còn có sức nữa?
Mà hôm
nay…có phải sinh nhật Quỳnh Lam không? Thật là…không ngờ Quỳnh Lam trải
qua sinh nhật lần thứ mười tám ở đây, tại nơi nay…đáng sợ!
Ngồi
co lại một chỗ, Quỳnh Lam cảm thấy mọi giác quan của cô như đã không còn cảm thấy được gì, không đau, không lạnh, không rát, không đói không
khát và không thấy sợ nữa…thật là hết sức rồi, chỉ còn thấy đôi mắt nặng nặng, giống như mí mắt trên và mí mắt dưới muốn dính chặt lại với nhau…
…
Đôi mắt Quỳnh Lam đã nhắm lại…từ khoé mắt đọng lại một thứ nước trong suốt
như pha lê, chẳng thể nào chảy xuống nổi…nhưng…điều cuối cùng làm cho
Quỳnh Lam cảm thấy vui vẻ là đã cảm nhận được Nhật Minh đã đến, ôm cô
lên vậy, người nhẹ bẫng…
Suy nghĩ cuối cùng, chỉ có hình ảnh của
Nhật Minh trong đầu, trong đôi mắt nhắm nghiền, nghe thấy tiếng trái tim cậu ấy, giọng nói ấm áp đó như nhẹ nhàng nói vào tai Quỳnh Lam…
Bàn tay buông xuống, những vết máu khô dính lại nơi cổ tay, nhưng, mất cảm
giác rồi còn đâu? Dù có hơn thế nữa thì chắc chắn Quỳnh Lam sẽ không
đau!
…
Thật sự…là sẽ chết như vậy thật sao? Cuộc sống của Quỳnh Lam sẽ hết thật sao?
Không! Quỳnh Lam không muốn! Không muốn Nhật Minh sẽ làm bạn thân của người
khác,không muốn sự quan tâm của Nhật Minh đanh cho người khác, không
muốn phải quên đi Nhật Minh, thật sự không muốn chết như thế này một
chút nào…
“Nhật Minh, nhanh nhé! Cứu tớ khỏi chỗ này đi. Tớ chịu
hết nổi rồi. Tớ lạnh lắm, tới ôm tớ đi…Tớ đói lắm, tới đưa tớ đi ăn
đi…Tớ nhớ cậu lắm, tới đây đi…”
Cánh cửa gỗ chắc đột nhiên bị đạp mạnh, đập vào tường vỡ vài mảnh, bắn ra khoảng kho rộng.
Dáng người cao gầy bước vào, khuôn mặt lạnh lùng không một chút cảm xúc cho
tới khi nhìn thấy cô gái gầy kia, đôi mắt hiện lên những tia đau xót,
rồi đột nhiên chuyển thành giận dữ…vô cùng!
Nhật Minh bước tới,
đẩy mạnh bàn tay kia ra khỏi khuôn mặt xanh xao, nhẹ nhàng bế Quỳnh Lam
lên khỏi sàn đất lạnh lẽo, dịu dàng như sợ làm vỡ thứ gì đó mỏng manh vô giá…
Trước khi ra khỏi cửa, Nhật Minh để lại một câu nói, một chút cảm xúc cũng không sống…
-Quang, cho cậu mười phút!
Quang vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt đen mở to nhìn vào khuôn mặt xước máu, xanh xao, nhợt nhạt, bàn tay tím tím khô máu buông thõng xuống,…cả người nhỏ bé nằm gọn trên tay Nhật Minh.
Thật sự không biết Nhật Minh sẽ
làm gì? Quang dù mới gặp Quỳnh Lam vài lần nhưng đã có cảm giác gì đó vô cùng khó chịu, còn Nhật Minh…thật sự không dám nghĩ nữa!
Cuối cùng quay lại cái người vẫn còn trợn đôi mắt một mí kia nhìn lên, miệng chỉ lẩm bẩm vài từ nghe khá rõ:
-JK kìa…đẹp trai quá!
Cái gì? Sắp chết tới nơi rồi mà vẫn còn nói được những lời đó sao? Thật là nhìn cách mặc quần áo đã không có cảm tình rồi!
——-
Tiếng cửa ô tô xập mạnh, Nhật Minh tăng lò sưởi tới hơn hai mươi độ, còn đắp
thêm cho Quỳnh Lam chiếc áo khoác mỏng bên ngoài lên người cô, cẩn thận
kéo ghế xuống, mọi việc làm đều dịu đang vô cùng. Nhưng ánh mắt thì hiện lên nhưng tia giận dữ:
-Chết tiệt! Các người chê cuộc sống của mình quá hạnh phúc sao?
Chiếc xe thể thao lao nhanh trên con đường lớn, vượt cả đèn đỏ. Tay không quên cắm tai nghe, gọi điện…
Tiếng chuông vừa ngắt, Nhật Minh còn không để người kia nói gì đã nghiến chặt răng nói:
-Năm phút nữa! Nếu không có mặt tại nhà tôi thì đừng đi làm nữa!
Tắt điện thoại sau câu nói…khá dài, mắt Nhật Minh lại chuyển tới khuôn mặt
Quỳnh Lam, đôi mắt nhăn lại, một tay nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay tím tím,
đến nỗi chẳng còn nhớ tới chính mình đang lái xe, đạp ga ngày càng
nhanh, chiếc xe thể thao lao thẳng về phía ngôi nhà ngoài ngoại ô.
—-
Trong căn phòng nhỏ, người đàn ông đầu tóc bù xù, quần áo vẫn xộc xệch thở hổn hển.
Nhật Minh! Cậu ta đúng là muốn giết người mà. Nhà của cậu ta ư? Biết bao
nhiêu? Mà cái thời gian tìm đã mất bao nhiêu thời gian?Thời gian chuẩn
bị thuốc! Lại còn phải tính thời gian đi tới nữa chứ? Có cần gấp vậy
không?
-Nhật Minh, cậu thật không thương tôi gì hết, có biết là tôi đang có ca mổ tại bệnh viện không?
-Bớt nhiều lời đi! Ông không nhìn thấy ai đang ở trên giường sao?
Nhật Minh nhăn mặt, tay không ngừng xoa xoa những chỗ bị tím trên cổ tay,
cậu đã dính nhưng vết xước trên mặt lại rồi, nhưng mà Quỳnh Lam vẫn còn
sốt lắm…
Ông bác sỹ nhìn tới, giật mình chạy lại, sờ vào trán Quỳnh Lam, thốt lên:
-Nhật Minh, cậu làm gì con bé vậy? Không phải cậu lúc nào cũng ở cùng nó sao? Mà, không phải con bé ngất đó chứ?
Ông bác sỹ xắn tay áo lên, cầm lấy chiếc hộp lớn, mở lọ nước nhỏ, ghé sát
vào miệng Quỳnh Lam, cố gắng để cho Quỳnh Lam uống hết lọ thuốc nhỏ.
-Nhật Minh, đi lấy khăn mặt đi, nhớ phải cho nước ấm vào đấy!
Ông bác sỹ vừa nói, vừa nhìn khuôn mặt Quỳnh Lam mà đau xót, là ai đã đánh
con bé ra nông nỗi này? Tay chạm nhẹ vào miếng băng, từ từ tháo xuống để bôi thuốc. Thật sự là xót lắm đấy! Là ai có thể làm Quỳnh Lam như vậy
chứ?
Nhật Minh đặt khăn mặt trong chiếc chậu nhỏ, nước vẫn còn ấm, làm hơi mỏng tỏa ra như chất hoá học hoà tan vào không khí!
Sắc mặt chỉ toàn một màu u ám, ánh mặt hiện lên thứ gì đó vô cùng đau xót,
nhưng ngược lại, nếu động vào, đảm bảo sẽ như núi nửa phun trào, không
cái gì có thể dập tắt.
Nhìn thấy nét mặt Quỳnh Lam hơi nhăn lại
khi ông bác sỹ chạm nhẹ vào vết xước, khuôn mặt dù đã không còn xanh xao nhưng vẫn vô cùng nhợt nhạt cùng với đôi môi khô…
Đáng chết!
Quỳnh Lam đã chịu đau như thế nào? Lạnh như thế nào? Nhật Minh thật sự
không muốn nghĩ! Nhưng…cái gia đình kia! Nhất định phải chịu gấp mười!
Trên chiếc giường trải ga màu dám lớn, mùi thơm thơm từ vật tạo khói trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh thật kích thích vài giác quan…
Quỳnh Lam nằm trên giường tay không ngừng chém hoa quả. Khuôn mặt đăm đăm vào chiếc điện thoại trên tay, miệng thì không ngừng mắng:
-Nhật Minh đáng ghét, cậu chết ở đâu mà hai ngày mới tới hả? Chém cho cậu đứt đôi nè!
Nhật Minh ngồi bên cạnh lắc đầu cười cười, cầm thìa cháo nhỏ cho vào miệng Quỳnh Lam:
-Không biết cậu lại khoẻ đến vậy! Tớ còn định cho cậu ở đó thêm một ngay nữa chứ!
-A!Nóng!
Thia cháo vừa cho vào miệng, Quỳnh Lam vội nuốt luôn…
-Này! Cậu không biết tớ là người ốm à?
Nhật Minh thấy vậy nhún vai, lấy thêm thìa cháo nữa, như chẳng có chuyện gì…
Quỳnh Lam tức đỏ mặt, chỉ chỉ vào thìa cháo:
-Này, như những người khác, họ sẽ thổi vào đây này, rồi từ từ đưa tay lên, cho cháo vào miệng tớ rồi nói…a…
Nhật Minh chán nản, gác chân lên giường:
-Tớ là tớ, không phải người khác!
-Này! Cậu định để người ốm tức mà chết đấy à? Không làm được thì ít nhất cũng phải thổi cho bớt nóng chứ? Cậu muốn lưỡi tớ thành máy quay cháo à?
Nhật Minh cũng chỉ vào thìa cháo…
-Thổi vào đây á? Mất vệ sinh!
Quỳnh Lam! Kiềm chế…kiềm chế…cái tên đang ghét này! Mất vệ sinh cái gì chứ?
Không phải là đã…đã hôn con nhà người ta bao nhiêu lần rồi sao?
Quỳnh Lam nghĩ tới lại đỏ mặt, quay vào trong tường, giọng nghe như giận dỗi nói:
-Mất vệ sinh cái đầu nhà cậu ý! Không thèm ăn nữa!
Nhật Minh cười cười, bỏ thìa cháo vào bát, lấy tay quay mặt Quỳnh Lam lại,
ghé sát khuôn mặt mình xuống, khoé miệng chợt cong lên:
-Cậu vừa nghĩ gì mà mặt đỏ vậy?
A…! Tên này, không phải đã đọc được suy nghĩ của Quỳnh Lam đấy chứ?
Định chui vào chăn thì lại bị Nhật Minh kéo lên…cậu cúi xuống cắn nhẹ bờ môi đỏ đỏ, rồi hôn thật sâu.
Quỳnh Lam trợn tròn mắt…cái gì mà nói mất vệ sinh? Cậu ta đang làm gì đây? Có phải nói mất vệ sinh rồi thì chịu trách nhiệm dọn luôn không?
Quỳnh Lam nhanh chóng đẩy Nhật Minh ra, khuôn mặt đã đỏ ửng:
-Này! Cậu không sợ bị ốm theo tớ à?
Nhật Minh cười cười, nhìn vào bát cháo:
-Vậy tự xúc nhé!
Này! Không phải bảo Quỳnh Lam tự đó chứ? Thế cậu ấy làm gì? Định lười à? Sao có thể?
Nắm lấy cánh tay Nhật Minh lắc lắc, Quỳnh Lam ngước mặt lên, rồi lại chỉ vào cổ tay mình:
-Nhật Minh, không thương tớ sao? Tay tớ đau mà.
Ánh mắt Nhật Minh lại xẹt lên thứ khó đoán. Nhưng chỉ trong tích tắc, cậu lại ngồi xuống, đút cháo cho Quỳnh Lam.
Nhưng mà…
-Nhật Minh! Cậu xúc kiểu gì thế? Phải hớt phần bên trên cho khỏi nóng cơ mà?
-Cậu tự xúc nhé!
…
-Nhật Minh, cậu không thổi sao? Nóng thế?
-Quỳnh Lam, tớ sắp thấy khó chịu đó!
…
-Nhật Minh, sao không hớt hành ra? Xanh lè như vậy ai ăn?
-Quỳnh Lam, con hai miếng cuối!
…
Thật sự, sau thời gian nói…bát cháo đã sạch sẽ, phải công nhận, tay nghề của bác sỹ ngày càng cao…
Ăn xong, uống nước xong, Nhật Minh cũng lên giường nằm cạnh Quỳnh Lam, dịu dàng ôm cô nhóc vào, vuốt nhẹ lên đôi mắt nâu sữa…
-Quỳnh Lam, xin lỗi nhé!
Quỳnh Lam cúi xuống, đôi mắt đã sóng sánh nước…
-Nhật Minh, sao không tới sớm hơn? Có biết tớ nhớ cậu thế nào không?
Nhật Minh lại nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán Quỳnh Lam:
-Quỳnh Lam! Thật sự xin lỗi cậu!
Quỳnh Lam vòng tay ôm chặt lấy Nhật Minh:
-Tớ đã rất sợ đấy! Biết không? Nếu một lần nữa cậu tới muộn, tớ sẽ bóp chết cậu!
Cúi xuống, cắn nhẹ lên má Quỳnh Lam:
-Cậu nghĩ còn có lần nữa sao?
Quỳnh Lam cười thành tiếng, tay áp vào má Nhật Minh:
-Nhật Minh, tớ từ giờ sẽ theo đuổi cậu nhé!
Đôi môi mỏng khẽ cong lên:
-Ngủ đi! Tớ muốn ngủ rồi!
Quỳnh Lam véo véo nhẹ má Nhật Minh, cười khúc khích:
-Đừng vội mừng nhé, người theo đuổi và người cưới cũng có thể khác nhau đấy!
-Cậu sẽ không ngoại tình được đâu!
-Nhật Minh, cậu nói cậu ngủ cơ mà? Sao còn nói?
-Quỳnh Lam, cậu tưởng tớ không là người chắc? Mới vài giây trước nói xong!
Cô dụi dụi khuôn mặt vào ngực Nhật Minh:
-Tớ không nhận tớ hiền nhé, truyện trả thù, ngủ dậy tớ tính tiếp!
-Cậu là ác ma!
-Nhật Minh, cậu không ngủ sao?
-Ngủ đây!
-Ngủ đi!
-Ngủ đây!
-Ngủ…
Chưa nói hết câu, Nhật Minh lại phạt Quỳnh Lam bằng phương pháp chắn miệng
bằng miệng. Cô nhóc lắm chuyện. Trong cái đầu nhỏ của Quỳnh Lam chứa cái gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT